Chương 27: Tự tay nâng mặt trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--Điền Chính Quốc, xin lỗi.

Điền Chính Quốc mới vừa tan học, điện thoại liền thông báo một tin nhắn.

Không bao lâu, điện thoại lại liên tục nhảy ra thông báo mới.

--Trước đây là tôi không đúng, chỉ là cảm thấy tin tức tố của chúng ta khớp nhau, muốn theo đuổi cậu. Tôi không nên động tay với cậu, không biết cậu đã kết hôn, xin lỗi.

--Tôi nghỉ học rồi, sau này sẽ không quấy rầy cậu nữa.

Điền Chính Quốc có chút mơ màng, đọc lại mấy tin nhắn này một lần, mấy chữ này cậu đều hiểu, mà để chúng ở một chỗ thì lại không rõ.

Hôm trước Khương Phi còn tóm tay cậu lại, đè cậu lên trước gương ở phòng vũ đạo. Lực tay rất lớn siết chặt lấy cổ tay cậu, còn phóng ra tin tức tố cưỡng ép cậu khuất phục.

"Tiểu tao hóa, nhìn thấy tôi liền bỏ chạy đúng không. Tôi xem nếu tôi đánh dấu cậu thì cậu còn có thể chạy chỗ nào!"

Gió lạnh lướt qua, lại giống như Khương Phi lúc bẻ vai cậu cưỡng ép cậu lộ ra tuyến thể mềm mại. Cảm giác sợ hãi cùng buồn nôn vây lại làm cho cậu phát run.

Khi đó cậu căn bản là không có cách nào phản kháng, chỉ có thể lớn tiếng nói "Tôi kết hôn rồi, tôi kết hôn rồi."

Loại cảm giác kia làm cho cậu choáng váng đầu óc, chân run không đứng vững, cả người không còn sức. Còn có cảm giác như có đồ vật chảy ra thật đáng sợ, cả người khẽ run lên. Chu Tố phát hiện không đúng xoay người lại nhìn cậu.

"Sao cậu không đi vậy?"

Điền Chính Quốc đưa điện thoại cho Chu Tố xem.

Chu Tố không mù mịt nhận lấy, "Ta thao, cái loại não tàn này ăn phải giỏ mây hay sao a, cứ vậy mà phủi mông sạch sẽ? Cậu từ chối nhiều lần thế này còn dám nói không biết là cậu không thích. Đây là tai bị nhét đầy lông lừa hay sao*?"

*Lỗ tai nhét đầy lông lừ): Chả nghe thấy gì, điếc.

"... Nhưng mà, tại sao hắn lại nói vậy?"

Chu Tố cũng xem không hiểu tâm lý Khương Phi, liền đổ lỗi cho mình cùng những kẻ ngu ngốc không ở cùng một chiều không gian.

"Thật ra Điền Chính Quốc, cậu tìm Kim Thái Hanh hỗ trợ không tốt sao? Hắn cưới cậu vốn là phải bảo vệ cậu. Hơn nữa Khương Phi quấy rầy cậu, cũng là đang quấy rầy người của hắn, dựa vào cái gì mà sẽ không bảo vệ cậu."

Chu Tố đối với Kim Thái Hanh ấn tượng cũng không tệ lắm. Hơn nữa, trải qua chuyện quyên tiền lần trước cũng cảm nhận được người này không hẳn là không thích Điền Chính Quốc. Làm gì có ai bởi vì khí trời hơi lạnh một chút liền quyên cho lão bà mình "không muốn quan tâm" tận 20 vạn.

Nhiều tiền nên ngứa tay?

"Chúng tớ không làm lễ cưới, hơn nữa hắn đã nói, chụp ảnh cưới chỉ để ứng phó Kim lão. Thời điểm chụp hắn cũng không để cho người khác vào, hắn nhất định không muốn người khác biết chuyện kết hôn này."

Điền Chính Quốc cất điện thoại, thấp giọng nói: "Tớ không muốn làm cho hắn khó xử."

Chu Tố: "Nhỡ hắn không thấy khó xử thì sao?"

Điền Chính Quốc sững sờ, nhưng mà không chờ đợi cậu nghĩ kĩ cậu nói này của Chu Tố đã có người bỗng nhiên chen vào. Thanh âm ôn nhu, mềm mại, khiến người ta cảm thấy như gió xuân đã về.

"Xin hỏi cậu là Điền Chính Quốc sao?"

Điền Chính Quốc quay đầu lại nhìn, chỗ rẽ kia có một nam sinh nhã nhặn, có đeo một gọng kính nhỏ nhắn ôn hòa đang mỉm cười nhìn về phía cậu, là Hoắc Thái.

"Chào cậu."

Hoắc Thái đi tới, lễ phép nói: "Thật xin lỗi, mạo muội đến tìm cậu. Là như vậy, ngày hôm đó tôi không cẩn thận va phải cậu, sau đó lại phát hiện không thấy thẻ đánh dấu trang. Đầu tiên chỉ tưởng mình để quên ở đâu đó nhưng mãi vẫn không tìm được, liền nghĩ tới đến đây hỏi cậu, có thấy một thẻ đánh dấu trang hình lá phong màu bạc không?"

Điền Chính Quốc ngày đó vội vã chạy đi, không có chú ý nên lắc đầu.

Hoắc Thái lập tức hạ vai, như tuyệt vọng khẽ thở dài, "Cái đó là di vật của mẹ tôi, tôi vẫn luôn để ở nhà. Ngày đó là ngày giỗ của bà tôi mới muốn đem đi cho bà nhìn, không ngờ lại làm mất rồi."

Điền Chính Quốc vừa nghe, lập tức nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."

Hoắc Thái vội vàng xua tay, "Không sao, cũng không phải lỗi của cậu, là tôi đi đứng không cẩn thận đụng phải cậu. Làm mất đồ cũng là tôi sơ sẩy, không trách cậu."

Điền Chính Quốc vốn không quen giao tiếp cùng người khác, nói xong lại không biết nói cái gì, bình tĩnh đứng tại chỗ chờ Hoắc Thái rời đi.

Hoắc Thái muốn nói lại thôi nửa ngày, tựa hồ có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi tôi có thể trao đổi phương thức liên lạc không? Nếu như ngày nào đó cậu thấy được thẻ đánh dấu trang của tôi, phiền cậu gọi cho tôi."

Điền Chính Quốc do dự một chút mà nhìn vẻ mặt tha thiết kia vẫn là đáp ứng.

"Cảm ơn cậu." Hoắc Thái lấy được phương thức liên lạc cũng không dừng lại lâu, lễ phép gật đầu một cái liền vội vã đi. Chu Tố nhìn người chạy như gió, lầm bầm hỏi: "Người này là ai vậy?"

Điền Chính Quốc kể chuyện này hôm đó, Chu Tố liền cảm thán: "Kẻ mù gặp người mù, một đôi không có mắt."

"Cậu đang mắng tớ sao?"

"Không có không có, thuận miệng thôi." Chu Tố đang nói bước chân bỗng nhiên dừng lại, chỉ tay về phía đường đối diện nói, "Ta thao, cậu xem kia là ai?"

Điền Chính Quốc thuận theo hướng tay nhìn sang.

Đường rỗng đối diện có một chiếc xe màu đen đang dừng lại. Có một nam nhân đang dựa vào trước thân xe, vóc người cao to thon dài, áo khoác không mặc hẳn mà chỉ để hờ ở trên vai. Bởi vì có gió lớn nên tay nắm thành quyền đặt bên môi khẽ ho nhẹ.

Kim Thái Hanh!

Điền Chính Quốc nhất thời bất động, tại sao hắn lại tới?

Cậu đứng tại chỗ, yên lặng đối diện với Kim Thái Hanh. Rõ ràng là rất xa nhưng cậu vẫn cảm thấy tầm mắt kia phảng phất như mang theo một nhiệt độ nóng bỏng, hun đến làm ánh mắt cậu cũng trở nên mơ hồ.

Kim Thái Hanh ngoắc tay về phía cậu.

Chu Tố vỗ vai Điền Chính Quốc, "Chồng cậu tới đón cậu kìa, tớ đi nha. Nếu chuyện Khương Phi đã qua rồi, cậu cảm thấy không nói được thì thôi không cần nói."

Điền Chính Quốc gật đầu, hít một hơi thật sâu sau đó mới chậm rì rì đi về phía đối diện.

Kim Thái Hanh đưa tay chỉnh khăn quàng cổ cho cậu một chút, lại kề sát hai tay che lại hai bên má cậu, thấp giọng hỏi: "Có lạnh không?"

Điền Chính Quốc lắc đầu.

Kim Thái Hanh từ trong túi áo lấy ra một gói kẹo, lại lấy một viên kẹo đưa tới bên miệng cậu, "Há miệng."

Một viên kẹo hoa quả màu xanh Kim, phỏng chừng là bởi vì trời quá lạnh nên ngửi không thấy vị.

Điền Chính Quốc khẽ cắn môi, nhanh chóng thò đầu về phía trước ngậm lấy viên kẹo kia. Đầu lưỡi khẽ lướt qua ngón tay Kim Thái Hanh một chút rồi lại ngay lập tức rời đi.

Cuống họng Kim Thái Hanh hơi nghẹn, lý trí và kích động đang giằng co lẫn nhau.

Một cái là muốn ấn cậu vào trong lòng, hôn môi cho đến khi đôi mắt kia đẫm nước. Một cái lại khắc chế khiến cho hắn chỉ có thể đưa tay xoa xoa đầu cậu, "Lên xe đi."

Điền Chính Quốc trong miệng ngậm được viên kẹo, tan ra thành hương chanh trong veo.

Không biết tại sao viên kẹo màu xanh Kim này lại là vị chanh, cũng như không biết tại sao Kim Thái Hanh đột nhiên lại đến đón cậu tan học.

Mỗi lần ở chung một không gian với Kim Thái Hanh, cậu đều rất sốt sắng, theo bản năng dịch về phía cửa xe.

Kim Thái Hanh nói: "Lại đây."

Điền Chính Quốc dường như bị kinh hãi mà ngẩng đầu lên, chậm rì rì dịch lại về phía hắn, hô hấp không tự chủ hỗn loạn một chút, ngồi thẳng tắp như chú bộ đội nhỏ.

"Lại gần một chút nữa."

Điền Chính Quốc tay trên đầu gối nắm chặt, bên trong toàn là mồ hôi, trên trán cũng bắt đầu ướt đẫm, không biết là nóng hay lạnh.

Khăn quàng cổ khiến cậu có chút ngột ngạt nhưng lại không dám đưa tay cởi ra, hô hấp không đủ lại phải mấp máy môi khẽ lấy hơi. Chờ Kim Thái Hanh lên tiếng như chim sợ cành cong, nhưng hắn lại cố tình không nói câu nào, làm cho cậu càng thêm căng thẳng.

"Ngọt không?"

Điền Chính Quốc suy nghĩ đến xuất thần, bị câu hỏi không đầu không đuôi này dọa cho giật mình một cái. Một lúc sau mới hiểu được hắn đang nói cái gì, vội gật đầu: "Ừm."

"Tôi cũng muốn nếm thử."

Kim Thái Hanh đặt gói kẹo lên đùi cậu, trêu đến Điền Chính Quốc sững sờ, hắn muốn nếm thử thì cứ nếm thử, tại sao lại đưa gói kẹo cho cậu?

Kim Thái Hanh nghiêng đầu, đáy mắt đọng lại một tia mềm mại. Điền Chính Quốc không hiểu vì sao lại cảm thấy mặt nóng lên, trong lòng cũng như có lửa làm cậu muốn co người lại, tránh khỏi tầm mắt của hắn.

"Không chịu chia cho tôi một chút sao?"

Điền Chính Quốc không đoán được ý tứ của hắn, theo bản năng dựa theo trong lòng mình làm. Ở trong gói kẹo đào một lúc, phát hiện không có màu xanh Kim, chỉ còn màu cam cùng màu đỏ.

"Màu đỏ... Được không?" Điền Chính Quốc hỏi hắn.

Kim Thái Hanh nhìn cậu từng li từng tí dò hỏi, liền cố ý đùa cậu, khẽ lắc đầu.

"Vậy, màu cam?"

Kim Thái Hanh vẫn lắc đầu, Điền Chính Quốc siết chặt ngón tay, có một viên kẹo không cất sâu liền lạch cạch lăn xuống, chạy đến ghế ngồi phía trên.

Ninh Lam nghe thấy liền ho nhẹ một tiếng, tự giác kéo thanh chặn xuống, ngăn ghế trước và ghế sau thành hai không gian riêng biệt.

Điền Chính Quốc nghe thấy "cạch" một tiếng, trong lòng vốn là đang sốt sắng lại lập tức căng thẳng hơn. Vừa sợ hãi vừa khiếp đảm làm hô hấp rối loạn, không bao lâu viền mắt liền đỏ bừng, "Tôi... không có, không có màu xanh lục."

Kim Thái Hanh đưa tay về phía cậu, chờ cậu ngồi gần lại mới nhỏ giọng nói, "Tôi mua kẹo cho Quốc Quốc, Quốc Quốc lại không chia cho tôi một chút, có phải là quá hẹp hòi rồi không?"

Điền Chính Quốc vội vàng trả lại gói kẹo trong tay cho hắn, "Tôi không ăn, cái này đều cho anh có được không?"

"Không cần, tôi chỉ thích cái của em. Tôi cũng muốn ăn kẹo nhưng chưa từng có ai mua cho tôi. Tiểu ca ca Quốc Quốc, viên kẹo kia... Chia cho tôi một chút có được hay không?" Kim Thái Hanh cố ý đùa cậu, muốn nhìn xem đứa nhỏ ngốc này còn có thể ngoan ngoãn đến mức nào.

Điền Chính Quốc vừa nghe thấy hắn chưa từng được ăn kẹo, đầu quả tim nhất thời như bị nhói một cái. Cậu nắm chặt lấy tay Kim Thái Hanh, hít thở sâu một lần mới rụt rè dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo màu xanh lục kia rơi xuống lòng bàn tay của hắn.

Kim Thái Hanh ngẩn ra, nhìn viên kẹo ngay ngắn, chỉnh tề đã tan hơn phân nửa, không nghĩ tới cậu lại làm như vậy. Nhất thời bị cái câu dẫn vô hình này làm cho nổi lửa trong lòng.

Hắn nhìn viên kẹo xuất thần nửa ngày mới bỗng nhiên nở nụ cười, "Đùa em thôi, tôi không thích ăn đồ ngọt."

Nói rồi liền muốn vứt viên kẹo đi. Ai ngờ vừa mới đưa tay ra Điền Chính Quốc đã cúi đầu ngậm lại viên kẹo vào miệng, đầu lưỡi khẽ liếm qua lòng bàn tay của hắn, mềm mại, ẩm ướt.

Đầu lưới đỏ tươi liếm qua lòng bàn tay của hắn như con mèo nhỏ lấy lòng chủ nhân, cuốn đi viên kẹo kia.

Kim Thái Hanh cả người cứng lại, khoang ngực cùng buồng tim như đang nhóm lửa, từng tấc từng tấc lý trí bị đốt thành tro bụi. Đứa nhỏ này rốt cuộc là khờ thật hay giả ngốc?

Làm sao lại chọc người đến như vậy, câu người đến tốt như vậy.

Nếu như hắn không biết bộ dạng lúc thường của Điền Chính Quốc phỏng chừng còn thật sự hoài nghi đứa nhỏ này câu dẫn người thật lão luyện. Chỉ có điều loại phản ứng theo bản năng này so với dáng vẻ của những kẻ tận lực làm bộ làm tịch càng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào hơn.

Dục vọng tinh khiết, thật nguy hiểm.

Kim Thái Hanh bỗng nhiên đổi chủ ý.

Hắn nắm lấy tay Điền Chính Quốc, bao lấy ngón tay cậu thấp giọng hỏi, "Quốc Quốc, tôi đón em đi học về, lại còn mua kẹo cho em. Em có thể thưởng cho tôi một chút không."

Ninh Lam ở ghế trước không khỏi trợn to mắt, lão lưu manh này một khi không biết xấu hổ liền không có gì có thể cản trở hắn. Ngay cả câu này cũng nói ra được, hừ.

Điền Chính Quốc ngẩn ngơ, "Muốn thưởng cái gì?"

Kim Thái Hanh nắn bóp xương ngón tay của cậu, chờ đến thời điểm cậu căng thẳng muốn há miệng hỏi lại mới đưa tay đặt lên môi cậu.

Điền Chính Quốc căng thẳng đến run lên, không tự chủ cắn nát kẹo trong miệng. Hắn rốt cuộc muốn thưởng cái gì a?

Tim trong khoang ngực cơ hồ muốn nhảy ra bên ngoài, nhưng mà đi trước một bước lại là tin tức tố. Mùi sữa thơm như sóng lớn cuồn cuộn xông thẳng ra ngoài.

Ngón tay Kim Thái Hanh đặt trên môi cậu, như có như không mà vuốt ve, làm cho đôi môi cậu như đang bị thiêu đốt, miệng khô lưỡi khô mà nuốt một ngụm nước bọt.

Điền Chính Quốc cảm thấy mình sắp bị ép đến điên rồi, không chịu được nữa chỉ động run run hỏi hắn, "Anh... Anh muốn cái gì?"

Ngón tay Kim Thái Hanh dừng lại, nói: "Tôi bỗng nhiên lại muốn nếm thử vị kẹo."

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kim tổng thấp kém: Tôi muốn có thưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro