Chương 32: Ba loại ảo tưởng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe buýt lắc lư chạy về phía trước, Mẫn Doãn Kỳ nhớ lại mùi sữa thơm ngọt vừa rồi, cảm thấy vẫn còn ăn chưa đủ, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Điền Chính Quốc đang tựa đầu lên vai Kim Thái Hanh ngủ ngon lành.

Điền Chính Quốc ngủ không yên, một hồi lại muốn động động chỗ này nhích nhích chỗ kia, sau đó khịt mũi vài tiếng, Kim Thái Hanh dứt khoát bắt lấy cổ tay cậu, giam ở trước ngực mình.

Nắng thu gay gắt chiếu lên từng hàng dương bên đường, đổ xuống một vệt bóng mờ trải dài trên ghế.

Tại nơi sáng tối giao hòa, Kim Thái Hanh khẽ rũ mắt, bên trong đôi ngươi đen nhánh chỉ có một bóng người.

Dịu dàng.

Trong một khoảnh khắc, cụm từ này đột nhiên nảy ra trong đầu Mẫn Doãn Kỳ, lại hoàn toàn không có cách nào liên hệ nó với Kim Thái Hanh cả.

Bọn họ ngồi rất gần nhau, còn là quan hệ bàn trước bàn sau, Mẫn Doãn Kỳ khó tránh khỏi sẽ phải giao tiếp với Kim Thái Hanh, nhưng hắn luôn cảm thấy Kim Thái Hanh không giống như những người khác.

Cũng không thể nói là hắn tự bế, người khác nói chuyện với hắn, hắn cũng sẽ đáp lời, hỏi bài hắn hắn vẫn sẽ chỉ, hơn nữa còn logic rõ ràng ngôn từ rành mạch, nhưng chỉ vỏn vẹn ở giới hạn đó, hắn dường như đều xem những người khác là vô hình, cũng biến mình thành một màu trong suốt, tựa như trở thành linh hồn mờ mịt, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhẹ nhàng rời khỏi thế giới này không chút lưu luyến.

Nhưng hiện tại, Mẫn Doãn Kỳ nhìn thấy rõ một lớp ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lấy Kim Thái Hanh.

Linh hồn trong suốt được trao cho thực thể.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn chằm chằm về phía bên này, lại không biết cách khiêm tốn tí nào. Kim Thái Hanh nhàn nhạt liếc qua, đưa tay ôm Điền Chính Quốc vào trong ngực.

Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng, cố gắng mở mắt, mí mắt còn không chịu được mà dính vào nhau: "Ưm... Tới rồi sao?"

"Vẫn chưa, ngủ một lát nữa đi."

Giọng nói Kim Thái Hanh nhẹ đến gần như là thì thào.

Điền Chính Quốc vô cùng tín nhiệm Kim Thái Hanh, tiếp tục vùi đầu vào trong ngực hắn ngủ say sưa.

Kim Thái Hanh kéo quần áo nhăn nhúm của cậu thật phẳng, sau đó nhàn nhạt nhìn về phía Mẫn Doãn Kỳ.

Mẫn Doãn Kỳ hệt như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc, luôn cảm thấy ánh mắt này của Kim Thái Hanh mang theo ý khiêu khích.

Thế nhưng chẳng mấy chốc hắn đã hiểu ra, Kim Thái Hanh là đang khoe khoang, khoe hắn và Điền Chính Quốc có quan hệ rất tốt.

Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên nghẹn một cái, mặc dù không biết chuyện này thì có gì đáng để khoe, nhưng một chút nhiệt huyết không phục trong lòng lại ồ ạt ập tới.

Quan hệ tốt thì ghê gớm lắm sao?

Ai mà không có quan hệ tốt chứ?

Hắn quay đầu lại nhìn Phác Trí Mẫn, hỏi thẳng: "Cậu có mệt không?"

Phác Trí Mẫn đang nghe nhạc, những năm nay MP3 khá được thịnh hành, cậu ta nắm máy nghe nhạc nho nhỏ trong tay, bên trong chứa đầy những bản nhạc phong cách khác nhau.

Cậu ta không nghe rõ Mẫn Doãn Kỳ nói cái gì, cánh tay tinh tế trắng nõn nâng lên, lấy tai nghe xuống theo đó khiến mái tóc hơi dài bên tai lay động.

Phía bên bọn họ ngược sáng, ánh sáng trong xe không tốt như bên ngoài, rung rinh, mờ nhạt lại mơ hồ.

Phác Trí Mẫn rất gầy, rất trắng, những động tác hững hờ thế này thật giống như từng ở trong lớp học tối tăm, xem loại phim bí ẩn lại khó hiểu kia vậy, nhịp tim Mẫn Doãn Kỳ cấp tốc tăng lên một cách không thể khống chế.

"Làm sao vậy?" Phác Trí Mẫn hỏi.

"Không có gì!" Mẫn Doãn Kỳ theo bản năng trả lời, lại một lúc sau thì đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.

Hắn gãi đầu, nụ cười vốn tùy tiện lại không hiểu sao hơi nhăn nhó: "Chỉ là muốn hỏi cậu một chút, cậu có thấy mệt không?"

Phác Trí Mẫn chớp mắt mấy cái, nở nụ cười lịch sự: "Cảm ơn, tớ không có."

Cậu ta trông rất ngoan, trên khuôn mặt còn có hai lúm đồng tiền nhỏ, lúc cười rộ lên đều khiến Mẫn Doãn Kỳ miệng lưỡi khô khốc.

Đầu óc Mẫn Doãn Kỳ đang rất loạn, nên miệng cũng không quá nghe lời: "Thật, thật sự không mệt sao?"

Phác Trí Mẫn mở to hai mắt gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Nhưng mà tôi cảm thấy cậu đang rất mệt!"

Phác Trí Mẫn: "...?"

Lời vừa mới thốt ra khỏi miệng, Mẫn Doãn Kỳ bèn lập tức vỗ trán một cái.

Hắn vội vàng mập mờ giải thích: "Ý tôi không phải như vậy, chỉ là tôi cảm thấy... cảm thấy..."

Mặc cho bình thường hắn ăn nói lái lụa thế nào, thì lúc này đột nhiên cũng phải nghẹn lại một lúc.

"...Cảm thấy ngồi xe thật mệt!"

Bị nghẹn lúc lâu, xe rốt cuộc cũng có thể lái tiếp, hắn bịa ra một cái cớ, lại còn là lý do thông thường nhất.

Mẫn Doãn Kỳ nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Cậu nghĩ xem, lát nữa chúng ta làm lễ khai mạc xong là phải bắt đầu học rồi, một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có, cậu nên nhân lúc ở trên xe mà ngủ một giấc, nạp lại năng lượng thì mới có tinh thần giải đề!"

Phác Trí Mẫn suy nghĩ một lát, vậy mà thật sự cảm thấy hắn nói hơi có lý.

"Cũng phải." Cậu ta nghiêm túc gật đầu, tắt MP3 rồi thật sự nhắm mắt bắt đầu ủ cơn buồn ngủ.

Mẫn Doãn Kỳ không hiểu sao có hơi chột dạ, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, lại không nhịn được mà cảm thán tới độ đỏ hết cả mặt:

Dáng vẻ của Phác Trí Mẫn thật cmn đẹp, lông mi thật dài, nước da thật trắng.

Mẹ của Mẫn Doãn Kỳ từng gặp qua Điền Chính Quốc một lần, về sau mỗi ngày đều nhắc tới bên tai hắn, nói Điền Chính Quốc ngoan ngoãn nghe lời biết bao nhiêu.

Mà bây giờ, suy nghĩ trong đầu Mẫn Doãn Kỳ chỉ toàn là: Điền Chính Quốc thì ngoan cái gì chứ, Phác Trí Mẫn mới vừa ngoan ngoãn vừa dễ dụ.

Xe buýt lắc lư chạy tới điểm đến, học sinh trên xe đã ngủ tới ngã trái ngã phải mấy phía.

Chương Sở Sở gọi từng người bọn họ dậy, để mọi người xếp hàng xuống xe chuẩn bị cho lễ khai mạc trại huấn luyện.

Điền Chính Quốc vẫn còn chưa ngủ đủ đã bị gọi dậy, mơ mơ màng màng xuống xe, đầu óc đều thật mê mang.

Thế nhưng vẫn còn phải trải qua một buổi khai mạc vừa dài dòng lại tẻ nhạt, toàn bộ học sinh đứng bên trong sân vận động, nghe giáo viên dõng dạc phát biểu cổ vũ, Điền Chính Quốc cố gắng giữ vững tinh thần, mí mắt trên dưới vẫn không nhịn được mà dính vào nhau.

Cảnh tượng mơ màng trước mắt đột nhiên khẽ lay động, Kim Thái Hanh vốn đứng ở sau lưng Điền Chính Quốc lại đi lên trước mặt cậu.

"Ngủ đi." Giọng nói thiếu niên truyền đến từ phía trước, hòa với gió thu, nhẹ nhàng xen lẫn trầm thấp rơi vào bên tai Điền Chính Quốc.

Từng lớp người xếp thành hàng trên sân vận động, âm thanh của giáo viên xuyên qua micro, truyền đi mọi ngóc ngách.

Tại một góc nào đó, một thiếu niên đang níu lấy áo của thiếu niên khác, nấp sau lưng hắn ngủ đến an ổn.

Mẫn Doãn Kỳ đứng ở bên cạnh, nhìn Điền Chính Quốc có thể đứng ngủ ngon lành, lại nhìn Phác Trí Mẫn đang chăm chú nghe phát biểu, thậm chí còn có thể lấy sổ nhỏ ra để ghi chú, hồi lâu thì thở dài một hơi.

Không phải hắn bại dưới tay Kim Thái Hanh, mà là Điền Chính Quốc dễ ngủ quá đó chớ!

*

Lễ khai mạc dài đằng đặc cuối cùng cũng kết thúc, nghe được âm thanh ồn ào nổi lên xung quanh, Điền Chính Quốc duỗi người một cái, ngủ ngon quá chừng.

Lúc mở to mắt, thì nhìn thấy vẻ mặt một lời khó nói hết của Mẫn Doãn Kỳ, chỉ thiếu điều viết hẳn bốn chữ "Cậu là heo hả" lên mặt thôi.

"Làm sao vậy?" Điền Chính Quốc khó hiểu hỏi.

Mẫn Doãn Kỳ há hốc mồm, cuối cùng nói: "...Không có gì."

Điền Chính Quốc chớp mắt mấy cái, trên mặt đầy dấu chấm hỏi, còn định nói thêm gì đó, thì Kim Thái Hanh ở bên cạnh đút tay vào túi, thản nhiên nói: "Đã đến giờ ăn trưa."

"Nhanh như vậy sao?" Điền Chính Quốc hơi giật mình, đôi mắt vừa tỉnh ngủ vẫn còn vương ánh nước, lại đột nhiên nhớ tới điều gì, đôi mắt tràn đầy hưng phấn nói với Kim Thái Hanh: "Vậy chúng ta cùng nhau đi ăn nha!"

Tư thế kia giống hệt như chiếc đuôi nhỏ đang vểnh lên thật cao.

Dù cho là ở trường học, bọn họ cũng rất ít khi ăn cơm cùng nhau, Kim Thái Hanh ra khỏi lớp từ sớm, thường thường không đợi Điền Chính Quốc kịp mở miệng đã biến mất không thấy tăm hơi. Hiện tại khó khăn lắm mới có được cơ hội này, trong lòng Điền Chính Quốc tràn đầy chờ mong.

"Được." Lần này Kim Thái Hanh đồng ý rất dễ dàng, khóe môi hơi giương lên, lại làm như lơ đãng mà liếc nhìn về phía Mẫn Doãn Kỳ.

Trong lòng Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên có hơi sợ hãi, tại sao hắn luôn cảm thấy, Kim Thái Hanh lại có địch ý nồng đậm như vậy với hắn chứ?

...Chắc chắn là ảo giác, Mẫn Doãn Kỳ lắc đầu, đè xuống cái suy nghĩ quái gở kia.

Bọn họ không thù không oán, cũng đều là bạn của Điền Chính Quốc, chẳng có lý do gì mà Kim Thái Hanh lại có thù oán với hắn cả.

*

Sau giờ cơm trưa, chương trình học căng thẳng lại nối tiếp nhau ập tới.

Thời gian đào tạo eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, các giáo viên giảng bài hệt như bắn súng liên thanh đùng đùng không ngừng, độ khó đề bài cũng hơn trước đó tới mấy bậc thang, dù đã quen với tốc độ nói bình thường của Chương Sở Sở, Điền Chính Quốc vẫn có hơi choáng ngợp.

Sự biến thái của tập huấn không chỉ có thế, sau giờ học buổi chiều, ba tiết tự học tối lại trở thành thời gian kiểm tra hoàn hảo.

Mỗi ngày một bộ đề mô phỏng biến thành hạng mục giải trí bền vững trong trại tập huấn.

Sau ba ngày huấn luyện ma quỷ, bên dưới mí mắt của Điền Chính Quốc đã xuất hiện một lớp quầng thâm, những lúc lê bước còn mang theo cảm giác thật lâng lâng.

Dựa theo kế hoạch trên lịch trình, mỗi ngày sau bữa ăn đều có một tiếng nghỉ trưa, nhưng đều đang ở trong khoảng thời gian trọng yếu này, toàn bộ lớp cũng không có mấy người chợp mắt.

Mọi người nhanh chóng đi về nhà ăn cơm nước xong xuôi, ghế ngồi còn chưa kịp lạnh đã đồng loạt quay lại vị trí, thả mình vào trong biển câu hỏi.

Chỗ ngồi ở đây là do giáo viên sắp xếp, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không có ngồi cùng nhau.

Mặc dù Điền Chính Quốc hơi mất mát, nhưng cũng không còn cách nào, sau khi tan tiết thì xoa xoa cái bụng đói meo, theo sau dòng người chen chúc chuẩn bị ăn cơm.

Vừa mới đứng lên, trước mắt đột nhiên xuất hiện một "bức tường", một nam sinh cao ráo chân dài đã chặn hết đường đi của cậu.

Lại là Kim Thái Hanh.

Đôi mắt Điền Chính Quốc thoắt cái sáng lên: "Anh muốn đi ăn cơm cùng em không?"

"Vẫn chưa quá đói." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc bĩu môi, "ồ" một tiếng, mí mắt bất giác cụp xuống.

Bọn họ đã qua vài ngày chưa nói lời nào, Kim Thái Hanh không muốn đi ăn cùng cậu dù chỉ một chút sao?

Không muốn cũng được, để tự cậu đi vậy.

Điền Chính Quốc vừa đi được một bước, Kim Thái Hanh lại đột nhiên mở miệng: "Chờ chút nữa rồi đi cùng nhau có được không?"

Kim Thái Hanh thản nhiên nói: "Hiện tại có rất nhiều người, tôi muốn đợi lát nữa rồi đi."

Đương nhiên là được!

Chỉ cần được ở cùng hắn, lúc nào cũng có thể.

Tâm trạng của Điền Chính Quốc lại chuyển từ mây mù sang nắng ấm, cong mắt lên nói: "Được!"

Phòng học chẳng mấy chốc đã vắng tanh, Kim Thái Hanh trở về chỗ ngồi cầm lấy vở bài tập, ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc.

Hai người không được xếp vào cùng phòng ngủ, cũng không được ngồi cùng bàn, tính toán kỹ lưỡng thì đã ba ngày không cách gần nhau như vậy rồi.

Tục ngữ có câu một ngày không gặp như cách ba thu, Điền Chính Quốc gập đầu ngón tay xuống đếm, vậy là bọn họ đã mười năm chưa ở gần nhau rồi.

Chẳng trách cậu lại nhớ nhung như vậy.

Thậm chí chỉ cần Kim Thái Hanh ngồi ở bên cạnh, thì đã cảm thấy trong ngực giống như có một con thỏ đang bộp bộp bộp nhảy nhót lung tung.

Cậu ổn định lại tinh thần, dùng bút chọc chọc cánh tay của Kim Thái Hanh, đẩy sách bài tập đến trước mặt hắn, muốn hỏi vài đề bài không hiểu, mà Kim Thái Hanh cũng vô cùng tự nhiên nhận lấy cây bút, hệt như khi bọn họ còn ngồi cùng bàn vậy.

Gió thu se lạnh xào xạc lướt qua cơ thể hai thiếu niên trong lớp, khớp xương bàn tay rõ ràng của Kim Thái Hanh nắm chặt cây bút, để lại nét chữ rồng bay phượng múa trên quyển vở của Điền Chính Quốc.

Giọng nói Kim Thái Hanh trong trẻo, logic rõ ràng, sau khi thuần thục nói xong chữ cuối cùng, đầu bút theo thói quen buông xuống một dấu chấm xinh đẹp và mạnh mẽ trên mặt giấy.

Hắn ngẩng đầu, muốn hỏi Điền Chính Quốc nghe có hiểu hay không, mới chợt nhận ra khoảng cách của hai người đã gần nhau như vậy, đầu dường như đã tựa sát vào nhau.

Điền Chính Quốc đột nhiên có cảm giác ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn.

Thời gian tưởng chừng như chậm lại, bầu không khí kiều diễm lặng lẽ bao phủ lấy hai người, tựa như ngày xuân lặng lẽ phất lên từng hàng tơ liễu, lại hệt như ùn ùn kéo tới nơi này.

Đáy lòng Điền Chính Quốc tựa như suối nước nóng đầu xuân, ùng ục nổi lên những bọt nước nhỏ, sôi trào nổ tung từng cái một.

Kim Thái Hanh... có phải là cũng thích cậu hay không?

Lại lặng yên nhìn nhau như vậy vài giây, Điền Chính Quốc không nhịn được mà quay đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh nhìn em làm gì..."

"Tôi không có nhìn cậu."

Kim Thái Hanh cụp mắt, ngữ điệu nhàn nhạt.

Điền Chính Quốc trầm giọng "ừm" một tiếng, ánh sáng trong mắt chợt ảm đạm đi.

Vậy có lẽ đây chính là ba loại ảo tưởng trong cuộc sống.

Ảo tưởng có người gọi tên mình.

Ảo tưởng người ấy nhìn mình.

Ảo tưởng người ấy thích mình.

Bởi vì bản thân thật sự rất thích người ấy.

Điền Chính Quốc uể oải rũ mắt xuống, cũng không nhận ra sự rối bời chợt lóe lên trong mắt Kim Thái Hanh.

Bầu không khí dường như có hơi xấu hổ, Điền Chính Quốc muốn nói gì đó để chuyển đề tài, thì bên ngoài hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Những người đi ăn ban đầu đã trở lại, phòng học chẳng mấy chốc lại trở nên ồn ào.

Điền Chính Quốc đã tìm được chủ đề, mất tự nhiên hỏi hắn: "Anh, muốn đi ăn trưa không?"

Kim Thái Hanh trầm giọng "ừm" một tiếng, hai người thu dọn tập sách, cùng nhau ra khỏi phòng học.

Ve thu vẫn còn bám trụ trên cành cây kêu vang, líu ra líu ríu.

Hai người sánh vai đi cùng nhau, lại không có ai dám nhìn về phía người bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro