Chương 13: Cậu ấy trở về rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc trở về chỗ ngồi, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.

Cậu biết rằng tám phần mười là Kim Thái Hanh dùng mình để làm cái cớ từ chối người khác, nhưng vẫn nhịn không được, cảm thấy trong lòng ngọt lịm.

Ngồi cùng bàn nha, nghe thật sự tốt đẹp đó.

Sau khi ngồi xuống vị trí, Điền Chính Quốc tiện tay mở cặp sách ra, một mùi thơm ngào ngạt bay lên lỗ mũi, là mùi hương của bánh trứng gà.

Nằm ở trong cặp một lúc lâu, bánh trứng gà vẫn nóng hổi như trước, bên ngoài được chiên vàng giòn, nước sốt tương ngọt đậm đà kết hợp cùng với một chút rau xanh, khiến cho người ta phải chảy nước miếng.

Nếu như không phải Điền Chính Quốc đã no đến mức không ăn thêm được gì, cái bánh này một lát nữa sẽ nằm trong bụng ai thì cũng khó mà nói.

Điền Chính Quốc lấy bánh trứng gà từ trong cặp ra, đặt lên bàn, cẩn thận đẩy qua bên phía Kim Thái Hanh.

Điền Khê rất cẩn thận, còn lấy thêm một cái túi giấy để đựng bánh, bên ngoài là màu trắng, bên trong bọc một lớp nhựa để thấm dầu, lại bỏ vào thêm một cái bao ni-lông, màu trắng trộn lẫn, thật đúng là nhìn không ra thứ gì.

Kim Thái Hanh nhíu mày: "Đây là cái gì?"

"Bánh trứng gà." Điền Chính Quốc nở nụ cười rạng rỡ, chủ động giúp hắn mở túi nhựa bên ngoài ra: "Là mẹ em làm, anh ăn đi."

Mùi thơm nóng hổi xộc vào mũi, hương khói mờ mịt không ngừng bốc lên, thời gian bỗng chốc như đang chậm lại.

Đầu ngón tay Kim Thái Hanh khẽ nhúc nhích, ngón trỏ nâng lên muốn chạm vào túi bánh trắng tinh, lại giống như bị bỏng một cái, lập tức rút tay về.

Hắn không muốn bố thí, cũng không cần thương hại.

Loại lòng tốt không có căn cứ này tựa như một tòa lâu đài trên không, quá hư vô, mịt mờ, khẽ vươn tay là có thể xuyên qua tầng tầng khe hở tan thành mây khói, hắn không dám chạm vào.

"Không cần."

Kim Thái Hanh cụp mắt xuống, giọng nói không nghe ra chút tâm tình gì.

Trên đường đến đây, Điền Chính Quốc đã suy nghĩ tốt lý do, đôi mắt vẫn tiếp tục cong cong: "Mẹ em làm bữa sáng rất hay dư mấy cái, em ăn không hết, hay là như vậy đi, buổi sáng em mang đồ ăn cho anh, anh giúp em học Lý, có được không?"

Cậu lại đẩy cái bánh trứng gà qua cho Kim Thái Hanh, ngượng ngùng sờ lên chóp mũi: "Về sau tụi mình vẫn còn ngồi cùng bàn, tổng thành tích là của cả hai, em cũng muốn cố gắng để không kéo anh lại phía sau."

Sợ Kim Thái Hanh vẫn không đồng ý, cậu vội vàng bồi thêm một câu: "Anh cứ coi như là chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau, em cũng không muốn thiếu nợ anh!"

Không thiếu nợ lẫn nhau sao?

Loại hình thức ở chung này trái lại khiến Kim Thái Hanh cảm thấy thoải mái, hắn hơi suy nghĩ một lát, nhận lấy cái bánh kia: "...Cảm ơn."

Lớp vỏ vàng giòn tỏa ra nhiệt độ nóng hổi, cắn vào miệng mềm dẻo vô cùng, mùi thơm tràn ngập trong khoang miệng, giữa cái nóng bức mùa hè tựa như ẩn giấu những suy nghĩ rối bời của hai thiếu niên.

Một lúc sau, Điền Chính Quốc lại đi đến bên máy nước nóng, mang bịch sữa đã đun ấm trở về đưa cho Kim Thái Hanh, lặp lại chiêu cũ: "Ấy, em không cẩn thận lại mang dư một bịch sữa, anh uống luôn đi."

Một tia cảm xúc xẹt qua trong đôi mắt của Kim Thái Hanh, nhưng hắn không có vạch trần lời nói dối rõ như ban ngày này.

Sau khi ăn xong, Kim Thái Hanh thu gom bao nhựa rồi ném vào thùng rác phía sau, trong dạ dày đều là cảm giác ấm áp.

Hắn vừa mới vứt rác xong, Mẫn Doãn Kỳ đã bước vào phòng học, mũi chó, ngay lập tức ngửi thấy mùi đồ ăn, cúi người lại như mèo trở về chỗ ngồi: "Hai người đang ăn cái gì vậy? Thơm quá đi mất!"

Điền Chính Quốc chớp mắt mấy cái giả vờ vô tội: "Đâu có đâu, cậu bị ảo giác đó."

"Không thể nào!" Mẫn Doãn Kỳ khẳng định: "Đây chắc chắn là do dì Điền Khê làm, có phải là bánh trứng gà không hả?!!!"

...Thật đúng là mũi chó.

Thấy không thể giấu diếm được nữa, Điền Chính Quốc bèn hào phóng thừa nhận: "Ừm, là bánh trứng gà."

"Đệt! Sao lại không nói sớm?! Còn cái nào nữa không, tôi cũng muốn cắn một miếng nữa!" Mẫn Doãn Kỳ đặt cặp sách xuống, vọt qua chỗ Điền Chính Quốc.

Lúc trước hắn từng đến nhà Điền Chính Quốc chơi một lần, có ấn tượng rất sâu với đồ ăn do Điền Khê làm, hiện tại hắn còn nhớ rất rõ hôm đó Điền Khê đã nấu món gì: Một con cá bơn chiên giòn, một bát thịt bò hầm, còn có một tô cháo hải sản, ngon đến nỗi hắn muốn mút cả ngón tay.

Điền Chính Quốc vội vàng che cặp sách lại, sợ hắn sẽ lật ngược cái cặp mình xuống luôn: "Không có không có, thật sự không có mà."

Mẫn Doãn Kỳ liếc mắt nhìn cậu một cái: "Thật không có tình nghĩa! Thế mà lại không chừa cho tôi lấy một cái!"

"Được rồi được rồi." Điền Chính Quốc bất đắc dĩ: "Lần sau tớ sẽ mang cho cậu, có được không?"

"Ít nhất phải hai cái, không được, ba cái!"

"...Được được được."

Mẫn Doãn Kỳ rốt cuộc cũng hài lòng, trở lại vị trí của mình ngồi xuống: "Lần này coi như bỏ qua cho cậu, lần sau cậu mà còn quên nữa thì cứ chờ đó!"

Điền Chính Quốc mặc kệ hắn, thản nhiên lấy sách vở ra bắt đầu đọc sách.

Hai người ở bên này nói chuyện cười đùa đến náo nhiệt, một bên khác, Kim Thái Hanh khẽ rũ mắt xuống, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.

*

Sau một buổi sáng bị tra tấn trong Vật lý mờ mịt, đến giờ nghỉ giữa trưa, tất cả học sinh đều ỉu xìu cả ra.

Trên đường đến căn tin, Mẫn Doãn Kỳ vẫn không nhịn được vỗ vỗ đầu mình: "Anh Sở thật sự là khẩu Phật tâm xà, nhìn bề ngoài trông hiền lành vô hại, thế mà ra đề lại cực kỳ tàn nhẫn."

"Đúng đó." Điền Chính Quốc rất tán thành.

Hôm nay nói về kiến thức bảo toàn động lượng, công thức cơ bản của động lượng vô cùng đơn giản, thế nhưng bình thường những công thức đơn giản thì càng khó vận dụng, càng kiểm tra tính linh hoạt tư duy và khả năng phân tích công thức. Lại cho thêm định lý động năng vào bài toán, đề bài rất ngắn, nhưng những câu hỏi dễ như ăn cháo như thế đều có thể khiến người ta bật khóc.

Anh Sở có cho thêm vài bài tập về nhà, Điền Chính Quốc không làm ra được, đang tự hỏi liệu có nên chờ sau khi trở về lớp lại hỏi Kim Thái Hanh hay không.

Giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi của Kim Thái Hanh, vì đã nói là sẽ không thiếu nợ lẫn nhau, nên chắc cũng không tính là quấy rầy.

Điền Chính Quốc hạ quyết tâm, lại ngồi oán trách với Mẫn Doãn Kỳ vài câu, bỗng dưng xuất hiện một bóng người xinh xắn chen vào giữa bọn họ.

"Chính Quốc! Anh Doãn Kỳ!"

Đôi mắt Mẫn Doãn Kỳ sáng lên: "Ể, Diêu Lăng Huyên? Thật trùng hợp nha!"

Diêu Lăng Huyên là lớp phó trong lớp, cô có dáng người nhỏ nhắn và khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn hệt như búp bê. Tính cách thoải mái hào phóng, có quan hệ rất tốt với các bạn nam nữ xung quanh, vậy nên cũng có không ít nam sinh âm thầm khen ngợi vẻ đẹp của cô.

"Thật đúng là trùng hợp, các cậu đang định ăn cơm hả? Tụi mình ăn cùng nhau đi!" Diêu Lăng Huyên nở một nụ cười tươi tắn, mái tóc đuôi ngựa được cột cao lên, đuôi tóc đen nhánh quét qua bả vai, nương theo động tác mà lắc lư qua lại, trông thực sự có sức sống tuổi trẻ.

Đều là bạn học cùng lớp, lại tiện đường đi đến căn tin, hai người cũng không có ý kiến gì.

Thời gian thấm thoát trôi qua, kỳ nghỉ hè dài dằng dặc cuối cùng cũng chuẩn bị kết thúc, những lớp phổ thông khác cũng đã sắp bắt đầu nhập học.

Thức ăn trong căn tin phong phú hẳn lên, mọi người sôi nổi đứng trước cửa nhà ăn, một khung cảnh náo nhiệt sống động.

Thành phố Hưng Giang nằm ở phía bắc, mì sợi rất được mọi người ở đây ưa chuộng, căn tin lầu ba mở một quán mì sợi, ba người bàn bạc một chút, mỗi người cùng nhau bưng một bát mì trở về.

Mì sợi là ẩm thực của Tứ Xuyên và Trùng Khánh, nước súp trong vắt trông vừa ấm áp vừa vô hại, nhưng khi ăn vào thì lại chua cay vô cùng.

Điền Chính Quốc không giỏi ăn cay, vừa ăn được một miếng đã nhịn không được liên tục hít hà.

"Cậu như thế là không được đâu đó." Mẫn Doãn Kỳ cố tình khoe khoang trước mặt cậu, bản năng không thừa nhận thất bại trong lòng Điền Chính Quốc cũng nổi lên, bắt đầu phân cao thấp với hắn, Diêu Lăng Huyên che miệng cười trộm, cười đủ rồi, mới làm như lơ đãng hỏi: "Chính Quốc, cậu đã chọn được bạn cùng bàn chưa?"

"Hở?" Điền Chính Quốc còn chưa nhai mì xong, không tiện mở miệng cho lắm, chỉ có thể kinh ngạc ngẩng mặt lên, mở to hai mắt.

Hai má phình lên giống như một chú hamster, đôi mắt trong suốt màu hổ phách tựa như đang chứa đựng một dòng suối ấm áp.

Khuôn mặt Diêu Lăng Huyên ửng đỏ lên một cách không tự nhiên: "Tớ, tớ muốn làm bạn cùng bàn với cậu."

"Khụ, khụ khục!" Một ngụm nước súp cay xộc lên cổ họng Điền Chính Quốc.

Diêu Lăng Huyên vội vàng lấy một gói khăn giấy từ trong túi, rút một tờ ra đưa cho cậu: "Cẩn thận một chút."

"Khụ khụ, cảm ơn." Điền Chính Quốc lại ho khan hai tiếng, cuối cùng cũng nuốt trôi xuống hết, lại nghi ngờ là mình nghe lầm, nhịn không được muốn xác nhận: "Cậu vừa mới... nói cái gì?"

Diêu Lăng Huyên lặp lại một lần nữa, màu sắc đỏ ửng trên mặt vẫn chưa tan đi: "Tớ muốn ngồi cùng bàn với cậu, cậu có thể cân nhắc tớ một chút hay không?"

"...Cảm ơn cậu." Dù sao đối phương cũng có lòng tốt, Điền Chính Quốc không trực tiếp từ chối ý tốt của cô: "Nhưng điểm số của tớ không tốt lắm, có thể sẽ làm liên lụy đến cậu, tớ đã tìm được bạn ngồi cùng bàn rồi, không làm phiền tới cậu nữa."

Diêu Lăng Huyên do dự một chút, kiên trì nói: "Không sao, thật ra hôm đó tớ có tới văn phòng, không cẩn thận nhìn thấy điểm số của cậu, lần này tớ xếp hạng ở mười vị trí đầu, cũng có thể chỉ bài cho cậu, tụi mình cùng nhau tiến bộ nha!"

"Cái này..." Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc gặp phải tình huống như thế này, nhất thời không biết nên từ chối ra làm sao.

"Không sao đâu, vẫn còn một ngày nữa mới tới ngày chuyển chỗ, cậu có thể suy nghĩ một chút, tớ không vội đâu."

Diêu Lăng Huyên nở nụ cười tri kỷ một cái, ngăn lại toàn bộ lời định nói của Điền Chính Quốc.

Cơm nước xong xuôi, Diêu Lăng Huyên muốn về phòng ngủ, ba người không cùng đường, thế là tự nhiên tách ra.

Sau khi Diêu Lăng Huyên rời đi, Mẫn Doãn Kỳ mới đụng đụng vào bả vai của Điền Chính Quốc, huýt sáo: "Người anh em à, không tệ nha, nhanh như thế đã có số đào hoa rồi?"

"Cậu đừng có nói linh tinh." Điền Chính Quốc bất đắc dĩ lườm hắn một cái: "Không muốn ăn bánh trứng nữa à?"

"Vẫn muốn chứ!" Mẫn Doãn Kỳ vội vàng giơ tay lên cầu xin tha thứ, bị trị đến khóc hu hu.

Hai người lại nói đùa vài câu, Mẫn Doãn Kỳ hỏi: "Cơ mà cậu không định ngồi cùng bàn với cậu ấy đâu đúng không?"

"Đương nhiên rồi." Điền Chính Quốc gật đầu không chút do dự: "Cậu cũng không phải không biết, tớ..."

"Tôi biết chứ!" Mẫn Doãn Kỳ cướp lời cậu, "Trong lòng cậu chỉ có một mình Kim Thái Hanh, chỉ muốn ngồi cùng bàn với cậu ta thôi!"

",.."

Điền Chính Quốc hung hăng lườm hắn một cái, nhưng chỉ cần nhắc đến Kim Thái Hanh, là cái miệng vốn lanh lợi của cậu bỗng dưng không thể thốt lên được gì, ấp úng nửa ngày, cậu mới dứt khoát nhỏ giọng thừa nhận nói: "...Cũng gần như là vậy đi."

Mẫn Doãn Kỳ: "...?"

Sao tự dưng hắn lại ngửi thấy mùi thức ăn chó vậy? Cả hai người này không phải đều là nam sao?

Hai người cười cười nói nói đi đến phòng học, Kim Thái Hanh đã trở về trước bọn họ.

Hai mắt Điền Chính Quốc sáng rực lên, nhanh chân trở lại chỗ ngồi, tiến đến bên cạnh hắn: "Bây giờ anh có rảnh không? Có thể chỉ bài tập cho em được không?"

Kim Thái Hanh hơi gật đầu: "Bài tập nào?"

Người đứng bên cạnh đột nhiên biến mất, Mẫn Doãn Kỳ nhìn vào cử chỉ thân mật của bọn họ, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Ở sau lưng, tiếng thảo luận cứ không ngừng truyền tới, Mẫn Doãn Kỳ có hơi bực bội nghĩ, vì sao bạn cùng bàn Phác Trí Mẫn của hắn hết lần này tới lần khác đến giữa trưa là phải về nhà? Để hắn mỗi buổi trưa đều cô đơn như vậy, còn bị ép ăn thức ăn chó của hai tên con trai ngồi đằng sau nữa chứ.

Kim Thái Hanh giảng bài rất kỹ, biết căn bản của Điền Chính Quốc không tốt, thỉnh thoảng còn dừng lại một chút, hỏi cậu nghe có hiểu không.

Giọng nói của hắn trầm ấm, ngữ điệu cũng nhàn nhạt, không có một chút thăng trầm, thế nhưng mỗi lần truyền đến tai Điền Chính Quốc đều khiến cho cậu tê dại một hồi.

Điền Chính Quốc khẽ nhéo lấy đầu ngón tay mình, mới có thể miễn cưỡng tiếp tục lắng nghe.

Cậu không quá ngốc, nhưng căn bản lại kém hơn so với những bạn học khác, chỉ cần giảng nhiều hơn một chút, hiểu được khái niệm cơ bản là chẳng mấy chốc cũng có thể suy một ra ba.

"Hóa ra là như vậy!" Sau khi Kim Thái Hanh nói xong, hai mắt của Điền Chính Quốc đều sáng lấp lánh, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cậu vội vàng lật vở bài tập ra sau mấy trang, chỉ vào một đề bài, hỏi: "Vậy cái đề này có phải cũng sử dụng cùng một cách giải không? Thế công thức vào, sau đó..."

"Ừm." Khóe miệng Kim Thái Hanh cong lên một nụ cười không dễ phát hiện, thấp giọng nói: "Thông minh."

Mặt trời ban trưa gay gắt, buông xuống ánh sáng rực rỡ chiếu lên cơ thể hai người, lưu lại trên mặt bàn một mảng bóng râm nhàn nhạt.

Điền Chính Quốc có hơi sửng sốt, nhịp tim không khỏi tăng nhanh lên mấy lần: "Anh đang... khen em sao?"

"Là do cậu tự nghĩ." Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ.

Khóe miệng Điền Chính Quốc cong lên, trên khuôn mặt đều là nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn anh!"

Cũng không biết là cảm ơn hắn vì đề bài này, hay cảm ơn hắn vì đã khen cậu.

Cũng có thể là cả hai đi.

Điền Chính Quốc cầm cuốn vở bài tập trở về, viết lại các bước giải mà Kim Thái Hanh vừa chỉ lên giấy nháp, suy nghĩ hướng giải của đề bài một lần nữa, sau đó úp tờ giấy lại tự giải dựa theo suy nghĩ của mình, thỉnh thoảng có bước nào thật sự không nhớ nổi, mới hơi lật tờ giấy của Kim Thái Hanh lên, sau đó còn làm ra vẻ mặt đột nhiên thông suốt.

Đôi mắt Kim Thái Hanh vô thức nhu hòa xuống, cũng mở sách giáo khoa ra, đắm chìm vào trong thế giới của chính mình.

Thời gian lúc bản thân đang chăm chỉ luôn luôn trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc, giờ nghỉ trưa cũng đã sắp kết thúc.

Nhìn những "chiến tích" lấp đầy vở bài tập, Điền Chính Quốc thỏa mãn thở phào một hơi, vừa dự định thư giãn một chút, Diêu Lăng Huyên đã đẩy cửa bước vào, đi đến bên cạnh cậu.

"Chính Quốc." Hai má Diêu Lăng Huyên vẫn còn hơi ửng đỏ: "Anh Sở gọi hai chúng ta đến văn phòng một chuyến."

"Hai chúng ta?" Điền Chính Quốc chỉ chỉ mình, khó hiểu nói.

Diêu Lăng Huyên gật đầu không chút do dự: "Ừm."

"Được." Điền Chính Quốc bất đắc dĩ gật đầu, đi theo cô ra khỏi phòng học.

Kim Thái Hanh vẫn đang ngồi đọc sách như thường ngày, ánh mắt lại nhịn không được dõi theo bọn họ ra khỏi phòng học, cho đến khi cả hai khuất bóng ở cuối hành lang, hắn mới rốt cuộc thu hồi ánh mắt.

"Kim Thái Hanh." Không biết từ lúc nào, Hạ Thục cũng qua đây, ngồi xuống vị trí của Điền Chính Quốc, chồng cằm nhìn về phía hắn: "Cậu có muốn ngồi cùng bàn với tớ không?"

Kim Thái Hanh cảm thấy phiền phức vô cùng, trầm giọng mở miệng: "Không cần."

"Thế nhưng Điền Chính Quốc đã đi tìm người khác rồi!" Hạ Thục nhếch miệng: "Cậu không thấy Điền Chính Quốc mới vừa ra ngoài cùng Diêu Lăng Huyên sao? Diêu Lăng Huyên nói với anh Sở là cậu ấy muốn ngồi cùng bàn với Điền Chính Quốc, nên anh Sở gọi bọn họ lên để hỏi đó."

Kim Thái Hanh bỗng nhiên siết chặt tay lại.

Hạ Thục tiếp tục nói: "Diêu Lăng Huyên là lớp phó của lớp, khuôn mặt xinh đẹp tính cách lại tốt, bất kỳ một tên con trai nào cũng sẽ đồng ý ngồi cùng bàn với cậu ta, nếu như vậy thì cậu sẽ bị bỏ rơi một mình rồi, không bằng cân nhắc việc ngồi chung với tớ một chút? Thành tích của tớ tốt hơn Điền Chính Quốc, cũng..."

"Không cần." Kim Thái Hanh bỗng nhiên mở miệng, cắt ngang lời cô:  "Tôi ngồi cùng bàn với ai cũng không liên quan gì đến cậu."

"...Vậy được rồi." Hạ Thục im lặng.

Dù sao cũng là con gái, da mặt mỏng, nên khi bị Kim Thái Hanh nói như vậy, cô cũng chỉ có thể nhỏ giọng lầm bầm vài câu, cúi đầu trở lại chỗ ngồi của mình.

Để lại Kim Thái Hanh đang ngồi yên tại chỗ, bàn tay nắm chặt thành quyền, khớp xương nhô ra trắng bệch.

Bên trong tròng mắt đen nhánh phủ kín màu mực nồng đậm không thể xóa nhòa.

Cười nhạo, xô đẩy, chửi mắng, những âm thanh khiến người khác chán ghét cùng những cảm xúc hỗn độn cứ thế dâng trào lên như thủy triều, dù cho hắn có bịt chặt lỗ tai, nhắm chặt hai mắt, cũng hoàn toàn không thể làm được gì cả.

Đến cùng là vì sao hắn lại cho rằng Điền Chính Quốc chỉ có duy nhất một mình hắn?

Cậu có nhiều bạn bè như vậy, quan hệ với mọi người đều rất tốt, hắn không chỉ một lần nhìn thấy cậu cười đùa, trêu ghẹo với bạn bè, nhìn thấy cậu nở nụ cười đẹp đến động lòng người cùng với bọn họ.

Vì sao Điền Chính Quốc lại tiếp cận mình?

Có lẽ chỉ là nhất thời hứng thú, coi hắn như một món đồ giải trí, không chừng cậu đối với ai cũng đều như thế này, không phải chỉ đặc biệt với riêng mình hắn.

Chẳng qua chỉ là một câu hứa hẹn ngoài miệng mà thôi, có lẽ cũng chỉ có hắn cho là thật.

Tất cả mọi người đều giống nhau, chơi chán rồi, cảm thấy không còn hứng thú gì nữa, thì đều sẽ không chút lưu tình rời bỏ hắn, không hề để tâm hắn có đau buồn, trống rỗng ra sao.

Lớp vỏ cứng rắn lại một lần nữa khép chặt, hắc ám bao phủ lấy vùng đất cằn cỗi trong lòng hắn, vào khoảnh khắc những hồi ức đau đớn đó sắp chiếm lấy toàn bộ tâm trí Kim Thái Hanh,  một hình bóng sáng ngời bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Điền Chính Quốc trở về rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro