45. sinh nhật Kim Thái Hanh (c)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chủ quán giương mắt nhìn cô gái xõa tóc đang hậm hực cuốn gói khỏi quán, sau đó nhanh nhẹn đi lại bàn của Chính Quốc đang ăn ngon lành, từ tốn mở lời:

" chào, lại gặp nhau rồi "

Điền Chính Quốc đang bị Trí Mân dồn cả đống rau xà lách vào mồm, nhìn thấy gái xinh đi lại còn nhìn thẳng vào mình tất nhiên là sẽ nhục đến không có chỗ chui. liền theo quán tính gục đầu vào vai của Thái Hanh tránh đi ánh nhìn của chủ quán.

" nè lần thứ hai gặp lại cậu không hoan nghênh tôi sao ? "

chị chủ quán cười cười, sau đó nhẹ nhàng giơ tay ra ý muốn chào hỏi.

Kim Thái Hanh không biết có thế lực nào xui khiến khiến anh chỉ nhìn chầm chầm vào tay của chủ quán, sau đó bất ngờ kêu lên:

" cô là cô gái chèo thuyền ở Phú Quốc ? "

...

" ra là chị đã có thể mở được một quán ăn sau khi xuất viện rồi sao ? chúc mừng nhé "

Điền Chính Quốc vừa gắp một đũa thức ăn vừa bất ngờ trước câu nói của chị chủ quán, cũng không thể ngờ là có thể gặp lại trong hoàn cảnh này.

bọn của Phác Trí Mân nãy giờ là hoang mang nhất, đứa nào đứa nấy đều ngồi cứng ngắc không dám nhúc nhích nhìn ba con người kia nói nói cười cười. Thái Hanh để ý và nhìn ra được, dù sao anh cũng có chút thắc mắc nên đã hỏi chủ quán có thể kể lại đầu đuôi chi tiết được không và tất nhiên y đồng ý.

chuyện cũng xảy ra vài năm trở lại đây thôi, chị chủ quán - Thanh Trúc vừa tròn mười sáu và đã đem lòng yêu một cô gái lớn hơn mình bốn tuổi. cô gái mà Trúc yêu là một cô gái chững chạc, trưởng thành và biết suy nghĩ. chính cô cũng rất yêu Trúc, cô yêu cái sự đáng yêu và ngốc nghếch đến đau lòng của Trúc. nhưng có lẽ ông trời chẳng ưu ái cho hai người, hạnh phúc được hơn một năm thì bị gia đình phát hiện. Thanh Trúc là con gái cưng của ba mẹ, nên y nghĩ rằng ba mẹ sẽ chẳng cấm cản hạnh phúc của y đâu, miễn y hạnh phúc là được. nhưng điều Trúc không ngờ chính là ba mẹ mặc dù yêu thương y nhưng lại kì thị và khinh miệt cái gọi là tình yêu đồng giới. sau khi nghe Trúc nói, người ba mà y luôn trân trọng dồn hết tức giận vào bàn tay mà tặng cho y một cái tát, cái tát cay nghiệt của người ba đáng kính.

cũng không trách được, người lớn quan niệm rất cổ hủ nên y thông cảm cho họ. Thanh Trúc bị gia đình nhốt trong phòng, nhất quyết không cho y đi gặp cô ấy. còn bên phía người thương của Thanh Trúc cũng chẳng khấm khá hơn là bao. cô là trẻ mồ côi, lớn lên với sự ghẻ lạnh của dòng họ nội. chỉ vì ba cô là người đồng tính nhưng bên nội lại nhất quyết muốn ba cô phải cưới vợ và đẻ con trai, cô chỉ là một sản phẩm từ việc mang thai hộ. ba cô và người yêu của ba đã mất vì tai nạn giao thông, việc nuôi nấng cô bất đắc dĩ bên nội phải làm. 

từ nhỏ đến lớn cô không biết tình yêu thương là như thế nào, cho đến khi gặp một con bé cứ tò te đi theo mình. nhờ cô bé đó cô mới biết đến thứ gọi là tình yêu thương. hàng ngày đều nghe con bé lảm nhảm rằng sau này mình sẽ trở thành cô giáo, mình sẽ dạy đủ điều tốt đẹp nhất cho học sinh, bởi vì học sinh rất đáng yêu. 

rồi sau đó con bé sẽ ngốc nghếch hỏi cô rằng, tại sao người ta lại kì thị tình yêu đồng giới chứ, chẳng phải đều là con người đó sao ...

xã hội vốn là như thế rồi ... em ơi

có một lần vì quá nhớ chị người yêu, Thanh Trúc đánh liều trốn thoát lén đi gặp, nhưng y đâu biết đó sẽ là lần cuối cùng nhìn thấy cô, và là lần cuối cùng cô nhìn thấy gương mặt xinh xắn của y.

Thanh Trúc bị gia đình biết chuyện, họ không chần chừ liền tạt một bình axit vào khắp người y, chính họ đã tự tay hủy hoại đi tương lai của chính con gái mình !!! bỏ mặc y giữa con hẻm không người qua lại, mặc kệ sự sống chết của y mà làm mọi cách khiến cho người yêu của y phải rời khỏi thành phố này.

------" chị Diễm Quỳnh ... em yêu chị. cho đến kiếp sau, em vẫn muốn tìm gặp và yêu chị một lần nữa. lúc đó chúng ta cùng nắm tay nhau và dạo trên cánh đồng hoa ở Hà Lan chị nhé"------

chị chủ quán ngừng một lúc để lấy hơi, rồi sau đó kể tiếp:

" chị cũng đã cố đi khắp bệnh viện để chữa, nhưng nhận lại chính là cái lắc đầu của bác sĩ. lúc đó chị đã nghĩ là vô vọng rồi nên đành lủi thủi ở Phú Quốc mà làm thêm kiếm tiền, giấc mơ làm giáo viên của chị từ đó cũng tan tành. rồi ở Phú Quốc chị gặp được hai bạn này, sau đó trước lời mời của Thái Hanh, chị đã có thể lấy lại dung mạo rồi. nhưng chị thắc mắc tại sao cậu lại nhận ra chị ? "

Kim Thái Hanh nhếch mép, chuyển tầm nhìn xuống vết bớp ở giữa ngón cái của chủ quán. Thanh Trúc cũng hiếu kì nhìn lại, sau đó à lên một tiếng.

quả không hổ danh người đàn ông gần ba mươi, độ nhạy bén cũng cao lắm.

chủ quán cùng mọi người nói chuyện một chút sau đó cô cũng xin phép trả lại không gian riêng tư cho nhóm của cậu.

Thạc Trân lên tiếng trước: " vậy chuyện mà hai người ngồi khoanh tay nghiêm túc ở nhà hàng Phú Quốc lúc đó là chuyện này á hả ? "

Chính Quốc gật gật đầu, cố nuốt hết miếng thịt trong miệng xong nói tiếp: " đúng ời, lúc đó tao nghĩ tại sao tao với Hanh hạnh phúc đến như thế còn chị Thanh Trúc thì khổ sở "

Trí Mân gật gù công nhận, tại sao cậu và anh cũng là tình yêu đồng giới nhưng lại được mọi người ủng hộ, còn cô ấy thì chỉ nhận lại sự ghẻ lạnh. đúng là ông trời chẳng cho ai tất cả.

" ê khoan, hồi nãy hình như chị ấy kể người yêu chị ấy tên Diễm Quỳnh đúng không ? "

Trịnh Hiệu Tích như phát hiện ra chấn động mới liền thẳng lưng bật dậy.

" ừm, sao ? " Nam Tuấn hỏi.

" trời ơi, sử dụng cái não mày coi. cô chủ nhiệm lớp mình tên gì ? hơn nữa hồi lúc ngồi trên xe đi Phú Quốc, tao thấy ánh mắt cô nhìn thằng Quốc với Hanh khác lắm, kiểu như ... như sao ta "

Hiệu Tích khoanh tay giải thích, nhưng tự nhiên lại bị quên mất từ vựng ngang sương nên anh cứ ngập ngập ngừng ngừng làm đám còn lại luôn mồm hối thúc.

" não mày đâu rồi Tích ? đi chơi rồi hả ? gáng nhớ coi đờ mờ " Trí Mân mất kiên nhẫn liền không nhân nhượng đi lại gõ vào đầu Hiệu Tích vài phát mong não anh bay về.

" từ từ đừng có hối, ừm ... " Trịnh Hiệu Tích nheo mắt lại, tay vuốt vuốt cằm đăm chiêu.

" ánh mắt ngưỡng mộ, ngưỡng mộ tại sao lại có một tình yêu đồng tính đẹp như thế trên đời "

Kim Thái Hanh bình tĩnh đối tiếp câu nói của Hiệu Tích, hai tay cũng chẳng rảnh rang mà đi lột vỏ tôm rồi đút cho Chính Quốc ăn ngon lành.

cả bọn lúc này mới vỡ òa, gật đầu lia lịa thừa nhận câu nói của Thái Hanh hoàn toàn chính xác. với một người đồng tính nhưng bị kì thị như cô đây thì hạnh phúc của Hanh Quốc chính là ước mơ cả đời của cô.

...

sau khi ăn cho đã cái bụng cả đám liền kéo nhau vào quán net gần trường để giải trí. học sinh mà, chưa cúp tiết đi chơi net là dở rồi.

loay hoay đi vào quán, tìm một chỗ khuất rồi cả bảy ngồi xuống, thoải mái mở máy lên đánh vài trận game cho vui đời.

" bên trái bên trái, tao nghe tiếng bước chân " Thái Hanh

" nhắm đúng cái đầu mà bắn nha má, trượt là ăn l*n" Nam Tuấn

" lên xe lên xe, tao tông một lần luôn cho lẹ " Hiệu Tích

" trời ơi bây núp vô nhà coi, ló đầu ra hồi nó bắn mất mẹ nửa cây máu giờ " Doãn Kỳ

" ê dm bắn từ từ thôi chừa slot ăn mạng nữa " Thạc Trân

" cái l*n má thằng quỷ, mày chết mẹ với tao " Chính Quốc

" trời ơi địch nó vây quanh nhà rồi kìa " Trí Mân

cứ bảy thằng đi cùng nhau đến đâu là ồn đến đó, tự hỏi tại sao chúng nó không bao trọn quán net luôn đi, cứ ai nhắc chúng nó nhỏ tiếng lại thì chúng nó lại quay sang liếc người đó.

haiz trẻ trâu vẫn hoàn trẻ trâu !!

...

ăn chơi cho đã cái nư ra thì cũng đã ngót nghét hơn năm giờ chiều, bảy đứa xách xe đạp dạo chơi trên đường phố vắng hoe đang ngả sang sắc cam của hoàng hôn.

đường đi về cũng chính là con đường Chính Quốc đã chỉ Thái Hanh vào buổi sáng, giờ đây hiện nó còn đẹp hơn buổi sáng rất nhiều nhờ được điểm tô một chút ánh màu cam lộng lẫy.

cả bảy lái xe xuống một bãi đất trống gần đó, đậu xe vào một chỗ rồi tìm một tảng đá lớn. bảy cái thân xác to bự đang lúc nhúc chen chúc vào một cái tảng đá rồi hướng mắt lên bầu trời rộng lớn ngắm hoàng hôn.

" đẹp quá "

Điền Chính Quốc vỗ hai tay vào nhau cảm thán, cậu cười đến chẳng thấy mặt trời đâu rồi ngả ngay vào lòng Thái Hanh đang ngồi đằng sau.

Kim Thái Hanh tận dụng thời cơ lúc em người yêu ngả ra sau liền nhanh tay vòng lấy eo Chính Quốc kéo sát lại, mình thì đặt cằm lên vai cậu hít hà mùi hương nơi cổ.

" phải, đẹp như em vậy "

mấy thằng khác nhìn thấy cảnh này cũng chẳng bĩu môi khinh bỉ nữa, còn tặng họ một nụ cười mãn nguyện, thật sự mãn nguyện vì bạn thân mình đang rất hạnh phúc và tận hưởng khoảng thòi gian tuyệt vời này.

ngay lúc này Phác Trí Mân mới nhớ ra chuyện quan trọng, kéo tay bốn đứa còn lại xì xầm to nhỏ rồi cậu giả bộ mở lời trước.

" ấy chết, nãy mẹ nhắn tin kêu tao về nhà mẹ nói chuyện mà quên. thôi bây ở lại tao về trước nha "

nói rồi cậu không nhanh không chậm liền xách xe chạy đi. mấy thằng còn lại cũng bày đặt phối hợp để diễn, bày biện đủ lí do để rời đi. thằng thì phải về học thêm; thằng thì kêu về cho con bú (?); thằng thì bảo về cản con mèo nhà nó nhảy lầu vì thất tình, thằng còn lại thì kêu phải đi mua đồ cho mẹ rồi mau chóng chuồn đi mất.

Chính Quốc ôm đầu bất lực, tự nghĩ bộ tụi nó không thể biện lí do thuyết phục hơn được sao, chứ cậu nghe là thấy lí do xàm lắm rồi đó nha.

cậu để ý thấy sắc mặt của Thái Hanh thoáng buồn, cũng phải thôi, sinh nhật mà không đầy đủ mấy thằng chí cốt thì buồn lắm.

" anh buồn sao ? " 

cậu lo lắng quay đầu về phía sau hỏi chuyện nhưng anh chỉ cười trừ, gục mặt vào gáy của cậu rồi trả lời.

" một chút, nhưng không sao. chỉ cần có em ở đây với tôi là được "

bạn bè như cái bẹn bà !!!!!!!! bốn người còn lại thực sự phẫn nộ nhé.

Chính Quốc và Thái Hanh vẫn ôm nhau nhìn ngắm bầu trời dần ngả sang màu đen tuyền, mặc kệ người khác đi qua nhìn họ bằng ánh mắt gì đi nữa.

nhìn thấy Thái Hanh đang nhắm mắt lại thư giãn, cậu rón rén rời khỏi vòng tay của anh, sau đó chầm chậm đi về phía sau lưng mà không hay biết người đằng trước đã mở mắt từ lâu.

nhóc con đó đang nghịch cái gì vậy nhỉ ?

ngồi nhìn được năm phút, Kim Thái Hanh chợt nhìn thấy một tia sáng nhỏ lấp lánh vừa vụt qua tầm mắt anh. anh nheo mày, ngồi thẳng dậy nhìn thêm một lần nữa vì muốn xác minh xem đó là gì.

và ...

BÙM

" happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you "

tiếng hát mừng sinh nhật được hòa quyện vào tiếng pháo bông đang bắn rùm trời. Kim Thái Hanh quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy sáu đứa bạn chí cốt vừa vỗ tay vừa hát đi lại phía anh. Điền Chính Quốc tay cầm bánh sinh nhật vui vẻ đi đến trước mặt anh, mỉm cười.

" daddy, chúc mừng sinh nhật anh "

theo sau đó là mấy lời chúc mừng sinh nhật không-đến-nổi-tệ từ phía năm thằng còn lại.

" sinh nhật vui vẻ nha mày, đẻ sớm cho tao có cháu bồng "

khùng !

Kim Thái Hanh khẽ cười, thổi nến rồi sau đó cầm bánh đưa sang cho Thạc Trân cầm, mình thì nhào lại ôm chầm lấy Chính Quốc không buông.

" cám ơn em, cám ơn tụi bây "

Chính Quốc vỗ vỗ lấy lưng của anh, mấy thằng còn lại cũng xúm lại phía hai người, miệng cười không ngớt.

" KIM THÁI HANH, SINH NHẬT VUI VẺ !! "

bảy người họ ... còn hơn cả bạn ! họ là tri kỉ, là duyên phận đưa họ đến với nhau. để rồi sau này chẳng phải quay đầu hối tiếc về quãng thanh xuân tươi đẹp của tuổi 17.



dydy: thật ra lúc đầu dự tính là chap 40 sẽ end vì cái nết mình bị lười á, nghĩ là 40 end là ok rồi, dài và đủ rồi. và giờ thì nhìn xem ... =)))) còn quá trời plot chưa triển luôn

bởi vì fic này mình tạo ra với mục đích chính là ghi lại những kỉ niệm đẹp cuối cấp ba, nên nghĩ là end 40 có thể đủ. nhưng kh ngờ nó kéo dài đến vậy hihi

theo như dự tính hiện tại với mấy cái plot trong đầu mình và năm cái bản thảo thì có lẽ sẽ chưa end fic được đâu =)))) nói thẳng ra là còn lâu lắm mới end hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro