Chương 13: Chỉ có người là thanh sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc nửa hiểu nửa không nhưng cậu đã từ lâu đã có tính nghe lời nên cũng chỉ vô thức ngoan ngoãn gật đầu một cái.

"Ừ, ngoa..." Kim Thái Hanh khựng lại, tay cũng theo đó thu về bên mình, trong lòng tự giễu cợt bản thân một tiếng, hắn đang làm gì thế này.

Điền Chính Quốc cảm giác được ánh mắt hắn bỗng chốc lạnh xuống mấy độ, cho là mình chọc giận hắn, cẩn thận dè dặt hỏi hắn: "Anh không cao hứng sao?"

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn cậu, tầm nhìn hơi trầm xuống rơi trên mặt cậu.

Điền Chính Quốc bị nhìn chằm chằm thành ra căng thẳng không thôi, hai tay đan chặt vào nhau, hai cánh môi khẽ khép mở, mãi mới phát ra được âm thanh, ngay cả tin tức tố cũng run rẩy mà phóng ra ngoài "Tôi không cần thưởng nữa, anh đừng nóng giận, được không?"

Kim Thái Hanh khẽ thở dài, ở trong lòng nói, ngốc nghếch.

Đoán chừng là khờ thật.

Đứa nhỏ này ngay cả tin tức tố là gì cũng đều không hiểu rõ, lại còn không biết khống chế, vừa căng thẳng liền cứ phóng loạn ra. Người khác nói cái gì liền tin cái đó, bảo làm cái gì cũng làm cái đó luôn, nói không cho khóc liền cắn chặt môi không dám khóc.

Cậu dường như cũng không có năng lực tự phán đoán tình huống, ngoan ngoãn như một đứa nhỏ ba tuổi không hiểu chuyện đời. Đến cả lòng người hiểm ác cũng không biết, bị sắp xếp gả cho hắn cũng ngoan ngoãn đồng ý nghe lời mà gả đi, nghe Trình Quân nói thời điểm ký tên còn khóc thút thít.

Lúc nói muốn thưởng cho cậu, cậu cũng chưa nghĩ ra muốn nhận cái gì, căn bản không biết thế nào là phản kháng, mà cũng không có khả năng phản kháng.

Kim Thái Hanh hơi uể oải, tay chống vào trán khẽ thở dài, hắn cho dù có súc sinh đến mấy cũng không thể xuống tay với đứa nhỏ này.

**

"Anh biết rõ người tôi không muốn thấy nhất chính là hắn."

Kim Bình Ngôn không cần quay đầu lại cũng biết là ai đang nói, nghe vậy nở nụ cười, xoay xe lăn, nhìn Mục Sương Lam đứng trên cầu thang, châm biếm nói: "Làm sao? Vẫn cảm thấy mắc nợ hắn?"

Trong mắt Mục Sương Lam chợt lóe lên một tia lúng túng, ngón tay phút chốc siết chặt, hàm răng nghiến đến vang vọng, hai tầm mắt phóng ra xa hướng đến đối phương, chạm nhau mạnh mẽ như thể có thể sẽ phá nát một tảng băng.

Mục Sương Lam không lên tiếng, Kim Bình Ngôn lại có thể cảm nhận được mỗi một tia căm phẫn trong đôi mắt kia.

Kim Bình Ngôn ngồi trên xe lăn, ngửa đầu nhìn Mục Sương Lam trên cầu thang, "Cậu năm đó phản bội hắn, tâm lý chắc hẳn cũng là chảy máu đi, có phải cảm thấy lúc đấy tôi chết đi thì tốt hơn không."

Đèn treo tường phát ra ánh sáng có chút chói mắt, Mục Sương Lam nếm được mùi máu tanh trong miệng, khẽ nói: "Đã biết rõ rồi còn hỏi như vậy làm gì."

"Biết rõ rồi còn hỏi? Tôi biết cái gì?" vẻ ôn hòa ngày thường của Kim Bình Ngôn bông nhiên biến mất, từ vẻ mặt đến lời nói đều trở nên vừa sắc bén vừa lạnh lẽo: "Biết cha của Mặc Mặc là ai chăng?"

Mục Sương Lam siết các ngón tay càng chặt hơn, mãi đến tận khi đâm đến rách da, đau đến phát run mới xoay người, cười lạnh một tiếng: "Kim Bình Ngôn, anh thật buồn nôn."

**

Điền Chính Quốc lớn lên so với người khác gầy hơn một chút, tuy rằng không đến nỗi thiếu chất dinh dưỡng nhưng tốc độ hồi phục cũng chậm hơn người bình thường không ít.

Mắt cá chân vốn nhiều nhất năm ngày là có thể khỏi lại cứ thế kéo dài đến tận bảy ngày mới coi như là tạm ổn. Ninh Lam giúp cậu xin nghỉ ở trường, lại sắp xếp lịch trình dời lại một chút.

Kim Thái Hanh đã rút ra khoảng thời gian cùng cậu đi chụp ảnh cưới, cho nên sau khi đưa cậu về liền bắt đầu bận tối mắt tối mũi, đi sớm về khuya, thậm chí ngày hôm sau chỉ có về muộn hơn ngày hôm trước chứ không có sớm hơn. Điền Chính Quốc lại tự ép mình ngủ sớm để né mặt hắn, hai người sống cùng một mái nhà mà tựa như không bao giờ thấy mặt nhau.

Thoáng một cái đã trôi qua hai tháng, trời bắt đầu lập đông.

Dương Cần mỗi ngày luôn đều đặn gọi cho cậu, hỏi Kim Thái Hanh có đánh dấu cậu hay chưa, lại hỏi cậu gần đây có chỗ nào không thoải mái không. Cụ thể hơn là có cảm thấy nóng, không thích ăn cơm hay là cơ thể thường xuyên mệt mỏi rã rời không.

Điền Chính Quốc nói không có.

Phản ứng của Điền Chính Quốc vào lần đầu tiên động dục quả thực rất mạnh, sốt liên tục trong một tuần. Dương Cần cùng Phùng Ngọc Sinh thời gian đó đều đi công tác, Phùng Triều Ân cũng không hay trở về nhà, chỉ có một thân một mình cậu vượt qua giai đoạn đó, cũng không biết rõ nó là cái gì.

Sau đó Dương Cần cảm nhận được khí vị tin tức tố của cậu trở nên nồng đậm, hỏi ra cậu mới biết là cậu tự mình gắng gượng trải qua.

Dương Cần nhẩm tính thời kỳ động dục lần sau sẽ đến nhanh hơn, cũng không nói thẳng nó là cái gì, chỉ qua loa nói vài câu, cố gắng không gây áp lực cho cậu. Lại dặn thời điểm cảm thấy khó chịu nhất định phải báo với bà, không được tìm Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn đáp ứng.

Dương Cần hỏi cậu đang làm gì, Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên nhìn xung quanh phòng khách trống rỗng một chút mới nói: "Dì Lý xin nghỉ mấy ngày về nhà thăm cháu, con ở nhà một mình."

Dương Cần vừa nghe con trai nói ở nhà một mình, âm thanh lập tức phóng đại một chút: "Kim Thái Hanh để con ở nhà một mình?"

Điền Chính Quốc không biết vì sao đột nhiên mẹ lại có phản ứng này, ngập ngừng hỏi: "Hắn không ở nhà là không tốt sao?"

"Không phải... Rất tốt, rất tốt." Dương Cần vừa bị cậu hỏi như thế, đột nhiên phát hiện bản thân quả thật rất mâu thuẫn. Kim Thái Hanh ở nhà bà thấy không an tâm, không ở nhà thì bà lại cảm thấy tên này sao có thể để Điền Chính Quốc ở nhà một mình.

"Hắn không ở nhà cũng được, con một mình cũng phải chú ý an toàn."

"Vâng."

Điền Chính Quốc lại nghe mẹ dặn dò vài câu, mới lưu luyến không nỡ mà đặt điện thoại xuống. Hít sâu một hơi đem ý nghĩ nhớ nhà đè xuống đáy lòng, cúi đầu ăn bát mỳ của mình.

"Cạch cạch."

Tiếng mở cửa vang lên trong phòng khách trống rỗng làm cho người ta có chút lạnh sống lưng. Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa vặn va chạm vào ánh nhìn Kim Thái Hanh.

Bên ngoài có vẻ đã có tuyết rồi, trên vai hắn đọng vài hoa tuyết tinh tế, người còn mang theo một luồng khí lạnh phả vào mặt, mùi rượu nồng đậm tỏa ra.

Điền Chính Quốc nhìn hắn ngồi ở đối diện mình, có chút sốt sắng nuốt nước bọt "Anh... Uống rượu."

Kim Thái Hanh tửu lượng rất tốt, tuy rằng uống có hơi nhiều nhưng lý trí cũng chưa mơ hồ. Chỉ là nhìn hắn bây giờ không tỉnh táo như bình thường, tựa như bao phủ một tầng bóng tối.

"Ừ."

Điền Chính Quốc nắm chặt đũa, cảm giác mùi tin tức tố hòa lẫn với mùi rượu của Kim Thái Hanh như muốn chen vào từng lỗ chân lông của cậu, làm cho cậu sắp không thở nổi.

"Anh ăn... Ăn cơm chưa?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu chằm chằm một hồi, bỗng nhiên câu khóe môi, nhìn sợi mì trong bát còn một ít kia mỉm cười hỏi: "Làm sao, muốn chia cho tôi một miếng à?"

Điền Chính Quốc nhìn theo tầm mắt hắn, vội vàng nói: "Không, đây là tôi..."

Lời còn chưa dứt Kim Thái Hanh đã đứng lên cởi áo khoác đặt trên ghế dựa, đầu ngón tay lưu loát mở cúc tay áo, kéo cà vạt lỏng ra một chút. Thời điểm cởi xong mới nói: "Cậu tự ăn đi, nghỉ sớm một chút."

Kim Thái Hanh trước sau như một, đè nén nội tâm của mình, không cho người khác nhìn ra nửa phần tâm tình. Câu chia cho tôi một miếng vừa nãy cũng chỉ là hắn đùa vui thôi.

Hắn uống rượu rất ít khi sẽ ăn đồ ăn, chỉ là nhìn bát mì vẻ ngoài cực xấu trước mặt kia lại tự dưng liên tưởng đến hắn năm sáu tuổi. Thời điểm đó hắn nấu mỳ để tự ăn sinh nhật của chính mình.

Cũng không nhớ là mùi vị như thế nào.

Đại khái chắc cũng không quá ngon.

Điền Chính Quốc nhìn bóng lưng hắn, lẩm bẩm bổ sung nốt câu còn lại "Đây là tôi đã ăn rồi."

Kim Thái Hanh không nghe thấy, bước chân hơi liêu xiêu đi lên lầu, lưu lại một luồng tin tức tố hơi nồng hơn so với bình thường.

Điền Chính Quốc không biết mình có nói câu nào của làm cho hắn mất hứng không, luôn cảm thấy tâm tình của hắn hôm nay đặc biệt không tốt, còn có một chút... cô đơn.

Điền Chính Quốc siết chặt đũa, thầm nghĩ nếu hắn chê cậu nấu không ngon, cậu có thể đi làm lại một bát. Chứ ăn đồ cậu đã ăn qua, không chê bẩn sao?

Điền Chính Quốc nhìn bát mỳ còn đang bốc hơi nóng, nhẹ nhàng cắn môi, có chút áy náy nghĩ: Mình ở trong nhà hắn, ăn, dùng, cái gì cũng là của hắn thế mà một bát mỳ cũng không chịu chia cho hắn.

Hắn uống nhiều rượu như vậy, dạ dày sẽ nóng lên, nếu không ăn gì chắc sẽ rất khó chịu đi.

Trước đây Phùng Triều Ân thường uống say mới trở về, ngày hôm sau lại ầm ĩ gào mồm kêu đau đầu. Phùng Ngọc Sinh cũng rất hay đi ra ngoài xã giao, cho nên Dương Cần cũng sẽ làm sẵn canh giải rượu cho lão.

Canh giải rượu làm thế nào?

Điền Chính Quốc cầm điện thoại lên nhập cụm từ canh giải rượu vào khung tìm kiếm. Sau đó nhảy xuống ghế tựa, đi vào trong bếp đun nước lên, lại mở tủ lạnh tìm nguyên liệu.

Cậu cảm thấy mình cứ làm theo các bước kia thì chắc hẳn sẽ một lần ăn luôn. Kết quả ngay tại bước đầu tiên đã gặp khó khăn.

Cá đã có sẵn, dì Lý sáng sớm đã mua mấy con cá tươi nuôi trong thùng, nhưng cậu không biết bắt làm sao, mới đưa tay ra liền bị cá nhảy loạn đến nước bắn lên đầy mặt.

Cậu kéo ống tay áo lên cao một đoạn, hít thật sâu chuẩn bị đưa cả hay tay ra chộp lấy, kết quả lại bị tóe nước một phát nữa.

Thật khó mà.

Kim Thái Hanh tắm xong đi ra, điện thoại đúng lúc vang lên, tiện tay mở chế độ tai nghe bluetooth, hừ một tiếng: "Lại gọi quan tâm đến tiến độ xe thể thao?"

"Ơ, tiến độ xe thể thao cái gì chứ, tôi là hạng người như vậy hả? Tôi gọi chính là chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Tình anh em của chúng ta chắc hẳn đã đạt tới trình độ nào đó rồi, tôi ngay cả sinh nhật mình cũng không nhớ mà lại đi nhớ sinh nhật cậu. Cảm động không?"

"Cảm động, có mục đích gì nói đi."

"Không có mục đích gì hết, thật sự là chúc cậu sinh nhật vui vẻ mà. Thật ra cũng không đặc biệt nhớ kỹ, chủ yếu là sinh nhật của tôi với cậu đều liên quan đến nhóc con Tiểu Lệnh Ý, tôi lại mới từ nhà giáo sư Phó đi ra, nên nhớ đến cậu."

"Ừ, cúp đây."

Chúc Xuyên vội hỏi: "Ây, đừng đừng đừng, nói cho cậu chính sự đây, tôi hôm nay đi đến chỗ Bạc Hành Trạc, cậu đoán xem tôi thấy ai."

"Tôi quen sao?"

Chúc Xuyên cũng không thừa nước đục thả câu nữa, trực tiếp nói "Mục Sương Lam."

"Cậu ta đến đó làm gì?"

"Không biết, tên đó không chịu nói cho tôi, ầy, tôi nói tên ngốc này còn theo tôi, phải một đường, trái một đường vô cùng khoe mẽ. Còn nói với tôi chuyện cơ mật thương mại, hừ, cứ làm như không ai biết."

Kim Thái Hanh không nghe Chúc Xuyên ở đó nói linh ta linh tinh, hơi nhíu mày nghĩ, mục đích Kim Bình Ngôn trở về từ nước ngoài chỉ có một. Còn Mục Sương Lam nếu lúc trước đã chọn Kim Bình Ngôn, lại còn chăm sóc giúp đỡ Kim Bình Ngôn trị liệu ở nước ngoài một thời gian dài như vậy, không có lý do gì để không giúp Kim Bình Ngôn.

Vậy bây giờ cậu ta đi đến đoàn Hồng Diệp làm gì?

Chúc Xuyên chỉ biết là Mục Sương làm đã từng tính kế hắn một lần, cũng không biết đó là quân cờ do Kim Bình Ngôn sắp xếp vào, lúc này lời nói có chút oán giận: "Cậu nói tên đó sẽ nghĩ như nào đây, lần trước một bước bán đứng cậu, bây giờ loại não tàn này còn muốn vui đùa cùng Bạc Hành Trạch, tên đó có phải là bị bệnh không?"

Kim Thái Hanh nói: "Có bệnh hay không thì tôi không biết, thế nhưng cậu ta đi đến Hồng Diệp chắc chắn là muốn một thứ từ Bạc tổng, mà thứ đó nhất định không thể thiếu được nếu sau này cậu ta muốn đối phó với tôi."

Chúc Xuyên trầm mặc hai giây, ngôn từ chính nghĩa nói: "Yên tâm đi người anh em, tôi có thể vì cậu đâm Bạc Hành Trạch hai nhát dao."

"Hai người mà lên giường, hai nhát dao này chỉ sợ đều đâm lên người tôi." Kim Thái Hanh cười ghẹo Chúc Xuyên một câu, cũng không coi lời vừa rồi là lời đáng tin. Đều đã trưởng thành cả, ai cũng đều hiểu loại cam kết bằng mồm này là thứ không đáng giá nhất.

Chúc Xuyên cũng không nhiều lời về chủ để này, luẩn quẩn một hồi lại nói: "À đúng rồi, giáo sư Phó tối nay nói Tiểu Lệnh Ý cũng lớn rồi, hai người thời gian này cũng được nghỉ kha khá cho nên dự định sẽ tổ chức lễ cưới, nhờ tôi hỏi xem cậu có rảnh qua một chút hay không."

Kim Thái Hanh dừng một chút, nói: "Sẽ cố gắng."

"Nhớ đem Điền Chính Quốc nhà cậu tới, kết hôn lâu như vậy chúng tôi chưa ai thấy mặt phu nhân của cậu đấy. Cho dù là Kim ốc tàng kiều* thì như này cũng quá lâu rồi đi."

*Kim ốc tàng kiều: Nhà vàng giấu mỹ nhân.

"Không giấu..." Kim Thái Hanh nói chưa hết bỗng nhiên nghe thấy một trận lách cách loảng xoảng.

Có trộm?

Hắn đi ra ngoài nhìn ngó, không có ai nhưng âm thanh kia lại càng lớn. Lần trước Điền Chính Quốc suýt bị Thanh Thương cắn, hắn không dám chậm trễ nữa, vội vã nói với Chúc Xuyên vài câu liền cúp máy.

Vừa đi xuống lầu liền thấy Điền Chính Quốc một mình ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trước mắt là một đống đồ vật bừa bộn như bị bom nổ qua.

"Cậu làm gì vậy?"

Điền Chính Quốc bị sợ hết hồn, lập tức đứng lên, thiếu chút nữa đâm đầu vào tủ lạnh. Kim Thái Hanh nhanh tay lẹ mắt kéo lại, theo quán tính nên Điền Chính Quốc đụng thẳng vào lồng ngực hắn.

"Tối muộn rồi không ngủ được, muốn phá nhà sao?"

Điền Chính Quốc vừa nhìn thấy người đi tới là hắn, không để ý tới nước trên mặt, chỉ lúng túng giấu hai tay sau lưng.

"Làm gì vậy? Chơi với cá sao?" Kim Thái Hanh nghiêng đầu liếc nhìn cá bên trong thùng bị cậu dằn vặt đang bơi loạn, buông cậu ra, nghiêng đầu hỏi: "Chưa ăn no?"

Điền Chính Quốc lắc đầu một cái.

"Vậy cậu đang làm cái gì?"

Ngửi thấy được mùi tin tức tố cùng mùi rượu trên người hắn, Điền Chính Quốc không biết vì sao lại cảm thấy có chút sốt sắng cùng khô nóng.

Ngón tay phía sau khẽ siết vạt áo, nhỏ giọng nói: "Anh uống say, tôi..."

Kim Thái Hanh cụp mắt nhìn thoáng qua gương mặt ửng đỏ, lại thấy trên thớt còn có hành, gừng, trong nồi còn đang đun nước sôi. Giơ tay lau vệt nước trên mặt Điền Chính Quốc hỏi: "Làm canh giải rượu cho tôi?"

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro