Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hợp đồng giấy trắng mực đen, bên A là Kim thị, bên B là Điền Chính Quốc. Trang cuối cùng còn có chữ kí của Điền Chính Quốc cùng với chữ kí của ba Kim Thái Hanh, đột nhiên đập vào đáy mắt Kim Thái Hanh. Chữ kí của ba y, dù thế nào đi nữa y cũng sẽ không nhận sai. Mà chữ của Điền Chính Quốc, y cũng đã sớm khắc sâu vào tâm khảm.

Hiện tại, hai cái tên này lại xuất hiện trên một phần hợp đồng, mà phần hợp đồng kia còn là lấy y để giao dịch. Đầu óc Kim Thái Hanh đều choáng váng, đợi đến khi khó khăn hiểu được nội dung của bản hợp đồng này là gì, máu trên mặt đều bị rút cạn rồi.

Đã từ rất lâu rồi y chưa từng có loại cảm giác này, phảng phất như trở về hồi nhỏ lúc năm tuổi ấy, bị nhốt ở trong phòng, như rơi vào hầm băng.

Cái gì gọi là vì một con đường quốc lộ mà đổi một mạng của Kim Thái Hanh.

Cái gì gọi là vi phạm hợp đồng bồi thường 20% phí tổn, tố tụng tuỳ theo bên nguyên đưa ra.

Nực cười, có phải sau khi giao dịch kết thúc rồi, còn muốn khai trương bán vé hay không?

Những điều khoản lạnh băng này chiếm lĩnh hết đầu óc của y, nếu mà gia đình y thật sự làm ra những điều này đi nữa, Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc a Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc làm sao có thể đối với y như vậy được?

Tức giận xen lẫn xấu hổ từ cổ họng muốn dâng trào lên, lại bị Kim Thái Hanh mạnh mẽ nuốt xuống.

Điền Chính Quốc lập tức đứng lên: "Kim Thái Hanh, cậu nghe tôi giải thích đã."

"Giải thích cái gì?" Ánh mắt Kim Thái Hanh vẫn mang theo mờ mịt hoảng hốt, đột nhiên không hiểu tại sao lại nở nụ cười, đem phần hợp đồng kia vứt tới trên ngực Điền Chính Quốc, giọng nói có chút khàn: "Cái hợp đồng này là từ đâu ra hả, Quốc Quốc, cậu chuẩn bị những thứ này đúng không, là muốn đùa tôi sao, bởi vì bình thường tôi hay mắng cậu, cho nên cậu mới nghĩ ra chuyện này đúng không?"

Y gắt gao nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, trong ánh mắt cất giấu một tia khẩn cầu khó phát hiện, chờ Điền Chính Quốc nói cho y biết đây chỉ là một trò đùa mà thôi.

Nhưng đây không phải là trò đùa —— Điền Chính Quốc nuốt nước miếng, cảm thấy từ đầu tới chân đều bị một cỗ lực lượng cưỡng áp tới không thể nhúc nhích, cậu không dám nhìn Kim Thái Hanh, cũng không biết nên nhìn chỗ nào.

Kim Thái Hanh lại nói: "Nói cậu chỉ đùa thôi, chuyện này tôi liền coi như chưa có gì xảy ra."

Thanh âm y mang theo nồng đậm giọng mũi.

Có thể làm như không xảy ra chuyện gì sao? Mặc dù có cho là như vậy đi nữa, nhưng cũng đã đâm vào lòng Kim Thái Hanh một cái gai rồi. Điền Chính Quốc đột nhiên hối hận vô cùng, nếu biết có ngày hôm nay, nếu biết... Nhưng là vàng bạc cũng khó mà mua nổi hai chữ "nếu biết" này. Trong lòng bàn tay cậu đều là mồ hôi, há miệng muốn nói ——

Còn chưa phát ra tiếng, Kim Thái Hanh đã đánh gãy cậu: "Bỏ đi, không cần nói nữa, coi như tôi không biết gì hết... Điền Chính Quốc, không phải cậu đang đói sao, chúng ta đi ăn cơm đi."

Y tựa như một đứa nhỏ bất lực, vành mắt đều đỏ lên, còn miễn cưỡng hướng về phía Điền Chính Quốc nở nụ cười.

Điền Chính Quốc dường như nuốt phải một cục đá khô khốc, nhìn Kim Thái Hanh, khó khăn nói: "Đây không phải là chuyện đùa, vừa mới khai giảng, tôi xác thật đã cùng người nhà cậu kí một phần hợp đồng thoả thuận như thế."

Kim Thái Hanh: "..."

Trường học vốn không có nhiều người, yên tĩnh cực kì, trong phòng cũng chỉ có hai người họ, cũng yên tĩnh cực kì. Bầu không khí yên tĩnh này thật sự làm người khác không thể thở nổi, trong lòng khó chịu, muốn chạy trốn. Hiện tại là mùa đông, bên ngoài không không có bất kì con chim nào líu lo, chỉ thỉnh thoảng có tiếng cành cây khô bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc.

Trong con ngươi của Kim Thái Hanh rốt cuộc cũng không còn một tia ánh sáng nào nữa.

Y há miệng, như là muốn nói cái gì đó, thế nhưng một khi phát ra âm thanh, lại có chút run rẩy không dễ phát hiện, cho nên y chỉ có thể thấp giọng nói: "À."

Y nghiêng đầu sang một bên, đột nhiên vuốt mặt một cái.

Không khí hoàn toàn tĩnh mịch.

Trong lòng Điền Chính Quốc cũng tựa như bị kim đâm, cậu muốn đi tới bên cạnh Kim Thái Hanh, thế nhưng lại phát hiện giày còn chưa mang xong, vừa nhấc bước giày đã tuột ra. Cậu vội vã ngồi xuống buộc dây giày, thế nhưng toàn thân đều cứng nhắc, hoảng loạn luống cuống vô cùng, cuống họng đều lạnh lẽo, ngón tay run rẩy nửa ngày cũng không buộc nổi dây giày.

Cậu ngồi xổm ở đó, thấp thỏm nói: "Tuy rằng có ký một phần hợp đồng như thế, nhưng mà sau đó, tôi đã đem cái hợp đồng này ném ra sau đầu. Kim Thái Hanh, cậu tin tôi đi, lúc sau tôi căn bản không phải là vì bản hợp đồng này, mặc dù không có nó đi nữa, tôi cũng nhất định đối tốt với cậu như vậy..."

"Chuyện thay tôi chạy bộ ở buổi quân huấn là sao?" Kim Thái Hanh đột nhiên đánh gãy cậu, tựa như có cái gì đó không nhịn được nữa.

Điền Chính Quốc không biết trả lời thế nào, đôi môi giật giật, không có phát ra âm thanh.

"Cho nên thỉnh thoảng cậu đều vô tình hoặc nói là cố ý chạm vào tôi một cái, cho nên cậu mới giúp tôi đóng cửa sổ, cho nên cậu mới mang khăn quàng cổ cho tôi ——" Kim Thái Hanh không nói tiếp, cho dù có muốn nói thêm đi nữa, nhưng giọng nói lại không có tiền đồ mà nghẹn ngào.

Y gắt gao nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, có chút hận, cắn răng nghiến lợi nói: "Còn có Lương Mạt ——"

Điền Chính Quốc đáp: "Vương Thuỵ đã từng đặc biệt dặn tôi, không thể để Lương Mạt chạm vào cậu, bởi vì thể chất của cô ấy tương đối đặc thù."

Kim Thái Hanh: "..."

Lần này Kim Thái Hanh minh bạch toàn bộ rồi.

Y mờ mịt nhìn Điền Chính Quốc, lại mờ mịt dời tầm mắt đi. Hiện tại y hiểu rồi, y thật sự là một thằng ngu mà, là một thỏi vàng 24k tinh khiết ngu ngốc.

Y cho là Điền Chính Quốc mê y, lại không ngờ bản thân mới là người mê mẩn Điền Chính Quốc. Y cho rằng Điền Chính Quốc dính người muốn chết, kỳ thật kẻ dính người chính là ai chứ?

Y cho là Điền Chính Quốc cực kì cực kì thích y, nhưng sự thật, y lại là người động tâm trước, còn là tình đơn phương. Y quả thật là ngu ngốc không biết gì cả, làm ra không biết bao nhiêu là chuyện nực cười.

Cho nên, khó trách —— Khó trách Điền Chính Quốc mặc dù đối tốt với y như vậy, nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng nói thích y.

Là y đa tình rồi.

Tình yêu này là thật, nhưng bị lừa dối cũng là thật, bị vứt bỏ cũng là thật, cảm giác nháy mắt rớt xuống địa ngục này càng là thật.

Kim Thái Hanh đặt mông ngồi ở trên ghế, sắc mặt triệt để tái nhợt, trong mắt hiện ra có chút tĩnh mịch. Thế nhưng loại tĩnh mịch này đều bị y từng chút từng chút một thu hồi lại. Y cười lạnh một tiếng. Từ nhỏ tới giờ, y chỉ biết dùng cười lạnh hoặc biểu tình ghét bỏ để che dấu tất cả cảm xúc không cho người khác nhìn ra.

Trên mặt y biến thành một mảnh phẳng lặng, cười nhạo nói: "Điền Chính Quốc, cậu giỏi lắm."

Điền Chính Quốc ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cũng không dám ngẩng đầu.

Kim Thái Hanh chế nhạo cậu nói: "Cậu giấu tôi lâu như vậy, đùa tôi lâu như vậy, có phải cảm thấy tôi chơi rất vui không, cảm thấy tôi giống như một thằng thần kinh đúng không? Bất quá tôi vốn cũng có bệnh sẵn rồi, cũng không kém bao nhiêu."

Điền Chính Quốc cảm thấy tim mình như bị siết chặt lại, tận lực giải thích: "... Tôi không phải cố ý, hơn nữa sau đó, sau đó... Tôi cũng, tôi cũng..."

Kim Thái Hanh cái gì cũng nghe không lọt tai.

Cho nên, khó trách —— Đối với lời tỏ tình của mình sáng nay, Điền Chính Quốc lại có phản ứng như thế. Điền Chính Quốc không phải là một tên đầu gỗ thật sự, cậu ta biết rõ mọi thứ, cái gì cũng nhìn rõ trong mắt. Cậu ta không phản ứng, không phải là tại nhát gan không dám đáp lại, không phải là vì còn chưa nghĩ ra phải đáp lại thế nào, mà là bởi vì —— Căn bản không muốn đáp lại.

Điền Chính Quốc không thích y.

Kim Thái Hanh mím môi thành một đường thẳng, khoé miệng bỗng nhiên đắng chát, lông mi run nhè nhẹ, y đứng lên, gọi một tiếng: "Điền Chính Quốc."

Điền Chính Quốc cũng đứng lên, hoảng loạn mà nhìn y.

Đôi mắt Kim Thái Hanh đỏ ngầu, biểu hiện trên mặt có chút dứt khoát, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười bình tĩnh nhìn Điền Chính Quốc, từ tốn nói: "Điền Chính Quốc, sáng nay tôi nói tôi thích cậu, cậu tuyệt đối đừng coi là thật, tôi chỉ là đùa cậu thôi."

Điền Chính Quốc: "..." Cậu đem "Sau đó tôi cũng thích cậu" khô khốc nuốt trở về.

Kim Thái Hanh nói xong cũng đứng dậy đạp cái ghế tựa một cái, sau đó cầm áo khoác đứng lên.

Cửa "Rầm" một tiếng đóng lại.

Lần này Điền Chính Quốc triệt để sửng sốt rồi.

Cậu dụi dụi đôi mắt, cúi đầu nhìn đôi giày trên chân mình, mới phút trước Kim Thái Hanh còn đưa nó cho mình mang vào, tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy. Cậu ngơ ngác đứng tại chỗ một hồi, trong đầu đều là trống rỗng, không biết phải làm sao, vì vậy ở trong phòng đi vài bước.

Giày rất êm, số đo rất phù hợp —— Nhưng Kim Thái Hanh không thích cậu, những gì mà sáng nay y nói đều là đùa cậu mà thôi.

Tại sao lại thành ra như vậy chứ? Chuyện này làm sao có thể mang ra đùa giỡn chứ?

Cậu đều tin là thật đấy.

Cửa sổ phòng ngủ mở, gió lùa vào, Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy có chút lành lạnh.

Nghĩ tết nguyên đán tổng cộng có ba ngày, đêm đến, phần lớn học sinh đều trở về trường. Trường học lập tức trở nên náo nhiệt, nhà ăn cũng mở lại, từ trong nhà ăn bốc lên một cột khói trắng, cũng bởi vì đây là ngày đầu tiên có đủ người như vậy, nhà ăn chỉ bán nửa giá bình thường. Nếu đổi lại là lúc thường, Điền Chính Quốc đã sớm chạy tới làm một bữa thật ngon, thế nhưng đêm nay, cậu không có tâm trạng ăn bất cứ thứ gì cả.

Ngoài phòng cực kì ầm ĩ, nam sinh rượt bắt nhau ở trên hành lang, còn có nhóm người tụ tập lại chơi ném dép.

Lâm Lương cũng kéo hành lý trở về, hắn vừa về, liền thấy trong phòng ngủ đen thùi lùi, còn tưởng rằng không có ai. Vì vậy nhanh chóng mở đèn lên, kết quả lại thấy Điền Chính Quốc ngồi ở trên ghế, ngốc ngốc mà nhìn chằm chằm mặt bàn, không có mục đích, không biết là đang suy nghĩ gì.

Lâm Lương sợ hết hồn, theo bản năng muốn mắng người, lại đột nhiên ngậm miệng lại, hỏi: "Điền Chính Quốc, cậu ngồi đó làm gì vậy hả?"

Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn hắn một cái, trầm mặc nói: "Trở về rồi à."

"Sao ở trong phòng lại không bật điện lên?" Lâm Lương hỏi: "Kim Thái Hanh đâu?"

Điền Chính Quốc mở miệng, lại không có lên tiếng.

Lâm Lương nhìn bộ dạng này của cậu, có chút sờ không thấu chuyện gì đang xảy ra, liền đơn giản không để ý nữa, thả hành lý xuống, bước đến giường mình thu dọn đồ đạc. Mới về trường còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, bao gồm cả giặt khăn lau bàn các loại này nọ. Chờ hắn làm xong những chuyện này, trời cũng đã trễ lắm rồi, lại như cũ nhìn thấy Điền Chính Quốc ngồi ở đó, không biết là đang suy tư cái gì.

Lâm Lương không nhịn được đi tới hỏi: "Cậu ăn cơm chưa?"

Điền Chính Quốc hồi phục lại tinh thần, cũng phát hiện bản thân mình ngồi ở đây cũng khá là lâu rồi, vì vậy đứng lên giặt quần áo, đáp: "Ăn rồi."

"Mới là lạ." Lâm Lương một mặt không tin nói: "Nhìn bộ dạng này của cậu liền biết là chưa có cái gì vô bụng rồi."

Điền Chính Quốc đi giặt quần áo của mình.

Lâm Lương gãi đầu một cái, hỏi: "Tôi cũng chưa có ăn cái gì hết, cậu có muốn đi ăn với tôi không?"

Điền Chính Quốc vắt quần áo của mình, trong đầu nhớ tới câu nói kia của Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh chỉ là đùa cậu mà thôi —— Trong lòng cậu khó nói có chút khó chịu, tựa như bị con sâu cắn một ngụm vậy, thiếu mất cái gì đó, gió lạnh vẫn không ngừng thổi tới.

Điền Chính Quốc mơ mơ hồ hồ mà đem đống quần áo dơ giặt sạch, giặt tới một nửa mới phát hiện bản thân mình đang làm cái gì, vì vậy giơ tay lau đi mồ hôi trên trán, kết quả bọt xà phòng liền dính vào trong mắt, khiến đôi mắt có chút xót, nước mắt lập tức liền chảy ra.

Lâm Lương kinh ngạc, già đầu rồi còn khóc nhè sao? Nhưng hắn lại không dám cười nhạo Điền Chính Quốc, sợ Kim Thái Hanh về lại giở thói bao che, liền kéo kéo Điền Chính Quốc nói: "Đi đi, đi ăn cơm, đừng khóc nữa."

Điền Chính Quốc buông quần áo xuống, rửa sạch tay, nghiêng đầu cùng hắn đi ra ngoài.

Kim Thái Hanh một đêm không trở về.

Điền Chính Quốc biết y đang giận mình, thế nhưng lại không dám gọi điện thoại cho y. Nửa đêm Điền Chính Quốc nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được, cậu rất muốn gọi cho Kim Thái Hanh, nhưng lại sợ nghe thấy giọng nói lạnh băng của Kim Thái Hanh nói: "Điền Chính Quốc, tôi căn bản không thích cậu, cậu tự lo lấy đi, đừng tự mình đa tình ——"

Mãi cho tới nửa đêm, Điền Chính Quốc theo thói quen vươn tay sờ giường Kim Thái Hanh một cái, kết quả lại chạm vào khoảng không.

Trong lòng cậu cũng lập tức trống rỗng theo.

Thật vất vả mới chịu đựng sang ngày hôm sau, hai con mắt Điền Chính Quốc đều biến thành hai cái vòng mắt gấu trúc. Cậu lên lớp, buồn bã ỉu xìu, bị Phương Tình càm ràm vài câu. Điền Chính Quốc một câu cũng nghe không lọt tai, cũng là lần đầu tiên tới lớp, một chữ cũng không chép.

Hiện tại thì hay rồi, từ sau khi gặp Kim Thái Hanh rồi, không riêng gì leo tường cúp học đi đánh nhau, ngay cả chép bài cũng không muốn chép.

Chờ tới giờ nghỉ giải lao, Điền Chính Quốc tựa như một người rơm trống rỗng, như cô hồn mà đứng ở hành lang lấy điện thoại ra, nhấn số của Kim Thái Hanh, lại do dự không biết có nên gọi hay không, đột nhiên màn hình điện thoại liền sáng lên.

Đầu bên kia là Vương Thuỵ, vô cùng lo lắng mà nói với Điền Chính Quốc: "Điền Chính Quốc, cậu mau tới bệnh viện một chuyến!"

Điền Chính Quốc nhất thời giật mình, vội hỏi: "Kim Thái Hanh bị sao hả? Tôi lập tức tới ngay!"" Cậu xoay người chạy xuống cầu thang, bỗng nhiên nhớ tới chưa có lấy sách vở, ví tiền cũng để trong cặp, vì vậy nhanh chóng trở về phòng học lấy sách vở. Cũng may là vẫn chưa tới tiết tiếp theo, trong phòng rất ầm ĩ, giáo sư có tới cũng không để ý cậu cúp tiết.

Điền Chính Quốc đeo cặp lên, điện thoại kề sát bên lỗ tai, chạy tới bên cầu thang, mới nhớ tới Vương Thuỵ chưa nói là bệnh viện nào, cậu liền vội vã hỏi: "Đúng rồi, là ở bệnh viện nào vậy?"

Đầu bên kia điện thoại liền biến thành một người khác, sau một trận bước chân vang lên, liền truyền tới giọng nói lạnh lẽo của Kim Thái Hanh: "Là tôi."

Điền Chính Quốc hô hấp dừng lại một chút, bước chân cũng đình chỉ lại, sau khi phản ứng lại rồi lại tiếp tục chạy xuống lầu, một bên thấp thỏm nói: "Tôi nhận ra giọng của cậu, cậu tại sao lại ở bệnh viện, có chỗ nào không thoải mái sao?" Cậu dừng lại một chút, cắn răng nói: "Kim Thái Hanh, chịu đựng một chút, tôi liền tới ngay, tôi đã chạy tới cổng trường rồi."

Đầu bên kia trầm mặc một hồi lâu.

Điền Chính Quốc thật sự đã chạy tới cổng trường, sau đó vội vã đón xe, vừa lên cửa xe, đầu bên kia hình như là phảng phất nghe thấy tiếng gió, rốt cuộc mới chịu mở miệng. Giọng của Kim Thái Hanh có chút mờ ảo, lại có chút khàn khàn, nói: "Điền Chính Quốc, cậu khẩn trương như vậy làm gì? Lo cho tôi sao?"

"Phải đó, tôi rất lo cho cậu." Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh không nói gì.

Tim Điền Chính Quốc đều sắp nhảy ra ngoài, trước đó chạy tới thở gấp, cũng không dám đem điện thoại tách khỏi lỗ tai, giải thích một mạch: "Kim Thái Hanh, cậu đừng cúp, hôm qua tôi có rất nhiều lời còn chưa có nói rõ, cậu có thể cho tôi một phút hay không, tôi muốn đem tất cả nói ra hết."

Kim Thái Hanh lại không lên tiếng.

Vì vậy Điền Chính Quốc liền nói tiếp, cũng không để ý tới ánh mắt của bác tài: "Những chuyện mà tôi làm vì cậu đều là tôi cam tâm tình nguyện, có thể ban đầu là do bản hợp đồng kia, nhưng sau đó lại không phải như vậy. Tôi không biết là lúc nào nữa, cũng đã ——" Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ tới, Kim Thái Hanh không thích mình, vì vậy dừng lại, trong lòng chua xót, khó khăn nói tiếp: "Cũng đã coi cậu là người bạn tốt nhất."

"Có thể cậu nhìn thấy bản hợp đồng kia mà khổ sở. Thế nhưng đó cũng không phải là nguyện vọng ban đầu của tôi, cho dù đó là nguyện vọng ban đầu của tôi đi nữa, cũng đã sớm thay đổi rồi. Hiện tại cho dù là không có phần hợp đồng kia, tôi cũng muốn ở bên cạnh cậu."

Tim Điền Chính Quốc đập nhanh tới chóng mặt, không biết có phải là do hoạt động mạnh trước đó hay không, hay là bởi vì thứ gì đó mà cậu không rõ. Cậu không biết Kim Thái Hanh có đang nghe hay không. Cậu nói cũng không đầu không đuôi, cũng không có thời gian để sắp xếp lại ngôn từ, chỉ có thể dựa vào trái tim thép, vội vội vàng vàng mà nói ra miệng.

Sau đó cậu nghe thấy, Kim Thái Hanh ở đầu bên khịt mũi một cái, cật lực làm như không có gì nói: "Nói cậu thích tôi đi." Nói cậu thích tôi, tôi liền tha thứ cho cậu.

Điền Chính Quốc: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro