Chương 68 : Giờ tôi lớn rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế này đi, Kim Taehyung, anh có buồn ngủ không, nếu anh buồn ngủ, tôi chia cho anh nửa giường đấy?"

Tay Kim Taehyung hơi run, nhân vật trong game của anh đang đứng dưới ngọn tháp bị tay pháp sư đối phương đã chết tám lần vây khốn. Pháp sư đối phương có lẽ là lần đầu ném đúng kỹ năng, chẳng để anh có cơ hội phản ứng đã dồn dập nã đòn vào nhân vật của anh, tống anh về thành.

Kim Taehyung không hề nhận ra mình đã chết trong game, ngừng lại ba giây rồi quay sang nhìn về phía Jeon JungKook.

Chạm phải ánh mắt anh, Jeon JungKook vội phân bua: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác đâu, tôi bảo chia cho anh một nửa giường, thật sự là chia cho anh một nửa giường đấy."

Jeon JungKook cảm thấy mình chín nhừ như tôm luộc, đỏ lừ từ trong ra ngoài, song lời đã nói ra miệng như bát nước hắt đi, cậu đành nghiến răng làm bộ bình thản cây ngay không sợ chết đứng mà nói tiếp: "Nếu anh không muốn tôi càng mừng."

"Nhưng phải nói trước, đây là tự anh muốn ở ngoài sofa cả đêm, không phải tôi ngược đãi anh, nếu ốm ra đấy đừng trách tôi, cũng đừng đòi tôi tiền thuốc."

Nói rồi Jeon JungKook nhẹ nhàng khép cửa lại, chừa một khe hở, ý bảo Kim Taehyung rằng mình không khóa trái cửa rồi tức tốc trèo lên giường chui vào chăn.

Ôi ôi ôi!!!

Có phải cậu hơi thoáng quá rồi không?

Liệu anh có nghĩ cậu đang ám chỉ gì không nhỉ?

Huhuhu...

Cậu không có ý ấy thật mà!

Sao cậu cứ cảm thấy mình như đang tự đào hố chôn mình vậy?

Jeon JungKook cố kìm ý nghĩ muốn đánh cho bản thân một trận, đang vò đầu bứt tai thì nghe thấy cửa bị đẩy ra.

Gã chó má kia vào thật à?

Giờ cậu hối hận còn kịp không?

Nhưng chính cậu đã nói ra mà...

Jeon JungKook hít sâu một hơi rồi lại một hơi nữa, vờ như vừa nghe tiếng, ló đầu ra khỏi chăn: "Anh đấy à?"

Nhìn chiếc giường lộn xộn vì mình vừa lăn qua lăn lại, Jeon JungKook tức tốc nhảy xuống, chỉnh lại giường chiếu thật nhanh rồi chỉ nửa bên kia: "Anh ngủ bên kia nhé."

Để chứng tỏ mình không có ý ám chỉ gì, Jeon JungKook chồng hai chiếc gối dư vào giữa giường: "Chắn thế này coi như thành hai giường rồi, không ai xâm phạm ai."

Kim Taehyung nhướng mắt: "Tôi sợ em đạp tôi hơn là sợ em xâm phạm."

Jeon JungKook chớp mắt, hiểu ra Kim Taehyung đang trêu cậu ngủ không yên, quẫy đạp lung tung thì lập tức lạnh mặt: "Giờ tôi lớn rồi, ngủ rất yên."

"Tôi rất hiếm khi đạp người, đạp chăn, đạp gối."

"Còn nữa, trước kia tôi đạp anh có hai lần, đến giờ anh vẫn thù à."

Jeon JungKook hậm hực nói rồi kéo chăn bên phía mình nằm xuống giường, nghĩ đi nghĩ lại cậu vẫn thấy hậm hực, bèn giơ tay tắt đèn cái phụt, mặc kệ Kim Taehyung ở trong bóng tối có mò mẫm trèo lên giường được hay không.

Kim Taehyung ở trong bóng tối âm thầm chặc lưỡi.

Còn không biết xấu hổ mà nói là chỉ đạp anh hai lần à... Nếu không phải về sau anh học được bài học, hoặc là ôm cậu ngủ suốt đêm, bị cậu gối cho tê cả cánh tay, hoặc là "xử lý" cậu đến mức không còn sức mà đạp nữa, bằng không... đâu chỉ hai lần?

Kim Taehyung mò mẫm trèo lên giường theo trí nhớ.

Trong phòng vô cùng yên ắng, giữa hai người là hai chiếc gối ngăn đôi, song vẫn đắp chung một tấm chăn, mỗi người một tâm sự.

Jeon JungKook cứ nghĩ Kim Taehyung được nghỉ ngơi thì mình cũng ngủ được, ngờ đâu... càng không sao ngủ nổi.

Nằm mãi một tư thế, cậu không chịu nổi khẽ trở mình, một lát sau, cậu lại trở mình lần nữa.

Kim Taehyung nhận ra cậu cứ trằn trọc mãi bèn quay sang nhìn, vừa hay bắt gặp ánh mắt cậu.

Tuy trong phòng không bật đèn nhưng nhờ ánh sáng từ khe cửa phòng ngủ hắt vào, cả hai đều trông thấy người kia đang nhìn mình.

Jeon JungKook: "Anh... sao vẫn chưa ngủ?"

Kim Taehyung ừm một tiếng: "Chẳng phải em cũng chưa ngủ đấy ư?"

Jeon JungKook: "Ừm, quá giấc rồi."

"Ừm." Lát sau, Kim Taehyung lại hỏi: "Em sợ sấm à?"

Kim Taehyung đã phát hiện, Jeon JungKook cũng chẳng giấu giếm nữa, đáp thật khẽ: "Ừ."

Kim Taehyung: "Từ bao giờ vậy?"

Jeon JungKook: "Từ lúc còn bé xíu đã sợ rồi..."

Kim Taehyung lặng đi giây lát rồi hỏi: "Sao chẳng bao giờ kể với tôi?"

Jeon JungKook cứng họng, là cậu chưa kịp kể với anh thôi, nếu anh không phát hiện, có thể cậu sẽ chẳng kể với anh.

Theo thói quen, Jeon JungKook lại định tìm cớ cho qua chuyện, nhưng lời ra đến miệng, cậu lại nhớ lời Kim Taehyung từng nói "nếu không muốn nói thì đừng nói, nhưng đừng nói dối tôi", nên lại im lặng.

Kim Taehyung cảm giác được cậu nhóc không biết phải trả lời thế nào, cũng không làm khó cậu, lại hỏi: "Sao lại sợ sấm?"

Jeon JungKook rụt đầu vào chăn, cố gạt bỏ những cảnh tượng đáng sợ trong tâm trí, một lúc thật lâu mới khe khẽ đáp: "Ám ảnh tâm lý. Tôi hơi bị ám ảnh tâm lý..."

Jeon JungKook không muốn nói tiếp chủ đề này nữa, lại hỏi: "Anh thì sao, anh không có ám ảnh tâm lý à?"

"Hình như không..." Kim Taehyung biết Jeon JungKook đang tránh né, tuy anh rất muốn biết điều gì đã khiến một cậu nhóc không sợ ma như cậu lại sợ sấm đến vậy, nhưng anh cảm giác được đó là cơn ác mộng vẫn đeo bám cậu nhiều năm nên không dám dồn ép quá mức, ngừng giây lát rồi chuyển chủ đề theo ý cậu: "Nhưng tôi thường có ám ảnh sợ mình giải sai đề Toán."

Jeon JungKook: "..." Xác suất giải sai đề toán của cậu rất cao, cậu có nên lên mặt không?

Jeon JungKook vẫn không thấy buồn ngủ, lại muốn nói chuyện tiếp, bèn hỏi: "Dạo này các anh làm hệ thống khám và điều trị gì vậy?"

"Hệ thống trí tuệ nhân tạo khám và điều trị ung thư."

"À phải, nó có thể làm gì vậy?"

"Có thể chẩn đoán chính xác khối u, hơn nữa còn kê thuốc chính xác, hiện giờ rất nhiều bệnh ung thư đều được chữa trị dựa trên kinh nghiệm của bác sĩ, nhưng nhiều khi thuốc được kê lại không có hiệu quả, vừa tốn tiền vừa khiến sức khỏe người bệnh suy giảm..."

Trong phòng ngủ tối om, giọng nói trầm thấp mà chậm rãi của Kim Taehyung lại càng êm tai.

Jeon JungKook chợt thấy lòng bình yên đến lạ, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến.

Thấy cậu nhóc bên cạnh hồi lâu không có động tĩnh gì, anh quay đầu nhìn sang, phát hiện cậu đã thở đều, thiếp đi tự lúc nào.

Anh không nói nữa mà chăm chú nhìn đường nét lờ mờ của cậu trong bóng tối rồi nhắm mắt lại, chẳng biết có phải lây từ cậu không mà anh cũng dần dần thấy buồn ngủ. Đúng lúc anh sắp thiếp đi thì cậu nhóc bên cạnh đột nhiên giậm chân, ngay sau đó, chiếc gối chắn giữa hai người bị đạp xuống giường.

Năm phút sau, chiếc còn lại bị đá lên mặt Kim Taehyung.

Mười phút sau, chân Kim Taehyung bị Jeon JungKook đạp cho một cái.

Mười lăm phút sau, Jeon JungKook đập tay vào gối Kim Taehyung, ngay sát tai anh.

"Giờ tôi lớn rồi, ngủ rất yên."

"Tôi rất hiếm khi đạp người, đạp chăn, đạp gối."

Hai câu vừa rồi của Jeon JungKook thoáng hiện lên trong đầu Kim Taehyung, trong lúc đó cậu lại vung chân đạp sang, suýt nữa đá phải phần dưới bụng anh.

Mẹ kiếp em lớn thế này đây à?

Tôi tin em mới là lạ!

Kim Taehyung nghĩ mà phát khiếp, nhìn Jeon JungKook sắp xoay ngang ra ngủ, nghiến răng nghiến lợi hai giây rồi nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, cậu vẫn không tỉnh dậy, gối đầu vào cánh tay anh nằm một lúc, sau đó rúc vào lòng anh, dường như tư thế ngủ này vẫn không thoải mái, cánh tay mềm mại của cậu nắm lấy eo anh, đổi sang tư thế dễ chịu hơn, cậu ngoan ngoãn hài lòng cọ vào ngực anh mấy cái như một chú mèo, lúc này mới ngủ ngon lành.

Kim Taehyung tưởng rằng cả đêm nay mình đừng hòng được ngủ ngon, nhưng anh không ngờ ôm cậu trong lòng, tâm trạng lại vô cùng yên bình, không bao lâu sau đã gạt bỏ hết suy nghĩ linh tinh trong đầu, cơn buồn ngủ lại quay trở về.

Thời gian ngủ của Kim Taehyung khá ngắn, khi anh tỉnh giấc, Jeon JungKook vẫn đang vùi đầu trong lòng anh ngủ say sưa.

Thời tiết kinh khủng tối qua như một cơn ác mộng ngắn ngủi, ngoài cửa sổ lúc này trời xanh thăm thẳm, thời tiết đẹp như chỉ có trong truyện tranh.

Anh cầm điện thoại lên xem giờ, cậu chàng đã ngủ gần bảy tiếng, khoảng bốn mươi phút nữa có lẽ sẽ tự nhiên tỉnh.

Lúc này cũng là lúc cậu ngủ không sâu, anh cử động chậm nhất có thể, chậm rãi rút cánh tay mình ra, sau đó nhẹ nhàng nhấc cánh tay Jeon JungKook lên, chầm chậm nằm thẳng, sau đó đặt tay cậu lên eo mình.

Kim Taehyung đã ngủ no giấc nhắm mắt lại lần nữa, ra vẻ mình đang ngủ say, kiên nhẫn chờ đợi.

Đúng như anh nghĩ, nửa tiếng sau, anh cảm thấy cậu nhóc đang gối đầu trên ngực mình nhẹ nhàng cử động.

Jeon JungKook ngủ vô cùng ngon, ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh, vừa ngáp vừa uể oải vươn vai, sau đó đổi sang một tư thế khác, nhắm mắt nằm lì trên giường.

Vẫn chưa tỉnh hẳn, cậu không hề cảm thấy bên cạnh mình có gì khác thường, lười biếng nằm một lúc, vươn tay ra lần mò điện thoại để bên gối theo thói quen.

Nào ngờ chạm phải làn da mịn màng, và một chỗ hơi hơi nhô lên...

Đây là gì vậy?

Jeon JungKook vẫn chưa tỉnh táo lắm, lại quờ quạng thêm mấy cái nữa, vẫn chưa nhận ra vấn đề, lại còn chuyển sang dùng ngón tay gẩy gẩy.

Cái thứ nhô lên bỗng nhiên chuyển động mấy cái!

Jeon JungKook giật mình đến nỗi ngón tay run lên, cậu mở choàng mắt ra.

Cậu vô thức nhìn ngón tay mình, sau khi nhìn thấy yết hầu dưới đầu ngón tay, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch sẽ.

Sao cậu lại nằm trên ngực Kim Taehyung?

Sao tay cậu lại ôm eo Kim Taehyung?

Còn nữa, hai cái gối chắn giữa anh và cậu đâu rồi?

Jeon JungKook đưa mắt nhìn hai cái gối đó, phát hiện một cái rơi xuống tấm thảm trải sàn phía bên cậu, cái còn lại "hạ cánh" xuống tấm thảm trải sàn phía bên Kim Taehyung.

Jeon JungKook - có - dáng - ngủ - cực - kỳ - xấu nhìn khung cảnh trước mắt, trong phút chốc không chắc rốt cuộc là mình quấn lấy Kim Taehyung trước, hay là Kim Taehyung chủ động ôm cậu vào lòng.

Nếu Kim Taehyung là người chủ động trước, vậy chắc anh sẽ không nằm ngay ngắn như thế này đâu nhỉ?

Thế nên cậu ngủ không biết trời trăng là gì lăn đến cạnh anh, chủ động dính sát vào anh ư?

Khuôn mặt Jeon JungKook lập tức nóng bừng, cậu cực kỳ chột dạ.

Song chỉ hoảng loạn giây lát, sau đó cậu vội vàng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu nghiên cứu tình hình trước mắt.

Kim Taehyung vẫn chưa dậy ư?

Cũng có nghĩa là, anh vẫn chưa biết những chuyện này!

Jeon JungKook quyết định xóa sạch dấu vết trước đã.

Cậu lặng lẽ bò khỏi người Kim Taehyung, lặng lẽ xuống giường ở phía bên mình, rồi lại lặng lẽ chỉnh lại chăn, sau đó lặng lẽ nhặt hai cái gối dưới đất lên, đặt ở giữa, giả bộ như cậu đã nằm ngủ ngay ngắn ở phần giường của mình suốt cả đêm, cuối cùng cầm điện thoại im ỉm chuồn ra khỏi phòng ngủ.

Một giây sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, Kim Taehyung nằm trên giường mở choàng mắt, anh nhìn chằm chằm trần nhà, bật cười thành tiếng.

Một lúc sau, anh đưa tay chạm vào yết hầu mà ban nãy cậu sờ tới sờ lui, lại bật cười thêm lần nữa.

Tiếng cười của anh trầm thấp, mang theo niềm vui sướng không thể diễn tả rõ bằng lời, tỏa ánh sáng mềm mại phủ lên cơ thể uể oải của anh.

Jeon Jungkook đi thẳng vào phòng tắm, mở vòi hắt nước lên mặt mình, mượn nước lạnh để làm mình bình tĩnh lại, vừa lấy được bàn chải bóp kem đánh răng lên thì chuông cửa bỗng reo vang.

Cậu vừa đánh răng vừa ra mở cửa, Kang Mi ở bên ngoài nhìn thấy cậu, lập tức hỏi: "Idol, cậu dậy rồi à?"

Jeon Jungkook lúng túng đáp "ừm".

Kang Mi: "Thấy cậu mãi không trả lời tin nhắn KaKao của tôi, sợ cậu xảy ra chuyện, tôi bèn qua đây xem thế nào."

Jeon Jungkook không nói gì, định để Kang Mi vào, song sực nhớ Kim Taehyung vẫn chưa ngủ dậy, cậu khựng lại: "Tôi vừa mới dậy, chưa kịp xem điện thoại."

"Thế à." Kang Mi không nghĩ nhiều, mau miệng hỏi tiếp: "Tối qua cậu chưa ăn cơm, bây giờ đói rồi nhỉ? Cậu mau đánh răng rửa mặt đi, chúng ta xuống dưới tầng ăn sáng."

Jeon JungKook "ừ ừ" mấy tiếng: "Vậy chị cứ về phòng chờ tôi một lát, tôi xong rồi sẽ gọi cho chị."

Kang Mi mỉm cười đáp "được", rồi về phòng mình.

Jeon Jungkook đánh răng rửa mặt xong, cầm điện thoại nhắn tin cho Kang Mi, sau đó chuồn khỏi phòng.

Bây giờ đang là giờ ăn sáng, Kang Mi và Jeon JungKook đi một vòng mà không tìm thấy chỗ trống, ngược lại tìm thấy người quen.

Sang-hyun: "Chị Kang, idol, ở đây."

Sang-hyun chọn một chiếc bàn dài, loại bàn cho sáu người ngồi.

Jeon JungKook và Kang Mi đặt khay đồ ăn xuống, ngồi đối diện Sang-hyun.

Kang Mi vừa cho thêm đường vào cà phê vừa hỏi: "Sang-hyun, chỉ có mình cậu thôi à?"

"Không, có cả anh Yoongi nữa." Sang-hyun vừa dứt lời thì Min Yoongi bê khay đồ ăn đi tới.

"Chào chị Kang, em trai, chào buổi sáng!" Min Yoongi chào hỏi, rất tự nhiên kéo một chiếc ghế ra, ngồi bên cạnh Sang-hyun.

Kang Mi và Jeon Jungkook lần lượt chào lại, sau đó Kang Mi nửa đùa nửa thật nói: "Min Yoongi, cậu phân biệt đối xử quá đấy, cậu chỉ nói 'chào' với tôi, nhưng đến idol thì hẳn là 'chào buổi sáng'."

Min Yoongi phết một bơ mỏng lên lát bánh mỳ, "Đó là vì em trai đáng để tôi tôn trọng."

Kang Mi "hừ" một tiếng, nhìn Min Yoongi và Sang-hyun như sực nhớ ra một điều gì đó: "Tôi cứ thấy chỗ nào đó là lạ, sếp đâu, sao không đi cùng các cậu?"

Sang-hyun: "À, chị Kang, em đang muốn hỏi chị đây, em cũng tò mò đại ca đi đâu rồi, mười một giờ tối qua em đến phòng tìm đại ca, anh ấy không mở cửa, em tưởng đại ca ngủ rồi nên về phòng mình. Sáng nay em dậy, đến gọi anh ấy đi ăn sáng, nào ngờ anh ấy vẫn không mở cửa, em sợ đại ca xảy ra chuyện nên đến lễ tân mượn thẻ phòng phụ, kết quả thế nào chị đoán xem?"

Kang Mi hỏi "thế nào thế nào" với vẻ mặt vô cùng tò mò, còn bàn tay đang cầm đũa của Jeon JungKook run lên vì chột dạ.

Sang-hyun làm ra vẻ chia sẻ chuyện hot, nói bằng giọng đầy hào hứng: "Đêm qua đại ca không về ngủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro