Chap 5: Đàn anh gặp nguy hiểm, đàn em tới cứu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đội bóng rổ trường SNU vừa giành chiến thắng vẻ vang nên tối nay cả hội rủ nhau tiệc tùng overnight, sinh viên ấy mà lâu lâu phải ăn chơi cho ra trò tí thì mới vui. Đúng 20h, cả đám tầm 20 người tập hợp ở Club Answer Gangnam – một địa điểm nổi tiếng giải trí về đêm. Quán bar ở Seoul này thu hút nhiều du khách bởi âm thanh nhạc điện tử sôi động cùng những ánh đèn mờ ảo đủ màu sắc. Ở những nơi như này không thể thiếu những cô nhân viên thân hình nóng bỏng với bộ cánh mát mẻ.

Thanh niên trai tráng mấy ai không muốn trải nghiệm cảm giác được phục vụ dịu dàng, chu đáo nên trên dãy ghế dài xen kẽ các sinh viên nam và các cô nàng sexy. Riêng Kim Taehyung lựa chọn vị trí ngồi phía ngoài cùng, uống rượu say mồi trò chuyện rôm rả cùng đám bạn và tuyệt nhiên không động tay động chân với phái nữ.

Các bạn học lấy làm lạ, Kim Taehyung bình thường không phải dạng "f*ck boy" quan hệ trai gái phức tạp bừa bãi nhưng những cuộc vui như này sẽ không thể thiếu các bóng hồng vây quanh. Nghe trong trường đồn rằng Kim Taehyung từ ngày tuyên bố sẽ tán đổ Jeon Jungkook đã cải tà quy chính, quyết tâm giữ mình, ít khi đi chơi đêm, thủ tiêu triệt để những ý niệm tính gạ gẫm hắn của các cô nàng, một hình tượng "good boy" chính hiệu. Nay được chứng kiến tường tận Kim Taehyung như một ông thầy tu giữa chốn phấn hoa, quả nhiên họ được mở mang tầm mắt, không khỏi thích thú trêu chọc hắn.

"Ái chà chà Taehyung hôm nay sao ngoan vậy? Mấy em gái ở đây không lọt được vào mày hả?"

Min Yoongi nâng ly uống một ngụm rượu, nựng má cô nàng bên cạnh, nhếch môi đáp: "Jeon Jungkook thích đồ sạch sẽ nên nhóc Kim Taehyung không muốn làm bẩn mình."

"Uầyyyy, lâu lâu xả tí thì có sao. Anh em đây không chơi trò mách lẻo đâu mà lo."

Cả đám cười ầm lên, Kim Taehyung bĩu môi: "Mới không thèm, Jungkook nhà tao ngon hơn nhiều nhé."

Phụt.

Không hẹn mà gặp, anh em trên bàn nhậu đồng loạt sặc rượu, coi kìa coi kìa còn chưa cưa được người ta mà đã vội đánh dấu chủ quyền rồi.

"Được được Jungkook nhà mày là nhất."

"Đương nhiên." Hắn nhướng mày nở nụ cười tự tin đáp.

Thấy hắn cứ nói chuyện được một lúc lại đưa mắt nhìn đồng hồ, nãy giờ tầm 5-6 lần, mọi người lấy làm lạ cất tiếng hỏi: "Má canh cửa hay sao mà xem giờ miết vậy cưng?"

Min Yoongi tinh ý, cười nói chắc nịch: "Canh giờ đi rước thằng quỷ vương kinh tế, chúa tể của những con số đó."

Kim Taehyung cười thoả mãn, vỗ vai gã như tán thưởng vì nhận định đúng đắn vừa rồi. Tay với lấy áo khoác và chìa khoá xe moto đứng dậy rời đi: "Tao đi đón chồng bé tí rồi trở lại liền, lúc về không còn miếng mồi nào là tao không góp tiền trả đâu nhá."

"Trời trời coi nó kìa, chồng bé đồ, thôi đi đi. Tới trễ ấy giận rồi mày về đập tụi tao nữa."

_____

Như thường lệ, quán cafe của Jungkook đúng 9h tối sẽ đóng cửa. Vì hôm nay Taehyung xin nghỉ một hôm để dự party ăn mừng chiến thắng nên cậu phải đi bộ về. Cả tháng nay mỗi lúc về hắn đều chở cậu đi dạo quanh thành phố ngắm hết chỗ này đến chỗ khác, bao nhiêu chỗ trong thành phố này chắc cậu và hắn cũng đi hết rồi. Giờ đi bộ về một mình cảm giác có chút lạ lẫm, chân từ từ bước vào đường hẻm nhỏ, ánh đèn đường nhập nhoè khiến cậu khó khăn trong việc di chuyển.

Bình thường Taehyung chở cậu dạo phố xong đưa cậu về bằng đường khác cơ, lâu rồi không đi qua con hẻm này tự nhiên trong lòng cảm giác hơi sợ. Hẻm vắng, ánh đèn mờ mờ lại linh cảm có ai theo dõi, bước chân cậu bước dồn dập rồi chuyển sang chạy để nhanh ra khỏi chỗ này. Thề rằng đi qua hẻm này thời gian đi về nhà sẽ được rút ngắn nhưng mà lại thấy hơi ớn lạnh, nên sau hôm nay Jungkook nghĩ sẽ quyết định đi ngoài lộ lớn xe cộ hơi đông đúc một chút nhưng cảm giác an toàn hơn.

Đang cắm đầu chạy thì Jungkook đâm sầm vào dáng người to lớn, từ trên xuống dưới phủ kín một màu đen. Cậu ngã nhào xuống đường, đứng dậy quay lưng về hướng ngược lại thì thêm một đám người khác. Chúng dần xích gần ép cả người cậu lùi ra phía sau, đến khi tấm lưng va vào bức tường đầy rong rêu, mùi ẩm thấp xộc lên mũi làm cậu nhăn mặt khó chịu. Một tên trong đám lên giọng: "Này nhóc, có tiền không? Đưa cho tụi anh tí nào."

"Còn trẻ khoẻ, còn sức lao động mà lại chặn đường xin đểu thế? Đúng là mặt dày không biết nhục."

Lũ đấy nghe chửi không những không tức giận mà cười phá cả lên: "Đúng, em chửi hay lắm. Em muốn chửi gì cũng được, chỉ cần em để hết những thứ giá trị xuống tụi anh cũng không làm khó em."

Jungkook cười khinh, nhổ một ngụm nước bọt vào mặt một tên trong đám: "Tiền tao chỉ giúp người khó khăn, tụi bây là cái thá gì mà bắt tao cho."

Tên đó lau vệt nước bọt trên mặt, đểu cáng: "Tụi anh đây thích nhu không thích cương, là em trai đây cứng đầu, không được trách tụi anh mạnh tay đâu nhé."

"Tụi bây, lên!"

Hai tên đến giữ chặt hai vai Jungkook, một tên giật chiếc balo trên vai cậu xuống bắt đầu lục lọi. Jungkook tức giận đạp thẳng vào hạ bộ tên trước mặt, giật cùi chỏ vào bụng hai tên phía sau. Giật lại chiếc balo, cầm lấy quai nó dùng hết lực tay nện vào mặt tên cầm đầu. Cậu đây không phải dạng thư sinh yếu đuối dễ ức hiếp đâu nhé, công sức tập gym bấy lâu nay đã "có đất dụng võ" rồi.

"Mày hơi lì rồi đó, một mình mày nhắm đánh lại sáu đứa tụi tao không?"

Những tên kia đứng dậy lắc đầu, tay nọ bẻ khớp tay kia rắc rắc, ánh mắt tức giận nhìn chăm chăm vào cậu. Jungkook lồng ngực phập phồng, quai hàm nghiến chặt. Một nắm đấm nhanh chóng đáp xuống gã đàn ông gầy nhất, và hắn ta hạ xuống ngay lập tức.

Tiếp tục tung những cú đấm mạnh mẽ vào những tên còn lại, nhưng không may bị một bàn tay chụp lấy. Gã đàn ông lực lưỡng vung cùi chỏ với hi vọng đánh vào mặt cậu, nhưng Jungkook phản xạ nhanh hơn né sang một bên.

Tên khác từ phía nắm lấy vai và cẳng tay cậu giật ngược ra sau. Jungkook ngã xuống, đầu đập mạnh xuống đất. Ép một bên sườn mặt và ngực cậu sát trên mặt đường gồ ghề, máu từ trán chảy xuống thành dòng thấm vào chiếc áo thun trắng cậu đang mặc.

Tên thủ lĩnh ngồi lên lưng, hai bên đùi hắn kẹp lấy eo với ý định không cho cậu nhúc nhích, bàn tay đen đúa nắm tóc kéo đầu cậu giật ngược ra sau. Da đầu tê rần, bị một tên đàn ông trưởng thành ngồi đè lên mình khiến cậu khó khăn trong việc hô hấp, từng hơi thở thoát ra nặng nề.

"Mày còn cứng đầu nữa không?"

"Im mẹ mồm, lũ chó tụi bây sáu đánh một không biết nhục còn lên mặt với ai vậy."

Hai tay bóp chặt má, dấu tay to in hằn lên bầu má trắng trẻo những vệt đỏ chói mắt: "Cái miệng xinh thế chỉ nói điều hay thôi."

Jungkook gắng gượng lắc đầu thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu: "Lời hay của tao không dành cho lũ súc vật như bọn mày."

Há to miệng, nhắm vào tay tên kia mà cắn, nghiến khiến hắn đau đớn buông khỏi mặt cậu, vung tay tát mạnh khiến mặt cậu méo xệch, khoé môi rướm máu.

"Cưng không ngoan như thế, hay để tụi anh đây dạy dỗ lại cưng nhé."

Điện thoại trong túi quần Jungkook đột ngột vang lên, nháy mắt cho tên đàn em thò tay vào túi quần cậu.

"Mày sờ đi đâu vậy thằng khốn?"

"Uầy lấy điện thoại thôi mà cưng. Woahh ai đây? Kim Taehyung, người yêu của cưng à?"

"Kệ tao, hỏi làm đéo gì?"

"Vậy thôi, anh tắt máy giúp cưng nhé."

"Mày...."

Nói rồi hắn ấn nút tắt nguồn đưa cho tên đàn em cất giữ. Hắn cúi người vỗ nhẹ lên gò má đã hằn lên dấu tay đỏ bầm, cười bỡn cợt: "Ban đầu bọn anh đây chỉ định xin tí tiền thôi nhưng ai ngờ cưng đây gan lì hại bọn anh mất hơi nhiều sức. Hay là vầy đi, hôm nay bọn anh đổi ý, muốn vừa cướp của vừa cướp sắc được không, hửm?"

Trước giờ chưa trải qua loại chuyện như này lần nào nên khi nghe gã nói khiến cậu sợ hãi nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh.

"Tụi mày hứng tình quá thì kiếm con chó nào mà chơi, đừng có đụng vào người tao."

"Anh đây cứ thích đụng đấy, cưng làm gì được anh."

Tay gã vuốt ve rãnh lưng hiện rõ sau lớp áo thun thấm đầy mồ hôi, trượt xuống xoa lấy thắt eo thon gọn. Cậu uốn éo người tránh khỏi bàn tay dơ bẩn nhưng ngặt nỗi trong kìm kẹp hiện tại cậu không thể thoát được. Đoạn đường vắng vẻ ít người qua lại nhưng cậu vẫn cố gắng gào thét với hi vọng nhỏ nhoi sẽ có người nghe thấy.

"Mấy thằng chó cút ra!"

"Nào ngoan ngoãn chơi đùa với tụi anh đêm nay chút đi."

_____

Kim Taehyung đang dừng chiếc moto quen thuộc trước Carolina Allspice, không thấy người, điện thoại cũng bị tắt ngang khiến lòng hắn như lửa đốt. Trước đây dù Jungkook có thấy phiền cỡ nào khi hắn gọi đến vẫn sẽ đều đặn bắt máy dù câu đầu tiên phát ra thế nào cũng là mắng hắn nhưng giờ ngang nhiên mất liên lạc khiến hắn lo lắng.

Lên ga mon men theo con đường cậu hay đi bộ về nhà lúc trước, bẻ lái để xe chạy vào con hẻm vừa hẹp vừa tối nhất. Vì ánh sáng từ đèn đường ở đây nhập nhoạng nên Kim Taehyung chỉ thấy phía trước có một đám áo đen hình như đang xúm xụm làm gì đó chứ không nhìn rõ ra là ai. Đèn từ chiếc moto của Taehyung chiếu thẳng vào mắt bọn chúng gây sự chú ý, nghe tiếng xe quen thuộc Jungkook nhận ra người đó liền la lên: "Kim Taehyung, cứu tôi!"

Lúc này đã đến gần, hắn nhìn rõ người con trai mặc áo thun trắng, người đang bị tên kia ngồi lên đè sát xuống mặt đường. Kim Taehyung tức giận, đá chống xe đi xuống, chân mày rậm của hắn cau lại đến khó coi, giọng nói không kìm được sự bình tĩnh mà hét: "Lũ tụi bây đang làm cái đéo gì thế hả? Muốn tao báo cảnh sát không?"

Gã kia như không biết sợ nắm tóc kéo đầu cùng phần thân trên gượng dậy, ép cậu nhìn thẳng phía trước, tay chỉ vào Kim Taehyung nói: "Thằng này là bồ cưng hả? Láo toét giống cưng ghê."

"Này nhóc, anh thấy người yêu cưng dễ thương nên trêu tí ai ngờ em nó dữ quá nên anh muốn dạy dỗ em nó lại."

"Người yêu tao thì tao tự dạy đéo cần bọn bây lo. Mau thả người!"

"Em trai đây nóng tính quá, chi bằng để lại con xe của cưng rồi lại chơi cùng tụi anh nè. Dù gì tụi anh cũng không ngại chơi group người yêu của cưng đâu."

"Con mẹ mày, lũ điên! Im mồm! Có giỏi thì ra đánh nhau một trận này."

Lúc này, Jungkook được cả đám kéo đứng dậy, hai vai bị giữ chặt không cho di chuyển. Kim Taehyung nhìn Jungkook như vậy không khỏi đau lòng, người hắn thương hắn nâng niu không dám quá phận. Nhìn hai bên má trắng tròn thường ngày hắn hay ôn nhu cưng nựng xoa xoa giờ lại in mấy dấu vết đỏ bầm xấu xí. Môi hồng xinh xinh hắn còn chưa kịp hôn, môi dưới bị cậu dày vò hàm răng nghiến đến rách, khoé miệng rướm máu. Kim Taehyung hắn đây trân trọng coi Jeon Jungkook như viên đá quý trong tay, chạm nhẹ sợ trầy, đụng mạnh sợ vỡ mà mấy tên khốn này dám làm người thương của hắn ra nông nỗi này. Hắn xót người thương cũng giận bản thân hắn không chăm lo bảo vệ người ta chu đáo.

"Mày muốn tiền, tao cho mày tiền. Thả Jungkook ra."

"Giờ tụi tao đéo thích tiền nữa, thích đánh mày đó được không?"

"Lên, tụi bây."


_________

*bật mode giang hồ*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro