Chương 99 : Em có yêu anh không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh hôn quá đột ngột, Jeon JungKook còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, môi đã bị lưỡi anh tách ra.

Anh hôn rất gấp, như muốn nuốt trọn cậu vào bụng, chẳng mất chốc đã hút cạn không khí trong phổi cậu, cậu bị ngạt thở, hơi giãy giụa, cử động nhỏ của cậu chẳng biết tại sao lại kích thích anh, khiến anh càng áp chặt vào cậu hơn, khiến nửa người trên của cậu gần như dán sát vào bệ rửa mặt, lưng ngả ra sau đến ê ẩm cả hông, cậu đẩy vai anh định đứng thẳng dậy, nhưng anh đã tóm lấy hai tay cậu, siết chặt cổ tay, càng hôn mãnh liệt hơn.

Đến cuối cùng, anh vừa mút vừa cắn làm môi cậu đau rát, thậm chí cậu còn thấy vị máu tanh tanh.

Cổ tay cậu bị anh siết chặt run bần bật, ngay cơ thể cũng run lên vì đau đớn.

Mãi tới khi vị máu trong miệng cậu truyền sang miệng anh, anh mới dần dừng lại.

Anh không rời môi cậu ra ngay mà áp sát vào môi cậu đứng lặng một lúc lâu mới từ từ ôm eo cậu, kéo cậu cùng đứng thẳng dậy.

Anh hơi tách khỏi cậu, cúi xuống nhìn bờ môi sưng đỏ cùng khóe môi bị anh cắn chảy máu của cậu giây lát, lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu.

Lần này anh hôn rất nhẹ nhàng, từ môi đến mi, đến mắt cậu rồi men theo cánh mũi tới vết thương trên khóe môi cậu, hết hôn rồi lại hôn...

Khi Jeon JungKook ngỡ tiếp theo anh sẽ hôn môi cậu thì Kim Taehyung chợt dừng lại, áp vào môi cậu lặng đi giây lát rồi vùi mặt vào cổ cậu.

Anh im lặng ôm cậu, không buông ra, cũng không nói chuyện.

Nhiều người ra vào nhà vệ sinh song họ cứ đứng trước bệ rửa tay, khiến mọi người đành phải dùng bồn bên kia, không ít người liếc mắt nhìn sang họ.

Hai người cứ đứng đó chẳng biết bao lâu, thấy Kim Taehyung không hề có ý định buông mình ra, Jeon JungKook khẽ khàng lên tiếng: "Taehyungie, chúng mình... về nhà đi."

Kim Taehyung ôm Jeon JungKook không đáp.

Jeon JungKook để anh ôm hồi lâu rồi thử cựa quậy cổ tay, thấy anh buông lỏng tay nắm mới rút một tay ra, nắm chéo áo anh giật giật: "Về nhà đi, được không?"

Kim Taehyung làm thinh giây lát rồi đáp: "Được."

Jeon JungKook cùng anh đi thanh toán tiền, báo một tiếng với Park Jimin và Min Yoongi rồi theo anh rời quán bar.

Kim Taehyung uống hơi nhiều, trên đường về, trông thấy hiệu thuốc, cậu bèn bảo tài xế đỗ lại bên đường.

Xách thuốc giải rượu quay vào xe, thấy Kim Taehyung thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói năng gì, Jeon JungKook liền hỏi: "Anh... ăn tối chưa?"

Kim Taehyung quay sang nhìn cậu: "Em đói à?"

Trên máy bay Jeon JungKook chẳng có tâm trạng ăn uống nên không hề động vào phần ăn, đến giờ cũng chẳng hề thấy đói, cậu định trả lời "Em không đói" theo phản xạ, nhưng lời ra đến miệng, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại đổi thành: "Ừm, hơi đói."

Kim Taehyung: "Muốn ăn gì?"

Nghe ba chữ này, Jeon JungKook bỗng yên tâm hẳn. Anh chịu hỏi cậu muốn ăn gì, có phải nghĩa là anh... bớt giận rồi không?

Jeon JungKook nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi: "Anh thì sao? Anh muốn ăn gì?"

Kim Taehyung nhìn Jeon JungKook không chớp, như có chuyện muốn nói: "Gì cũng được."

Ngừng giây lát, Kim Taehyung lại nói: "Tùy em."

Jeon JungKook cười, hoàn toàn yên tâm: "Ăn bún không?"

Kim Taehyung gật đầu mà không hề do dự: "Được."

Jeon JungKook lại cười, không nói gì nữa.

Liếc thấy bàn tay anh đặt giữa hai người, cậu ngập ngừng giây lát rồi lẳng lặng giơ tay lên, nắm lấy tay anh. Ngón tay anh hơi run lên, ánh mắt đang định nhìn dán vào cậu lại nhìn ra cửa sổ.

Thấy anh không giằng ra, Jeon JungKook đánh bạo siết chặt tay anh. Yết hầu Kim Taehyung chuyển động lên xuống, anh siết chặt tay cậu.

Xe đậu trước cửa khu nhà, tài xế nói đến rồi, Kim Taehyung vẫn siết chặt tay Jeon JungKook ngẩn ra mấy giây mới buông ra, móc ví trả tiền.

Không còn sớm nữa, quán bún cũng chẳng còn mấy khách, bà chủ quen họ, thấy họ bước vào lập tức vồn vã mời ngồi.

Jeon JungKook hỏi: "Anh cũng ăn một ít nhé?"

Kim Taehyung khẽ gật đầu. Jeon JungKook quay ra gọi hai phần ăn mà cậu và Kim Taehyung vẫn hay ăn.

Chẳng mấy chốc bún đã được bưng lên, Kim Taehyung rút hai đôi đũa, chìa cho Jeon JungKook một đôi rồi cầm đôi kia lên, san một nửa bún trong bát của Jeon JungKook sang bát mình rồi lại gắp thịt muối và trứng cút mà Jeon JungKook thích ăn từ bát mình sang cho cậu.

Mọi thứ vẫn như thường... Chẳng có gì khác những lúc hai người ở bên nhau.

Thấy Kim Taehyung không sao, Jeon JungKook cũng ăn ngon miệng hẳn lên, vốn cậu không đói, song vẫn ăn hết quá nửa bún trong bát. Kim Taehyung cũng động đũa, nhưng không ăn mấy.

Jeon JungKook ngỡ anh uống nhiều nên đau dạ dày, về nhà bèn pha cho anh một cốc nước mật ong: "Jiminie kể với em là mấy hôm nay anh toàn uống rượu, có phải anh cũng không ăn gì không?"

Kim Taehyung cầm lấy cốc, lẳng lặng uống mật ong không nói.

"Em vừa xem thấy tủ lạnh chẳng có gì ăn cả, em gọi thứ gì bên ngoài cho anh nhé... Ăn cháo được không?"

Jeon JungKook gọi một suất cháo táo đỏ, rồi tiện thể gọi luôn cho Kim Taehyung mấy món chính giúp ích cho tiêu hóa.

Đặt điện thoại xuống, Jeon JungKook lại hỏi: "Giờ thấy đỡ hơn chưa? Nếu vẫn chưa đỡ thì uống hai viên thuốc đi... Nhưng nếu có thể không uống thì đừng uống..."

Mãi tới khi Kim Taehyung uống hết cốc nước mật ong, đặt cốc xuống kỷ trà, Jeon JungKook mới nhận ra từ lúc về nhà đến giờ, Kim Taehyung không hề hé răng, chỉ có mình cậu nói chuyện.

Jeon JungKook mím môi, không nói gì nữa.

Cậu đăm đăm nhìn Kim Taehyung một lúc lâu: "Anh... vẫn giận à?"

"Em không cố ý đâu, thật mà, hôm ấy thật sự là tình cờ, em đâu có ngờ lại gặp tai nạn giữa đường, cũng không ngờ lại tắc đường, càng không ngờ lại tắc lâu thế..."

Để xoa dịu không khí, Jeon JungKook sán lại gần Kim Taehyung, ôm cánh tay anh lắc lắc rồi cười cầu hòa: "Anh đừng giận nữa, đi mà, đi mà..."

Yêu nhau bấy lâu, chỉ cần cậu làm nũng, lần nào anh cũng nhượng bộ.

Jeon JungKook cũng chẳng biết hôm đó làm sao nữa, một giây trước cậu vừa nũng nịu vuốt xuông được anh, một giây sau anh đã giằng tay cậu ra: "Jeon JungKook, em coi anh là thằng ngu đấy à?"

Ngày đầu tiên hẹn hò, anh đã biết cậu tên Jeon JungKook, nhưng sau đó vẫn luôn gọi cậu là Jeon Geun.

Đây là lần đầu tiên anh gọi cậu là Jeon JungKook.

Jeon JungKook thót tim, sững sờ nhìn bàn tay trống không của mình giây lát rồi mới ngẩng lên nhìn Kim Taehyung.

Anh vẫn chưa nguôi giận à?

Jeon JungKook biết mình đuối lý, hiếm khi cậu kiên nhẫn và dịu dàng như lúc này: "Sao anh có thể nói bạn trai em như thế được? Dù anh là bạn trai em, cũng không thể nói bạn trai em như thế được."

Jeon JungKook vừa nói vừa giơ tay ra, song lần này còn chưa chạm được vào tay Kim Taehyung, anh đã tránh đi: "Đủ rồi Jeon JungKook, em đừng nói cái giọng ấy với anh nữa được không?"

Anh nhếch môi cười nhạt, nói chính xác ra là cười nhạo chính mình: "Em có biết em nói cái giọng ấy với anh, chỉ làm anh thấy nực cười không."

Giọng Kim Taehyung rất nhẹ nhàng, trước kia anh cũng thường nói với cậu bằng giọng như thế, lần nào cũng khiến cậu mặt đỏ tim đập, vậy mà bây giờ, lời nói ra lại khiến cậu kinh hồn bạt vía.

"Em coi anh là gì hả? Anh cũng được coi là bạn trai em à? Có phải em nghĩ rằng, bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần làm nũng mấy câu dỗ dành anh là xong không? Rốt cuộc em coi anh là gì hả? Là bạn trai à? Có mà là con chó ấy, em nói gì anh cũng chỉ biết liếm láp em thôi, đúng không?"

Jeon JungKook bàng hoàng nhìn chằm chằm bàn tay níu hụt của mình mấy giây, rồi mới nhìn vào mắt Kim Taehyung.

Cậu không hiểu vì sao Kim Taehyung lại nói ra những lời này, cậu cũng chẳng hiểu anh lấy đâu ra nhiều oán trách và phẫn nộ như vậy nữa.

Chỉ vì cậu bỏ lỡ ngày mừng thọ ông nội anh thôi sao?

Jeon JungKook không nghĩ ra được khả năng nào khác nữa: "Kim Taehyung, em có thể hiểu tại sao anh giận, nhưng em thật sự không cố ý bỏ lỡ ngày mừng thọ ông nội anh đâu..."

"Đúng rồi, em không cố ý." Kim Taehyung nóng nảy giơ tay lên vò đầu: "Em chỉ cố tình thôi."

"Ngay từ đầu em đã không định đến tham dự lễ mừng thọ ông rồi đúng không? Hôm ấy em nhận lời chỉ để gạt anh thôi đúng không?" Kim Taehyung cúi đầu cười: "Gạt anh vui lắm hả?"

Nói rồi anh lại cười thêm tiếng nữa: "Gạt cứ như thật vậy."

Quả nhiên là vì ông anh...

Jeon JungKook đứng dậy, cầm túi xách lên, lấy ra quà sinh nhật cậu đã chuẩn bị sẵn cho ông anh: "Em không lừa anh thật mà. Anh xem, đây là quà mừng em chuẩn bị cho ông, em mua từ lâu rồi. Nếu anh không tin, em lấy hóa đơn cho anh xem, em..."

Chẳng biết là giận dữ trước kết cục hay tức nước vỡ bờ, Kim Taehyung bỗng đánh mất hết lý trí và kiềm chế thường ngày: "Thôi khỏi, dù em có lấy ra, anh cũng chỉ có thể nói một câu, em không hổ là diễn viên, đóng kịch hay lắm."

"Jeon JungKook, anh rất thắc mắc, em đóng kịch mãi như thế không thấy mệt à?"

"Em tưởng anh là thằng ngu không biết gì hết hả?"

"Hồi Tết anh bảo em cùng về Daegu, bấy giờ em nói thế nào? Nói là em có việc. Anh bảo được thôi, sau này có thời gian lại tính tiếp, em tưởng lần ấy anh không biết thật ra em chẳng có việc gì cả, chẳng qua không muốn cùng anh về Daegu nên mới tìm quản lý của em, nhận một show diễn catse thấp, đêm giao thừa cũng ra ngoài à?"

"Jeon JungKook, lúc em gọi điện cho quản lý, anh tình cờ nghe được, song vẫn coi như không biết, tự nhủ lòng rằng em có cái khó của em, nhưng em thì sao?"

"Jeon JungKook, em luôn miệng xin lỗi, nói rằng em không cố ý, nhưng nếu em thật sự không cố ý, thật sự muốn theo anh về Daegu mừng thọ ông thì bao nhiêu ngày như thế không chuẩn bị được à?"

Mãi tới lúc ấy Jeon JungKook mới hay vì sao Kim Taehyung lại giận nhiều thế, lâu thế.

Hóa ra chuyện hồi Tết anh cũng biết rồi.

Chẳng trách anh không tin cậu... Chẳng trách sau khi đến Daegu, cậu gọi cho anh nhiều như vậy, anh đều không bắt máy.

"Hồi Tết là do em, do em chưa chuẩn bị tinh thần, là em gạt anh. Nhưng tiệc mừng thọ ông lần này, em thật sự, thật sự không cố ý mà. Tuy em rất sợ, nhưng em thật lòng muốn cùng anh về Daegu. Em thật sự không ngờ đến lúc sắp đi lại xảy ra chuyện như vậy, nếu biết em nhất định sẽ hủy buổi họp báo hôm đó... Em..."

Nhìn Jeon JungKook hối hả giải thích, vẻ mặt Kim Taehyung hơi dịu lại. Anh lặng thinh giây lát rồi sải bước đi đến trước mặt cậu.

Anh ngồi xuống, hơi ngước lên nhìn thẳng vào mắt cậu hồi lâu rồi đột ngột hỏi: "Jeon Geun, em có yêu anh không?"

Jeon JungKook sững ra.

Cậu có yêu anh không?

Cậu thích anh, cậu dám chắc, bởi ở cạnh anh, cậu rất vui, cũng rất tự tại.

Nhưng cậu có yêu anh không?

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, lặng đi giây lát mới há miệng: "Em..."

Chẳng đợi Jeon JungKook lên tiếng, Kim Taehyung đã cụp mắt cười nói: "Anh biết câu trả lời rồi."

Em không cần nói nữa, anh biết câu trả lời rồi.

Rất lâu trước đây anh đã biết câu trả lời rồi, chẳng qua anh không muốn đối mặt, hoặc nói cách khác anh tưởng rằng một ngày nào đó anh sẽ nhận được câu trả lời mà mình muốn.

Anh mãi không hiểu được, Kyung-Hu đưa anh thẻ phòng, Goo Nam Nam ngang nhiên nói thích anh trước mặt em, vì sao em có thể thản nhiên như không liên quan đến mình vậy, giờ mới biết, hóa ra là em không yêu anh.

Nhìn nụ cười của Kim Taehyung, Jeon JungKook chợt phát hoảng, vô thức giơ tay ra níu lấy vai anh: "Kim Taehyung, em... Em... thích anh mà."

Thích ư...

Nụ cười trên môi Kim Taehyung càng thêm rộng, đôi mắt đang cụp xuống của anh đầy lạc lõng và đau khổ.

Thích, chỉ thích thôi ư?

Kim Taehyung thấy tim mình như bị thứ gì sắc nhọn đâm trúng, đau dai dẳng mãi không dứt.

Hai người không ai nói gì nữa, gian phòng đang yên tĩnh chợt vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.

Là di động của anh, anh rút ra nhìn, là tin nhắn KaKao Goo Nam Nam gửi: "Anh Taehyungie, tài liệu anh cần em tìm được cho anh rồi này, anh có rảnh không, em đưa đến cho anh nhé?"

Anh và cậu đang đối diện nhau, anh giơ di động lên trước mắt mình cũng là trước mắt cậu.

Cậu trông rõ từng chữ, thậm chí từng dấu chấm phẩy Goo Nam Nam gửi cho anh.

Nỗi hoảng sợ trong lòng Jeon JungKook chợt biến thành thê lương.

Cậu nhìn chằm chằm màn hình di động của anh, mím môi, nuốt lại những lời định nói.

Kim Taehyung chẳng rõ rốt cuộc mình đang giận dỗi hay muốn đánh cược lần cuối, anh không trả lời Goo Nam Nam nhưng lại cất di động đi, nói với cậu: "Anh ra ngoài cái đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro