Chương 20: Công viên nước và câu chuyện về con chó Tibetan Mastiff

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không thì thế này, hôm nay cho cậu nghỉ một ngày, cậu muốn làm gì tôi cũng không quan tâm, chuyện này dừng lại ở đây! Không thể để cho mẹ tôi và cô Kim biết!".

Sắc mặt Kim Taehyung khá hơn một chút, hắn nghĩ một lát rồi nói: "Tôi muốn ăn cơm rang trứng, trưa nay cậu phải nấu cho tôi ăn!".

Mặc dù không hài lòng vì việc bị chuyển vị trí từ gia sư miễn phí xuống thành người phục vụ miễn phí, nhưng nghĩ đến hành động mình đã gây ra, cậu đành miễn cưỡng gật đầu: "... Ok!".

[...] Kim Taehyung

"Jeon Jungkook."

Sau khi ăn xong bữa trưa, Jeon Jungkook thu đồ chuẩn bị về nhà, Kim Taehyung gọi cậu, giơ tay ra hiệu cho cậu lại gần, vẫn nụ cười khó hiểu đó.

Jeon Jungkook dừng tay lại, cảnh giác nhìn cậu, khoanh tay trước ngực, lùi lại một bước đề phòng, hỏi: "Cậu... Cậu muốn làm gì?". Không phải là ăn no muốn làm càn chứ?

Kim Taehyung bặm miệng, ngón tay cong lại, bực bội gõ lên trán cậu nói: "Cậu lại đang nghĩ lung tung gì thế, tôi chỉ muốn hỏi là cậu có muốn đi chơi với tôi không thôi!".

"Đi chơi? Đi đâu chơi cơ?"

"Không phải là cậu muốn đi công viên nước sao? Tôi biết gần đây có một nơi rất giống với công viên nước, có muốn đi không?"

Nhìn dáng vẻ háo hức của hắn, có lẽ nơi đó rất tuyệt, dù sao buổi chiều cậu cũng không có việc gì để làm, đi chơi cũng hay, nhưng...

"Tại sao tự nhiên cậu lại tốt bụng thế, không phải là cậu đang có âm mưu gì chứ?" Jeon Jungkook liếc nhìn hắn.

Mặt Kim Taehyung đỏ bừng lên, hắn gõ lên trán Jeon Jungkook. "Cậu lại nghĩ lung tung gì nữa thế, cậu không giàu có cũng chẳng đẹp, có gì đáng để tôi phải nghĩ ra âm mưu chứ? Chẳng qua là tôi thấy mấy ngày nay cậu phải ở trong nhà với tôi, không được đi đâu chơi trong kỳ nghỉ Quốc khánh nên muốn đưa cậu đi. Hừ, đúng là làm ơn mắc oán, muốn đi hay không tùy cậu đấy!" Nói rồi, hắn quay người bước đi.

"Đợi đã!" Jeon Jungkook vội vàng kéo tay áo hắn. "Cậu đi nhanh thế, tôi còn chưa nói là không đi mà! Nhưng..." Cậu cúi xuống nhìn quần áo của mình, do dự hỏi: "Cậu xem, chắc là ở đó cũng có bể bơi nhỉ? Tôi mặc như thế này có được không?".

Kim Taehyung nhìn chiếc áo phông có in hình củ cà rốt và chiếc quần có hơi trẻ con của cậu, miễn cưỡng đồng ý.

"Cũng được, chúng ta đi, dù sao chỗ đó cũng cách đây không xa, về nhà tôi sẽ tìm quần áo của mẹ tôi cho cậu thay." Nói rồi, hắn cầm chìa khóa trên tủ, kéo tay cậu bước ra ngoài.

Sau năm phút, hai người đã đứng trước một bức tường đá cao. Cạnh đó là một hàng cây bông sum suê đang chào đón những làn gió thu.

Jeon Jungkook nhìn bức tường vừa cao vừa kiên cố năm giây, mím môi lại, không nói gì quay đầu lại nhìn Kim Taehyung hỏi: "Đây là nơi mà cậu bảo là giống công viên nước đấy à?".

"No! No! No!" hắn xua tay, giải thích. "Đây chỉ là tường bao phía ngoài, nói chính xác, kiến trúc bên trong mới giống công viên nước."

Ai chẳng biết đó là tường, nhưng mấu chốt là...

"Đây là biệt thự riêng à? Có cho người ngoài vào không?" Jeon Jungkook nhìn thấy mái nhà màu trắng sữa, hoài nghi hỏi.

"Tất nhiên người ngoài không vào được rồi, nhưng có thể coi tôi không phải là người ngoài." Kim Taehyung vênh mặt, đắc ý nói. "Chủ nhân tòa biệt thự này là của em trai chồng cô tôi."

Em trai chồng cô... Quan hệ cũng khá xa... Không biết họ có bị ngăn cản không? Jeon Jungkook còn đang do dự, thì bên cạnh cậu, Kim Taehyung lại giục: "Chúng ta mau vào thôi!".

"Ồ, được, cửa đâu?" Jeon Jungkook nhìn quanh quẩn, không nhìn thấy chỗ nào được gọi là 'cửa' cả, cuối cùng nhìn hắn vẻ nghi ngờ.

"Chúng ta không đi bằng cửa chính, chúng ta trèo vào!" Kim Taehyung điềm nhiên nói, chỉ tay vào bức tường trước mặt.

"Gì cơ? Trèo tường?" Jeon Jungkook trợn mắt nhìn. "Không phải cậu nói biệt thự này là của em trai chồng cô cậu sao? Vì sao lại phải trèo tường?"

Kim Taehyung nghe thấy thế, giống như đang nhớ lại điều gì đó, sắc mặt trở nên khó coi. "Là do tên tiểu tử thối đó hại tôi. À, tên tiểu tử thối đó là con trai của chú ấy, trên danh nghĩa có thể coi là em họ của tôi! Hai năm trước, lần đầu tiên đến đây, tôi phát hiện ra bể phun nước có nuôi rất nhiều loại cá lạ.

Những chú cá tung tăng bơi lội trong làn nước trong vắt như muốn mời gọi tôi mau ăn tôi đi, mau ăn tôi đi! Lúc đó, tôi không chịu được, nên bắt chúng đem rán. Nói thật, vị của chúng rất ngon, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy ngon..."

Nói đến đây, hình ảnh những con cá rán lại hiện lên trong đầu, hắn nuốt nước bọt rồi nói tiếp: "Sau khi sự việc xảy ra tôi mới biết, những con cá đó là do em họ tôi đặt hàng từ nước ngoài, được mang về bằng máy bay. Cậu ta thích cá đến mê muội, nghe nói bình thường lũ cá đó được chăm sóc rất cẩn thận, giống như là bảo bối vậy. Việc tôi làm khiến cho cậu ta vô cùng tức giận, từ đó, chỉ cần thấy tôi xuất hiện là cậu ta thả chó ra đuổi tôi... À, nghe nói con chó đó là giống Tibetan Mastiff mua từ cao nguyên Thanh Tạng về để đối phó với tôi...".

"Tibetan Mastiff... là giống chó có thân hình cao lớn, hung dữ, luôn tấn công người lạ, hàm răng vô cùng sắc nhọn, trông rất giống một con gấu đúng không?" Jeon Jungkook nghe thấy hai tiếng đó thì toát mồ hôi, cảm thấy chóng mặt...

Thế là, Kim Taehyung kéo tay bảo cậu trèo tường, cậu không do dự từ chối: "Ơ... Hay là tôi không đi nữa... cậu đi một mình đi...".

Kim Taehyung không thay đổi sắc mặt, nhìn cậu tỏ vẻ hiểu rất rõ suy nghĩ của cậu, nói với giọng nghe rất mùi mẫn: "Cậu không đi không sao? Rất khó mà đến được đây, cậu mà không nhìn thấy cảnh vật bên trong thì thật đáng tiếc. Tôi nói cho cậu biết, kiến trúc bên trong giống công viên nước vô cùng! Hay là cậu trèo lên, bám trên tường nhìn một lát rồi đi?".

Nghe những lời hắn nói, Jeon Jungkook bắt đầu do dự... Rất muốn xem... Từng này tuổi rồi mà cậu chưa bao giờ được tới công viên nước! Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh này không đi được công viên nước Trường Long thật là đáng tiếc, nếu có thể nhìn thấy một cảnh giống như công viên nước thật thì cũng coi như một chút bù đắp cho mình...

Rất muốn xem... Rất muốn xem... Chỉ xem một lát là cậu hài lòng rồi... Cậu nhớ là chó không biết trèo tường, nếu chỉ bám trên tường thì không thể bị chó cắn được. "... Chỉ xem một lát? Bám trên tường?" Cậu dò hỏi Kim Taehyung.

"Ừ, tôi bảo đảm là cậu sẽ không bị chó cắn!" Kim Taehyung khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Nhờ có một cây bông ở gần đó và sự giúp đỡ của Kim Taehyung, Jeon Jungkook cũng trèo được lên tường. Kim Taehyung có nhiều kinh nghiệm trong việc này, trèo thoăn thoắt phía sau.
Jeon Jungkook ngẩng đầu, muốn nhìn một lát rồi đi, không ngờ cậu chưa kịp phản ứng thì có người đã kéo cậu xuống khỏi tường. Đợi đến khi hiểu ra chuyện gì, cậu đã đứng ở phía bên kia tường rồi.

"Kim Taehyung, vì sao cậu lại kéo tôi xuống?" Jeon Jungkook trừng mắt nhìn hắn, tức giận trách móc: "Lần này tôi bị cậu hại chết rồi!".

Kim Taehyung bị mắng nhưng không hề tức giận, cười vui vẻ quay vai cậu lại. "Cậu nhìn xem."

"Nhìn cái gì mà nhìn, còn gì đáng quý hơn sinh mệnh..." Jeon Jungkook không thể nói tiếp được trước cảnh vật đang hiện ra trước mắt cậu, miệng há tròn như chữ O.

Đó là một bể bơi rất rộng, những tia nước sáng lấp lánh dưới ánh nắng, những ống trượt hình dáng vô cùng đa dạng, ngoài ra còn có rất nhiều thiết bị vui chơi mà Jeon Jungkook không biết gọi là gì... Đây... đây rõ ràng là một công viên nước mà!

Cậu bị hấp dẫn bởi cảnh vật trước mắt, sự lo lắng dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác thích thú. Kim Taehyung nghiêng đầu nhìn cậu, cười hỏi: "Thế nào, đẹp chứ?".

Jeon Jungkook sung sướng gật đầu, có phần hơi bị kích động. "Không chỉ đẹp mà là rất tuyệt vời!"

"Đó là lẽ đương nhiên. Đây là biệt thự đẹp nhất của khu này, từ diện tích, thiết kế, thiết bị đến vị trí đều đẹp nhất khu. Nghe nói ông chủ của Cảnh Lam Viên định giữ làm quà cưới tặng con gái. Nhưng em trai chồng cô tôi rất thích biệt thự này nên đã nhờ người quen đến nói chuyện, mua chuộc, tặng quà suốt nửa năm mới mua được từ tay ông ấy."

"Nghe có vẻ rất tuyệt." Jeon Jungkook nhìn không chớp mắt, niềm vui sướng có vẻ như lên đến đỉnh điểm.

"Rõ ràng là rất tuyệt. Thôi, chúng ta không nói chuyện này nữa, chúng ta đến đây để chơi chứ không phải để nói chuyện. Dù sao thì cũng vào rồi, trước khi bị em họ tôi phát hiện, chúng ta vui chơi thôi! Cậu đã bao giờ chơi trượt ống chưa?"

Jeon Jungkook lắc đầu, ngay cái tên của trò chơi cậu cũng mới nghe lần đầu.

"Thế thì chúng ta chơi trò đó thôi! Không phải tôi nói khoác, trượt ống ở đây không hề thua kém công viên nước, nếu cậu không chơi thì nhất định sẽ ân hận đấy!"

Hắn vừa nói vừa kéo tay cậu chạy đến một ống trượt cao phải đến hai mươi mét. Một lát sau, khu vui chơi vang vọng tiếng la hét không thể kiềm chế được của Jeon Jungkook và tiếng cười sảng khoái của Kim Taehyung.

Khi hai người trượt xuống đến nơi, Jeon Jungkook vẫn cảm thấy như mình đang bay. Ngồi trên bậc thềm nghỉ một lát, cậu mới trở lại bình thường, nhưng ngay lập tức, cậu cảm thấy là lạ.
Trên eo cậu hình như có gì đó...

Cậu cúi đầu nhìn, thấy một đôi tay không phải của cô đang đặt lên đó, thậm chí cậu còn thấy cảm giác ấm ấm từ đôi tay truyền sang...

"Kim Taehyung!" Mặt cậu đỏ bừng lên, vừa xấu hổ vừa tức giận, đập vào tay cậu. "Tay cậu đặt vào đâu đấy?"

Hắn cúi đầu nhìn đôi tay mình, mở to cặp mắt trong sáng nhìn cậu. "Tôi chỉ thấy cậu sợ hãi đến mức mặt trắng bệch nên có lòng tốt đỡ cậu thôi."

Con người này! Nhìn hắn mà xem, cứ như thể người không trong sáng là cậu vậy!

"Hừ!" Jeon Jungkook tức giận trừng mắt nhìn hắn rồi tiến về phía các thiết bị vui chơi khác, không thèm để tâm đến hắn nữa.

Kim Taehyung nhún vai, vui vẻ bước theo cậu.

Sau đó, hai người còn chơi đu quay, du thuyền trên không... Do lần đầu tiếp xúc với các trò chơi này nên cậu không hiểu cách chơi lắm, nếu không bị trượt thì bị sặc nước, lần nào cũng có vấn đề. Kim Taehyung nhìn thấy thế, mắng cậu là "ngốc" rồi dạy cậu cách chơi...

Nhìn hắn cười thật giống trẻ con, đột nhiên Jeon Jungkook không còn thấy ghét hắn như ấn tượng trước đây nữa.

Có những người mặc đồ công nhân, bảo vệ nhìn thấy hai người, cúi đầu chào Kim Taehyung rồi lặng lẽ đi qua. Rõ ràng hắn là vị khách tới đây thường xuyên.

Khi hai người đang chơi đùa vui vẻ, trong tòa biệt thự, sau cánh cửa khép hờ, một thiếu niên khôi ngô, tuấn tú cũng đang vui vẻ nhìn hai người. Rõ ràng là anh đã đứng đó rất lâu rồi, cốc cà phê trong tay đã uống gần hết.

Ngược lại với sự điềm nhiên của anh, một người trung tuổi mặc bộ quần áo màu xám đứng cạnh có vẻ hơi căng thẳng, đứng nghiêm, cung kính hỏi: "Thiếu gia, có cần thả Tibetan Mastiff ra không?".

Cậu thiếu niên thích thú nhìn Jeon Jungkook suýt ngã, môi hơi cong lại, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. "Tạm thời không cần. Quản gia Tiêu, chú đi điều tra xem cô gái mặc áo phông có hình chú gấu là ai, có quan hệ thế nào với Hướng Vũ Phàm, tối nay báo cáo cho cháu." Ánh mắt anh vừa có chút hiếu kỳ, vừa có chút cảnh giác.

"Vâng, thưa thiếu gia." Người quản gia đáp rồi bước ra khỏi phòng.

Những giây phút vui vẻ trôi qua rất nhanh, thoắt một cái, những đám mây ở phía chân trời được ánh nắng chiều tà nhuộm một màu vàng rực. Hai người chơi đã thấm mệt, đang ngồi bên bể nghỉ ngơi, hai đôi chân trần ngâm trong nước vung vẩy.

"Kim Taehyung, cảm ơn cậu vì buổi chiều hôm nay, tôi chơi rất vui." Jeon Jungkook nhìn xuống mặt nước, ngại ngùng nói lời cảm ơn, khuôn mặt trái xoan thanh tú ửng hồng, không biết là tự nhiên hay bởi ráng chiều.

"Cảm ơn gì, dù sao thì tôi cũng đến đây chơi, chỉ là tiện thể rủ cậu đi cùng thôi." Kim Taehyung không quan tâm xua tay, nói dõng dạc. "Nhưng cũng lạ, trước đây, sau khi tôi đến không được bao lâu, em họ đã thả chó ra đuổi rồi. Hôm nay chơi lâu như vậy mà vẫn yên tĩnh lạ thường."

Jeon Jungkook đang ngại ngùng thì nghe thấy vậy, trừng mắt nhìn hắn. "Người ta không đối đãi như vậy với cậu thì cậu không thấy thoải mái sao? Tôi chưa gặp người nào như cậu! Mau đi thôi! Nếu Tibetan Mastiff chạy ra cắn cậu thì tôi cũng chẳng quan tâm!"

Nói rồi, cậu cầm giày của mình, đứng dậy, bước về phía bức tường. Kim Taehyung cũng vội vàng cầm giày đi theo cậu.

---Còn tiếp---
Sau 7749 ngày không đăng thêm chương thì cuối cùng chương mới cũng ra lò rồi đâyy>< Nhớ rà lỗi chính tả cho tui và đọc truyện vui vẻ nhé các tình iu<33

21/07/2022 - RaineeCloudyy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro