Chương 65 : Tập thể.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng đừng giống như năm năm trước, luôn nói cho có lệ bằng những lời nói dối dễ dàng nhìn thấu.

Kim Taehyung chỉ nói một câu nhẹ nhàng nhưng Jeon JungKook lại thót tim.

Cậu không biết mình đã xuống xe thế nào, cũng không biết mình có chào tạm biệt Kim Taehyung chưa.

Tóm lại đến khi hoàn hồn thì cậu đã trở về căn hộ ấm áp, ngồi trên sofa, đờ đẫn nhìn màn hình tivi đen ngòm.

Ngay từ hôm cậu say rượu, Kim Taehyung đã biết được cậu có tâm sự ư?

Mấy ngày qua anh lạnh nhạt với cậu không phải vì cậu uống rượu, cũng không phải vì cậu không lo học hành, mà vì cậu nói dối anh?

"Đến một ngày nào đó em muốn nói, bất cứ khi nào tôi cũng có thể nghe."

Giống như nhiều năm về trước, cậu cũng từng nghe lời tương tự này từ anh.

Là ngày thứ hai họ quen nhau, anh đưa cậu đến đoàn phim, lúc sắp đến Incheon, anh bỗng hỏi, vào ngày trước Noel là ai đánh cậu.

Cậu không ngờ anh hỏi như vậy, sửng sốt trong chốc lát rồi mới bịa ra một cái cớ qua loa với anh.

Cái cớ kia của cậu là gì nhỉ? Nếu cậu nhớ không lầm là hình như bảo lúc quay phim quá nhập vai, nên đối phương ra tay quá mạnh, làm mặt cậu sưng lên.

Tuy nhiên lời nói dối của cậu không kéo dài được nửa giờ, đến khi anh đưa cậu đến phòng khách sạn đoàn phim đã đặt, lật xem kịch bản thì cậu đã bị vạch trần.

Khi đó không khí vô cùng lúng túng, anh không hề vui vẻ, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi cậu lần nữa.

Cái tát kia cuối cùng là sao?

Cậu không biết phải trả lời anh thế nào, nói bố cậu ép cậu trở về gả cho anh, đổi lấy dự án trăm triệu, hay là nói cậu không được bố cậu yêu thương, ngang bướng cãi lại đôi câu đã bị tát, còn đuổi cậu xuống xe ngay trên đường cao tốc, tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con với cậu?

Cho dù kể thật với anh cũng không sao, nhưng cậu không muốn cho anh biết tình trạng cha con cậu.

Hoặc là nói, mấy năm qua cậu không muốn để bất cứ ai biết được tình trạng gia đình cậu.

Tóm lại đến cuối cậu vẫn không nói lời nào, khiến anh nổi giận bỏ đi.

Là do cậu nói dối trước nên hơi chột dạ, lúc hóa trang bèn nhắn tin cho anh, bảo trên đường trở về lái xe chậm chú ý an toàn.

Anh không trả lời.

Cậu canh thời gian, khi anh sắp đến Seoul, lại gửi cho anh thêm một tin, hỏi anh về đến chưa.

Sau đó cậu bị đạo diễn gọi đi ghi hình suốt ba tiếng đồng hồ, đến khi cầm di động lên, anh đã trả lời tin nhắn.

Tin thứ nhất là gửi vào hai giờ bốn mươi phút trước: "Vừa đến."

Hai tin tiếp theo là gửi vào bốn mươi phút sau: "Sau này anh sẽ không hỏi chuyện em không muốn nói nữa."

"Đến một ngày nào đó em muốn nói, bất cứ khi nào anh cũng sẽ lắng nghe."

Từ sau vụ việc đó, anh thật sự không hề làm khó cậu nữa, mà cho đến khi hai người chia tay nhau, cậu vẫn không muốn nói, và anh cũng chẳng thể nào lắng nghe.

__________

Thời gian cứ thế êm đềm trôi qua từng ngày.

Vào buổi sáng nào đó, Jeon JungKook thức dậy, xem thời gian trên di động nhảy đến ngày 1 tháng 12, cậu mới bừng tỉnh, lại một năm nữa qua đi.

Hồi bé cậu luôn cảm thấy một năm dài đằng đẵng, không biết bắt đầu từ tuổi nào, cậu có ảo giác một năm trôi qua vô cùng nhanh

Jeon JungKook mở lịch ngày, hóa ra trong vô thức cậu đã ở cao ốc Daegu hai tháng rồi, những ghi chú mỗi ngày của cậu cũng đã kín một quyển sổ không biết tự lúc nào.

Ba ngày đầu tháng 12 không có chuyện đặc biệt hay ho và đáng nhắc đến.

Tuy nhiên đến ngày 4 tháng 12 chính là ngày Daegu tổ chức du lịch cho nhân viên.

Thật ra Jeon JungKook cũng không ngờ mình còn có thể tham gia vào hoạt động này, dù sao cậu không phải nhân viên chính thức của công ty ấy, có điều người lên kế hoạch và dự chi kinh phí du lịch cho công ty là Min Yoongi, anh ta đã tính luôn phần cậu, còn đặt sẵn vé máy bay và khách sạn. Chờ đến khi Jeon JungKook biết thì đã một ngày trước ngày xuất phát, không hủy vé được nữa, cậu có đi hay không thì đều mất tiền. Dù sao chỉ có một tuần, ở lại Seoul cũng không có việc gì làm, cậu không đành lòng nhìn số tiền kia đổ sông đổ bể thế nên đành xách túi lên đường.

Địa điểm du lịch của công ty là Jeju, cả nhóm bay vào tám giờ tối, đến Jeju đã mười giờ rưỡi đêm.

Sau khi đến khách sạn, mỗi người đưa thẻ căn cước làm thủ tục nhận phòng, mạnh ai về phòng nấy nghỉ ngơi thật sớm.

Ngày hôm sau Jeon JungKook còn đang ngủ đã bị Kang Mi gọi điện đánh thức: "Idol à, nửa giờ nữa ăn sáng, một giờ sau chúng ta phải xuất phát đấy."

Xuất phát?

Nghe hai chữ này, Jeon JungKook ngây người: "Đi đâu?"

"Hả?" Kang Mi cũng kinh ngạc: "Đã sơ sót rồi, cứ xem cậu là nhân viên kỳ cựu của công ty, quên nói cho cậu biết, ngày đầu tiên cả công ty sẽ phải đến viện dưỡng lão một lần. Hôm nay sếp Kim và Min Yoongi có thể bận hơn, cậu cứ đi theo tôi. Thôi cúp máy đi, lát nữa ăn sáng tôi sẽ từ từ nói với cậu, cậu thức dậy trước đi nhé... Còn nữa, hôm nay có thể phải đi bộ nhiều, tìm đôi giày thể thao nào thoải mái vào..."

Lúc ăn sáng, Jeon JungKook được Kang Mi phổ cập kiến thức, biết được khí hậu ở đây trong lành, nhiều viện dưỡng lão, năm ngoái công ty hợp tác với một viện dưỡng lão ở đây, là địa điểm thí nghiệm cho robot y tá của họ.

Jeon JungKook đã được Kim Taehyung phổ cập kiến thức cho mấy loại robot có liên quan đến chữa bệnh, lần trước loại Kim Taehyung đưa cậu đến bệnh viện xem là robot giải phẫu, trừ lần đó ra, còn có robot y tá mà Kang Mi nói, được dùng vào chia sẻ những công tác rắc rối với nhân viên y tá, có thể giúp đỡ y tá xác nhận thân phận bệnh nhân, chia liều thuốc một cách chính xác, còn có thể đo nhiệt độ, huyết áp đúng giờ cho bệnh nhân, dọn dẹp phòng bệnh, cũng như giúp bệnh nhân thông qua video call nói chuyện với bác sĩ. Ngoại trừ hai loại robot chữa bệnh này, còn có robot phục vụ cho người tàn tật, có thể giúp người tàn tật khôi phục khả năng độc lập cuộc sống, giảm bớt rất nhiều phiền phức cho gia đình.

Đã từng gặp robot giải phẫu ba đầu sáu tay, Jeon JungKook đến viện dưỡng lão, thấy robot y tá qua lại trong hành lang thì cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Robot y tá cũng có cái đầu thật to, thân thể tròn trịa và tay chân ngắn ngủn, trên đầu mấy robot này còn có hai lỗ tai, trông vừa giống tai mèo vừa giống tai chó.

Ngoại trừ Kim Taehyung, Min Yoongi và Sang-Hyun không biết đi đâu, những nhân viên khác của công ty đều có mặt ở viện dưỡng lão.

Bởi vì có nhân viên bệnh viện và robot y tá, nên mọi người không cần làm gì, mấy ông bà cụ hằng năm ở viện dưỡng lão thấy đông người đến thăm nên rất vui, kéo hết người này đến người nọ trò chuyện. Nhân viên của công ty cũng thân thiện, nhiệt tình hàn huyên với các ông bà.

Giữa chừng Jeon JungKook đi đến phòng vệ sinh, khi trở về thấy cảnh cả nhóm người già quây quần với lớp thanh niên nghiên cứu khoa học mỗi ngày, không hiểu vì sao lại cảm động.

Cậu đứng đằng xa ngắm nhìn một lát rồi mới đi đến, nghe được một ông cụ bảo: "Nói đi nói lại, thật rất cảm ơn các cô cậu hằng năm đã giúp đỡ cho chúng tôi."

Giúp đỡ?

Jeon JungKook ngồi xuống cạnh Kang Mi, khẽ huých cô ấy, ghé tai hỏi nhỏ: "Ý là quyên tiền à?"

"Đúng rồi." Kang Mi nói với Jeon JungKook: "Cậu và sếp Kim quen thân vậy, cậu không biết sao? Phần lớn thu nhập của sếp đều được quyên hết..."

Jeon JungKook nhíu mày. Phần lớn thu nhập... vậy chắc hẳn là một con số khá lớn.

Cho dù mỗi lần quyên số tiền không nhiều, nhưng tích lũy qua ngày tháng, cũng sẽ là con số kinh người, làm sao bên ngoài không có tin tức gì thế?

Trong thời đại truyền thông phát triển thế này, việc thu hút chú ý như thế lại không hề bị tiết lộ?

Huống chi, kể từ khi robot chữa bệnh của Kim Taehyung được phát hành, danh tiếng anh lan truyền rất lớn, còn hơn cả những nghệ sĩ hàng đầu showbiz, truyền thông không thể nào bỏ qua không khai thác tin tức về anh được.

Kang Mi thấy Jeon JungKook ngờ nghệch, ngạc nhiên hỏi: "Sao cơ? Cậu không biết thật hả?"

Jeon JungKook lắc đầu.

"Tôi còn tưởng cậu biết việc này chứ, dù sao trước kia cậu và sếp Kim cũng yêu nhau mà, bây giờ hai người thường cùng nhau đi làm tan sở, bọn tôi còn tưởng hai người..." Kang Mi kịp nhớ đến đây là việc riêng của người ta, vội vàng im lặng.

Jeon JungKook không hề để ý, hai giây sau mới khẽ hỏi tiếp: "Sao em không thấy tin này trên mạng?"

"Làm sao trên mạng biết được, sếp làm những việc này không phải vì muốn được người ta tán dương, cho nên mỗi lần quyên tiền đều ký hiệp ước giữ bí mật. Giống như viện dưỡng lão này, tuy rằng là nơi thí nghiệm của công ty, nhưng tất cả robot y tá đều là công ty bỏ tiền, bởi vì bây giờ còn chưa phát hành để bán, cho nên những robot này ngoại trừ lấy được chút tiền thưởng thì vẫn chưa tạo ra lợi nhuận. Thật ra hằng năm công ty nghiên cứu phát triển cũng cần nguồn tài chính rất lớn, nhưng trên phương diện công ích, sếp nhất quyết không từ bỏ, không chỉ là viện dưỡng lão, còn có hộ nghèo, học bỗng, viện phúc lợi..."

Kang Mi đếm ngón tay, liệt kê một vài ví dụ cho Jeon JungKook, lại nói: "Công ty làm nghiên cứu khoa học nghe thì hoành tráng lắm, thật ra thì thu nhập chỉ có hạn. Công ty xem như là đã thành công, tốt lắm rồi, tiền quyên góp kia thực tế đều từ túi của sếp, có điều sếp lại dùng danh nghĩa của công ty...

Bình thường sếp trông có vẻ xa cách, khiến người ta có cảm giác cao xa với không tới. Nhưng trên thực tế tính cách rất gần gũi, mượn chuyện quyên tiền này mà nói, sếp hoàn toàn có thể lấy danh nghĩa của chính mình, song lại không làm. Giống như robot chữa bệnh, lúc sếp được phỏng vấn tuy kiệm lời, nhưng em biết trong những lời ít ỏi đó từ gì được nhắc đến nhiều nhất không? Là tập thể.

Sếp luôn nhắc đến tập thể, cả tập thể công ty, cả tập thể chịu trách nhiệm nghiên cứu robot chữa bệnh... Thật ra thì sếp là người bỏ công bỏ sức nhiều nhất, nhưng sếp lại không hề hưởng công lao một mình. Tóm lại, tôi thấy sếp là một người biết nghĩ cho mọi người nhất."

Có thể nhìn ra, Kang Mi vô cùng sùng bái và kính nể Kim Taehyung. Người ít nói như cô ấy mà vừa nhắc đến Kim Taehyung đã như mở bật công tắc, thao thao bất tuyệt.

"Cậu biết chuyện gì khiến tôi kính nể nhất không? Năm ngoái sếp bỏ ra một số tiền lớn giúp đỡ một trường đại học, bồi dưỡng nhân tài về AI, quan trọng là, những nhân tài này không phải bồi dưỡng cho công ty. Thật ra lúc đó có rất nhiều người không sao hiểu nổi, bao gồm cả Min Yoongi, bởi vì anh ta cảm thấy đổ tiền vào đó là cái hố sâu không đáy, nếu thật sự bồi dưỡng được nhân tài, lại không phải làm việc cho công ty thì tiếc lắm lắm. Em biết lúc đó sếp đã nói gì thuyết phục được Min Yoongi không?

Sếp nói, không cần làm việc cho công ty, chỉ cần làm việc cho đất nước là được rồi.

Thật ra thì, nếu là tôi, có thể tôi sẽ không cao thượng như vậy, nhưng khi ấy nghe xong, tôi cực cảm động. Nói thật, mấy năm qua, tôi cũng không thể nào hiểu được ý tưởng của sếp, đến tận năm ngoái, bọn tôi vất vả lắm mới thuyết phục được một nhà khoa học ở Mỹ về nước, mọi thủ tục đã hoàn thành, trước khi lên máy bay, nhà khoa học kia lại không về, bị tạm giữ lại. Vào khoảnh khắc đó tôi mới hiểu, ý nghĩa thật sự của việc sếp làm."

Kang Mi nói xong, thấy Jeon JungKook thất thần nhìn chằm chằm vào khoảng không thì ngượng ngùng: "Xin lỗi nhé idol, hình như tôi nói hơi nhiều."

Jeon JungKook hoàn hồn, mỉm cười với Kang Mi, "Không có." Jeon JungKook ngập ngừng lại nói: "Tôi chỉ đang nghĩ..."

"Nghĩ gì?" Kang Mi thấy Jeon JungKook im bặt, kề đến hỏi.

Jeon JungKook lắc đầu cười nói: "Không có gì."

Kang Mi "à" một tiếng, chỉ vào tủ lạnh cách đó không xa, hỏi: "Khi nãy tôi nói nhiều, hơi khát, đi mua chai nước, cũng mua cho cậu một chai nhé?"

Jeon JungKook cười cảm ơn.

Chờ Kang Mi đi rồi, Jeon JungKook mới cúi đầu, lướt màn hình điện thoại.

Cậu biết Kim Taehyung rất xuất sắc, bất kể là năm năm trước hay là năm năm sau, nhưng cậu không biết được, anh không chỉ rất xuất sắc.

Nếu không phải Kang Mi đột nhiên nhắc đến những việc này, cậu không thể nào ngờ rằng Kim Taehyung lại ôm tình yêu và hoài bão to lớn như thế.

Khi nãy cậu ngây người là vì cậu đang nghĩ, xưa nay mình không hề biết anh là một người như vậy. Nếu không phải cậu kịp thời hoàn hồn lại, sợ rằng cậu đã nói ra câu ấy ngay trước mặt Kang Mi.

Anh rõ ràng là Kim Taehyung mà cậu biết, lại như không phải.

"Nước của cậu đây." Kang Mi ngồi xuống cạnh Jeon JungKook, đưa chai nước đến.

Jeon JungKook cảm ơn, vặn nắp chai, uống gần phân nửa mới quay đầu hỏi: "Chị Kang, mấy anh chị có từng hối hận vì lựa chọn con đường này không? Anh chị thành công rồi có thể sẽ không hối hận, nhưng nếu thất bại thì sao, anh chị có hối hận không? Hay là... có từ bỏ không?"

Kang Mi ngừng uống nước, suy nghĩ hồi lâu mới lắc đầu, "Tôi không biết. Giống như cậu đã nói, bọn tôi đã thành công, cho nên không hối hận, nhưng nếu thất bại, có lẽ sẽ hối hận, có lẽ cũng sẽ từ bỏ. Bởi vì thất bại rất giày vò, thất bại hết lần này đến lần khác sẽ khiến cậu cảm thấy tương lai mịt mờ. Kiểu cảm giác đó phải nói thế nào nhỉ, còn đau khổ hơn cả tuyệt vọng.

Bọn tôi chịu đựng bảy năm mới thành công, trong bảy năm này, bọn tôi từng thất bại rất nhiều lần. Tôi nhớ lần thê thảm nhất là cả nhóm suýt giải tán. Lúc ấy tôi cảm thấy sếp cũng muốn từ bỏ. Nhưng tôi không biết điều gì đã thay đổi suy nghĩ của sếp, cuối cùng sếp vẫn cắn răng quyết định liều lần nữa. Năm đó sếp giảm năm cân... uống thuốc chống trầm cảm nửa năm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro