Chương 9: Chúng sinh đều là cây cỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc vừa nghe tên Thanh Thương lập tức hoảng hốt, kinh hãi đến biến sắc đảm bảo: "Tôi không động... Không động, anh đừng gọi Thanh Thương."

Kim Thái Hanh "Ừ" một tiếng, lại cúi đầu xoa thuốc cho cậu, sợ cậu một lòng đều tập trung vào vết thương trên chân liền muốn khóc, đành tìm đề tài cho cậu phân tâm, "Hôm nay còn đi chụp ảnh cưới được không?"

Điền Chính Quốc sợ hắn không vui sẽ gọi Thanh Thương ra, vội nói: "Được, được."

Kim Thái Hanh trong lòng khẽ mắng, chân đều thành cái giò heo rồi còn muốn đi đâu? Có thể cái rắm. Mà trên mặt vẫn là vẻ mặt bình tĩnh: "Nếu có thể thì bây giờ chúng ta đi? Đau thì nói với tôi, tùy tiện chụp vài tấm ứng phó là được rồi."

"Anh không phải..."

"Hả?"

Điền Chính Quốc cắn cắn môi, cảm giác được chân mình không còn đau như lúc đầu, có thể là bởi vì Kim Thái Hanh đang cúi đầu xuống, lá gan thoáng nở lớn một chút.

"Chúng ta kết hôn không công bố, tại sao còn muốn..."

"Còn muốn cái gì?"

"Chụp ảnh cưới, lúc chụp nhỡ đâu bị phát hiện biết làm sao bây giờ?"

Kim Thái Hanh ngón tay thoáng ngừng lại, gõ gõ trên mu bàn chân cậu, cười nói: "Phùng Ngọc Sinh không dạy cậu có tiền có thể sai khiến, ngay cả ma quỷ cũng phải nghe răm rắp sao? Chụp ảnh cưới có lý do phải chụp, đương nhiên cũng có biện pháp bắt thợ chụp ảnh không tiết lộ hôn nhân của chúng ta."

Điền Chính Quốc ngoại trừ khiêu vũ cái gì cũng không hiểu, ngay cả bình thường nói một câu hoàn chỉnh còn không xong, làm sao biết những đạo lý này, mờ mịt hỏi: "Anh... muốn diệt khẩu sao?"

Kim Thái Hanh ngẩn ra, "Cái gì?"

Điền Chính Quốc nhớ đến tối qua lén lút nghe thấy hắn nói câu kia, :Ở chỗ này của tôi chỉ có thể tự mình chết, không có chuyện chết chung.", nhỏ giọng thương lượng với hắn: "Không chụp có được không... Đừng, đừng..."

Kim Thái Hanh thực sự là bị cậu chọc tức đến bật cười, gõ một cái trên trán cậu: "Có ngốc hay không, giết người là phạm pháp, thật ngốc."

Điền Chính Quốc bưng trán, nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh có..."

"Tôi nói rồi, người chụp ảnh đã từng là cấp dưới của tôi, cô ấy sẽ không để lộ bí mật, hiểu chưa? Ngoan ngoãn ngồi đây, tôi đi rửa tay." Kim Thái Hanh trở về thấy cậu vẫn còn đang ngẩn người, nhịn không được lại lấy tay gõ một cái trên gáy cậu: "Vẫn còn ngây ra đấy? Cậu có thể nghĩ về tôi tốt hơn một chút được không? Không phải đánh người thì là giết người, nhìn tôi giống kiểu thích khiêu khích với pháp luật như thế à?"

Điền Chính Quốc phục hồi tinh thần, cẩn thận liếc mắt nhìn hắn, ở trong lòng suy đoán hắn có thể sẽ tức giận vì phỏng đoán vừa rồi của cậu hay không.

Kim Thái Hanh nhìn lại cậu, "Nhìn tôi làm gì, phải nói xin lỗi kịp lúc."

Điền Chính Quốc lập tức nói: "Xin lỗi."

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ trong lòng nở nụ cười, nếu mình không nhường một bậc để đứa nhỏ này nói xin lỗi, phỏng chừng có thể áy náy cả một buổi trưa.

Chính mình tối qua còn coi cậu là lọ hoa chăm trong nhà, kết quả bình hoa nhỏ này rất thích tự giày vò. Thoáng cái lại đi trêu chọc Thanh Thương giờ bị trật chân sưng thành cái banh bao, làm cho hắn muốn không quan tâm cũng không được.

Hắn ở trong lòng khẽ thở dài, đưa tay chạm vào cái bát trước mặt, vẫn còn nóng, "Trong vòng nửa giờ ăn hết chỗ này, tôi đi lên thay quần áo. Lúc tôi quay lại nếu chưa ăn xong sẽ bị đánh, nghe rõ chưa?"

Điền Chính Quốc vội vã gật đầu: "Rõ rồi."

Kim Thái Hanh không nhịn được cười nhẹ, nhìn thấy ngón tay tinh tế cầm thìa lên, đột nhiên hỏi: "Nhẫn đâu?"

Điền Chính Quốc sững sờ, theo bản năng liếc nhìn ngón tay, xong mới phản ứng lại nói: "Tôi để ở trong phòng, để tôi đi lấy..." Nói rồi liền muốn đứng dậy đi lên lầu, bị Kim Thái Hanh đè lại, "Chân đều sưng thành móng heo rồi còn không thành thật, để ở chỗ nào, tôi giúp cậu lấy."

"Dưới gối."

Kim Thái Hanh lên lầu xử lý mấy cuộc điện thoại, sau đó mới đi sang phòng Điền Chính Quốc tìm nhẫn. Vừa đi vào chính là một luồng tin tức tố vị sữa nhàn nhạt chưa kịp tan, liền đi qua mở cửa sổ để tản đi một chút.

Hắn đi tới bên giường, từ dưới đáy gối lấy ra một hộp nhẫn. Thời điểm ra cửa liền nhìn thấy trên bàn có phủ một thứ gì đó, một vửa phần vải bị rơi xuống đất liền tiện tay giúp cậu che lên.

Kết quả tấm vải rơi xuống, tiếp đó là sửng sốt.

Một con búp bê cao khoảng bằng nửa người, tóc tai mềm mại, da dẻ nhẵn nhụi, thoạt nhìn là được làm bằng kỹ thuật nung sứ ở nhiệt độ cao, không nhìn thấy hoa văn gỗ nhưng lại sạch sẽ, trắng bóng như sứ. Từ mắt mũi đến đầu ngón tay đều rất sống động.

Mà búp bê kia bởi vì hắn không biết đã gián tiếp đụng vào chỗ nào, mà lại đột nhiên chớp mắt, cho dù là Kim Thái Hanh thì cũng vẫn là bị dọa sợ hết hồn.

Cái đồ chơi gì đây?

Lấy búp bê làm của hồi môn?

Đứa nhỏ này cũng thật biết chơi đùa, Kim Thái Hanh đưa tay sờ sờ mặt con búp bê, "hừ" một tiếng đem vải một lần nữa phủ lên, cầm lấy hộp nhẫn đi ra ngoài.

Lúc xuống lầu liền thấy Điền Chính Quốc mặt mày ủ rũ nhìn bữa sáng trước mặt phảng phất như đang ăn độc dược.

"Ăn không ngon?"

Điền Chính Quốc lượng ăn rất nhỏ, dì Lý lại chuẩn bị phần ăn đủ cho hai người. Cậu liếm liếm môi một cái, ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, "Không phải, ăn không vào..."

Kim Thái Hanh cũng không hy vọng đứa nhỏ này có thể nói hoàn chỉnh một câu, đơn giản trực tiếp đưa tay lên bụng cậu sờ sờ, đúng là có hơi no, hơi phồng lên một chút.

"Ăn không nổi nữa thì để xuống, no không khó chịu à?"

Điền Chính Quốc như được đại xá để bữa sáng lên bàn, như muốn nói lại không dám nói, một lúc sau mới như không tự chủ được mà lên án: "Anh nói không ăn xong thì sẽ, bị đánh, anh tha cho tôi rồi, không được đánh tôi đâu đấy."

Kim Thái Hanh lúc này mới nhớ ra, chính hắn trước khi lên lầu có thuận miệng nói một câu, không ăn xong sẽ bị đánh.

.... Được rồi.

Hắn hiện tại rất hoài nghi chứng tự bế của đứa nhỏ này, khả năng còn có chút chuyện khác xảy ra, bằng không sao có thể ngốc nghếch như vậy?

"Tiên sinh."

Tài xế Lý Chấn đẩy cửa tiến vào, trước tiên cung kính hỏi Kim Thái Hanh một chút chuyện, sau đó mới chào hỏi Điền Chính Quốc.

Điện thoại Kim Thái Hanh vừa vặn vang lên, hắn nghiêng người sang nhận điện thoại, hướng Lý Chấn ra hiệu đỡ Điền Chính Quốc lên xe trước, mình sau đó sẽ theo sau.

Lý Chấn là một beta, đi theo bên người Kim Thái Hanh nhiều năm, trung thành, ít lời, làm việc cũng rất có trách nghiệm, rất quy củ.

"Phu nhân, xin mời."Lý Chấn đưa tay muốn dìu Điền Chính Quốc lại bị cậu lập tức tránh đi, lùi lại mấy bước né tránh cánh tay Lý Chấn, phản ứng rất lớn.

Lý Chấn không biết Điền Chính Quốc có quãng thời gian bị chứng tự bế, không quen ở chung cùng người lạ, chỉ tưởng mình không có phép tắc vội nói: "Xin lỗi phu nhân."

Kim Thái Hanh nghe thấy âm thanh quay người lại, vừa vặn đón lấy Điền Chính Quốc đang lùi về phía sau thiếu chút nữa ngã sấp xuống, một tay nâng eo cậu, hơi nhíu mày nhìn Lý Chấn, "Làm sao vậy?"

Lý Chấn hơi rũ mắt, Kim Thái Hanh liền cúi đầu nhìn Điền Chính Quốc, rất bài xích mở miệng, hiển nhiên là bộ dáng không muốn Lý Chấn chạm vào.

Hắn cho Lý Chấn ra ngoài mở cửa xe trước, sau đó gọn gàng mà kết thúc cuộc nói chuyện. Cất điện thoại di động vào túi sau đó khom lưng đem Điền Chính Quốc bế lên.

Điền Chính Quốc hai chân đột nhiên treo trên không, theo bản năng ôm lấy cổ Kim Thái Hanh, vừa nhận ra là hắn lại lập tức buông tay ra, căng thẳng không biết nên để chỗ nào.

Kim Thái Hanh ôm người đặt xuống ghế sau, vòng tới một bên khác lên xe, hỏi Lý Chấn: "Đi bệnh viện trước."

Tiến hành kiểm tra rất nhanh, bác sĩ nói Điền Chính Quốc không có vấn đề gì, chỉ là bong gân nhẹ, đừng vận động quá mạnh, nuôi cho thật tốt liền rất nhanh có thể khỏi.

Chờ đến khi tới chỗ chụp ảnh cưới, vẫn chưa đến mười hai giờ.

Điền Chính Quốc lại bị ôm từ trên xe xuống, đặt trên ghế sa lông mềm mại.

Thợ chụp ảnh Lộc Hồng của nơi này đã từng là phụ tá của Kim Thái Hanh, không tới hai năm liền không chịu được hình thức công tác thần bí của hắn mà xin từ chức. Sau này lấy phòng làm việc không quá lớn này mở một tiệm chụp ảnh.

Tuy nói thu thập không cao, nhưng lại rất vui vẻ.

"Ôi, khách quý."

Lộc Hồng từ sau bục đi ra, xoa xoa nước trên tay, nhìn thấy Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc đôi mắt liền sáng hoắc, "Đây chính là vợ mới cưới anh sao, để tôi xem một chút có phép thần thông gì mà lại có thể thu được trái tim của lão già này."

Điền Chính Quốc bị cô đột nhiên tới gần liền sợ hết hồn, tỏa ra một chút tin tức tố.

"Chà chà, thật ngọt."

Điền Chính Quốc chưa từng bị người khác bình phẩm ở khoảng cách gần như vậy, căng thẳng không biết làm thế nào, liền theo bản năng đến bên Kim Thái Hanh.

"Lộc Hồng."

"Để tôi nhìn một chút." Lộc Hồng cũng là một Alpha, thích nhất là loại Omega mềm ngọt như sữa này. Lúc vừa tiến đến ngửi được một luồng tin tức tố vị sữa này liền muốn ngất đi luôn rồi, nếu không phải sợ Kim Thái Hanh, Lộc Hồng e là đã không nhịn được nhào tới hôn rồi.

Kim Thái Hanh cười khẽ một tiếng, "Tôi không nghe rõ, lặp lại một lần nữa."

Lộc Hồng như là bị đánh một gậy vào đầu, lập tức nịnh nọt: "Này Kim tổng đừng nóng giận, tôi chỉ nhìn cũng không sờ, dục vọng chiếm hữu đừng mạnh như vậy mà."

Lộc Hồng cho là hắn ăn dấm, nhớ tới Điền Chính Quốc vừa rồi là bị ôm đến, cũng thấy chân cậu bao thành một cục như xác ướp, liền nói: "Khụ khụ, đúng rồi, anh nói không muốn cho ai biết việc này cho nên tôi đã bảo trợ lý đi hết rồi. Tôi xem anh thế này chắc cũng không để tôi thay quần áo cho cậu ấy, ầy, quần áo ở phía sau, tự hai người đi lấy thôi."

Kim Thái Hanh "ừ" một tiếng, ôm Điền Chính Quốc tới chỗ Lộc Hồng chỉ, đặt cậu trên ghế dài lại giúp cậu lấy quần áo tới, nói: "Thay đi."

Điền Chính Quốc nhận quần áo, sau đó đưa tay cởi cúc, cởi được một nửa mới phản ứng được, "Anh tại sao còn không đi... Không đi thay quần áo của anh?"

"Quốc Quốc." Kim Thái Hanh nói: "Ở đây chỉ có một phòng thay quần áo."

_________________________

Tác giả có lời:

Kim Thái Hanh: Các người xem, phu nhân nhà tôi chân đều sưng thành như vậy còn muốn đi chụp ảnh cưới, em ấy quả nhiên là thích tôi hì hì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro