Chương 33: Sườn kho.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tập huấn vừa buồn tẻ lại nhàm chán, các học sinh gần như đã cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, mỗi ngày đều là đọc sách giải đề, ăn cơm đi ngủ, từng phút từng giây đều được sắp xếp đến chặt chẽ.

Vòng bán kết đang đến ngày càng gần, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cũng dần dần tạo nên một sự ăn ý.

Mỗi buổi trưa, hai người đều luôn đi ăn muộn một chút, trong lớp không có bất kỳ ai, bọn họ sẽ sánh vai ngồi cùng nhau đọc sách làm bài.

Đoạn thời gian yên tĩnh như vậy rất ngắn, mỗi ngày chỉ có hơn hai mươi phút, lại cảm giác như thật dài, bởi vì khoảng thời gian bí mật này chỉ thuộc về riêng hai người bọn họ, không hề bị một ai khác quấy rầy.

Tuy nhiên làm vậy cũng có một số bất lợi:

Bọn họ tới căn tin muộn, những món ngon miệng hoặc đều bị bán hết, hoặc đã chật kín người, xếp hàng dài đằng đẵng.

Điền Chính Quốc đã muốn ăn sườn kho mấy ngày nay rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy hàng người dài mười mấy mét kia thì hai mắt đều tối đen thui.

Hôm nay cũng như thế.

Hai người sánh vai đi vào nhà ăn, người xếp hàng nơi bán sườn kho đã kéo dài tới toàn bộ căn tin, sắp chạm tới tận cửa ra vào.

"Như này cũng hơi quá rồi đó." Điền Chính Quốc nhỏ giọng lẩm bẩm, kéo Kim Thái Hanh đi sang chỗ khác: "Được rồi được rồi, chúng ta vẫn là nên đổi món khác đi."

Nếu như một mình cậu thì cũng có thể đợi được, nhưng bây giờ vẫn có Kim Thái Hanh, cậu ngại để hắn phải chờ quá lâu.

"Muốn ăn cái này sao?" Kim Thái Hanh hỏi.

Điền Chính Quốc bĩu môi: "Cũng muốn, nhưng mà đông..."

"Vậy thì ăn đi." Kim Thái Hanh ngắt lời cậu.

Đôi chân dài của thiếu niên mở ra, bước đến vị trí cuối hàng, vững vàng đứng ở đó.

"Cơ mà..." Điền Chính Quốc há hốc mồm, còn muốn nói thêm gì đó thì Kim Thái Hanh đã nhàn nhạt mở miệng: "Tôi cũng muốn ăn."

Điền Chính Quốc lại bị ngắt lời, trong lòng nóng lên.

"Được." Khóe miệng của cậu không khỏi cong cong: "Chỉ ăn món này thôi thì chắc chắn không đủ no, anh còn muốn ăn thêm cái gì nữa không, em mua."

"Sao cũng được." Kim Thái Hanh thản nhiên nói.

"Vậy thì ăn mì đi!" Đôi mắt của Điền Chính Quốc cong cong: "Em đi mua hai phần mì sợi trước, sau đó sẽ qua bên kia chờ anh."

Cậu đưa tay chỉ vào một dãy ghế trống ở cuối hàng.

Kim Thái Hanh khẽ gật đầu: "Được."

Hàng người sườn kho chậm rãi tiến về phía trước, Điền Chính Quốc chạy tới chạy lui hai lần, đặt bát của hai người vào vị trí vừa nói, lại lần lượt đi lấy đũa và muỗng.

Vừa mới ngồi vào chỗ thì một nam sinh cao gầy, dáng vẻ nhã nhặn vỗ vỗ vai cậu: "Bạn học, bên cạnh cậu có ai ngồi không?"

Bàn trong phòng ăn đều được ghép lại với nhau, xếp ngang thành một hàng dài,Điền Chính Quốc chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh mình, trên bàn còn đặt bát mì của Kim Thái Hanh: "Chỗ này có người, còn những chỗ khác thì không."

"Cảm ơn." Nam sinh gật đầu, chỉ một lát sau lại dẫn thêm hai người tới, mỗi người tự bưng phần ăn của mình ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc, vừa ăn vừa hào hứng nói chuyện phiếm.

Bên kia ba người náo nhiệt càng khiến bên phía Điền Chính Quốc lộ ra vẻ cô đơn, trên mặt nước súp mì đã nổi lên một lớp váng dầu, ánh mắt Điền Chính Quốc xuyên qua ba người đang ầm ĩ, nhìn qua chỗ Kim Thái Hanh xếp hàng ở phía xa.

Tại sao người xếp hàng mua sườn kho lại đông như vậy chứ? Mì cũng sắp nguội hết rồi nè!

Bóng lưng của Kim Thái Hanh chậm rãi di chuyển về phía trước theo hàng người, Điền Chính Quốc nhàm chán vọc đầu đũa, vừa nhìn Kim Thái Hanh, vừa buồn bực chán nản nghe ba người này nói chuyện.

Học sinh cấp ba đều đang trong độ tuổi mới lớn, cái tuổi thích khoe khoang, nói chuyện cũng chẳng biết khiêm tốn gì cả, chẳng mất bao lâu Điền Chính Quốc đã hiểu rõ mối quan hệ của ba người họ rồi.

Nam sinh ngồi đối diện Điền Chính Quốc được gọi là "anh Long", tên đầy đủ Tư Phi Long, khuôn mặt là loại hình nữ sinh thích nhất, thoạt nhìn có hơi cà lơ phất phơ, gã không có mặc đồng phục, nhìn không ra là học sinh trường nào, trên người mặc quần rách lỗ và áo khoác jean, lúc nói chuyện đều mang theo giọng điệu lưu manh.

Hai người còn lại rõ ràng là đàn em của gã, một hồi thổi phồng gã có bao nhiêu cô gái say mê, chốc nữa lại khen gã học tốt cỡ nào.

Thật sự là thiếu muối mà.

Điền Chính Quốc dùng một tay chống cằm, thầm cầu mong Kim Thái Hanh nhanh chóng qua đây một chút, đột nhiên lại loáng thoáng nghe thấy ba chữ "Kim Thái Hanh" phát ra từ ba người này.

Là bởi vì cậu cứ mãi nghĩ đến Kim Thái Hanh, cho nên xuất hiện ảo giác sao?

Điền Chính Quốc bĩu môi, âm thầm giục Kim Thái Hanh lần nữa, tiếp tục buồn chán chờ đợi, song ở chỗ mấy người bên cạnh lại vang lên thêm tiếng "Kim Thái Hanh".

Bọn họ thật sự quen biết sao?

Điền Chính Quốc bắt đầu hứng thú, vểnh tai lên lắng nghe, cuộc trò chuyện của ba người cứ như vậy mà truyền vào lỗ tai cậu.

Nam sinh cao gầy vừa hỏi Điền Chính Quốc đang ngồi ngay bên cạnh cậu, nhét một đũa cơm vào miệng, nhồm nhoàm nói: "Thằng nhóc Kim Thái Hanh kia đến thật hả?"

"Đúng vậy, nó học rất tốt, không đến mới là lạ đó." Người khác gật đầu, liếc mắt nhìn về phía nam sinh đối diện: "Anh Long, làm sao vậy, hai người gặp mặt sao?"

"Tụi bây còn chưa biết xấu hổ hả?" Tư Phi Long mở to mắt trừng bọn họ một cái, sau đó tát cậu bạn kia một cái vào ót: "Nếu không phải tại tụi bây cứ xúi tao, thì cmn ông đây có thể bị u đầu mẻ trán đến thế này à?"

Bàn tay của Điền Chính Quốc dừng lại một chút, mơ hồ nhớ tới chuyện Kim Thái Hanh đánh nhau với người khác mà Phác Trí Mẫn kể trước đây.

Người kia bất mãn ôm lấy cái ót, cười đến không cần mặt mũi: "Này làm sao có thể gọi là tụi em xúi anh được, không phải do anh muốn đánh cược với tụi em sao?"

"Hừ, nhưng tao không có kêu tụi mày nói cho nó biết." Tư Phi Long nhổ một cái vào mặt người kia, dùng tay trái chỉ vào một chỗ trên trán: "Thấy không? Đến giờ vẫn còn sẹo đây này, đau chết ông rồi!"

Lúc này người kia mới cảm thấy hơi áy náy, nhưng cũng bị dập tắt rất nhanh, lập tức mỉa mai nói: "Không phải chứ, ai mà biết nó sẽ đánh thật đâu, không phải chỉ là lừa nó một chút thôi sao, cứ làm như mấy nhỏ bị lừa gạt tình cảm ấy."

Qua hai ba câu nói, Điền Chính Quốc đã hiểu được tình huống rõ ràng.

Tư Phi Long tự xưng mình là đại ca ở cấp hai, mà Kim Thái Hanh là người ít hòa đồng nhất trong lớp, chưa từng tiếp xúc với bọn họ. Thế là mấy tên đàn em mới ồn ào, nói anh Long như vậy không xứng làm đại ca, nhất định phải thu phục Kim Thái Hanh mới được.

Mà Tư Phi Long vốn sỉ diện còn cậy mạnh, bị bọn họ xúi dục thì mờ mắt, đánh cược chắc chắn có thể kết bạn với Kim Thái Hanh, thế là vì vụ cá cược này mà chủ động tiếp cận hắn, thật sự trở thành bạn bè.

Nhưng từ trong giọng điệu của bọn họ là có thể nghe ra, thật ra bọn họ đều rất xem thường Kim Thái Hanh, cảm thấy hắn ra vẻ, giả thanh cao.

Điền Chính Quốc cố gắng đè lại lửa giận của mình, rốt cuộc cũng hiểu rõ sự thật năm đó.

Hai người đánh nhau chỉ vì Kim Thái Hanh phát hiện ra bọn họ lừa dối hắn, đó hoàn toàn không phải lỗi của Kim Thái Hanh!

Ba người còn đang nhiệt tình trò chuyện, anh Long bỗng nhiên thả tay trái xuống, rõ ràng xem việc bị Kim Thái Hanh đánh là một chuyện hết sức mất mặt, vô cùng tức giận nói: "Cmn Kim Thái Hanh đúng là thằng thần kinh, loại người như nó dù có học tốt cách mấy cũng đéo có tác dụng gì, ra xã hội chỉ là chó điên thích cắn bậy..."

Điền Chính Quốc chưa từng nhìn thấy ai đổi trắng thay đen, trốn tránh trách nhiệm như vậy, trong lòng vừa tức giận vừa khó chịu, không thể nhịn được nữa, dùng đũa đập thật mạnh lên mặt bàn.

Tư Phi Long bị tiếng động bên này làm cho giật nảy mình, giương mắt nhìn qua.

Nam sinh trước mặt thoạt nhìn rất gầy gò, ngoan ngoãn, nhưng từ sâu bên trong lại toát ra vẻ tàn nhẫn không thể giải thích được, ánh mắt ấy khiến người khác không ai dám chọc vào cậu.

Lần cuối cùng gã nhìn thấy ánh mắt này, chính là khi bị Kim Thái Hanh đánh cho một trận.

Kim Thái Hanh vô cùng lạnh lùng, cũng vô cùng tàn nhẫn, đôi mắt lạnh lẽo tựa như chim ưng, dường như có thể nuốt chửng sinh mệnh, ngay từ đầu gã đã biết rõ.

Nếu như không phải đám bạn ồn ào nói rằng gã sợ, thì gã tuyệt đối sẽ không bao giờ dính líu với Kim Thái Hanh.

Mà lúc này, thiếu niên trước mặt đang nhìn gã chằm chằm, ánh mắt sáng rực, miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.

"Là bởi vì cậu bị đánh cho chập mạch, nên ngay cả chó điên cũng không bằng sao?"

Người nói vô tâm người nghe hữu ý, sắc mặt Tư Phi Long thoáng chốc thay đổi.

Điểm số của gã không tính là nổi trội trong đám anh em, thậm chí lần này còn suýt nữa bị loại, đây vẫn luôn là cái gai sâu trong lòng gã.

Bị chọc vào chỗ đau, Tư Phi Long mở miệng bèn muốn chửi thề, nhưng sau khi cân nhắc hơn thiệt, gã cười cười, giọng điệu chậm lại: "Chào bạn học, cậu quen biết Kim Thái Hanh sao? Tôi nghĩ có thể cậu đã hiểu lầm gì đó với chúng tôi..."

Gã vẫn luôn muốn xây dựng hình ảnh một người đại ca chính trực, không thể để lộ nhược điểm như vậy, chí ít thì việc trào phúng sau lưng bạn học cũng không tính là đẹp mặt gì cho cam.

Còn chưa nói hết câu, gã đã trông thấy Kim Thái Hanh đang bưng hai đĩa sườn kho đi về phía bên này.

Bầu không khí lập tức đông cứng lại, cả bốn người trên bàn đều lập tức im lặng.

Cơ thể Điền Chính Quốc còn cứng ngắc hơn, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào động tác của Kim Thái Hanh.

Đĩa nhỏ được đặt xuống trước mặt Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh lạnh nhạt ngồi xuống.

Từ trước đến nay hắn đều không để ý đến đám người râu ria kia mấy, cho nên ba người đang ngồi bên cạnh thậm chí còn chẳng lọt vào mắt hắn.

Điền Chính Quốc muốn nói rồi lại thôi, Kim Thái Hanh cầm lấy chiếc đũa gõ một cái lên bát không nặng không nhẹ, giọng điệu dặn dò: "Mau ăn đi, sắp tới giờ học rồi."

Nam sinh cao gầy điên cuồng chớp mắt với đàn em, dùng động tác miệng nói: "Làm sao bây giờ???"

Biểu cảm khoa trương đến cực điểm, còn có cả khua tay múa chân nữa.

Một người khác cũng dùng động tác miệng nói lại với gã: "Làm sao em biết được!!!"

Động tác thế này ngược lại cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Kim Thái Hanh.

Hắn vô thức ngẩng đầu, đến lúc nhìn thấy rõ ba người bên cạnh là ai, thì biểu cảm lập tức lạnh xuống, sắc mặt từ từ tái nhợt.

Máu xông lên não, những lời nói châm chọc của gã không ngừng quẩn quanh trong đầu hắn.

"Đúng, tao lừa mày đó, vậy thì sao?"

"Mày sẽ không nghĩ có người thật sự muốn kết bạn với mày đâu ha?"

"Cái bản mặt như người chết kia của mày thì ai sẽ thích chứ, đừng có nằm mơ nữa."

...

Bầu trời ảm đạm, máu tươi mang lại cho người ta cảm giác buồn nôn, không thể trốn thoát, lít nhít quấn lên người hắn.

Ngón tay đột nhiên siết chặt lại, móng tay gần như bấm sâu vào trong máu thịt.

Điền Chính Quốc... Tại sao lại ở cùng bọn họ?

Nhìn thấy vẻ mặt của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc lập tức tỉnh táo lại, bắt lấy bàn tay lạnh buốt của hắn, sốt sắng giải thích: "Anh biết bọn họ sao? Em vừa mới nghe bọn họ nói xấu anh, nên nhịn không được mắng bọn họ hai câu."

"Anh đừng để ý đến bọn họ, anh nhìn em này, em chính là Quốc Quốc!"

Cảm giác ấm áp truyền đến từ cổ tay, Kim Thái Hanh thống khổ nhắm hai mắt lại, kịch liệt thở dốc, bên tai đều là tiếng ù ù như trời long đất lở.

Nhìn thấy bộ dáng này của hai người, Tư Phi Long ngược lại bình tĩnh xuống.

Gã đã từng chứng kiến dáng vẻ nổi điên của Kim Thái Hanh, thật sự cảm thấy hắn là tên điên, cho nên cũng không tin sẽ có người sẵn lòng làm bạn với hắn.

Gã nghĩ thiếu niên gầy teo trước mặt này chẳng mấy chốc cũng sẽ biết sợ, không muốn dính líu một chút quan hệ nào với Kim Thái Hanh.

Gã thậm chí còn nhếch miệng, thêm dầu vào lửa nói: "Thì ra cậu là bạn của Kim Thái Hanh, thật trùng hợp, làm quen một chút đi, tôi tên Tư Phi Long, cũng là bạn cấp hai của cậu ấy."

Còn cố ý nhấn mạnh chữ "bạn" này.

"Có lẽ cậu đã có chút hiểu lầm với tôi rồi." Gã đút một tay vào túi, nở nụ cười gần như hiền lành: "Tôi không phải là loại người hay nói xấu sau lưng người khác đâu, vả lại chúng tôi cũng đã từng có quan hệ rất tốt hồi cấp hai, nhưng một ngày nọ, Kim Thái Hanh lại vô duyên vô cớ đánh tôi đến toác cả đầu."

"Tên Kim Thái Hanh này có thể đã có khuynh hướng bạo lực từ bé, cậu kết thân với cậu ta thì chú ý một chút, cẩn thận ngày nào đó cũng giống như tôi, bị cậu ta đâm một dao vào lưng lúc nào không biết."

Kim Thái Hanh đột nhiên mở mắt, sâu trong đáy mắt tràn ngập đau đớn và tàn nhẫn.

Hắn đưa tay quơ lấy cái đĩa trên bàn, nhưng Điền Chính Quốc đã đi trước hắn một bước, đứng dậy ngăn ở trước mặt hắn.

"Tôi là bạn của anh ấy, còn cậu thì không."

Điền Chính Quốc gằn từng chữ: "Cặn, bã."

Cậu không để ý tới ba người kia nữa, kéo Kim Thái Hanh đứng dậy tìm một chỗ ngồi cách xa bọn họ nhất, bưng hết đồ ăn trên bàn đi.

Làm xong hết thảy những chuyện này, Kim Thái Hanh vẫn còn đang ngây người ngồi xuống, đôi ngươi đen nhánh tựa như một vũng nước đọng yên tĩnh đã lâu.

Điền Chính Quốc khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Ăn đi..."

Cậu cố ý nói thật chậm, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng còn chưa kịp nói xong thì đã bị Kim Thái Hanh nắm chặt lấy cổ tay.

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Điền Chính Quốc, tất cả những cảm xúc tích tụ bấy lâu nay của Kim Thái Hanh rốt cuộc cũng bộc phát.

Toàn bộ bàn tay hắn đều run rẩy, gân xanh nổi lên rõ ràng, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà mất đi màu máu trở nên tái nhợt, nắm chặt đến nỗi khiến cho cổ tay của Điền Chính Quốc cũng cảm thấy đau đớn.

Tựa như muốn khảm cậu vào tận trong xương tủy.

"Quốc Quốc." Giọng nói của hắn thật khàn, dây thanh quản run rẩy, từng chữ đều giống như bị giấy nhám chà qua.

"Tôi thật sự, từng coi cậu ta là bạn."

Điền Chính Quốc ngơ ngác một lúc, nỗi tức giận bỗng nhiên đều hóa thành từng cơn đau đớn, khiến cho những bộ phận trong cơ thể cậu đều nhói lên.

Cậu nghe hiểu, nghe hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Kim Thái Hanh, nhưng lại vô cùng phẫn hận vì bản thân trì độn, vì sao cậu lại không phát hiện ra chuyện này sớm hơn.

Bởi vì thật sự xem người kia là bạn, cho nên khi biết được gã chỉ vì một vụ cá cược nhảm nhí mà tiếp cận hắn, hắn mới có thể mất khống chế và tuyệt vọng như vậy.

Điền Chính Quốc hệt như một con cá sắp chết, trên ngực còn bị đè nặng bởi tảng đá thật lớn, cậu kịch liệt thở dốc, cố gắng tìm kiếm một chút không khí trong sự ngột ngạt này, nhưng vẫn không thể nào thở nổi.

Cậu biết, đây chẳng qua chỉ là một phần ngàn vạn nỗi đau mà Kim Thái Hanh đã phải chịu qua.

Kim Thái Hanh nghĩ rằng mình đã gặp được ánh sáng, về sau lại phát hiện nó cùng lắm chỉ là vảy cá bẩn lẫn trong rãnh nước hôi thối.

Cho nên mới kháng cự ánh sáng đến như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro