Chương 17: Điểm yếu của Kim Taehyung (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, cũng là ngày thứ hai Jeon Jungkook kèm Kim Taehyung học bài.

Từ sáng sớm, Jeon Jungkook đã đến nhà họ Kim, người mở cửa vẫn là bà Kim.

"Jungkook, cháu đến rồi à? Đã ăn sáng chưa?"

"Dạ, cháu ăn rồi, bạn Kim đâu ạ?" Jeon Jungkook nhìn khắp phòng khách nhưng không thấy bóng dáng Kim Taehyung đâu cả.

"Taehyungie đang đợi cháu ở trong phòng học, mau lên đi! À, phòng học là phòng thứ ba bên trái trên tầng hai."

"Vâng ạ, cảm ơn cô."

Mở cửa phòng học, Jeon Jungkook nhìn thấy hắn đang ngồi quay lưng lại làm gì đó, không gian có vẻ rất yên bình.

Cửa sổ phòng học mở toang, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa kính chiếu vào trong phòng, nhẹ nhàng đậu lên người Kim Taehyung, nhảy nhót trên tóc hắn. H-hắn ta đang chăm chú đọc cái gì đó. Ánh nắng dịu dàng khiến cho khuôn mặt đẹp sáng bừng lên.

Hiếm khi nào thấy hắn chăm chỉ như vậy, không biết hắn đang làm gì? Đọc sách, hay là ôn bài?

Jeon Jungkook sợ làm hắn phân tâm học hành, cố gắng thật nhẹ nhàng bước đến phía sau hắn ta. Ngó đầu xem, nụ cười trên môi cậu vụt biến mất, trán nhăn lại.

"Kim Taehyung, cậu lại chơi game online à?" Jeon Jungkook kéo chiếc laptop trước mặt hắn, tay run lên chỉ vào hình ảnh 3D rực rỡ trên màn hình, tức giận gần như tới mức nói không nên lời.

Cậu tưởng rằng cuối cùng hắn cũng hiểu được kiến thức trong sách vở quý giá như thế nào, đang cố gắng chăm chỉ học hành để bổ sung những phần kiến thức bị rỗng hổng. Kết quả là, hắn rất chăm chỉ, nhưng không phải chăm chỉ học hành mà là chăm chỉ chơi game online! Đúng là chứng nào tật nấy.

"Tôi thích chơi, cậu có thể cấm tôi sao?" Kim Taehyung không thèm nhìn cậu, kéo laptop lại, tiếp tục điều khiển nhân vật của mình chiến đấu với quái vật, mười ngón tay thon dài nhấn gõ bàn phím kêu lách tách.

Jeon Jungkook tức nổ đom đóm mắt, ngón tay nhỏ nhắn bất ngờ nhấn một nút.

Màn hình rực rỡ sắc màu lập tức tối đen...

Kim Taehyung lặng người mất hai giây. Sau khi kịp phản ứng lại, hắn nhảy dựng lên, túm lấy cổ áo cậu quát to: "Thằng bé này, món nợ hôm qua tôi còn chưa tính sổ với cậu, hôm nay lại còn đến quấy nhiễu?!".

"Cậu phải nói ngược lại mới phải!" cậu tức giận đẩy tay hắn ra, không khách khí nói,: "Tôi nhớ là cậu quấy nhiễu tôi trước, nếu không có cái yêu cầu quá quắt của cậu, thì bây giờ này tôi đã đang ngồi ở nhà hàng nào đó tại Dao Mục mà ăn một bữa sáng ngon lành rồi! Cậu quấy nhiễu tôi, giờ lại muốn đá tôi đi sao? Không có lối thoát đâu!".

Dáng vẻ của cậu bây giờ rất đanh đá, không còn chút gì nhu mì của con thỏ trắng hôm qua nữa. Nghĩ lại những gì hôm trước cậu ta làm với mình, cuối cùng Kim Taehyung cũng hiểu ra tất cả. Có lẽ cậu bé trước mặt đã hận hắn tới tận xương tủy, hận đến mức muốn róc xương lóc thịt hắn.

Nhưng, muốn hiểu rõ mọi chuyện thì cũng phải hỏi xem cậu ta định thế nào?

Nghĩ đến đây, Kim Taehyung từ từ đứng dậy, nhìn cậu ta thấp hơn cậu cả cái đầu, hỏi một cách hờ hững: "Thế cậu muốn thế nào?".

"Tôi chẳng muốn thế nào. Đã thế này rồi thì phải làm cho tốt. Tôi chỉ muốn trong sáu ngày tiếp theo, cậu phải phối hợp với tôi để hoàn thành kế hoạch học tập. Sau sáu ngày, cậu đi đường cậu, tôi đi đường tôi, sau này tốt nhất là không gặp nhau nữa!"

Kim Taehyung "hừ" một tiếng, nghếch cằm lên hỏi: "Thế tôi không phối hợp thì sao?".

"Tôi nghĩ, cậu không nên từ chối tiền tiêu vặt của cậu, đúng chứ?"

Kim Taehyung vô cùng thảng thốt, nheo mắt lại hỏi lạnh lùng: "Cậu nói vậy là có ý gì?".

"Nghe nói nếu mẹ cậu không vui thì sẽ cắt tiền tiêu vặt của cậu. Nếu cậu không phối hợp với tôi thì đừng trách tôi mách mẹ cậu!"

"Cậu!"

"Được rồi, chúng ta không phí lời nữa, bắt đầu học thôi!" Nói xong, Jeon Jungkook thu hết đồ đạc, xếp gọn vào một góc, sau đó đặt vở và tài liệu ôn tập trước mặt hắn.

"Tôi không muốn!" Kim Taehyung tức giận quay đầu đi, không thèm xem.

"Cậu thật sự không muốn à? Để tôi đi gặp mẹ cậu..."

Jeon Jungkook quay người định bước đi. Một cánh tay giữ cậu lại.

"Không được đi!"

"Không đi cũng được, thế thì chúng ta bắt đầu học."

Kim Taehyung trừng mắt nhìn cậu, cậu cũng không ngại ngần trừng mắt nhìn lại hắn. Hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng thì Kim Taehyung cũng phải chấp nhận vì "lợi ích kinh tế" của mình.

Tiền không phải là chìa khóa vạn năng, nhưng không có tiền thì không thể làm được rất nhiều điều.

Ngoài cả đống câu hỏi luyện tập dày cộp đến mức đủ đè chết người, mỗi lần mẹ hắn đem đồ ăn lên, cậu lại tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, lanh lợi. Nói năng dịu dàng, dễ nghe, quan tâm đến hắn hơn, nhường đồ ăn cho hắn. Mẹ hắn vừa quay người đi, cậu đã biến thành quỷ Dạ Xoa, mượn danh là gia sư, vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, còn chiếm cướp luôn cả đồ ăn vặt của hắn. Nói thẳng ra, cậu là một thằng con trai xấu bụng và lật lọng!

Nhưng không sao, không chống lại được, lẽ nào hắn cũng không trốn được? Tuy nhiên, sự thực đã chứng minh, căn phòng nhỏ như thế này thì hắn có trốn ở đâu cũng không thoát được sự kiểm soát của cậu.

Mỗi lần hắn bị đau đầu vì các bài toán cậu giao làm cho đau đầu, muốn nhân cơ hội đi vệ sinh để trốn trong đó nghỉ ngơi một lát, cậu đều cầm điện thoại đứng ngoài nhà vệ sinh, miệng giống như đang niệm chú:, "1, 2, 3, 4, 5, 6..." đếm thời gian. Đau khổ nhất là mỗi lần như thế, âm lượng giọng cậu nói đều rất rõ ràng, để đủ để cho hắn nghe thấy nhưng mẹ hắn không hề biết. Tiếng đếm của cậu giống như ngàn vạn con kiến dần dần chui vào trong đầu hắn, suýt chút nữa khiến hắn ta phát điên...

Đợi mãi mới đến bữa trưa, trong lòng mong ngóng cậu mau biến đi để hắn dễ thở một lát, không ngờ...

"Đang định gọi thì các con đã xuống rồi." Bà Kim đang bày thức ăn lên bàn, nhìn thấy hai người xuống liền cười vui vẻ,. "Mau đi rửa tay rồi ăn cơm thôi."

---Còn tiếp---

Rà lỗi chính tả và votecho tui nhé, chúc các cậu có một ngày tốt lành<3

23/06/2022 - RaineeCloudyy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro