Chương 69 : Gặp người đẹp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sang-hyun làm ra vẻ chia sẻ chuyện hot, nói bằng giọng đầy hào hứng: "Đêm qua đại ca không về ngủ."

"Gì cơ?" Chiếc thìa mà Kang Mi đang múc hoành thánh rơi "bộp" vào bát.

Min Yoongi suýt nữa làm rớt miếng bánh mì trong tay: "Taehyung không về ngủ ư?"

Kang Mi ngạc nhiên đến nỗi đờ đẫn mất ba giây, sau đó cũng lên tiếng: "Sang-hyun, cậu chắc chắn cậu không nói đùa đấy chứ? Tối qua sếp không về phòng thật ư?"

"Thật mà!" Sang-hyun chụm đầu bốn người lại, thì thầm: "Em chắc chắn trăm phần trăm cả đêm qua đại ca không về phòng, em còn giữ cả chứng cứ nữa..."

Sang-hyun lấy điện thoại ra tìm ảnh, đưa cho ba người xem: "Mọi người xem đi, chú voi bằng khăn mà phục vụ khách sạn gấp vẫn đặt giữa giường, chưa có ai chạm vào, như vậy chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ đại ca chưa động vào giường... nếu tối qua đại ca về phòng ngủ, vậy tại sao vẫn y nguyên thế này chứ?"

Sang-hyun vừa nói vừa cất điện thoại đi: "Rõ ràng đại ca có vấn đề, mọi người đoán xem tối qua đại ca đã đi đâu?"

Min Yoongi và Kang Mi lặng lẽ nhìn nhau, sau đó hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Jeon JungKook.

Sang-hyun bối rối: "Không phải thế, anh chị nhìn idol làm gì?"

Nhưng bỗng chốc Sang-hyun hít sâu một chơi, sực hiểu ra, cậu ta vội vàng nuốt quả trứng trong miệng xuống, cũng nhìn Jeon Jungkook: "Idol, tối qua đại ca ở chỗ anh à?"

Jeon Jungkook im lặng ba giây, không khác gì nghe được một chuyện vô cùng tức cười, cậu cười phá lên: "Sao có thể chứ, sao Kim Taehyung lại ở phòng tôi được?"

Sang-hyun không tin: "Không ở chỗ anh thật à?"

"Thật." Jeon Jungkook bình tĩnh lắc đầu, để giúp mình thêm khí thế, cậu quyết định chủ động ra tay trước để giành lợi thế: "Chị Kang, chị đừng quên ban nãy chị còn đến phòng tìm em, nếu Kim Taehyung ở phòng em, chẳng lẽ chị không gặp anh ta sao?"

Kang Mi: "Đúng thế, sáng nay tôi đến phòng idol mà."

Sang-hyun: "Vậy nói cách khác chuyện đại ca cả đêm không về không liên quan đến idol ư? Vậy đại ca đi đâu vậy?"

Kang Mi ngẫm nghĩ, nói: "Liệu có phải sếp có họ hàng gì ở Jeju, hôm qua đi thăm họ không?"

Min Yoongi: "Họ hàng nào mà nửa đêm nửa hôm còn đi thăm? Họ hàng cũng không ngủ à?"

Sang-hyun: "Hơn nữa trời còn mưa bão, đại ca đi thăm họ hàng là chuyện không thể nào."

Kang Mi: "Vậy các cậu nói xem sếp đi đâu?"

Min Yoongi nghĩ một lúc, rồi lại nhìn Jeon Jungkook.

Jeon Jungkook sợ mình lại dính vào chuyện này, bị Min Yoongi nhìn đến nỗi chột dạ, giây tiếp theo liền tỏ ra mình cũng muốn hóng hớt: "Liệu có phải Kim Taehyung lén mang em nào đến Jeju, tối qua đi hẹn hò rồi không?"

Min Yoongi: "Không thể nào."

Sang-hyun: "Chuyện này chắc chắn không bao giờ có, khả năng đại ca lén mang trai theo còn cao hơn mang cô em nào theo."

Kang Mi cũng hùa vào: "Đúng thế, idol, sếp tu thân dưỡng tính lắm, không thể có chuyện đấy đâu."

Jeon Jungkook: "..."

Tu thân dưỡng tính con khỉ!

Khi Kim Taehyung và cậu ở bên nhau, sao cậu không thấy anh tu thân dưỡng tính nhỉ?

Cậu và Kim Taehyung không phải là người yêu của nhau, dù thế nào, cậu cũng không thể để người khác biết tối qua anh ngủ ở phòng cậu... Lúc này cậu và Kim Taehyung, chỉ có thể bảo vệ một người.

Tối qua Kim Taehyung giúp cậu, cậu rất cảm kích, nên cậu quyết định... Bảo vệ mình!

"Nếu như không có khả năng đó, vậy chỉ còn một khả năng cuối cùng."

Đối diện với ánh mắt vừa tò mò vừa mong chờ của Sang-hyun, Min Yoongi và Kang Mi, Jeon Jungkook thốt ra mấy từ bằng giọng điệu chắc nịch: "Gặp được người đẹp."

Kang Mi: "Không giống tác phong của sếp lắm..."

Jeon Jungkook hùng hồn nói: "Đã gọi là gặp được người đẹp rồi, làm gì có ai ngày nào cũng gặp được người đẹp, phải làm anh ta đổ gục ngay tức khắc mới gọi là người đẹp, nếu không có còn gọi là người đẹp không?"

Để bảo vệ chính mình, Jeon Jungkook bôi nhọ Kim Taehyung bằng mọi giá: "Hơn nữa, có thể tối qua tâm trạng anh ta không thoải mái, đi uống ít rượu, con người mà, uống say rồi, khó tránh khỏi làm một vài chuyện vượt ngoài kiểm soát..."

Kang Mi: "Hình như idol nói cũng có lý."

Sang-hyun: "Nhưng nếu thật sự như thế, mắc mớ gì đại ca không nhận điện thoại của em chứ?"

Để bảo vệ chính mình, Jeon Jungkook tiếp tục bôi nhọ Kim Taehyung bằng mọi giá: "Bận mà."

Bàn ăn yên lặng một lúc, Sang-hyun hắng giọng, làm dịu bầu không khí hơi ngượng ngập này: "Dù bận thì cũng là chuyện của tối qua, sáng nay thì sao? Không thể nào lại bận chứ..."

Sang-hyun đột nhiên im bặt.

Kang Mi vô thức liếc mắt sang bên cạnh, sau đó bắt chước Sang-hyun hắng giọng.

"Sao lại không thể bận được!" Jeon Jungkook không hề nhận ra bất thường, vừa tập trung bỏ hạt dưa, vừa thầm nghĩ, ngày trước ông sếp của mọi người mới sáng sớm cũng chăm chỉ lắm!

Min Yoongi: "..."

Sang-hyun: "..."

Kang Mi: "..."

Jeon Jungkook thấy ba người họ không nói gì, tưởng họ không tin mình, ngẫm nghĩ giây lát rồi bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên còn một khả năng nữa, đại ca của mọi người mệt chết rồi..."

Kang Mi lại hắng giọng.

"Chị Kang, cổ họng chị không thoải mái à? Vừa hay cốc nước ấm này tôi chưa uống, chị uống đi..." Jeon Jungkook định cầm cốc nước lên thì có người còn nhanh tay hơn cậu.

Người đó đứng sau cậu, hơi cúi người xuống, cướp mất cốc nước ở trước mặt cậu. Bàn tay người ấy rất đẹp, những ngón tay mảnh khảnh, đốt xương rõ ràng, trên phần xương nhô lên ở cổ tay có một nốt ruồi rất nhỏ.

Jeon Jungkook nhìn chằm chằm nốt ruồi đó ba giây, trong đầu nổ bùm bùm như pháo rang.

Kim Taehyung nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống bên cạnh tay Kang Mi, tay kia gác lên lưng ghế của Jeon Jungkook, không đứng thẳng dậy, tư thế này của anh thoạt nhìn như đang che chắn Jeon Jungkook trong lòng, anh làm ra vẻ như chưa nghe thấy gì, khẽ gật đầu với mọi người, nói: "Chào."

Chờ cho Min Yoongi, Kang Mi và Sang-hyun đều chào lại, Kim Taehyung mới đứng thẳng dậy, đi tới khu đồ ăn.

Kim Taehyung vừa đi khỏi, Jeon Jungkook lập tức hỏi: "Anh ta đến từ lúc nào vậy?"

Sang-hyun lắc đầu: "Không biết, em phát hiện ra đại ca đến lúc đang nói 'dù bận thì cũng là chuyện của tối qua'."

Kang Mi: "Tôi còn sau Sang-hyun cả một lúc, thấy Sang-hyun đang nói thì im bặt, tôi mới nhận ra bầu không khí là lạ."

Jeon Jungkook bắt lấy một chút hi vọng mỏng manh: "Nên rất có thể khi Sang-hyun đang nói câu đó thì anh ta vừa mới đến, nếu thế chắc anh ta không biết chúng ta đang nói gì đâu nhỉ?"

Min Yoongi ngập ngừng, cuối cùng nói: "Lúc idol nói cậu ta đi gặp người đẹp, Kim Taehyung đã đến rồi, nhưng Kim Taehyung ra hiệu bảo tôi im lặng, không được nhắc nhở mọi người, thật ra tôi đã lén đá chân Sang-hyun dưới gầm bàn mấy lần, Sang-hyun không biết tôi ra hiệu, lại còn đá trả tôi."

Jeon Jungkook nhìn Sang-hyun bằng ánh mắt trách móc.

Sang-hyun: "...Anh Yoongi đá em, nhưng em tưởng anh ấy chỉ muốn đá em thôi."

Jeon Jungkook đang định nói "sao không đá chết cậu đi", thì thấy Kim Taehyung bê khay đồ ăn đi tới.

Cậu xấu hổ cúi đầu xuống, không bao lâu sau, Kim Taehyung kéo chiếc ghế bên cạnh cậu ra rồi ngồi xuống, bàn tay đang cầm đũa của Jeon Jungkook chợt cứng đờ.

Dù Jeon Jungkook bồn chồn ngượng ngập cỡ nào thì Kim Taehyung cũng làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, vừa ăn sáng vừa thờ ơ hỏi Sang-hyun, dường như mọi thứ không hề ảnh hưởng đến anh: "Gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?"

"Ơ..."

Sang-hyun đang tìm cớ, Min Yoongi ngồi bên cạnh cười tủm tỉm nói: "Sang-hyun chỉ đơn giản là tò mò cả tối cậu không về khách sạn mà đi đâu thôi."

Jeon JungKook: "..." Min Yoongi là tên chết tiệt, vạch áo cho người xem lưng à?

Sang-hyun: "..." Anh Yoongi lại bán đứng cậu ta.

Khi hai người kia còn đang bối rối, Min Yoongi lướt mắt qua quần áo Kim Taehyung đang mặc, vẻ mặt ghi rõ mấy chữ "chỉ sợ không có trò hay để xem": "Vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, Taehyung, chẳng lẽ cậu thật sự gặp được người đẹp nào như em trai nói?"

Jeon JungKook: "???" Min Yoongi là tên chết tiệt +1, cho dù Kim Taehyung đã nghe thấy câu cậu nói, anh ta cũng không cần nhấn mạnh thêm lần nữa.

Sang-hyun: "..." May mà anh Yoongi không tiếp tục bán đứng cậu ta.

Min Yoongi: "Đừng nói với anh sáng nay cậu mặc bừa, Sang-hyun còn mượn thẻ dự phòng để vào phòng cậu rồi, chụp được chứng cứ cả đêm qua cậu không hề về phòng.

Sang-hyun lặng lẽ xóa sạch suy nghĩ ban nãy. Anh Yoongi làm gì có chuyện không bán đứng cậu ta nữa, anh ta đã bán đứt cậu ta luôn rồi.

Min Yoongi đã ăn no, nhàn nhã lấy mấy chuyện trai gái ra trêu Kim Taehyung: "Nói đi, Taehyung, giống như em trai nói thật à, đêm qua cậu bận lắm à?"

Min Yoongi là tên chết tiệt +2

Jeon JungKook đứng ngồi không yên, liên tục nhét đồ ăn vào miệng, nhưng chẳng cảm nhận được vị gì.

Kim Taehyung vẫn không đáp lời Min Yoongi, cho đến khi ăn cháo xong, anh rút khăn giấy thong thả lau miệng, lướt mắt qua Jeon JungKook ngồi bên cạnh trước, rồi mới nhìn thẳng vào mắt Min Yoongi: "Em bận lắm?"

Có lẽ do chột dạ nên khi nghe thấy ba từ này, tai Jeon JungKook hơi đau đau. Nhất thời cậu không hiểu Kim Taehyung nói vậy là đang hỏi ngược lại Min Yoongi, hay đang chất vấn cậu.

Min Yoongi thấy Kim Taehyung sống chết không chịu trả lời, không tiếp tục đùa nữa: "Biết ngay cậu sẽ vòng vo Tam Quốc mà, chán chết đi được."

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Taehyung, rốt cuộc tối qua cậu làm gì thế?"

Kim Taehyung im lặng ba giây, rồi trả lời bằng giọng điệu nửa thật nửa đùa: "Gặp người đẹp."

Miếng dưa hấu Jeon JungKook đang cầm rơi "bộp" xuống đĩa.

Sang-hyun từ nãy đến giờ không dám mở miệng, không kiềm chế được nữa: "Anh đi gặp người đẹp thật à? Đại ca, vậy nửa kia của anh đâu? Sao một mình anh tới đây ăn sáng vậy?"

Kim Taehyung khựng lại, cầm điện thoại lên: "Chờ tôi hỏi."

Sang-hyun không hiểu: "Hỏi gì?"

"Hỏi..." Kim Taehyung nói lấp lửng, điện thoại của Jeon JungKook bỗng nhiên rung lên.

Cậu cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn KaKao Kim Taehyung gửi: "Nửa kia của cuộc gặp, có cần tạm thời thống nhất lời khai không?"

Kim Taehyung gửi xong tin nhắn liền đặt điện thoại xuống, kiên nhẫn chờ một lúc, thấy cậu nhóc ngồi bên ngó lơ tin nhắn của mình, bấy giờ mới nhìn thẳng vào ánh mắt chờ mong của Sang-hyun, tiếp tục câu nói dang dở ban nãy: "... Nửa kia của tôi không thèm gọi tôi dậy, mà tự mình chạy đi ăn sáng trước rồi."

Dù là Sang-hyun, Kang Mi hay Min Yoongi đều là người thông minh. Họ lập tức tóm được thông tin trong câu nói của Kim Taehyung.

Kang Mi: "Một người?"

Sang-hyun: "Chạy trước rồi?"

Min Yoongi: "Nên nửa kia của cậu đang ở phòng ăn?"

Jeon JungKook sợ thót tim, giây tiếp theo cậu nhanh như cắt cầm điện thoại lên, nhắn trả lời Kim Taehyung: "Cần."

"Cực kỳ cần, vô cùng cần."

Kim Taehyung khẽ cười, thong thả gõ mấy cái trên màn hình: "Bịa thế nào?"

Jeon JungKook chỉ không muốn mình bị bại lộ, gõ lách cách hàng đống ký tự rồi gửi cho anh: "Anh cứ nói nửa kia hơi mệt, không chờ nổi đến lúc anh xuống nên về nghỉ trước rồi."

Kim Taehyung ngừng lại ba giây, nhắn lại: "Em... chắc chứ?"

Jeon JungKook thoải mái gõ một chữ, gửi đi: "Chắc!"

Kim Taehyung đặt điện thoại xuống: "Người ấy mệt, không chờ nổi đến lúc tôi xuống nên lên tầng nghỉ ngơi trước rồi."

Bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ.

Jeon JungKook cảm thấy là lạ, mới chậm chạp nhận ra, lời khai ban nãy cậu bày cho Kim Taehyung đặt vào tình cảnh này rất dễ làm người ta suy nghĩ xa xôi.

Gương mặt cậu bắt đầu nóng bừng lên, sợ mình bị lộ sơ hở, cậu chậm rãi đặt đũa xuống, quyết định chuồn êm: "Tôi ăn no rồi, về phòng trước đây."

Min Yoongi vội vàng chặn Jeon JungKook lại: "Chờ đã, em trai, mọi người định lát nữa ra biển chơi, em đi cùng không?"

Đi cái đầu nhà anh!

Jeon JungKook hiện giờ không muốn (không dám) nhìn Kim Taehyung, nở nụ cười chừng mực, lắc đầu: "Không, em say tàu thuyền."

Nói xong, Jeon JungKook đứng dậy, chào tạm biệt mọi người, rồi vội vã quay người đi.

Jeon JungKook vẫn chưa kịp nhấc chân, Kim Taehyung đã lên tiếng: "Tôi cũng ăn no rồi."

Sau đó anh đẩy ghế ra, chiếc ghế ma sát với sàn nhà tạo thành tiếng cọt kẹt, Min Yoongi cũng hỏi một câu y như thế: "Kim chó, cậu thì sao, có ra biển chơi với chúng tôi không?"

"Không." Kim Taehyung ngập ngừng, đoạn nói: "Tôi hơi mệt."

Tôi hơi mệt...

Đại ca của mọi người mệt chết rồi...

Nửa kia của cuộc gặp hơi mệt...

Chân Jeon JungKook mềm nhũn, suýt nữa biểu diễn màn đột quỵ tại chỗ.

Chắc chắn tên chó chết này cố ý!

Jeon JungKook không dám nán lại thêm, chạy nhanh như một cơn gió.

Nhìn bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy của Jeon JungKook, Kim Taehyung kìm lòng không được mà bật cười.

Min Yoongi bắt gặp nụ cười này của anh, bèn chặc lưỡi.

Jeon JungKook rời đi, bốn người khác cũng không ở lại thêm, chờ sau khi Kang Mi và Sang-hyun đi rồi, Min Yoongi không kiêng nể gì hỏi anh: "Tối qua cậu 'xử' được em trai rồi à?"

Ban nãy nghe thấy tiếng chặc lưỡi của Min Yoongi, Kim Taehyung biết anh ta đã loáng thoáng đoán được một vài chuyện, song không đáp lời anh ta.

"Không ngờ cậu lại cầm thú như thế, năm năm sau không có đến một câu tỏ tình, cứ ngủ trước đã rồi tính, được lắm, Kim chó!"

Kim Taehyung thản nhiên ngắt lời anh ta: "Chưa ngủ."

Đối với anh, cậu là sức quyến rũ không thể kháng cự.

Anh muốn, nhưng chỉ trong suy nghĩ mà thôi, anh không nỡ, cũng không thể đành lòng được.

"Hả? Chưa ngủ? Thật hay đùa vậy? Hai người bên nhau cả một đêm, lại còn mối quan hệ mập mờ người yêu cũ, nhưng lại không xảy ra chuyện gì? Sao tôi tin được?"

Thấy nét mặt Min Yoongi hằn rõ mấy chữ "đậu má, cậu muốn lừa ai", Kim Taehyung khẽ cười: "Nếu ngủ thật, hôm nay cậu ấy còn xuống tầng ăn sáng được không?"

__________

Jeon JungKook chạy một mạch đến cửa phòng, bấy giờ mới nhận ra lúc xuống tầng ăn sáng, cậu chỉ lo trốn Kim Taehyung đang ngủ nên quên mang thẻ phòng.

Jeon JungKook đành phải quay lại đại sảnh tầng một, báo số phòng và bốn số cuối của chứng minh thư, chờ lễ tân đưa thẻ phòng phụ cho mình.

Khoảng nửa phút sau, cậu lấy được thẻ phòng, nói "cảm ơn", vừa định quay người về phòng thì nghe thấy một giọng nam quen thuộc vang lên: "Xin chào, có thể phiền cô tìm giúp tôi Baek Ahn Heun ở phòng nào được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro