Chương 100 : Chúng ta chia tay đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu ngón tay Jeon JungKook run lên, nhìn màn hình di động sáng rực của anh, không nói gì.

Kim Taehyung vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trước mặt Jeon JungKook, không nhúc nhích.

Hồi lâu không ai chạm vào, màn hình di động tự tắt.

Trước mắt tự nhiên tối hẳn đi khiến Jeon JungKook tỉnh táo hơn một chút, cậu chậm rãi nhướng mắt, nhìn thẳng vào mắt Kim Taehyung, vẻ mặt bình thản, ánh mắt cũng hết sức điềm tĩnh, cậu nhìn chằm chằm anh giây lát rồi khẽ gật đầu, nói bằng giọng lạnh lùng đến đáng sợ.

Cậu nói: "Được."

Tim Kim Taehyung đau thắt lại.

Được.

Được lắm.

Kim Taehyung gật đầu, đứng dậy.

Hôm ấy anh hẳn là bị điên, cậu càng tỏ ra bình thản điềm tĩnh, anh càng muốn xé toang biểu cảm ấy, muốn thấy cậu cáu giận, ghen tuông, thậm chí chỉ cần không vui một chút thôi cũng được.

Bởi anh nghĩ, chỉ cần gương mặt cậu thoáng dao động, anh có thể tự nhủ lòng rằng cậu không chỉ thích anh, cậu cũng có yêu anh chút chút, chẳng qua ngượng nên cố nói cứng là chỉ thích anh thôi.

Anh cầm di động, vờ gửi tin nhắn thoại, cố tình để cậu nghe thấy.

Anh nói: "Lát nữa gặp nhé."

Anh còn nói: "Hẹn gặp ở đâu?"

Hôm ấy anh chắc chắn là bị điên, anh đi vào phòng ngủ chính, sau khi đặt điện thoại xuống còn cầm quần áo đi tắm.

Chỉnh trang sạch sẽ gọn gàng, không còn ngửi thấy mùi rượu nữa, mới bước ra.

Anh vừa soi gương chải lại tóc vừa cầm di động lên gửi tin nhắn thoại: "Giờ anh đi đây."

Từ đầu đến cuối, cậu chỉ ngồi trên sofa, không mảy may phản ứng, lưng ưỡn thẳng, ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học, chăm chú nhìn màn hình tivi trước mặt, vẻ mặt bình thản.

Jeon JungKook chậm rãi nhìn ra cửa rồi khẽ gật đầu ừm một tiếng với anh.

Kim Taehyung nhìn thẳng vào mắt Jeon JungKook: "Chắc đến khuya anh mới về, em đi nghỉ sớm đi nhé."

Jeon JungKook lại ừm một tiếng rồi thản nhiên quay lại nhìn màn hình tivi: "Em biết rồi."

Kim Taehyung đứng trước cửa hồi lâu, chẳng nói chẳng rằng rồi quay người đẩy cửa đi ra.

Cửa đóng sầm lại, vẻ mặt Jeon JungKook vẫn lạnh tanh.

Tivi đang chiếu một chương trình truyền hình thực tế rất khôi hài, một đám nghệ sĩ thỉnh thoảng lại cười ngặt nghẽo, cậu nhìn họ cười cũng cười theo, cười mãi cười mãi rồi từ từ quay đầu nhìn ra cửa.

Cậu muốn đứng dậy, muốn đuổi theo, muốn gọi anh lại, muốn hỏi anh một câu, Kim Taehyung anh không đi gặp Goo Nam Nam có được không, muốn nói với anh rằng em rất không thích chuyện anh biết rõ một cô gái thích mình mà còn thân thiết với cô ta như vậy.

Cậu đứng dậy thật, nhưng khi chạy ra đến cửa, cậu chợt cảm thấy thật nực cười.

Chuyện ong bướm anh tự chuốc lấy, chính anh còn chẳng quan tâm, sao cậu phải để tâm? Cậu để tâm thì thay đổi được gì chứ? Chẳng lẽ mẹ cậu không để tâm ư? Nhưng rồi kết cục thế nào?

Jeon JungKook thu lại bàn tay đã đặt lên tay nắm cửa lại, ngồi xuống sofa.

Chẳng biết cậu đã xem một đoạn quảng cáo sữa bột đến lần thứ mấy thì cửa bật mở, Kim Taehyung vừa ra ngoài không bao lâu lại vòng về.

Cậu quay ra nhìn thấy anh đi tay không, còn chưa kịp hỏi sao anh về nhanh như vậy, anh đã lên tiếng trước: "Quên đem theo ví."

Jeon JungKook gật đầu, nuốt lại những lời đã ra đến miệng.

Kim Taehyung lại nói: "Em lấy hộ anh với, đỡ anh phải thay giày."

"Được." Jeon JungKook đứng dậy hỏi: "Ví anh để đâu?"

Kim Taehyung: "Cạnh máy tính của anh ấy."

Jeon JungKook ừm một tiếng rồi đi vào phòng ngủ chính, ví tiền của Kim Taehyung đặt trước con chuột, cậu tìm thấy ngay.

Cậu đi đến trước mặt anh, đưa ví tiền cho anh. Anh không cầm, chỉ hơi cúi đầu quan sát cậu.

Ánh mắt anh vô cùng phức tạp, cậu không hiểu, cũng không đoán nổi. Bị anh nhìn chằm chằm, cậu có phần bồn chồn, bèn giơ ví tiền ra: "Của anh này."

Anh vẫn không cầm lấy mà tiếp tục nhìn cậu chăm chú.

Thấy anh không cầm, cậu đặt ví lên tủ giày bên cạnh: "Để ở đây cho anh nhé."

Kim Taehyung nhìn theo động tác của cậu, liếc qua ví tiền, rồi chẳng bao lâu sau đã quay đầu đi, nhắm mắt lại như đang cố nén đau đớn.

Thấy anh không nói gì, Jeon JungKook cũng chẳng nói gì nữa, quay người đi vào trong. Cùng với động tác của cậu, Kim Taehyung từ từ mở mắt ra, nhìn theo bóng cậu.

Anh thật sự cảm thấy mình là một thằng ngu, kẻ muốn đánh cược một lần là anh, làm ra bộ ung dung ra cửa là anh. Nhưng đứng trước cửa không sao nhấc chân nổi cũng là anh, anh cho rằng cậu sẽ đuổi theo, nhưng đợi mười mấy phút, phía sau cánh cửa cũng chẳng có động tĩnh.

Trong mười mấy phút ấy, anh đã nghĩ ngợi miên man rất nhiều, liệu cậu có khóc không, có giận không, càng nghĩ càng bất an, anh nôn nóng đi lòng vòng trước cửa mấy bước, cuối cùng vẫn rút chìa ra mở cửa.

Nhưng cậu thì sao?

Bình tĩnh hơn anh tưởng nhiều, như chuyện chẳng liên quan gì tới mình vậy.

Cậu đang xem tivi như một người không liên quan, như thể người vừa ra ngoài tìm người khác không phải bạn trai mình.

Kim Taehyung nhìn Jeon JungKook ngồi trên sofa, nhìn Jeon JungKook cầm điều khiển chuyển kênh, cảm giác mình như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng.

Anh chỉ muốn thấy một chút để tâm trong mắt cậu, một chút thôi là được. Anh thật sự chẳng có yêu cầu nào khác.

Nhưng chỉ một yêu cầu nhỏ ấy, cậu cũng không thể cho anh.

Kim Taehyung cảm thấy không phải mình điên, mà là thật sự điên rồi, bị cậu ép điên, hoặc có thể nói là bị chính tình cảm của mình ép cho phát điên.

Anh yêu cậu nên mong rằng cậu cũng yêu anh, anh rất mong trong tình yêu họ bình đẳng với nhau, rất hi vọng tình cảm của mình cũng có thể đổi được chút tình yêu nơi cậu.

Anh mắc phải một bệnh chung mà tất cả mọi người đều mắc, anh không phải thánh, thoạt đầu là anh không oán không hối cam tâm tình nguyện, nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không cam lòng.

Có lúc yêu quá sâu đậm, thì tổn thương cũng sẽ sâu hơn bình thường.

Anh thật sự không cam lòng, anh quá mong mỏi được cậu đáp lại, nhìn vẻ hờ hững của cậu, anh chỉ muốn lao tới tóm vai cậu chất vấn cậu rằng rốt cuộc muốn anh phải như thế nào, cậu mới chịu bằng lòng thử yêu anh.

Cơn giận trong lòng anh càng lúc càng đậm, đến cuối cùng, anh chẳng những không lao tới tóm vai cậu, cũng chẳng hề chất vấn, mà chỉ nhẹ nhàng gọi tên cậu: "Jeon Geun."

Cậu ngập ngừng hai giây, quay sang nhìn anh.

Anh nhìn lại cậu, gọi tên cậu lần nữa: "Jeon Geun."

Sau đó, anh nói: "Chúng ta chia tay đi."

Tay Jeon JungKook không kìm được siết chặt chiếc điều khiển trong tay. Cậu ngỡ mình nghe nhầm, ánh mắt nhìn anh có phần ngơ ngác.

Kim Taehyung lặng thinh, ánh mắt nhìn cậu sâu thăm thẳm, như sợ cậu không hiểu lời mình, một lúc sau anh lại nhắc lại: "Chia tay đi, Jeon Geun."

Jeon JungKook như bị đứng hình, ánh mắt nhìn Kim Taehyung không mảy may thay đổi. Kim Taehyung lại nhìn sâu vào mắt cậu hồi lâu rồi cầm ví tiền trên tủ để giày, quay người đẩy cửa bỏ đi.

Cửa lại sập vào, trong phòng lại chỉ còn mình cậu, nhưng dường như cậu vẫn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vẫn giữ nguyên vẻ mặt và động tác vừa rồi, nhìn chằm chằm chỗ Kim Taehyung từng đứng.

Cậu nhìn một lúc lâu, ánh mắt từ phút bình tĩnh ban đầu chuyển thành đờ đẫn, mãi tới khi mắt cay cay vì nhìn mãi vào một điểm, cậu mới khẽ chớp mắt, lại nhìn chằm chằm vị trí đã không còn bóng dáng anh thêm một lúc lâu nữa mới từ từ quay lại nhìn tivi.

Jeon Geun, chúng ta chia tay đi.

Chia tay đi, Jeon Geun.

Hai câu này cứ vọng đi vọng lại trong óc cậu mãi, cậu mới hiểu ra chúng có ý gì.

Chia tay...

Anh không cần cậu nữa sao?

Cuối tháng chín Seoul đã bắt đầu lạnh, trong nhà không mở cửa sổ, song vào khoảnh khắc ấy cậu chợt thấy bốn bề lộng gió, cậu như đang ở thành phố tận cực Bắc, gió rét thấu xương xuyên thấu người cậu, lạnh đến nỗi cậu chẳng biết phải làm gì.

Cuối cùng anh vẫn không cần cậu nữa.

Tốt thôi, lúc yêu nhau cậu đã nhủ lòng, đừng ôm quá nhiều hi vọng.

Tốt thôi, trước giờ cậu vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên, không để bản thân trở nên thảm hại như mẹ.

Tốt thôi, tốt thôi...

Jeon JungKook nhếch mép cười rồi lại từ từ cúi đầu xuống.

Mắt cậu cay cay, họng hơi nghẹn lại, cậu nghiến răng cố nén, nén đến mức cơ mặt run lên, nước mắt rưng rưng trên khóe mắt, song cuối cùng vẫn không lăn xuống.

Xem kìa, cậu vẫn bảo vệ được bản thân. Cậu chưa hề khóc.

Vào khoảnh khắc anh nói chia tay, cậu đã biết mình và anh đã kết thúc, không còn tương lai nữa, lẽ ra cậu nên đi, nhưng cậu vẫn nán lại một đêm.

Đó là đêm dài nhất cậu từng trải qua.

Anh đi gặp Goo Nam Nam, cậu cứ ngỡ anh sẽ về, nhưng kim đồng hồ chạy qua số mười một, rồi qua số mười hai... qua cả số ba, cánh cửa vẫn im lìm, chẳng hề có dấu hiệu bị mở ra.

Suốt mấy ngày không được ngủ đủ giấc, cực kỳ thiếu ngủ song cậu chẳng hề thấy buồn ngủ, nửa đêm trước cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nửa đêm sau cậu ngồi bất động nhìn bóng mình in trên cửa sổ.

Trong căn phòng nhỏ, chỉ có một mình cậu. Bấy giờ cậu mới phát hiện, hóa ra căn phòng này rộng đến thế.

Sắc trời ngoài song dần sáng lên, trên cửa sổ cũng không còn bóng cậu nữa, bấy giờ cậu mới thôi nhìn.

Ánh nắng ngoài cửa dần chói gắt, khi nửa gian phòng tắm trong ánh nắng thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Cậu ngỡ là Kim Taehyung trở về, đứng dậy đi ra cửa, nhòm qua mắt mèo. Nhưng không phải Kim Taehyung, mà là Goo Nam Nam đã một thời gian cậu không gặp.

Cậu chẳng rõ Goo Nam Nam tới làm gì, cũng không muốn gặp cô ta, nhưng Goo Nam Nam cứ như biết cậu đang ở trong phòng, bèn gửi tin nhắn cho cậu: "Anh à, em biết anh đang ở nhà."

"Anh à, chẳng lẽ vì em thích anh Taehyung nên đến gặp em anh cũng không dám nữa ư."

Rõ ràng cậu không có lỗi, sao lại thành không dám gặp cô ta, đọc xong tin nhắn, cậu bèn mở cửa.

Cả hai người đã trở mặt với nhau, cũng chẳng cần vờ vịt đóng bạn bè thân thiết nữa, đến cửa cậu cũng không cho Goo Nam Nam vào.

Goo Nam Nam cũng không định vào, rút iPad trong túi ra, đưa cho cậu: "Em đến trả iPad, vốn định để anh Taehyung đem về cho anh, nhưng anh ấy nói đó là đồ của anh."

Đồ của cậu... Jeon JungKook gật đầu, chẳng nói một lời, cầm lấy iPad rồi sập cửa trước mặt Goo Nam Nam.

Cậu biết Goo Nam Nam cố tình tới chọc tức mình, hòng làm mình điên tiết, nhưng Goo Nam Nam đã thành công, thành công làm cậu thêm đau khổ, cậu thấy trong iPad của mình những bức ảnh chẳng biết là Goo Nam Nam vô tình đồng bộ vào album hay cố ý nhập vào, toàn bộ đều là ảnh chụp Kim Taehyung, không phải cậu chụp, chỉ có thể là Goo Nam Nam chụp thôi.

Cậu vừa ghê tởm vừa giận dữ, cầm di động lên mở KaKao ra, tức tối định hủy kết bạn với Goo Nam Nam, song lại thấy Goo Nam Nam bấm like Kim Taehyung trên bảng tin.

Jeon JungKook cười, bỏ cả di động lẫn iPad sang một bên, đi thẳng vào nhà tắm. Cậu đứng trước bồn rửa mặt, soi gương nhìn bản thân đã ngồi suốt đêm trên sofa không hề chợp mắt, thấy vẻ mặt mình vẫn bình thản, không có đau đớn, cũng không có buồn bã, chẳng thấy có gì khác thường.

Cậu hết sức hài lòng với bản thân, tuy bị anh đá, nhưng ít nhất cậu cũng không mất mặt trước Goo Nam Nam. Cậu tắm táp đàng hoàng rồi cẩn thận dưỡng da, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý.

Suốt cả quá trình tất bật, di động của cậu liên tục đổ chuông, là người quản lý ở Cheongju gọi tới, đợi cậu mãi không được, từ uy hiếp ban đầu biến thành tức giận, lại thêm cậu không nghe điện thoại, bắt đầu gửi tin nhắn chửi cậu qua KaKao.

Cậu nghe chuông báo ầm ĩ cũng phát bực, liền tắt máy luôn.

Dọn xong hành lý, cũng gần mười hai giờ trưa, cậu chẳng biết mình có thể đi đâu, cũng chẳng kịp nghĩ kỹ xem mình muốn đi đâu, chỉ biết rằng cậu nhất định phải rời khỏi đây.

Ở lại đây một năm, hành lý của cậu đã nhiều gấp ba lúc mới tới.

Lúc xách vali nặng trịch xuống tầng, chẳng hiểu sao cậu lại nhớ tới câu trước kia anh nói: "Kéo vali vào siêu thị xem sự đời."

Chàng trai ghen tuông vì anh chàng tầng dưới xách vali hộ cậu cuối cùng vẫn rời khỏi cậu.

Chàng trai dẫn cậu đi ngắm pháo hoa đêm Noel, hỏi cậu có muốn bớt tiền phòng không, cuối cùng vẫn chia tay cậu.

Chàng trai chỉ vì một câu em cũng nhớ anh mà đi thâu đêm tới gặp cậu, nói không nỡ để em nhớ, rốt cuộc vẫn buông tay cậu ra.

Ngồi trên taxi, Jeon JungKook không mở máy, không từ biệt, cũng chẳng để lại nửa lời, lấy sim ra bẻ gãy.

Lúc đến Seoul cậu chỉ có một mình. Khi rời Seoul cậu vẫn chỉ có một mình.

Cứ như cậu vừa mơ một giấc mơ, một giấc mơ dài một năm.

Giấc mơ rất đẹp, nhưng cuối cùng vẫn phải tỉnh lại. Giấc mơ không dài, cũng không khó kể. Lúc gặp gỡ đỏ bừng hai má, khi biệt ly đỏ hoe đôi mắt.

Cậu cứ ngỡ giấc mơ ấy chẳng mấy chốc sẽ tan biến.

Nhưng rất lâu sau này cậu mới biết, lúc còn trẻ tuổi, không nên gặp được người quá xuất sắc. Sẽ lỡ cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro