Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc ba chân bốn cẳng chạy về phòng ngủ.

Cậu nhớ Vương Thuỵ trước đây từng nói, có thể đối với Kim Thái Hanh tiến hành cung cấp dinh dưỡng linh khí từ linh chi hình người chỉ có duy nhất một người, cho nên càng cảm thấy gánh nặng tăng cao, nhưng không hiểu tại sao, khi nhìn thấy Trì Vọng cũng nắm giữ linh khí tương tự, Điền Chính Quốc tựa như ăn phải bánh bao cứng như vỏ trứng, trong dạ dày cồn cào có chút khó chịu.

—— Như vậy xem ra, lúc đó Vương Thuỵ là lừa gạt mình đi, không có cậu, cũng có một người khác có thể kéo dài sinh mệnh cho Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc có loại cảm giác mất mát bị cướp đi đặc quyền. Tựa như khi còn bé mỗi lần kiểm tra được điểm cao nhất sẽ được tặng một phiếu hoa hồng, lại đột nhiên có một học sinh chuyển trường tới thành tích tốt hơn, dễ dàng vượt qua cậu chiếm lấy phiếu hoa hồng kia.

Điền Chính Quốc hiện tại rất muốn đọc một bộ tiếng anh để mình bình tĩnh lại, ngay và luôn.

Nhưng cậu nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, vì vậy lúc trở về liền cởi áo khoác ướt nhẹp của mình ra đi vào phòng tắm, còn chưa kịp làm gì đã nhận được điện thoại Vương Thuỵ gọi tới.

"Không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?" Vương Thuỵ hỏi, ám chỉ chính là chuyện Kim Thái Hanh cùng Trì Vọng đánh nhau, hắn lúc nãy ở trong điện thoại có nghe được.

"Kim Thái Hanh không bị thương, còn đánh người ta." Điền Chính Quốc thành thật nói, lại không nhịn được hỏi: "Bọn họ hình như có quen biết, là bạn bè sao?"

Vương Thuỵ có chút ngoài ý muốn khi Điền Chính Quốc quan tâm nhiều như vậy, bất quá vẫn là đáp: "Nói đúng ra, là bạn hồi tiểu học đi. Tôi nói sơ sơ cho cậu nghe, Trì Vọng biết Kim Thái Hanh có bệnh, còn nói ra bên ngoài, cho nên hai người liền trở mặt thành kẻ thù. Cậu cũng đừng quản nhiều, cậu chỉ cần chú ý Kim Thái Hanh là được, đừng để y cùng Trì Vọng đánh nhau, y không thích hợp vận động mạnh đâu."

Điền Chính Quốc gật đầu nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ tận lực chú ý y."

Vì con đường quốc lộ cho thôn, cũng vì cái suy nghĩ trước đó, rất muốn được thưởng một phiếu hoa hồng.

Kỳ thật Vương Thuỵ còn có rất nhiều chi tiết nhỏ không nói.

Trì gia ở nơi này cũng coi như là có quyền thế, năm đó ở tiệc sinh nhật bạn nhỏ Trì Vọng liền tận mắt nhìn thấy Kim Thái Hanh được đưa vào bệnh viện, Trì gia liền biết được bí mật mà Kim gia trăm phương ngàn kế muốn che giấu —— Vì vậy trong mười năm nay, vẫn luôn lợi dụng chuyện này, áp chế lợi nhuận thương mại của Kim gia, phân cho Trì gia một phần.

Rất vô liêm sỉ.

Mà Kim gia cũng chẳng còn cách nào khác, bởi vì Kim Thái Hanh là con trai độc nhất của Kim gia, nếu như người bên ngoài biết tới bệnh tình của Kim Thái Hanh, toàn bộ Kim gia đều sẽ rơi vào một hồi phong ba, lúc đó bảo đảm sẽ không có cách nào dọn dẹp được. Vì vậy chỉ có thể một bên chịu đựng áp chế của Trì gia, cấp phí bịt miệng, vừa nghĩ biện pháp giải quyết dứt điểm chuyện này.

"Nhưng tại sao tôi có thể ở trên người Trì Vọng, cảm giác được cái kia...." Điền Chính Quốc dừng một chút, không biết phải dùng từ gì để hình dung cảm giác vi diệu đó.

"Cảm giác của đồng loại đi." Vương Thuỵ giải thích nói: "Cảm giác của cậu không sai đâu, mệnh cách của Trì Vọng cũng rất đặc biệt, cũng là một người có chứa linh khí thảo dược, bất quá không phải linh chi."

"A." Điền Chính Quốc ngón tay vô thức nắm chặt khung cửa phòng tắm, hỏi: "Cho nên trước khi gặp tôi, mấy người cũng từng có giao dịch với Trì Vọng sao? Nếu như vậy, còn cần tôi làm gì chứ?"

"Cậu nghĩ đi đâu vậy hả? Không có! Điền Chính Quốc, chỉ có cậu. Tôi đã nói rồi mà, Kim gia đã tìm mười năm nay mới có thể tìm được người phù hợp với Kim Thái Hanh." Vương Thuỵ nghe ngữ khí của Điền Chính Quốc, rất sợ Điền Chính Quốc nửa đường đổi ý, vì vậy ra sức giải thích: "Cậu không có làm nghề này, nên cậu không hiểu. Thảo dược hình người ở trong hàng vạn người chỉ xuất hiện có một hai cái, thế nhưng muốn cùng mệnh cách của Kim Thái Hanh hoàn toàn phù hợp, cân bằng âm dương, thì chỉ có một mình linh chi hình người, trừ người đó ra gần như là không có người thứ hai."

Điền Chính Quốc chần chừ một lúc, hỏi: "Chỉ có tôi?"

"Chỉ có cậu." Vương Thuỵ nói: "Về phần Trì Vọng, tôi có chuyện muốn giao cho cậu —— cậu hiện tại cứ mười hai tiếng tiếp xúc với Kim Thái Hanh một lần, có thể miễn cưỡng duy trì Kim Thái Hanh tránh bị hàn khí ăn mòn, đúng không?"

Điền Chính Quốc ân một tiếng.

Vương Thuỵ nói: "Nếu cậu có thể mượn từ trên người Trì Vọng một chút linh khí, cậu có thể biến mười hai giờ thành hai mươi tư giờ đồng hồ đấy. Điểm này quyết định ở thời gian tiếp xúc giữa cậu và Trì Vọng, nếu hai người tiếp xúc lâu hơn, có lẽ sẽ đem thời gian của Kim Thái Hanh mở rộng tới ba ngày tiếp xúc một lần."

Điền Chính Quốc phí một hồi sức lực mới lý giải được ý Vương Thuỵ nói, hỏi: "Nói cách khác, tôi có thể từ trên người Trì Vọng mượn linh khí, sau đó tôi lại truyền cho Kim Thái Hanh, có thể xua đi càng nhiều hàn khí trên người y?"

"Không nghĩ tới năng lực phân tích của cậu cũng cao đấy." Vương Thuỵ thấy Điền Chính Quốc không có ý muốn bỏ giữa chừng nữa, cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Nói cách khác, cậu là cái bình nạp điện, Kim Thái Hanh là cái bóng đèn, Trì Vọng cũng là một cái bình nạp điện chỉ là khác loại với cậu, cậu có thể từ hắn mượn một ít điện, cung cấp cho Kim Thái Hanh, liền có thể làm ít hiệu quả nhiều. Hơn nữa tôi cũng cần cậu làm như vậy, bởi vì tôi cũng đang cùng Kim gia nỗ lực tìm biện pháp chữa trị cho Kim Thái Hanh, tôi cần cậu làm một cái thí nghiệm để xem có thể duy trì được bao lâu."

Điền Chính Quốc: "..."

Kim Thái Hanh mà biết bản thân bị so sánh thành cái bóng đèn, không biết có thể xắn ống tay lên đánh người hay không a.

"Hãy nghĩ tới con đường quốc lộ của thôn các cậu." Vương Thuỵ trịnh trọng nói: "Công trình đã khởi động hơn nửa tháng, hiện tại cậu tựa như tên đã rời cung, không còn đường quay lại, cậu chỉ có thể trợ giúp Kim gia, trợ giúp Kim Thái Hanh."

Điền Chính Quốc cúp điện thoại.

Cậu hiện tại cảm thấy bản thân thật giống như trái bóng, chỗ nào cần thiết liền đá cậu tới đó. Vốn là đề phòng Lương Mạt tựa như phòng ăn cướp cũng đã đủ nhức đầu rồi, hiện tại còn chồi ra thêm một Trì Vọng —— Huống chi Trì Vọng còn là kẻ thù của Kim Thái Hanh, cậu mà tiếp xúc với hắn, chỉ dùng đầu ngón chân cũng biết, tuyệt đối sẽ chết rất thảm dưới tay Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc tâm sự nặng nề mở cửa phòng tắm ra, vừa bước ra liền va phải một lồng ngực rắn chắc, cậu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Kim Thái Hanh được khuếch đại trước mặt, nhất thời sợ hết hồn.

"Điền Chính Quốc, cậu ở trong đó gọi điện thoại cho ai vậy?" Kim Thái Hanh bất mãn hỏi, y vừa mới trở về phòng ngủ tìm một vòng cũng không thấy người, liền nghe thấy Điền Chính Quốc trốn ở trong phòng tắm thần thần bí bí gọi điện thoại cho ai đó. Y nỗ lực đem tai dán chặt ngoài cánh cửa, vậy mà cả cái rắm cũng không nghe thấy! Điền Chính Quốc lá gan lớn rồi, chân trước vừa mới thay y đỡ cổ, đầu mày cuối mắt câu dẫn y, chân sau liền trốn trong phòng vệ sinh cùng ai đó nấu cháo điện thoại cả nửa tiếng đồng hồ!

Điền Chính Quốc hoảng sợ nói: "Cậu lúc nào thì đứng bên ngoài vậy?!"

"Cậu quản tôi lúc nào đứng bên ngoài làm con khỉ gì, cậu gọi cho ai mà lâu vậy hả?" Kim Thái Hanh trong lòng chua chát, cặp mày cũng nhíu chặt tới kẹp chết cả con ruồi! Y đột nhiên vươn tay tới muốn đoạt lấy điện thoại của Điền Chính Quốc. Đầu bên kia là người hay quỷ, nhìn một cái liền biết ngay thôi!

Điền Chính Quốc chẳng hiểu gì sất, Kim Thái Hanh tự nhiên lại quản rộng như vậy, trước kia ngay cả nhìn, y cũng đều lười nhìn, hai ngày này thật sự như biến thành người khác vậy, trước là máy tính, hiện tại là quản cậu gọi điện cho ai. Còn tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng cậu đọc từ tiếng anh gì, quần lót mặc size nào cũng muốn quản hết luôn đi.

Cậu bị Kim Thái Hanh áp sát, theo bản năng lui về phía sau một bước, kết quả dép lê giẫm trúng ống quần ướt, bản thân ngã ngửa, lập tức đụng vào ống nước ở phía sau ——

Căn bản không đau, nhiều lắm cũng chỉ hơi tê tê, có chút cộm mà thôi, đối với Điền Chính Quốc mà nói, trình độ này căn bản chỉ như muỗi cù lét, không đáng để nhắc tới.

Mà không biết tại sao, biểu tình của Kim Thái Hanh lập tức thay đổi, lại gần muốn sờ vào Điền Chính Quốc một cái, thế nhưng tay lại không biết để nơi nào —— Điền Chính Quốc trên người đã cởi bỏ áo khoác, cho nên chỉ còn dư lại một tầng áo mỏng manh dán sát vào nửa người trên, lại còn ẩn ẩn hiện lên mấy khối nhỏ cơ bụng —— Đây chẳng lẽ là cố ý câu dẫn y sao! Tiểu bại hoại.

Kim Thái Hanh hô hấp khó giải thích được có chút dồn dập, vì vậy nhẹ nhàng đụng vào cái cổ Điền Chính Quốc một cái, loại cảm giác tựa như ngón tay bị giật điện tê tê truyền tới, khiến gương mặt tuấn tú vèo một cái bạo đỏ, y trước đây làm sao không phát hiện cái cổ của Điền Chính Quốc lại đẹp đến như vậy, đáng yêu đến như thế!

"Không sao chứ, tôi không phải cố ý." Kim Thái Hanh tay chân luống cuống, vội vội vàng vàng quay đầu đi, tiếng nói đều trở nên đặc biệt ôn nhu.

Điền Chính Quốc: "..."

Cậu không biết Kim Thái Hanh rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, mà thấy sắc mặt của y biến hoá đủ sắc cầu vòng, luôn cảm thấy nội tâm người này thật phong phú.

"Không có chuyện gì, không đau." Điền Chính Quốc nói.

"Vậy còn không mau chóng thay quần áo? Tôi mới không thèm nhìn cậu đâu!" Kim Thái Hanh liền khôi phục lại ngữ khí dữ dằn muốn cắn người, trừng Điền Chính Quốc một cái, gương mặt tuấn tú lại lần thứ hai nhịn không được tèo một hơi đỏ chót, vì vậy rời khỏi phòng tắm tựa như đang chạy trốn. Phảng phất sự ôn nhu trước đó chỉ là ảo giác của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc vẫn duy trì trạng thái khó hiểu đi tới bên tủ đồ lấy quần áo cùng đồ lót sạch, Kim Thái Hanh nằm nhoài trên bàn, bên tai đều đỏ au.

Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn y một cái, thật sự lo lắng y mắc bệnh gì, mà vừa nãy khi ngón tay Kim Thái Hanh chạm tới, cũng không có lạnh lắm, chắc là không có vấn đề gì đâu. Điền Chính Quốc thoáng yên tâm, mới tiến vào phòng tắm tắm rửa.

Kim Thái Hanh lúc này mới ngẩng đầu lên, vỗ vỗ gò má của mình, bình tĩnh, không thể ôn nhu với Điền Chính Quốc được, nếu mình ôn nhu, tên nhà quê kia khẳng định tâm đều tan chảy, tay chân luống cuống không biết làm gì a.

Qua một chốc, Điền Chính Quốc nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, hẳn là Lâm Lương tham gia tụ hội lớp hắn đã quay về, cùng Kim Thái Hanh lên tiếng chào hỏi.

Kim Thái Hanh tựa hồ tâm tình tốt, cũng đáp lại một tiếng.

Điền Chính Quốc thay đồ xong liền đi ra, liếc nhìn cái giường trống trong phòng, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, liền hỏi Kim Thái Hanh: "Đúng rồi, Trì Vọng... Cái bạn chuyển trường kia, cũng ở một phòng với chúng ta sao?"

Lâm Lương đối với chuyện này cũng cảm thấy hứng thú, bởi vì rất nhiều đồ của hắn còn chưa dọn xong, trực tiếp liền để lên cái giường trống đó. Nếu như cậu bạn kia vào ở, hắn nhất định phải tốn một hồi công sức chuyển đồ đi. Vì vậy cũng từ màn hình điện thoại ngẩng đầu lên, nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh xì một tiếng, thô bạo nói: "Hắn dám! Bảo hắn ở phòng khác đi, mắt không thấy tâm không phiền, dám ở chung phòng với tôi, gặp một lần liền đánh một lần."

Đột nhiên như nhớ tới chuyện gì, ngón tay y đang để trên bàn liền chộp lấy một quyển sách, ra vẻ lơ đãng lật lật: "A, cậu chắc cũng thấy rồi đó, ở hành lang của nhà hàng, tôi đem hắn đánh tới một miệng đầy máu a."

Điền Chính Quốc mới không để cho y đắc ý, ngộ nhỡ y lại hăng quá muốn đánh tiếp thì làm sao? Y lại không thể vận động mạnh trong một thời gian dài được. Liền cố ý nói: "Phía trước chen lấn dữ quá, tôi không có thấy cái gì hết á."

Kim Thái Hanh cuống lên, tựa như đứa nhóc không lấy được kẹo, kiềm chế gấp gáp, hướng về phía Điền Chính Quốc nói: "Vậy cậu chắc cũng nhìn thấy khoé miệng hắn chảy máu đi!"

Điền Chính Quốc nói: "Có lẽ cậu ấy lau lúc đó rồi, tôi không thấy a."

Kim Thái Hanh: "..."

Y nghẹn khuất vỗ một cái lên laptop mới mua, thật là không muốn nói chuyện. Tên nhà quê này rốt cuộc là làm gì, thậm chí ngay cả dáng dấp anh dũng bá khí của mình cũng không thấy, chẳng lẽ phải đánh lại một cho cậu ta nhìn à. Kim Thái Hanh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ khả năng này. Thế nhưng lập tức lại nghĩ tới cái gì, y đột nhiên nhếch lên khoé môi, hiểu rồi! Tên ngu ngốc nay rõ ràng sợ y bị thương, cho nên mới cố ý nói như vậy, nhất định là vậy rồi!

Quả thật dụng tâm vô cùng, giả bộ lại giả bộ, xém chút nữa cũng bị gạt!

Lâm Lương không cùng lớp với Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, cho nên không có đi tụ hội của lớp 1301, không biết đã phát sinh ra chuyện gì. Con ngươi hắn đảo một vòng, còn muốn hỏi thăm vài câu, lại bị tiếng điện thoại đánh gãy.

Kim Thái Hanh nhận điện thoại, là Lâm Hoắc Nhiên gọi tới, nói là học viện tuyên bố ngày mai hội học sinh cùng xã đoàn sẽ tuyển người, khả năng đêm nay sẽ có người tới từng phòng ngủ của bọn họ để ghi lên bảng báo danh, hỏi Kim Thái Hanh muốn tham gia cái nào.

Chờ Điền Chính Quốc đem quần áo giặt xong, từ phòng tắm đi ra, Kim Thái Hanh thoạt nhìn đã bình thường lại, chống cằm hỏi: "Tử Chu, cậu muốn tham gia xã đoàn? Hay là hội học sinh?"

Tử Chu?

Điền Chính Quốc ngờ vực nhìn Kim Thái Hanh. Thứ cho cậu nói thẳng, cậu thật sự cảm thấy Kim Thái Hanh tựa như bị người tráo đổi linh hồn vậy, quãng thời gian trước còn chán ghét cậu muốn chết, cả người giống như chim công xoè đuôi, cằm hếch lên trời, dùng mí mắt nhìn người khác. Lúc này làm sao lại đột nhiên như thế... Như thế...

Điền Chính Quốc khá là không tự nhiên nói: "Tôi dự định đến phỏng vấn hội học sinh." Dù sao vào hội học sinh so với vào xã đoàn vẫn hữu dụng hơn, sau này cũng có thể tích luỹ thêm nhiều kinh nghiệm, nhỡ đâu muốn ở lại nghiên cứu, cũng có thể sớm làm quen với những giáo sư trong hệ.

"Vậy cậu đã có đồ mặc chưa, ngày mai phỏng vấn phải mặc đồ tây đó." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, liếc bộ đồ trên người mình, áo khoác đơn giản cùng quần thể thao, tuy rằng gọn gàng sạch sẽ, mà đã cũ rít. Cậu quả thật là không có đồ tây. Hơn nữa đồ tây cũng tốn hết mấy ngàn, thật sự không có rẻ. Sau khi lên đại học, Điền Chính Quốc mới ý thức được, sinh hoạt không chỉ cần mỗi ấm no, mà còn có rất nhiều thứ không thể trốn khỏi một chữ tiền.

"Đi thôi." Kim Thái Hanh đột nhiên đứng lên, từ trong ngăn kéo lấy chìa khoá xe ra, ở trên tay xoay một vòng.

Điền Chính Quốc chẳng hiểu gì hết: "Đi đâu?"

"Đưa cậu đi mua quần áo." Kim Thái Hanh đột nhiên khôi phục lại bộ dáng ngông cuồng tự đại, nhếch khoé miệng nói: "Đừng có nói không đi, nếu không tôi đập đấy."

——————

Tác giả có lời muốn nói: Không biết chương này đã nói rõ chưa, nói cách khác, Kim Thái Hanh là kiếm, Điền Chính Quốc là cái vỏ kiếm độc nhất vô nhị của y, mệnh cách tương hoà, chỉ có một mình linh chi hình người của Điền Chính Quốc mới có thể chữa trị cho Kim Thái Hanh.

Trì Vọng cũng đồng dạng là thảo dược hình người, mà không phải linh chi, cho nên cũng không phải là vỏ kiếm phù hợp với Kim Thái Hanh, chỉ có một tác dụng duy nhất là chất xúc tác.

Vì vậy, có chất xúc tác này, Điền Chính Quốc cùng Trì Vọng tiếp xúc với nhau, sau đó truyền cho Kim Thái Hanh, sẽ mang lại hiệu quả nhiều hơn.

Cũng vì thế, một tràng Tu la ẩu đả tranh giành người yêu bắt đầu vén màn (che mặt)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro