Chương 14: Chỉ có người là thanh sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin lỗi, tôi làm bẩn nhà bếp rồi, tôi sẽ lập tức dọn ngay." Điền Chính Quốc nhẹ nhàng gật đầu, im lặng nửa ngày lại ủ rũ nhỏ giọng nói "Tôi dọn xong sẽ trở lại ngủ ngay."

Kim Thái Hanh nhìn hai tay cậu vẫn luôn giấu ở sau lưng, buồng tim thoáng cái hơi chua chua, hơi nhíu mày hỏi: "Tay bị thương?"

"Không, không có." Điền Chính Quốc vội vã chìa tay cho hắn xem "Không bị thương."

Kim Thái Hanh kiểm tra đầu ngón tay, lại đem năm ngón tay tinh tế, trắng nõn kia bọc lại trong lòng bàn tay, thấp giọng hù dọa: "Không được để cho tay bị thương, nếu bị thương sẽ đánh cậu, nghe chưa?"

Điền Chính Quốc lập tức gật đầu.

"Đi rửa mặt đi, chờ một lúc rồi tới ăn canh."

Kim Thái Hanh sắn tay áo sơ mi, đeo bao tay bắt cá từ trong thùng ra, vừa gọn gàng vừa nhanh lẹ gọt vẩy, cắt đầu, rửa sạch sẽ xong mới cho vào trong nồi luộc, bỏ gừng hành vừa nãy cậu cắt thêm vào.

Điền Chính Quốc sững sờ tại chỗ, hắn làm sao... Lưu loát một lúc liền đã chuẩn bị xong rồi, cá cũng không có giãy dụa nhiều.
Kim Thái Hanh cởi bao tay đặt trên thớt, quay đầu nhìn Điền Chính Quốc còn chưa đi hỏi "Chân còn đau?"

"Không đau chỗ nào hết, tôi lập tức đi rửa tay đây."

Điền Chính Quốc vội vàng xoay người chạy vào phòng vệ sinh, thấy vạt áo có một vệt nước lúc nãy bị cá bắn vào liền đi lên thay một bộ mới xuống. Đến cửa phòng bếp, bước chân vô thức dừng lại.

Kim Thái Hanh xắn hai ống tay áo lên, lộ ra một đoạn bắp tay tinh tế, mạnh mẽ, từ đầu ngón tay đến cổ tay chỗ nào cũng như ẩn chứa một sức mạnh vô hạn, một chưởng bay người.

Nhất thời, Điền Chính Quốc cảm thấy Kim Thái Hanh không gì là không làm được. Có lẽ ngay cả khi trời sập xuống thì tùy tiện chống một cái tay cũng có thể đứng vững. So với bản thân mình cái gì cũng không làm nổi, thật đúng là người của hai thế giới mà.

Lúc Phùng Triều Ân và Phùng Ngọc Sinh uống say đều như một bãi bùn nhão, hết nói mê sảng lại đến nóng nảy chửi bới, đập loạn. Nhưng Kim Thái Hanh uống say lại còn có thể tự mình điềm tĩnh thuần thục làm canh giải rượu.

Hắn thật sự, thật sự rất lợi hại.

Kim Thái Hanh không biết tâm tư của đứa nhỏ phía sau, cụp mắt gọt măng và nấm hương. Kỳ thực trước đây dì Lý cũng sẽ chuẩn bị canh giải rượu cho hắn nhưng hắn rất ít khi uống. Chờ đến lúc hắn hết bận thì canh cũng nguội cả, rửa mặt một chút cứ vậy mà ngủ luôn. Sau đó dì Lý biết hắn không uống cũng không chuẩn bị nữa.

Tối nay về nhà cũng định giống như bình thường, dự định xử lý công việc xong liền nghỉ ngơi. Kết quả đứa nhỏ này lại muốn làm canh cho hắn, còn đem nhà bếp làm loạn đến hỏng bét cả ra.

Thời điểm hắn bước đến nhìn nhà bếp khắp nơi bừa bộn, một cục tức nghẹn lại trong ngực. Vừa định trách cứ cậu, kết quả lại thấy cậu cẩn thận từng li từng tí nói hắn uống say muốn làm canh giải rượu cho hắn không biết tại sao lại mềm lòng.

Hắn thế mà còn tự mình xuống bếp, thầm nghĩ một chút, hắn đã rất lâu rồi chưa vào bếp.

Kim Thái Hanh đem ý nghĩ, hành động bất thường của mình đổ lỗi cho việc uống say nên mới không tỉnh táo, không định suy nghĩ nhiều nữa. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng hít thở phía sau xuất hiện nhưng không thấy người bước đến. Hắn cũng không quay đầu lại nói:

"Đứng ở cửa làm gì? Sợ tôi đến mức như thế sao, ngay cả phòng bếp cũng đều không dám đi vào?"

"Không, không sợ anh." Điền Chính Quốc khẽ hít vào một hơi, tự tẩy não chính mình là hắn không có đáng sợ. Kết quả còn chưa chuẩn bị tâm lý xong liền nghe thấy âm thanh bởi vì uống rượu mà có chút khàn khàn vang lên: "Quốc Quốc, mang đậu phụ trong tủ lạnh ra."

Điền Chính Quốc vội mở tủ lạnh, dì Lý lúc đi cũng đã mua không ít rau cùng hoa quả, toàn bộ đều đã được làm sạch sẽ. Trong đó có một rổ dâu tây đỏ tươi, mọng nước, cậu theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

Kim Thái Hanh vừa vặn quay đầu lại, khóe miệng điểm lên một chút ý cười, chờ cậu đưa đậu phụ tới mới như lơ đãng mà nói: "Trời lạnh, ăn dễ đau bụng, không cho ăn nhiều, lấy ba quả."

Điền Chính Quốc sửng sốt một giây, sau đó mới phản ứng lại, mở tủ lạnh ra lấy đi ba quả, đầu ngón tay tới tới lui lui mấy lần mới từ trong rổ lấy nhiều hơn một quả so với lời hắn nói.

Kim Thái Hanh nói ba quả, kết quả lúc quay đầu nhìn lại thấy cậu cầm lấy bốn quả đóng cửa tủ lạnh, sắc mặt hơi trầm xuống hỏi: "Đếm không rõ ba quả? Dám ở trước mặt tôi không nghe lời, muốn..."

Điền Chính Quốc hít một hơi thật sâu, lấy một quả to nhất đưa tới bên môi hắn, đánh bạo nói: "Lấy... Cho anh."

Kim Thái Hanh cảm nhận quả dâu lành lạnh trên môi nhưng tim lại nóng một mảng như có ai đốt lửa, phảng phất như trên môi hắn không phải là dâu tây lạnh lẽo mà là hòn than nóng hổi.

Mùi dâu tây thơm ngát cùng khí lạnh thổi vào mũi hắn, con ngươi hơi sẫm lại nhìn chăm chú gương mặt đơn thuần kia. Điền Chính Quốc mới thay một bộ quần áo, cổ áo hơi lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, xương quai xanh đẹp đẽ tinh xảo thoắt ẩn thoắt hiện.

Omega trời xinh nhỏ mềm, Điền Chính Quốc đang cầm dâu tây ngửa đầu nhìn hắn, đôi môi như hai quả anh đào đông lạnh hồng hồng nộn, theo hô hấp khẽ khép mở. Cả mặt đều là hương vị của thiếu niên, toàn thân lại tỏa ra hương sữa mềm mềm ngọt ngọt.

Ánh mắt Kim Thái Hanh tối đi, không tự chủ bị cậu dẫn ra một luồng tin tức tố, trong lòng nóng rực, dậy sóng. Chậm rãi đến gần Điền Chính Quốc, ánh mắt rơi vào hai cánh môi hồng hồng, lại dời mắt lên bên chiếc gáy non mịn.

Hắn đang nghĩ nếu bây giờ ngoạm xuống đôi môi kia một phát, chắc chắn sẽ rất ngọt, hơn nữa, thế nào cũng phải có vị sữa. Da dẻ ở gáy cậu cũng rất mềm mại, nếu như hắn nắm chặt cổ tay người này, ghì vào lồng ngực, cưỡng ép rút lấy tin tức tố của cậu, chắc chắn đứa nhỏ này không bị dọa phát khóc cũng sẽ khó nhịn mà toàn thân run rẩy.

Tin tức tố của bọn họ vốn đã khớp đến 99%, coi như cậu có sợ hãi thì nhất định sẽ bị tin tức tố hai bên làm cho sung sướng mà an tâm trở lại. Cuối cùng, nhất định phải khuất phục dưới tin tức tố của Alpha, cùng hắn từng bước từng bước trầm luân.

Kim Thái Hanh nhìn hai má mềm mại, ửng đỏ như bôi phấn, tựa như sắp không kiểm soát được suy nghĩ mà muốn xem người trước mắt từ chối xen lẫn lý trí mà khóc nức nở. Không nhịn được muốn nước mắt của người này rơi thấm trên tay hắn, rơi vào tim hắn.

Kim Thái Hanh cảm thấy chính mình không ngừng tưởng tượng trong đầu làm những nơi khác cũng theo đó mà nóng lên. Có cái gì như đang thiêu đốt mãnh liệt, cháy lan sang đến lý trí làm cho hắn không có cách nào suy nghĩ về chuyện khác, chỉ muốn ngay lập tức thực hiện điều đó.

"Kim... Kim tiên sinh." Điền Chính Quốc nhìn hắn không nói lời nào, có chút sốt sắng gọi.

"Quốc Quốc." Âm thanh này vang lên cơ hồ khàn đến tận cùng, mang theo hơi thở ám muội rõ ràng, thấp giọng hỏi "Biết đút cho nam nhân ăn là thể hiện cái gì không?"

Điền Chính Quốc có chút mờ mịt lắc đầu: "Nhưng mà anh không có tay cầm."

Không có tay cầm.

Kim Thái Hanh nhìn dâu tây gần trong gang tấc, bị câu nói không pha tạp bất cứ ám muội nào này làm cho thức tỉnh.

Chớp đôi mắt nhẹ nhàng thở ra một hơi, đem một tràng không đàng hoàng vì uống say mà xuất hiện lung tung trong đầu này ép xuống.

Cậu ấy đút cho mình ăn, chỉ là bởi vì mình đang nấu cơm, không có tay cầm.

Chỉ đến thế mà thôi.

"Tôi rửa tay rồi, không bẩn."

Điền Chính Quốc nhìn hắn không ăn, tưởng hắn vẫn ngại tay mình bẩn liền vội vàng thả dâu tây xuống, đưa ngón tay đến trước mặt hắn "Tôi thay quần áo xong đã rửa tay sạch rồi, thật sự."

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kim tổng mặn cháo*: Câu người bất động, đây căn bản là đứng yên mà vẫn câu nhân.

*Mặn cháo: Xuất phát từ câu "Gặp mặn nhớ cháo." Nghĩa là thấy mặn liền nhớ đến món cháo. Thấy một món ăn nào đó, liền nghĩ đến nhiều thứ liên quan đến nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro