Chương 88 : Trong mơ cũng là anh và em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy em đành nhận anh làm quà sinh nhật."

Anh chăm chú nhìn vào mắt cậu, không nói lời nào, ánh mắt ấy khiến tim cậu rộn rã. Không biết qua bao lâu, anh khẽ chớp mắt, cất tiếng: "Vậy em nhận đi."

Hơi thở cậu như nghẹn lại, ánh mắt dời đến môi anh, bỗng nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Đôi môi anh như hút linh hồn cậu, cậu nuốt khan hai lần, không kiềm lòng được kề đến...

Jeon JungKook hé môi, những cảnh trong mơ tiếp theo không sao nói nên lời được.

Bên kia điện thoại, Kim Taehyung không nhìn thấy cậu, song Jeon JungKook vẫn chột dạ, né tránh nhìn đi nơi khác: "Sau đó hết rồi..."

"Ồ, vậy à." Giọng nói Kim Taehyung hơi thất vọng, như đang tiếc nuối gì đó: "Anh còn tưởng em thắt nơ vào người anh, thuận thế nhận anh làm quà luôn chứ."

Jeon JungKook giật mình, run tay, suýt nữa vứt điện thoại đi. Rốt cuộc giấc mơ kia của cậu có phải là mơ không? Sao tên này lại có thể đoán chính xác chuyện trong mơ của cậu, không phải đã xảy ra thật đấy chứ?

Nếu xảy ra thật, vậy tối qua cậu đã chủ động hôn anh rồi sao? Hôn xong thì sao nữa?

Đầu óc Jeon JungKook thấp thoáng hiện ra hình ảnh 18+, nhưng cậu lại không dám xác định đó là thật hay giả.

Trong lúc hoảng hốt, cậu không màng tìm hiểu xem đấy có thật là mơ không, cố giữ giọng bình tĩnh: "Haiz, anh cả nghi rồi. Thôi, tôi sắp quay phim rồi, không nói chuyện với anh nữa."

Jeon JungKook viện bừa cái cớ, nhanh chóng cúp điện thoại rồi cất đi. Cậu thở hắt, che trái tim mình đang nhảy loạn trong ngực, định đi tìm Ji Yoo. Vừa đi được hai bước, di động cậu lại vang lên âm báo tin nhắn.

Kim Taehyung gửi chia sẻ vị trí của mình cho cậu.

Jeon JungKook lấy làm lạ ấn vào bản đồ xem, thấy được vị trí của Kim Taehyung đang ở cách cậu không xa. Cậu phóng to bản đồ lên xem thử, sau khi thấy anh đang ở "Sân bay Gwangju", đầu óc cậu nổ tung.

Anh đang ở sân bay Gwangju...

Sân bay Gwangju...

Gwangju...

Tiếp nối tin nhắn chia sẻ vị trí, là giọng nói của Kim Taehyung truyền đến: "Không phải là mơ.

Jeon Geun, năm giờ chiều qua anh đã đến rồi, khi đó em đang ăn uống với bên đoàn phim, anh đợi em đến mười giờ đêm.

Vốn định một mình chúc mừng sinh nhật em, nhưng em uống say quá, không kịp nói chuyện đàng hoàng, còn phải hầu hạ em cả đêm...

Em quả nhiên là ông nội của anh."

Không phải mơ...

Thế nên, anh đã đến thật.

Thế nên, cậu chủ động hôn anh là thật.

Thế nên, những hình ảnh 18+ kia là thật hay giả?

Jeon JungKook sợ hãi, cậu muốn hỏi cho tường tận, nhưng lại không biết phải hỏi làm sao? Cậu mấp máy môi rất lâu, sau đó quyết định thoát khỏi KaKao.

Lần này, cậu không còn tâm tư đi tìm Ji Yoo nữa, trong đầu cậu như có ba triệu bình luận trực tiếp chạy qua, tất cả đều chỉ một câu nói: Không phải cậu đã ngủ với Kim Taehyung thật rồi chứ?

Nếu cậu đã ngủ với Kim Taehyung thật, vậy nên làm sao đây?

Lẽ nào cậu phải vỗ vai anh, chân thành nói với anh rằng, anh yên tâm, ông đây sẽ chịu trách nhiệm với anh ư?

Jeon JungKook rất muốn chui đầu vào bồn cầu dìm chết mình luôn cho rồi.

Có khi nào đây chỉ là ảo giác của cậu không, trên thực tế cậu không hề ngủ với anh, hay là hỏi thẳng anh thử xem?

Jeon JungKook nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không chịu được kiểu suy đoán kia, tay run run ấn mở KaKao.

Có phải tôi đã ngủ với anh không?

Thẳng thừng quá!

Jeon JungKook xóa đi, gõ lại.

Tối qua tôi có ức hiếp anh không?

Lỡ như Kim Taehyung hiểu lầm cậu tưởng cậu đã đánh anh một trận thì sao?

Jeon JungKook lại xóa đi, gõ lại.

Tiết mục "bản lam căn" trình diễn tiếp hả?

Ặc, lỡ như chỉ số IQ của Kim Taehyung không hiểu được ẩn ý câu này thì sao?

Jeon JungKook xóa lần nữa, trong lúc cậu vắt hết óc nghĩ xem nhắn làm sao, màn hình cậu lại hiện lên một câu.

Mr Kim: "Đối phương soạn tin những năm phút đồng hồ mà không gửi sang được một chữ?"

Jeon JungKook bị bắt gặp đang soạn tin ngay tại chỗ, càng lúng túng khó mở lời hơn. Chủ động đi hỏi có phải mình đã ngủ với anh không thì nhục quá đúng không?

Kim Taehyung như biết cậu đang suy nghĩ gì, nhanh chóng gửi thêm một tin đến.

Mr Kim: "Tối qua không xảy ra chuyện gì cả."

Jeon JungKook há hốc. Sao anh biết cậu đang băn khoăn chuyện này? Còn nữa, thật sự không xảy ra chuyện gì hết sao? Vậy mấy hình ảnh hiện ra trong đầu cậu là sao?

Kim Taehyung như đọc được tâm sự của cậu từ xa, nhắn một mạch cho cậu.

Mr Kim: "Không phải em không có sức quyến rũ mà là anh sợ."

Mr Kim: "Sợ em tỉnh táo rồi sẽ hối hận, cũng không muốn lợi dụng người ta lúc say xỉn."

Mr Kim: "Quà sinh nhật nằm trong tủ lạnh phòng em đó."

Mr Kim: "Tuy rằng tối qua đã nói với em rồi, nhưng lúc đó em say."

Mr Kim: "Sinh nhật vui vẻ nhé Jeon Geun."

Jeon JungKook nhìn tin nhắn của Kim Taehyung hiện đầy màn hình, lòng run run.

Không phải em không có sức quyến rũ mà là anh sợ.

Sợ em tỉnh táo rồi sẽ hối hận, cũng không muốn lợi dụng người ta lúc say xỉn...

Anh luôn như thế, bất kể là trước đây hay hiện tại, luôn khiến người khác cảm thấy được tôn trọng.

Ngón tay đang cầm điện thoại của cậu không kiềm được siết chặt. Vào khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn của Kim Taehyung, những lời nói chua ngoa quyết không cho anh theo đuổi mình lập tức bay biến. Qua hồi lâu, Jeon JungKook mới nhắn lại một tin: "Anh đừng lừa tôi."

Mr Kim: "Ừ, không lừa em."

Chỉ bốn chữ ngắn gọn, không hiểu sao Jeon JungKook lại cảm nhận được sự ấm áp từ đó. Cậu cắn môi, mỉm cười, vừa định cảm ơn anh thì màn hình lại hiện lên một tin nhắn thoại.

Cậu ấn vào nghe, Kim Taehyung cố ý hạ thấp giọng, truyền qua ống nghe: "Qua sáu năm, em đã quên mất cảm giác sau khi ngủ với anh rồi hả?"

Vẻ mặt Jeon JungKook cứng đờ.

"Tối qua có xảy ra chuyện gì hay không, buổi sáng em tắm soi gương không nhìn ra à?"

Ngón tay nắm di động của Jeon JungKook đờ ra.

"Với da thịt của em, chỉ chạm nhẹ thôi cũng để lại dấu vết."

Theo sóng âm của Kim Taehyung, Jeon JungKook nhớ đến hình ảnh anh hôn lên từng tấc da thịt mình... Mặt cậu đỏ bừng, người sắp phát điên.

Cái tên khốn kiếp này đúng là đáng ghét, ấm áp, cảm động gì chứ, tên khốn này không xứng với mấy cảm xúc kia của cậu.

Thấy trên màn hình biểu hiện "Đối phương đang soạn tin...", sợ lời nói tiếp theo của anh khiến tâm trạng cậu bùng nổ, Jeon JungKook không hề nghĩ ngợi ấn lấy nút thu âm, bắn liên thanh.

"Kim Taehyung, anh có bệnh hả, anh là tên biến thái, đại biến thái!"

"Anh có độc, độc đầy mình, đồ thần kinh!"

Jeon JungKook chửi đã rồi, thấy màn hình lại hiện lên dòng chữ: "bạn của bạn đang gõ..."

Cậu đỏ mặt tía tai, nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, mãi chẳng thấy tin nhắn, nhưng dòng chữ: "bạn của bạn đang gõ..." đã biến mất.

Một lát sau, dòng "bạn của bạn đang gõ..." lại hiện ra, rồi một lát nữa vẫn chưa thấy tin nhắn, "bạn của bạn đang gõ..." lại biến mất...

Thấy dòng "bạn của bạn đang gõ..." cứ hiện lên rồi biến mất liên tục, Jeon JungKook sốt cả ruột, tò mò chẳng hiểu Kim Taehyung muốn nói gì, cậu chẳng nghĩ ngợi gì, trả ngay câu vừa rồi Kim Taehyung gửi lại cho anh: "Gõ mất năm phút mà chưa được chữ nào à?"

Mr. Kim: "..."

Mr. Kim: "Muốn biết à?"

Jeon JungKook chợt có một dự cảm chẳng lành, lý trí khuyên cậu đừng nói tiếp, nhưng trí tò mò lại giục cậu đáp lại: "Muốn nói thì nói đi, đàn ông đàn ang sao cứ ấp a ấp úng thế."

Mr. Kim: "..."

Màn hình lại hiện lên dòng "bạn của bạn đang gõ...", chừng nửa phút sau, Jeon JungKook nhận được một tin nhắn.

Mr. Kim: "Tối qua em nằm mơ à?"

Cậu cứ ngỡ sự xuất hiện của anh chỉ là một giấc mơ, nhưng giờ anh đã đến thật rồi...

Jeon JungKook chớp mắt nhắn lại: "Mơ gì cơ?"

Bên kia lại hiện lên "bạn của bạn đang gõ...", Jeon JungKook đợi đến sốt cả ruột, định trêu mấy câu thì tin nhắn của Kim Taehyung gửi đến.

Chỉ có hai chữ: "Mộng xuân."

Jeon JungKook: "???"

Mộng xuân à?

Đùa gì thế, Đại thiếu gia cậu mà là loại người mơ mấy giấc mơ không phù hợp với thiếu nhi ấy hả?

Mộng xuân cái quái gì, anh mới gặp mộng xuân ấy, đại thiếu gia đây chỉ gặp mộng đẹp thôi, anh lẻo mép thế sao không tâng mình lên tận mây xanh đi!

Jeon JungKook hí hoáy gõ nhoay nhoáy một tràng, đang định bấm gửi thì chợt khựng lại.

Đêm qua anh và cậu không xảy ra chuyện gì cả, nhưng trong đầu cậu lại hiện lên những cảnh tượng ướt át khiến người ta mặt đỏ tim đập kia...

Jeon JungKook hóa đá tại chỗ.

Một giây sau, nhận ra sau khi mình say rượu đã gặp mộng xuân thật, cậu chẳng kịp nghĩ ngợi, buột miệng: "Mẹ kiếp, mình..."

Theo tiếng chửi, ráng đỏ lan dần từ dái tai xuống cần cổ rồi len vào trong cổ áo cậu với tốc độ mắt thường nhìn thấy được.

Lại có tin nhắn KaKao mới, cậu chẳng dám đọc, dấm dúi nhét di động vào túi rồi ra ngoài tìm Ji Yoo.

Trước khi tới trường quay, Jeon JungKook bảo Ji Yoo đợi mình trong xe một lát, rồi lấy cớ để quên đồ quan trọng, quay về phòng khách sạn.

Vừa bước vào, cậu đã mở ngay tủ lạnh, thấy ngăn lạnh có ba tầng, thường ngày cậu chẳng mấy khi dùng, toàn bỏ không, song giờ đã được Kim Taehyung nhét đầy hoa tươi, giữa đống hoa tươi có một hộp bánh ngọt, phía trên hộp bánh đặt một hộp trang sức cực kỳ xinh xắn.

Jeon JungKook dùng ngón tay cọ vào cánh hoa lạnh ngắt rồi tủm tỉm cười, đóng cửa tủ lại như giấu của báu, trở xuống tầng.

Trên đường tới trường quay, Jeon JungKook mới mở KaKao.

Kim Taehyung gửi cho cậu một loạt mấy tin nhắn, đều là tin nhắn văn bản.

Mr. Kim: "Ngượng à?"

Mr. Kim: "Mặt mỏng thế."

Ba phút trước, Mr. Kim: "Anh sắp bay rồi."

Jeon JungKook nhét di động vào túi, một lúc sau lại lấy ra, bấm màn hình trả lời, "Ừm, đi đường bình an nhé."

Kim Taehyung bên kia có lẽ vẫn chưa tắt máy, cậu vừa nhắn, anh đã nhắn lại: "Ừm."

Jeon JungKook không nói gì, trước khi cất di động đi, anh lại gửi thêm cho cậu hai tin nhắn: "Anh cũng sẽ mơ như thế."

"Trong mơ cũng là anh và em."

Jeon JungKook không trả lời, Kim Taehyung cũng không nhắn thêm, cậu nghĩ có lẽ anh đã bị tiếp viên hàng không nhắc nhở quy định trên máy bay rồi.

Jeon JungKook cầm di động đã tắt màn hình nhìn ra ngoài cửa xe, trong đầu cứ miên man nghĩ mãi về hai tin nhắn cuối Kim Taehyung gửi.

Anh cũng sẽ mơ như thế, trong mơ cũng là anh và em.

Trong mơ cũng là anh và em...

Anh và em...

Vành tai Jeon JungKook lại đỏ ửng, nhưng khóe môi cậu không kìm được mà cong lên.

__________

Jeon JungKook rời Seoul vào lúc trời lạnh nhất. Đến lúc cậu quay lại thì đã là mùa hè, gió thu ấm áp.

Nhà Jeon JungKook ở Seoul, nên cậu luôn có cảm giác mình thuộc về nơi này.

Nhưng trên đường vào nội thành, khi hé cửa xe ra, gió thu cuốn theo hương hoa từ xa tràn vào, ngoài cảm giác thân thuộc, lòng cậu còn ngập đầy nỗi xúc động khó tả.

Bao năm nay quay về Seoul vô số lần, vậy mà đây là lần đầu cậu cảm nhận được tâm trạng ấy.

Lúc xe chạy vào khu Trimage, di động của Ji Yoo chợt reo chuông.

Không biết ai nhắn tin mà đọc xong Ji Yoo mím môi, nhìn Jeon JungKook: "JeiKei, chị có việc, không đi với em được đâu.

Jeon JungKook hơi hụt hẫng: "Mãi mới quay xong, còn tưởng có thể ra ngoài đi nghỉ dưỡng chứ."

"Hôm khác đi." Ji Yoo cười hì hì dỗ cậu: "Hôm sau chị mời em đi tắm nước nóng."

Jeon JungKook nhủ bụng được đấy, nhưng ngoài miệng lại nói: "Chị toàn xù thôi."

Về tới nhà, Jeon JungKook đổ hết đồ đạc trong vali xuống sàn, quần áo bất luận đã mặc hay chưa đều nhét vào giỏ đồ giặt, những thứ còn lại thì cất đi, xong xuôi tất cả, chẳng còn việc gì làm, cậu lại đâm ra bồn chồn.

Trên đường về nhà, nỗi xúc động bất chợt hiện ra trong lòng cậu càng thêm mãnh liệt, cậu đi đi lại lại trong nhà mấy vòng mới nhận ra sở dĩ mình xúc động như vậy, là vì anh.

Cảm giác này cũng như năm xưa, cậu quay phim xong quay về căn nhà sống cùng anh vậy.

Cậu muốn gặp anh. Muốn gặp anh ngay khi về Seoul.

Năm xưa anh là bạn trai cậu, cậu gặp anh là chuyện đương nhiên, nhưng giờ cậu phải tìm cớ.

Jeon JungKook nhớ đến hôm Giáng sinh, lúc gọi video cho Kim Taehyung, cậu đã cảm ơn anh vì chuyện Hera, còn nói khi nào đóng máy sẽ mời anh một bữa thịnh soạn.

Tìm được cớ rồi, cậu vội vàng cầm di động nhắn cho Kim Taehyung: "Em đến trả nợ đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro