Chương 82 : Sốt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon JungKook ngớ người, hồi lâu sau mớt cất giọng: "Đó không phải là trợ lý sinh hoạt, là tùy tùng theo sát 24 giờ."

Kim Taehyung: "Vì để chứng tỏ lòng biết ơn vì em đã làm tài xế cho anh, mấy chữ 'tùy tùng theo sát 24 giờ' này tạm coi là dịch vụ bổ sung."

Jeon JungKook câm nín. Vãi cả dịch vụ bổ con-mẹ-nó sung!

Cuối cùng, hai người vẫn chọn nhà Kim Taehyung. Jeon JungKook bôn ba cả ngày trời, cơ thể rã rời. Thang máy vừa đến tầng một, Kim Taehyung đã ấn nút tầng hai: "Em lên phòng anh ngủ đi, tắm nước ấm nghỉ ngơi một lát, cơm chín anh gọi em."

Nói xong, Kim Taehyung ra ngoài thang máy, còn chu đáo ấn nút đóng cửa giúp Jeon JungKook.

Kim Taehyung biết nấu ăn, xưa kia lúc còn quen nhau, anh đã không ít lần xuống bếp nấu cho cậu ăn. Trước khi nghỉ Tết, dì giúp việc đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn dự trữ trong tủ lạnh cho anh. Tuy rằng chỉ có hai người, anh vẫn nấu một bữa thịnh soạn gồm bốn món mặn một món canh.

Jeon JungKook tắm nước nóng, thay bộ quần áo mặc nhà, đi xuống tầng.

Trong bếp bật máy hút mùi, cậu đi theo hướng phát ra âm thanh ro ro. Cửa bếp không đóng, cậu tựa vào cửa, vừa khéo thấy được bóng dáng Kim Taehyung loay hoay nấu nướng.

Jeon JungKook lẳng lặng dõi theo. Trong chốc lát, cậu bỗng nhớ đến cảnh lần đầu tiên anh nấu cơm cho cậu khi họ mới yêu nhau. Lúc ấy... cậu và anh thật sự rất mặn nồng.

Từng giây từng phút, cậu đều thấy hạnh phúc.

Thời gian ấy... là giai đoạn hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu kể từ sau năm lên mười.

Xưa nay cậu chưa bao giờ dám mong có thể hạnh phúc như vậy suốt đời, nhưng cậu cứ ngỡ mình có thể hạnh phúc lâu hơn một chút.

Có lẽ cậu có thể hạnh phúc lâu hơn một chút, nếu người nọ không xuất hiện.

Kim Taehyung bưng mâm cơm bước ra khỏi bếp mới thấy Jeon JungKook đã đứng ở cửa tự bao giờ: "Tắm xong rồi à?"

Jeon JungKook đang chìm trong hồi ức, mất mấy giây mới định thần lại được.

Thấy cậu là lạ, Kim Taehyung hỏi: "Sao thế?"

Jeon JungKook ngơ ngác nhìn Kim Taehyung một hồi mới hoàn toàn tỉnh ra: "Không sao, tôi hơi đói thôi."

Kim Taehyung: "Ăn ngay bây giờ đây."

Hôm trước Kim Chung Cha đích thân nấu súp, sai người đưa đến tận nhà Kim Taehyung, anh vẫn còn quá nửa.

Kim Taehyung múc hết rau ra khỏi nồi, hâm súp làm món phụ rồi bưng lên bàn cùng mì trộn và một vài món khác.

"Em bảo đói cơ mà? Mau ăn đi." Kim Taehyung đưa cho Jeon JungKook đôi đũa và một cái thìa.

Jeon JungKook cảm ơn, nhận lấy đôi đũa, gắp một con tôm.

Bóc xong bỏ vào mồm, Jeon JungKook ngẩng lên nhìn Kim Taehyung: "Mùi vị vẫn thế nhỉ."

Kim Taehyung đang múc canh chợt khựng lại, lát sau mới nhẹ nhàng đặt bát canh xuống trước mặt Jeon JungKook: "Chưa quên à?"

Jeon JungKook đang cúi đầu bóc tôm, thuận miệng đáp: "Đâu dễ quên thế?"

Đúng vậy, đâu dễ quên thế?

Cậu vẫn nhớ vị thức ăn anh nấu, còn anh thì sao?

Có phải anh vẫn luôn nhớ, chưa hề quên...

Kim Taehyung không nói gì, cũng chẳng động đũa, ngồi đối diện lặng lẽ nhìn Jeon JungKook.

Ăn hết gần nửa đĩa tôm, Jeon JungKook rút giấy ăn lau miệng, phát hiện đĩa của Kim Taehyung vẫn sạch bóng, liền hỏi: "Sao anh không ăn?"

"Ăn đây." Kim Taehyung cầm đũa lên, gắp một đũa mì trộn bỏ vào bát mình.

Ăn được mấy miếng, anh mới nhận ra Jeon JungKook chỉ cắm cúi ăn rau, bèn gắp một ít mì đặt xuống trước mặt cậu: "Ngày Tết phải ăn mì trộn, ăn súp nữa kìa."

Jeon JungKook phân vân giây lát, gắp mì đưa lên miệng sau đó húp một ít súp.

Mùi vị không chê vào đâu được, nhưng Jeon JungKook chẳng còn bụng dạ đâu mà thưởng thức.

Hàn Quốc có tục phải ăn súp tteokguk mới gọi là Tết, cậu không nhớ nổi đã bao nhiêu năm mình không được ăn thế này vào đêm Giao thừa rồi, cũng chẳng nhớ nổi đã bao nhiêu năm không có ai cùng ăn cơm tất niên thế này nữa...

Lòng cậu ngổn ngang trăm mối, vừa cảm động vừa cảm khái, còn cả cảm giác ấm áp khó tả.

Cậu ăn hết miếng này đến miếng khác, ngón tay cầm đũa không kìm được bắt đầu run lên rất khẽ.

Di động của Kim Taehyung chợt vang lên, cắt ngang tâm trạng phức tạp của Jeon JungKook.

Kim Taehyung liếc qua màn hình, là cuộc gọi video của Kim Chung Cha.

Anh đặt đũa xuống, bắt máy.

Kim Chung Cha: "Xin lỗi nhóc con ế chương ế chảy, định gọi điện đúng mười hai giờ để chúc mừng năm mới con, thế mà lệch múi giờ nên muộn mất hơn một tiếng rồi..."

Nhóc con ế chương ế chảy...

Ai bảo anh là nhóc con ế chương ế chảy, rõ ràng cậu nhóc nhà anh đang đón Giao thừa với anh mà.

Kim Taehyung tự động bỏ qua chuyện mình lừa cậu nhóc đến nhà đón Giao thừa, cũng tự động lược bớt vấn đề là mình đón Giao thừa với cậu nhóc chứ không phải cậu nhóc đón Giao thừa với mình, chỉ ừm một tiếng.

Quả như dự liệu, tiếng ừm của anh làm Kim Chung Cha nổi giận, mắng cho anh một trận rồi nói "chúc mừng năm mới", sau đó ngắt cuộc gọi.

Chẳng bao lâu sau, di động Kim Taehyung lại reo vang, lần này là bố mẹ anh gọi đến, sau nữa là ông bà nội, ông bà ngoại...

Sau khi tiếp mấy cuộc điện thoại, Kim Taehyung mới nhận ra di động của cậu nhóc đối diện nãy giờ vẫn im phăng phắc, anh như sực nghĩ ra chuyện gì đó, bèn tắt tiếng điện thoại, đổi sang chế độ ngủ rồi vờ như không nhìn thấy màn hình điện thoại liên tục báo cuộc gọi đến.

Jeon Ha Yoon nói mấy năm nay cậu đều đón Tết một mình... Hóa ra cậu một mình đến mức ngay một cú điện thoại chúc Tết cơ bản nhất cũng không có.

Cậu nhóc bình thản ăn cơm như đã quen, gương mặt không mảy may buồn bã, nhưng cậu càng như vậy, Kim Taehyung càng thấy đau lòng.

Thấy di động Kim Taehyung im phắc, ngỡ rằng anh đã nghe xong, Jeon JungKook ngẩng lên cười nói: "Nhà anh lắm họ hàng nhỉ."

Kim Taehyung biết cậu chỉ nói chuyện phiếm nhưng cậu càng coi như không có việc gì, lòng anh càng nặng nề khó tả, thật ra cả tối anh đã cố không nhắc tới việc nhà cậu, năm hết Tết đến, anh thật sự không muốn làm cậu khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "...Tết nhất mà họ cũng không liên lạc với em ư?"

Ngón tay Jeon JungKook đang cầm đũa càng siết chặt hơn, chẳng biết có phải vì trước kia từng nhắc tới chuyện gia đình với anh lúc ở Jeju không, mà trước mặt Kim Taehyung, cậu không cảm thấy khó chịu khi nhắc tới chuyện này, chỉ ngập ngừng hai giây rồi ừm một tiếng.

Lát sau cậu ngẩng lên cười nói: "Gọi hay không gọi cũng thế thôi, gọi cũng chẳng có gì để nói, chỉ làm nhau khó chịu thêm."

Kim Taehyung không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Jeon JungKook qua bàn ăn.

Jeon JungKook không muốn làm hỏng đêm Giao thừa êm đẹp hôm nay, bèn cười thản nhiên như không: "Huống hồ tôi cũng chẳng muốn họ gọi, trên mạng xã hội có khối người chúc Tết tôi rồi, chắc chắn tôi nhận được nhiều lời chúc Tết hơn họ."

Kim Taehyung vẫn không nói gì, nhưng lại vươn tay ra cầm điện thoại lên.

Jeon JungKook còn đang bực bội thì di động trên bàn ăn của cậu đã rung lên.

Cậu nhìn người gọi, là Kim Taehyung.

Cậu không bắt máy mà ngẩng lên nhìn Kim Taehyung.

Kim Taehyung không nói năng gì, vẫn cầm điện thoại, không hề có ý định bỏ xuống.

Jeon JungKook không hiểu nổi ý Kim Taehyung, thấy anh khăng khăng gọi thì đành bắt máy, áp vào tai.

"Jeon Geun?"

Kim Taehyung chỉ gọi một lần, Jeon JungKook lại nghe thấy hai lần, một trước một sau, một ở ngoài và một trong di động.

Jeon JungKook vô thức ừm một tiếng, đang định hỏi: "Anh có gì sao không nói thẳng, việc gì phải gọi điện?"

Kết quá chưa kịp nói ra lời, Kim Taehyung đã tranh nói trước: "Chúc mừng năm mới, chúc em năm mới cầu gì được nấy, đại cát đại lợi."

Jeon JungKook còn chưa kịp định thần, anh đã cúp máy,

Anh tùy tiện ném điện thoại lên bàn ăn, đáp lại ánh mắt ngỡ ngàng của cậu: "Đúng đấy, thèm vào họ gọi."

"Để Kim đại ca gọi cho em."

"Một mình Kim đại ca thay được tất cả bọn họ rồi."

Jeon JungKook đã hiểu ý nghĩa cuộc gọi vừa rồi của anh.

Cậu chẳng biết phải nói gì nữa.

Cậu cảm thấy người như Kim Taehyung thật ấm áp, lại thấu hiểu, biết trò chuyện, biết làm ra vẻ thản nhiên.

Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao bao nhiêu năm rồi mình không tìm được bạn trai mới, không phải không gặp được ai, mà là người năm xưa quá tốt, đến nỗi những kẻ sau này có làm gì cũng không lọt mắt cậu.

Jeon JungKook ngẩn ra thật lâu mới cong môi cười với Kim Taehyung: "Đúng rồi, một mình Kim đại ca thay được cả thế giới."

Ăn uống xong xuôi thì đã ba giờ sáng, Jeon JungKook sáng dậy sớm, giờ đã buồn ngủ díp mắt, đánh răng rồi quay về phòng ngủ chính ngủ thiếp đi.

Trái lại Kim Taehyung ngủ trên sofa tầng dưới vẫn tỉnh như sáo, vì hôm trước say rượu đã ngủ quá nhiều.

Anh đắp chăn mỏng nằm trên sofa, thỉnh thoảng lại cựa quậy, nghĩ miên man không biết sáng mai phải lấy cớ gì để giữ Jeon JungKook lại.

Tết nhất thế này, cậu chỉ có một mình, không thể để cậu đi được...

Kim Taehyung nghĩ mãi đến năm giờ sáng chưa nghĩ ra được cách nào hay, cuối cùng trước khi cơn buồn ngủ ập đến không còn biết gì nữa, anh vẫn đau đáu nghĩ sáng mai nhất định phải tỉnh dậy trước khi cậu dậy để tiếp tục nghĩ cách.

Có lẽ tấm lòng muốn giữ chân cậu của anh quá chân thành, đã cảm động thấu trời xanh, sáng hôm sau, anh không cần phải viện cớ nữa.

Xưa nay Kim Taehyung rất khỏe, cả năm chưa chắc ốm một lần, có lẽ tháng cuối năm này thức đêm quá nhiều, cũng có thể vì hai hôm nay trời lạnh mà anh ra ngoài mặc ít áo, tóm lại ngủ đến tám chín giờ sáng, anh bắt đầu thấy họng khô rang, mũi tịt, cả người nóng bừng lên.

Kim Taehyung vốn tưởng mình chỉ cảm xoàng, nên mười giờ cố gượng dậy uống một cốc nước ấm, nào ngờ tới khi nằm lại xuống sofa thì không tỉnh lại nổi nữa.

Jeon JungKook ngủ thẳng đến mười hai giờ trưa mới xuống tầng, còn tưởng Kim Taehyung đã dậy từ lâu, nào ngờ vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy tấm chăn mỏng rơi dưới đất mà Kim Taehyung vẫn ngủ mê mệt.

Cậu đi đến gần, khom người nhặt chăn lên, đang chuẩn bị đắp lên người anh mới nhận ra sắc mặt anh khang khác.

Kim Taehyung khá trắng, song lúc này lại tái nhợt, đôi mày anh chau lại, ngay môi cũng nhợt nhạt hẳn đi.

Jeon JungKook đắp lại chăn cho Kim Taehyung rồi giơ tay sờ trán anh, thấy nóng bừng.

May mà lần trước từng băng bó vết thương cho anh nên cậu biết chỗ để tủ thuốc, bèn đứng dậy bưng hộp thuốc tới, lấy nhiệt kế ra.

Cậu dí nhiệt kế vào trán anh bấm nút, sau tiếng tít, màn hình nhiệt kế hiện lên nhiệt độ: 38.5 độ.

Sốt cao thế này cơ à?

Jeon JungKook lấy miếng dán hạ sốt trong hộp thuốc ra, dán cho Kim Taehyung rồi bắt đầu lục tìm thuốc cảm và thuốc hạ sốt.

Hơi mát từ miếng dán hạ sốt khiến Kim Taehyung tỉnh lại, anh cố hé mắt nhìn Jeon JungKook: "Dậy rồi à?"

Nói đoạn, anh định ngồi dậy.

Jeon JungKook vô thức định ấn anh xuống, nhưng chạm vào cánh tay anh lại dừng lại: "Anh ngồi dậy được không? Dậy được thì lên tầng nằm đi."

Kim Taehyung khẽ gật đầu ngồi dậy, day day huyệt thái dương vừa nặng vừa đau rồi xỏ dép lê đứng dậy.

Jeon JungKook không yên tâm, cầm thuốc đi theo sau anh, trước tiên đưa anh quay về phòng ngủ, để anh nằm xuống giường, đắp lại chăn cho anh tử tế mới xuống tầng rót cốc nước ấm bưng lên.

Nghe tiếng động, Kim Taehyung mở mắt ra.

Jeon JungKook đặt cốc nước xuống tủ đầu giường, lấy thuốc theo hướng dẫn sử dụng rồi đưa cho anh: "Anh uống thuốc đi này."

Kim Taehyung không cầm thuốc mà há miệng ra.

Jeon JungKook cũng chẳng thấy có gì không ổn, nhét thuốc vào miệng anh rồi đưa cho anh cốc nước.

Kim Taehyung uống hớp nước, nuốt thuốc xuống rồi uống thêm hơn nửa cốc nữa mới lên tiếng nói: "Trong tủ lạnh có sủi cảo đấy."

"Anh không phải lo cho tôi, tôi có phải trẻ lên ba đâu, đói tôi tự tìm được đồ ăn, anh mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Jeon JungKook ấn Kim Taehyung nằm xuống, thấy anh vẫn chưa chịu nhắm mắt bèn giơ tay vuốt mí mắt anh.

Kim Taehyung cười khẽ, không mở mắt ra nữa.

Có lẽ mệt mỏi vì bệnh, cũng có lẽ thuốc đã dần dần phát huy tác dụng, anh ngủ thiếp đi.

Tuy Jeon JungKook không mấy khi làm việc nhà, nhưng cậu vẫn biết nấu cháo. Lúc xuống tầng hấp sủi cảo cho mình, cậu tiện thể nấu cho Kim Taehyung nồi cháo trắng.

Sau khi vặn nhỏ lửa, cậu mới quay lên, thấy Kim Taehyung đã hất cả chăn ra, có lẽ vì nóng quá, Jeon JungKook bước đến đắp lại cho anh rồi nhớ đến nồi cháo dưới tầng, lại lật đật chạy xuống.

Nấu cháo xong, Jeon JungKook cho vào hộp giữ nhiệt, bưng lên phòng ngủ, thấy Kim Taehyung lại đá chăn ra...

Cậu lại đắp lại chăn cho anh, thay một miếng dán hạ sốt khác, thấy anh lại sắp kéo chăn ra, bèn ngồi bên giường trông nom.

Suốt cả buổi chiều, Jeon JungKook chỉ chiến đấu với cái chăn.

Kim Taehyung ngủ khá lâu, Jeon JungKook ngồi trông bên cạnh, nhìn gương mặt anh khi ngủ, chẳng hiểu sao lại nghĩ tới vài chuyện khác.

Sau khi gặp lại Kim Taehyung vì vụ hot-search, tổng cộng cậu đã ba lần bắt gặp anh ở bên người phụ nữ khác.

Lần thứ nhất là Kyung-Hu, lên hẳn hot-search, bấy giờ cậu cảm thấy mắt nhìn người của anh quá kém.

Lần thứ hai là khi cậu từ thư viện đi ra, hôm ấy cậu nhắn tin cho anh suốt một ngày, anh không nhắn lại, khi cậu trông thấy anh có thời gian cùng người phụ nữ khác đi siêu thị mà không có thời gian nhắn tin trả lời, trước hết là giận dữ, sau đó lại thấy mình nực cười, cậu và anh đã chia tay, vậy mà cậu còn tìm anh nhờ giúp đỡ, là cậu tự rước lấy cái nhục.

Lần thứ ba cách đây không lâu, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại đi đến tòa nhà Daegu, trông thấy người phụ nữ cùng đi siêu thị tới đưa cơm cho anh, tới giờ cậu vẫn không hiểu được cảm giác của mình lúc đó là thế nào, không phải là tự tin và khinh miệt như lần đầu với Kyung-Hu, cũng không phải giận dữ và tự trào như lần thứ hai...

Theo tính tình cậu, cậu sẽ ngạo nghễ cho anh vào danh sách đen, từ nay về sau không liên lạc nữa, nhưng cậu không hề, về sau cậu lại coi như chưa xảy ra chuyện gì, nên trò chuyện với anh thế nào thì vẫn tiếp tục trò chuyện với anh như thế.

Theo tính tình cậu, khi gặp anh ở sân bay tối qua, cậu sẽ coi như anh không tồn tại, quay phắt người bỏ đi, nhưng cậu không hề, anh chỉ cần hạ cửa xe xuống, cậu đã không kiềm chế được mà kéo vali chạy tới trước mặt anh.

Theo tính cách của cậu, giờ anh ốm là việc của anh, ốm chết càng tốt, vậy mà kẻ tám trăm năm không bước chân xuống bếp như cậu lại đi nấu cháo cho anh, còn ngồi trông bên giường bệnh, đắp chăn cho anh...

Cậu rất tò mò về người phụ nữ nọ nhưng không dám hỏi, cũng không dám thăm dò, như đang sợ hãi gì đó...

Jeon JungKook nhìn gương mặt tiều tụy của Kim Taehyung đang thiêm thiếp ngủ, khẽ mím môi.

Bầu trời ngoài cửa sổ tối dần mà Kim Taehyung vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Jeon JungKook bắt đầu thấy đói, may mà cháo nấu ban trưa còn nhiều, cậu bèn múc một bát. Một tiếng sau, Kim Taehyung vẫn chưa tỉnh, cậu cũng chưa đủ no, lại múc thêm bát nữa.

Chín giờ tối, Jeon JungKook bưng bát cháo ngồi xuống bên giường vừa húp một miếng thì Kim Taehyung ngủ suốt mười tiếng chợt cử động chân.

"Anh tỉnh rồi à?" Jeon JungKook đặt bát cháo trong tay xuống, sờ trán Kim Taehyung, tuy sốt vẫn chưa hết hẳn nhưng đã không còn cao như ban sáng nữa, cậu thở phào đứng dậy: "Trong lúc anh ngủ, tôi nấu cho anh cháo này, anh đi đánh răng rửa mặt đi, tôi xuống nhà múc cho anh."

Năm phút sau, Kim Taehyung đánh răng xong từ phòng tắm đi ra, vừa hay gặp Jeon JungKook đang bước vào phòng ngủ.

Cậu nhóc xuống nhà lấy cháo mà lại trở lên tay không.

Kim Taehyung thuận miệng hỏi: "Cháo đâu rồi?"

Jeon JungKook: "..."

Mười giây sau, Jeon JungKook chỉ bát cháo trên tủ đầu giường, ngại ngùng đáp: "...Tôi ăn hết mất rồi, chỉ còn chỗ kia thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro