Chương 10: Chúng sinh đều là cây cỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ có một phòng thay đồ!

Đây ý là nhất định cậu phải thay quần áo trước mặt Kim Thái Hanh?

Kim Thái Hanh phát hiện cậu chần chờ, biết là cậu đang thẹn thùng, không quen thay quần áo trước mặt người lạ. Sợ sau đó thời điểm chụp ảnh cậu cũng căng thẳng liền cố ý đùa: "Làm sao không cởi? Muốn tôi hỗ trợ sao?"

Điền Chính Quốc nghẹn đến mặt đỏ bừng, ngón tay siết chặt quần áo Kim Thái Hanh đưa cho, bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp, "Vậy anh... Anh thay trước, tôi sẽ quay mặt đi."

"Quốc Quốc." Kim Thái Hanh cúi người, dựa vào bả vai cậu nói: "Thợ chụp ảnh bên ngoài kia, cậu đừng chỉ nhìn cô ấy là phụ nữ, thật ra cũng là một Alpha. Đừng phóng loạn tin tức tố trước mặt cô ấy."

Điền Chính Quốc chỉ cần ở cùng Kim Thái Hanh liền không chú ý được thêm ai khác, bận sợ sệt hắn đương nhiên không chú ý tới Lộc Hồng là Alpha hay Omega. Cậu vừa phát hiện vừa rồi phóng ra tin tức tố mới sốt sắng hỏi: "Vậy, làm sao bây giờ?"

Kim Thái Hanh khẽ cau mày: "Theo tôi điều tra, Phùng Ngọc Sinh và Phùng Triều Ân đều là Alpha, mẹ cậu là Omega, bọn họ không dạy cậu khống chế tin tức tố sao?"

Điền Chính Quốc mờ mịt lắc đầu một cái, hai người kia chỉ cần nhìn thấy cậu đã thấy phiền rồi, làm sao có khả năng đi dạy cậu. Còn Dương Cần, chắc là đã quên rồi.

Kim Thái Hanh nhìn đứa nhỏ trên mặt toàn là hơi thở thiếu niên, làn da trắng nõn, tinh xảo, trên gáy còn có thể nhìn thấy mạch máu nhợt nhạt, lại thêm hai má vì nóng mà ửng đỏ.

"Muốn học không?" Kim Thái Hanh cúi người, đưa ngón tay đặt lên gáy cậu, cảm giác cậu đột nhiên co rúm lại, đưa tay ma sát da dẻ mềm mại, hạ thấp giọng lặp lại một lần, "Toàn thân cậu đều là vị sữa."

Điền Chính Quốc một mảng cổ kia như là thiêu cháy, bản năng muốn cự tuyệt, nhưng Kim Thái Hanh lại hô hấp rất gần rồi. Cậu sợ nếu mình cự tuyệt, hắn sẽ trực tiếp cắn một cái, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn sợ hãi, gật gật đầu.

Tay Kim Thái Hanh từ sau gáy cậu tiến vào, nhẹ nhàng xoa xoa tại tuyến thể hai lần lập tức kích thích người dưới thân run lên, hô hấp loạn một cái một luồng tin tức tố theo đó cũng vọt ra.

Đứa nhỏ này thật sự, quá nhạy cảm.

"Trừ tôi ra, không có bất luận người nào sờ nơi này, biết chưa?" Kim Thái Hanh nhớ ngày hôm đó cậu bị một nam sinh ôm, ánh mắt liền tối lại, trầm giọng răn dạy: "Nếu không thì sẽ bị đánh, hiểu chưa?"

Điền Chính Quốc vội vã gật đầu: "Đã biết."

"Biết cái gì?" Kim Thái Hanh nhìn cậu ngoan như vậy lại mềm như vậy, không nhịn được muốn ghẹo cậu. Đầu ngón tay hỏi dùng sức nắm lấy tuyến thể của cậu, khẽ hỏi: "Chậm một chút, nói đầy đủ."

Điền Chính Quốc không biết tại sao hắn lại yêu cầu như thế, nhưng vẫn là hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên đánh bạo nhìn vào mắt hắn. Cố gắng thả chậm tốc độ lặp lại một lần, "Trừ anh ra, không cho bất kỳ ai sờ vào."

"Thật ngoan." Kim Thái Hanh thu tay về xoa xoa đầu cậu, đứng thẳng người nói: "Thưởng cho cậu tự mình thay quần áo, sau hai mươi phút tôi trở về, chú ý đừng động vào chân."

Phía sau chỗ chụp ảnh còn một phòng nghỉ ngơi, Kim Thái Hanh đi vào trong đó thay quần áo, không mấy phút liền đi ra. Thoáng sửa lại nơ một chút, từ chối đề nghị trang điểm của Lộc Hồng, chỉ tạo kiểu trên tóc một chút.

Hắn chuẩn bị xong tất cả mất tầm nửa giờ, đi tới gõ cửa phòng thay quần áo, "Đã thay xong chưa?"

"Thay xong rồi." Tiếng nói mềm mềm từ trong phòng truyền ra, Kim Thái Hanh không nhịn được khẽ cười một tiếng, đẩy cửa đi vào, hơi sửng sốt nữa giây. Đứa nhỏ kia vẫn ngồi trên ghế dài, quần áo đều đã mặc xong.

Quần áo cũng không phải đặc biệt làm theo yêu cầu, nhưng vẫn là một bộ tự thiết kế, tác phẩm của Lộc Hồng.

Thay vào một thân âu phục nhưng lại không có nghiêm túc, quy củ. Âu phục bao lấy, tôn lên thân thể mảnh khảnh thoạt nhìn như một tiểu thiếu gia vẫn chưa thành niên đang mờ mịt lạc đường trong tiệc rượu, chờ người lớn tới đón.

Mà người lớn của cậu chính là hắn, Kim Thái Hanh vừa đi tới định ôm cậu lên liền nghe cậu khẽ nói, "Chờ một chút."

"Làm sao vậy?"

"Không muốn đeo." Điền Chính Quốc duỗi tay, đưa nơ trong tay ra.

Kim Thái Hanh cúi đầu liếc nhìn cái nơ nhỏ màu đen, lại liếc mắt nhìn cổ cậu một cái, không nhận, ngược lại là cởi hai cúc cổ đầu của cậu, lộ ra một chút cần cổ trắng mịn.

"Tôi cài sai rồi sao?" Điền Chính Quốc cúi đầu xem ngón tay Kim Thái Hanh chỉnh cổ áo giúp cậu, phát hiện hắn không có ý giúp mình cài lại, vội vã nói: "Để tôi... tôi tự cài."

Kim Thái Hanh lại lấy cái nơ nhỏ kia mất rồi, chỉ thả lại một câu: "Không cần cài, như vậy đẹp rồi."

Chân Điền Chính Quốc bị thương, không tiện đi giày cho nên không thể chụp toàn thân, Lộc Hồng cầm ống kính chỉ đạo rất nhiều tư thế cổ quái làm mặt cậu đỏ tới tận mang tai.

Trong phòng chụp ảnh nhiệt độ cao, hơn nữa cậu lại sợ Kim Thái Hanh, không chỉ phải đeo nhẫn cho hắn, còn phải bị để hắn ôm ngồi trên người hắn, thậm chí còn phải hôn một cái ở bên miệng.

Kim Thái Hanh lông mi cứng hơn cậu rất nhiều, Điền Chính Quốc lén lút mở mắt ra liền nhìn thấy mặt mày lạnh lẽo cứng rắn của hắn. Tuy rằng đang nhắm hai mắt nhưng vẫn là làm cho cậu tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng theo đó mà hỗn loạn.

Lộc Hồng từ camera nhìn thấy vẻ mặt Điền Chính Quốc cẩn thận từng li từng tí nhìn Kim Thái Hanh. Thật giống như là một cô vợ nhỏ dễ thẹn thùng, không dám công khai nhìn chồng mình, chỉ có thể thừa dịp hắn nhắm mắt lại mà lặng lẽ nhìn.

Lộc Hồng cảm thấy tim mình cũng đều muốn tan chảy rồi.

"Kim Thái Hanh nằm xuống, Điền Chính Quốc quỳ ngồi trên giường,... Áo sơ mi mở ra hai cái cúc đi, chờ một chút." Lộc Hồng đặt camera xuống, hấp tấp chạy đến hậu trường cầm theo một hộp má hồng đến. Dùng ngón tay quết một chút, lại nhẹ nhàng kéo cổ áo Điền Chính Quốc, xoa vài lần trên xương quai xanh.

Điền Chính Quốc da dẻ trắng mượt, một vệt hồng hồng như vậy thật giống như một vết mới lưu lại.

Cậu muốn đi túm áo lại bị Lộc Hồng một cái kéo lấy, kéo về bên phải một chút, Kim Thái Hanh nhíu mày: "Được rồi."

Lộc Hồng nói: "Một chút nữa, một chút nữa."

Kim Thái Hanh lành lạnh nói: "Sờ thêm một chút nữa ngày mai tôi sẽ cho cô lên báo hiệp hội người tàn tật."

Lộc Hồng ngón tay dừng lại, sau đó đưa phấn má cho hắn, nịnh nọt cười làm lành, "Xin lỗi Kim tổng, tôi biết sai rồi, tôi sẽ tạ tội sau, nhưng anh chụp xong tấm này không hề thiệt thòi, để tôi nói cho anh, thật sự anh như vậy..."

Lộc Hồng nói, tới gần bên tai Kim Thái Hanh, âm thanh tận lực hạ thấp không để Điền Chính Quốc nghe thấy. Mà Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh lông mày hơi nhíu, rồi lại giương mắt nhìn về phía này, không khỏi hoảng loạn.

Kim Thái Hanh nghe xong, trầm mặc vài giây, kết quả dùng ngón trỏ quết qua phấn má một cái, vẫy tay về phía Điền Chính Quốc, "Quốc Quốc lại đây."

Điền Chính Quốc chần chờ một lúc, ngoan ngoãn đi đến nữa quỳ ngồi trước mặt hắn. Vừa mới định nói chuyện liền lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, cả người đều cứng thành một bức tượng đá, run cầm cập lắc đầu.

Kim Thái Hanh dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa một vòng, ma sát mấy lần, dùng màu hồng của phấn má xoa ra một màu đỏ nhàn nhạt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

"Lắc đầu là không muốn?"

Kim Thái Hanh giúp cậu chỉnh lại cổ áo, thấp giọng ghé vào tai cậu nói: "Nếu không muốn cái này, tôi có thể trực tiếp lấy tay niết cho cậu hồng lên. Cậu có nhịn được không khóc không? Nếu như có thể, vậy tôi liền dùng tay."

Điền Chính Quốc bị hắn dọa, dùng sức lắc đầu, "Không muốn tay, không muốn tay."

"Vậy dùng cái này?"

Điền Chính Quốc đáng thường cắn môi, đôi mắt đỏ lên nhỏ giọng cùng hắn thương lượng: "Kim tiên sinh, cũng không muốn cái này có được không?"

"Không nghe lời?" Kim Thái Hanh âm thanh chợt trầm xuống, giả vờ lạnh lùng cứng rắn nhìn cậu, "Không chụp thì..."

"Tôi nghe, tôi nghe." Điền Chính Quốc nhìn thấy hắn đứng dậy, cho là hắn sẽ đi liền vội vã kéo vạt âu phục, chờ hắn ngồi xuống mới buông tay ra. Giận mà không dám nói ngồi xổm trước mặt hắn.

Điền Chính Quốc run tay, nắm lấy cổ áo cẩn thận từng li từng tí mở ra một chút, nghiêng đầu đi không dám nhìn hắn, lông mi run rẩy tựa như hắn chỉ cần hung dữ một chút liền có thể khóc lên.

Lộc Hồng một bên nhìn mà than thở, lão già này cũng thật tốt số quá đi, quốc gia phân phối vợ lại đều ngoan ngoan mềm mềm như vậy, bảo gì thì làm đó, vậy mà hắn còn dám hung dữ sao?

Cô nếu không phải đánh không lại Kim Thái Hanh thì bây giờ đã động thủ cướp người rồi!

"Chụp nhanh lên."

Kim Thái Hanh ghẹo người ta đủ rồi, nghiêng đầu liếc Lộc Hồng một cái, dùng ánh mắt uy hiếp, nếu dám nhìn nhiều liền móc mắt ra làm mồi cho cá. Lộc Hồng bị dọa sợ ho nhẹ một tiếng, liếc mắt quay trở lại chỗ camera.

Kim Thái Hanh duỗi tay che trên mắt Điền Chính Quốc, trầm giọng nói: "Không cho khóc, trêu cậu một chút thôi."

"Kim Thái Hanh, anh nằm xuống, nhắm mắt giả bộ ngủ. Điền Chính Quốc cậu đừng kéo áo vào, muốn chính là để lộ ra vết hồng kia, là cảm giác sau khi ân ái lão công đang ngủ cậu lặng lẽ quỳ trên giường hôn trộm. Hừ, Kim Thái Hanh, vợ nhỏ này không yêu anh a, là anh giành lấy người ta, ép gả có phải không."

Kim Thái Hanh lại liếc qua một cái, Lộc Hồng lập tức ngậm miệng, một lúc sau lại nói: "Bộ dạng run rẩy này cũng rất tốt, đáng yêu, a, đúng rồi. Điền Chính Quốc, cậu cũng nhắm mắt lại, ghé sát vào hôn Kim Thái Hanh, nhưng đừng hôn, có chút khoảng cách là được, ok rất tốt!"

Điền Chính Quốc quỳ trước người Kim Thái Hanh, muốn cậu chủ động chạm vào người khác đã là rất khó chứ chưa nói gì đến hôn. Huống chi người này lại còn là Kim Thái Hanh, càng làm cậu căng thẳng đến quần áo cũng đều sắp ướt đẫm.

Cậu thật sự không muốn gần Kim Thái Hanh như vậy, đối với cậu mà nói ba chữ "Kim Thái Hanh" giống như lúc nào cũng mang một loại áp bức. Hơn nữa trên ngươi hắn còn có nhàn nhạt một mùi tin tức tố, làm cho cậu muốn hôn mê bất tỉnh, chỉ muốn chạy trốn.

Bao giờ mới kết thúc chứ.

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt lấy ga trải giường, siết chặt đến nhăn nheo một mảng, lông mi rũ xuống sợ hãi hôn môi Kim Thái Hanh.

"Hoàn mỹ! "

Điền Chính Quốc sắp không nhịn nổi, vành mắt đỏ chót nhìn Kim Thái Hanh một lúc, rốt cục cũng không nhịn được nữa, "Kim tiên sinh, bao giờ mới chụp xong?"

Kim Thái Hanh khó giải thích được bị tiếng nói tinh tế mềm mại này làm cho đầu quả tim mềm nhũn, biết được cậu thật sự không thích ứng việc này, liền ôm lên khẽ hỏi: "Được, không chụp nữa. Chân đau sao?"

"Không phải..."

Lộc Hồng thấy Kim Thái Hanh ôm người đặt lên trên ghế, chỉnh lại cổ tay, nghi ngờ hỏi: "Gì? Không chụp nữa sao?"

Kim Thái Hanh nói: "Chụp vài cái cho lão ta xem là được rồi, không cần chụp cẩn thận như thế."

Lộc Hồng còn đang chỉnh sửa camera, nghe vậy lập tức sững sờ, "Có ý gì thế hả, anh chụp cái này không phải là vì muốn treo trong nhà cho người ta ghen tỵ với tình cảm của hai người mà chỉ vì muốn cho Kim lão xem?"

"Cô nghĩ tôi có thừa thời gian cùng kiên nhẫn làm mấy thứ này đấy à?"

Lộc Hồng suy nghĩ một chút nói: "Hả, anh đâu phải muốn như thế đâu, anh có thời gian như vậy sao không đi nói chuyện làm ăn đi?"

"Ngay cả trợ lý tôi cũng không cho cô để lại, cô nên rõ ràng là có ý gì. Nếu như có người hỏi tới, chỉ cần nói tôi và Quốc Quốc rất yêu nhau là đủ rồi."

Lộc Hồng quay đầu nhìn Điền Chính Quốc đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, thỉnh thoảng liếc về phía bọn họ một chút, liền rõ ràng "có người" kia là những người nào. Xì một tiếng "lão già".

"Đều là người một nhà, lại ai cũng muốn tính kế nhau thành ra như này."

Kim Thái Hanh không có nhận câu nói này, ngược lại nói: "Tấm vừa nãy cô chụp, nhớ xóa đi."

Lộc Hồng nói: "Tôi không xóa."

"Cô nói cái gì?"

"Xóa đi cũng được, nhưng tôi có một yêu cầu, trừ phi anh có thể đáp ứng tôi." Lộc Hồng mắt khẽ liếc sang, trên người Điền Chính Quốc đánh giá một vòng. Lời còn chưa nói ra đã bị Kim Thái Hanh thuận miệng nói: "Không thể."

"Này, tôi còn chưa nói gì đó! " Lộc Hồng bất mãn kêu lên.

"Cô muốn Điền Chính Quốc làm người mẫu thử mấy bộ thiết kế mới của cô." Kim Thái Hanh liếc Lộc Hồng một cái, nói: "Phu nhân của Kim Thái Hanh, cô mời nổi không?"

Lộc Hồng lườm một cái, "Mới vừa rồi còn nói chụp ảnh để cho lão Kim xem, bây giờ liền muốn che chở người ta. Tôi xem ra anh nếu không phải là bị bệnh thì chắc chắn là mạnh miệng, nói đi, là cái nào?"

"Lặp lại lần nữa cho tôi nghe xem."

Lộc Hồng dưới trướng hắn làm việc nhiều năm, một giây liền hiểu vẻ mặt này của hắn là có ý gì, biết co biết duỗi mà nói:  "Xin lỗi Kim tổng."

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lộc Hồng: Tôi! Muốn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro