Chương 55: Em trêu chọc trước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh nói, hắn có dục vọng chiếm hữu không bình thường với cậu.

Hắn nói hắn muốn trói cậu lại, khoá lại bên người, muốn cậu làm một con thỏ nhỏ của riêng hắn, muốn làm cậu khóc.

Hắn nói tất cả.

Hắn lần lượt vạch trần những suy nghĩ xấu xa của mình, bày ra trước mắt Điền Chính Quốc.

Sau khi nói xong, Kim Thái Hanh thậm chí còn không dám chạm vào Điền Chính Quốc, lại sợ cậu thật sự muốn chạy trốn, bàn tay níu lấy góc áo cậu, đầu ngón tay siết chặt không cam lòng buông ra.

"Điền Điền, tôi..."

Cổ họng hắn nghẹn lại, muốn nói gì đó để giải thích, nhưng lại nhận ra mình chẳng còn lời nào cả. Cuối cùng, hắn chỉ có thể chịu đựng đau khổ mà nhắm mắt lại.

"Tôi là một kẻ biến thái." Rốt cuộc, hắn cho bản thân mình một kết luận.

Không ai muốn hình dung bản thân theo cách này trước mặt người mình thích, nhưng Kim Thái Hanh chẳng thể tìm được từ ngữ nào khác nữa.

Vừa nói xong, xung quanh trở nên yên tĩnh trở lại, đầu ngón tay trắng bệch của Kim Thái Hanh khẽ run lên, yên lặng chờ phán quyết cuối cùng.

Ban đêm, tiếng côn trùng và chim kêu ríu rít, gió cuốn từng đợt lá vàng, tiếng chuông khoan khoái vang lên rồi mất đi, duy chỉ không nghe thấy âm thanh của Điền Chính Quốc.

Huyết dịch toàn thân lại nguội lạnh xuống, trái tim rầu rĩ, tựa như bị mắc vào một đầm lầy sâu không đáy, liên tục chìm xuống, chẳng thể nhìn thấy ánh sáng.

Cảm giác mất trọng lượng, khó thở ập tới, trước mắt là một màu đen kịt, cổ họng hệt như bị một vật gì đó lấp đầy, thân thể lửng lơ giữa khoảng không chẳng cách nào chạm xuống đất.

Có lẽ quả thực là không thể tiếp nhận đi, đúng vậy, ai lại có thể chấp nhận sự biến thái này chứ.

Kim Thái Hanh ép buộc chính mình, tựa như buộc người chết đuối phải từ bỏ giãy giụa, từng chút từng chút nới lỏng bàn tay đang níu lấy áo của Điền Chính Quốc ra.

"Thật xin lỗi, tôi --"

Ngay tại lúc hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, Điền Chính Quốc rốt cuộc mở miệng: "Cho nên, anh thích kiểu này sao?"

Giọng nói mềm mềm nhẹ nhẹ, âm cuối như thể mang theo một chiếc đuôi nhỏ bằng nhung. Kim Thái Hanh đột nhiên ngẩng đầu, mới phát hiện bây giờ hai má của cậu đã đỏ bừng, sắc đỏ nhanh chóng lan ra toàn bộ khuôn mặt.

Điền Chính Quốc liếm môi, ngập ngừng nói ra vài từ mấu chốt: "Đóng vai nhân vật? Cầm tù? Trói lại? Còn có... bạo dâm?"

Điền Chính Quốc run lên một lúc mới có thể tỉnh táo sau trận kích động này, cảm xúc lo lắng ban đầu đã biến mất không thấy tăm hơi, duy chỉ còn lại mỗi sự thẹn thùng.

Xem như có để cậu trùng sinh lại lần nữa cũng không nghĩ ra, Kim Thái Hanh nói "không giống" là chỉ loại chuyện này.

Ở những năm nay mà nói đây có thể là một điều cấm kỵ không được nhắc đến, nhưng với sự phát triển của Internet sau này, những sở thích ấy trở nên không còn quá xa lạ. Chẳng qua chỉ là điều hòa sinh hoạt và tình thú, tuy rằng Điền Chính Quốc chưa từng chủ động tìm hiểu, nhưng cũng từng nghe loáng thoáng qua.

Cậu nghĩ, nếu như Kim Thái Hanh thích, dường như cậu cũng không cảm thấy chán ghét.

Điền Chính Quốc ho nhẹ một tiếng, hai má đỏ rực, nhưng không muốn Kim Thái Hanh lại hiểu lầm mình lần nữa, vì vậy chịu đựng xấu hổ nói: "Việc kia, nếu như anh thích, thì chúng ta cũng có thể thử một chút... Nhưng mà phải đợi sau khi tốt nghiệp, với lại, em có hơi sợ đau, cho nên..."

Điền Chính Quốc đã độc thân suốt hai đời liền chưa từng yêu đương lấy một lần. Dù cho có đặt vào tình trạng tuổi tác lúc ấy, thì khi nói đến chuyện này cũng khiến người ta cảm thấy xấu hổ, huống chi bọn họ bây giờ vẫn chỉ là học sinh cấp ba.

Âm thanh của cậu càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng gần như bé đến mức không thể nghe thấy.

Mà, Kim Thái Hanh rõ ràng là còn thẹn thùng hơn cả cậu.

Trên khuôn mặt băng giá quanh năm của thiếu niên hiện lên một màu hồng nhạt, bàn tay lạnh buốt vội vàng nắm chặt lấy tay cậu: "Sẽ không! Điền Điền, tôi sẽ không làm đau em! Đừng sợ, em đừng sợ tôi!"

Giọng điệu vội vã, thậm chí còn mang theo vẻ cầu xin.

Dù là lúc cực đoan và âm u nhất, ngay cả khi chưa hề đạt được, hoặc thậm chí tự xem mình vĩnh viễn sẽ không có được cậu, hắn đều chưa từng nghĩ sẽ làm cậu đau.

Hắn chỉ muốn khóa cậu lại, giấu đi, lưu lại trên người dấu ấn của riêng hắn, chứ không còn gì hơn.

Hắn làm sao có thể cam lòng để cậu chịu đau đớn? Cậu chính là Điền Điền quý giá nhất của hắn kia mà.

Điền Chính Quốc khẽ giật mình, cậu đã hoàn toàn hiểu được nỗi bất an và e ngại trước đó, vì vậy cẩn thận hỏi: "Là vì chuyện này nên anh mới xa lánh em sao? Sợ em không tiếp thu được, sẽ rời xa anh?"

"...Ừm."

"Lần học kỳ hai lớp Mười một kia...?"

"Cũng như vậy." Kim Thái Hanh thấp giọng thừa nhận.

Sống mũi Điền Chính Quốc chua xót, sau khi biết được sự thật, cảm xúc hiện tại chỉ còn lại đau lòng.

Anh Thái Hanh của cậu quá tốt, quá chịu đựng, quá đỗi kiềm chế.

Người dịu dàng như vậy, làm sao cậu có thể sợ hãi mà rời bỏ hắn đây.

Giọng nói của Điền Chính Quốc mềm xuống, mang theo một chút giọng mũi: "Không sao, em không sợ."

Cậu hít mũi một cái, cố ý nhẹ giọng nói: "Vậy anh thật sự thích những loại hình em nói trước đó nhỉ? Đuôi thỏ có được không? ...Còn có còng tay? Trên mạng hình như có đặt làm theo yêu cầu, đến lúc đó tụi mình có thể --"

"Điền Điền!" Hầu kết Kim Thái Hanh nhấp nhô, mừng rỡ và thống khổ đồng thời hiện lên trong đáy mắt.

Hắn cắn răng, kinh ngạc nhìn Điền Chính Quốc, từng chữ nói ra đều vô cùng đau đớn: "Em... thật sự có thể chấp nhận được ư? Em không cảm thấy biến thái, không sợ, không sợ tôi làm tổn thương em?"

Điền Chính Quốc cười, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh sẽ làm tổn thương em sao?"

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, đôi mắt của Điền Chính Quốc mang theo vẻ hồn nhiên, cặp mắt màu hổ phách phản chiếu ánh đèn đường vàng mờ ảo, sâu trong đôi ngươi long lanh chỉ chứa duy nhất một bóng người.

Trái tim Kim Thái Hanh đập thực nhanh, từng hồi từng hồi, mạnh mẽ nảy lên lồng ngực hắn.

Đáy lòng như thể một vũng nước đọng lại lần nữa được ôm lấy dòng máu mới, thực ấm áp.

Hồi sau, Kim Thái Hanh thấp giọng nói: "Sẽ không."

Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi của Điền Chính Quốc, hàm răng mơn trớn cánh môi mỏng, dường như muốn nuốt chửng cả người trước mặt.

"Điền Điền, là em trêu chọc tôi trước, em trốn không thoát."

Điền Chính Quốc đỏ mặt ôm lấy hắn, cố gắng đáp lại nụ hôn, những lời muốn nói đều giấu vào nơi cứ mãi lưu luyến kia.

Cậu chưa từng nghĩ tới việc trốn tránh.

Kết thúc nụ hôn, Điền Chính Quốc cong khóe môi lên, hai mắt cong cong, nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời.

"Thật ra đó không phải là vấn đề lớn gì đâu." Điền Chính Quốc cười nói: "Rất nhiều người có một số sở thích không giống như những người khác, có người thì thích chân, thích vật, đây không phải là chuyện gì đáng xấu hổ cả."

"Tôi thích em." Mí mắt của Kim Thái Hanh hơi khép lại rồi chậm rãi mở ra, lần nữa đặt Điền Chính Quốc vào lòng, giọng nói khàn khàn: "Chỉ thích em."

Hai má Điền Chính Quốc lại đỏ lên, đối với lời tỏ tình ngay thẳng của Kim Thái Hanh chẳng có nỗi một chút sức lực nào để chống đỡ cả.

Hồ nước vừa rồi hãy còn lạnh lẽo dường như đột nhiên ấm áp, hai người ôm lấy nhau, cảm nhận nhiệt độ từ cơ thể đối phương.

Cứ ôm thật lâu như vậy, Điền Chính Quốc lại nhớ ra điều gì, cậu vùi đầu vào trong ngực Kim Thái Hanh, nhỏ giọng thì thào một câu: "Nhưng mà phải chờ sau khi tốt nghiệp mới có thể làm, hiện tại chúng ta còn quá nhỏ."

"Ừm." Kim Thái Hanh trầm giọng đáp: "Trước khi tốt nghiệp, tôi sẽ không chạm vào em."

Điền Chính Quốc ho khan một tiếng, vẫn cảm thấy hai học sinh cấp ba nói chuyện này có hơi không thích hợp, cậu đỏ mặt đáp một câu, sau đó ngập ngừng đổi sang chuyện khác: "Đúng rồi, anh còn chuyện gì chưa nói cho em biết không? Hiện tại có thể nói với em."

"Tôi yêu em." Kim Thái Hanh bỗng nhiên bật ra một câu: "Chưa nói với em, tôi yêu em."

Khuôn mặt Điền Chính Quốc đã đỏ càng đỏ hơn, úp úp mở mở trả lời một câu, rồi lại nhỏ giọng nói: "Còn, còn chuyện gì khác không, những chuyện khiến anh cảm thấy không vui ấy?"

Kim Thái Hanh do dự, ánh mắt hơi trầm xuống: "Chuyện gì cũng được sao?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Đúng vậy, hai người ở bên nhau xảy ra một chút vấn đề cũng là chuyện bình thường, chỉ khi nào nói ra chúng ta mới có thể cùng nhau giải quyết. Giống như lần này vậy, nếu như anh không nói, em cũng không biết vì sao anh lại đột nhiên không để ý tới em."

Kim Thái Hanh im lặng rất lâu, rồi rầu rĩ nói: "Em quá thân thiết với Mẫn Doãn Kỳ, tôi không vui."

Điền Chính Quốc nghẹn lời: "Em với cậu ấy... chỉ là bạn."

"Ừm."

"Hôm nay em đi tìm cậu ấy là vì anh xa lánh em, em không biết phải làm sao nên mới tìm cậu ấy để nói chuyện."

"...Ừm."

"Em chỉ thích anh."

"..."

Kim Thái Hanh nhịn không được mà cắn một cái ở cổ áo cậu, lưu lại một dấu vết đỏ rực, mơ hồ nói: "Tôi yêu em."

"Em cũng vậy."

Điền Chính Quốc khẽ thở dài, như thể quyết định điều gì, chủ động nhón chân hôn một cái lên môi hắn.

Buổi tối tan học hôm sau, Điền Chính Quốc vẫn chưa về nhà mà đợi Mẫn Doãn Kỳ ở dưới lầu. Kim Thái Hanh thì đứng bên cạnh cậu, cau mày.

Kim Thái Hanh không tình nguyện nói: "Tôi không muốn gặp cậu ta."

Dù cho hắn không còn ghen tuông như trước nữa, nhưng cũng không đồng nghĩa muốn dính dáng một chút gì với Mẫn Doãn Kỳ.

"Chỉ gặp một lúc thôi." Điền Chính Quốc níu lấy tay áo hắn hệt như lấy lòng: "Em có chuyện muốn nói với cậu ấy."

Ở trước mặt Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh chẳng có nổi một chút nguyên tắc nào cả, được vài ba câu đã thua trận mất.

Hắn y như không hài lòng mà nhéo nhéo ngón tay trắng nõn của Điền Chính Quốc, không có nói tiếp.

Sau vài câu nói, Mẫn Doãn Kỳ cũng xuống tới lầu, Điền Chính Quốc vội vàng vẫy tay gọi hắn lại: "Mẫn Doãn Kỳ! Ở bên này!"

So với địch ý của Kim Thái Hanh thì Mẫn Doãn Kỳ hoàn toàn ngơ ngác, hắn mang theo vẻ nghi ngờ bước tới trước mặt hai người, gãi đầu một cái: "Có chuyện gì vậy?"

Hôm qua là vì xảy ra mâu thuẫn với Kim Thái Hanh nên Điền Chính Quốc mới đến tìm hắn, thế mà sao hôm nay hai người lại đột nhiên xuất hiện cùng nhau rồi?

Vả lại... ánh mắt Kim Thái Hanh nhìn hắn có hơi là lạ, thật khiến cho con người ta phải run rẩy mà.

Mẫn Doãn Kỳ đè xuống cảm xúc khác thường trong lòng, nhíu mày cười hỏi: "Làm hòa rồi hả?"

"Ừm." Điền Chính Quốc gật đầu, nhưng điều muốn nói hiển nhiên không phải là cái này.

Cậu thay đổi thái độ, trên mặt đều là vẻ nghiêm túc, nhìn Mẫn Doãn Kỳ nói: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Mẫn Doãn Kỳ hơi giật mình, lúc này mới thôi cười đùa: "Chuyện gì?"

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, chủ động nắm lấy tay Kim Thái Hanh, đan xen mười ngón tay với hắn.

"Chỉ là muốn giới thiệu với cậu một chút." Điền Chính Quốc bỗng dưng nở nụ cười, sau đó nhấn mạnh từng chữ: "Đây là bạn trai tớ."

Nhất thời cả hai người còn lại đều ngây ngẩn cả người, vẻ kinh ngạc trong mắt Kim Thái Hanh chợt lóe lên, mà Mẫn Doãn Kỳ thì trực tiếp cứng ngắc tại chỗ, rất lâu sau mới lắp bắp nói: "Bạn, bạn trai?"

"Ừm, là bạn trai, người yêu." Điền Chính Quốc gật đầu, thấy hắn vẫn còn chưa hết ngáo, bèn giải thích thêm: "Thích người đồng tính không phải là vấn đề gì cả, hai người con trai tại sao lại không thể yêu nhau?"

Tim Mẫn Doãn Kỳ nhảy lên kịch liệt vài lần, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Chiếc kén đóng chặt chợt khẽ run lên, dường như có thứ gì đó đang muốn phá kén ra ngoài.

Có tiếng bước chân truyền tới từ phía xa, bóng dáng của Phác Trí Mẫn đúng lúc xuất hiện tại ngã rẽ cầu thang.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mẫn Doãn Kỳ bên cạnh, Điền Chính Quốc đột nhiên nảy ra một ý tưởng: "Không tin thì cậu cứ hỏi Tiểu Mẫn xem."

"Hỏi tớ cái gì cơ?"

Vừa dứt lời, Phác Trí Mẫn vừa vặn đi tới bên cạnh Mẫn Doãn Kỳ, trông thấy biểu cảm khác nhau của ba người, cậu ta lạ lùng hỏi.

"Tiểu Mẫn, lâu rồi không gặp!" Điền Chính Quốc cười ranh mãnh, không giải thích nhiều, "Không có gì, chỉ là Mẫn Doãn Kỳ bảo có chút chuyện muốn nói riêng với cậu, cụ thể là gì thì cậu hỏi cậu ấy đi."

Cậu quyết định để thời gian lại cho hai người, vì vậy nói xong bèn kéo tay Kim Thái Hanh đi về hướng cổng trường, quay đầu nói: "Hai cậu cứ nói chuyện đi nhé, chúng tớ đi trước, lần sau gặp rồi nói tiếp!"

Lúc rời đi còn quang minh chính đại đan xen mười ngón tay với Kim Thái Hanh.

Phác Trí Mẫn lập tức chú ý tới hai bàn tay đang nắm chặt của họ, kinh ngạc nhìn Mẫn Doãn Kỳ: "Bọn họ...?"

"Bọn họ..."Mẫn Doãn Kỳ do dự nhìn Phác Trí Mẫn. chẳng biết có nên nói hay không.

Dưới ánh đèn lờ mờ của lầu dạy học, làn da của Phác Trí Mẫn thực trắng, khuôn mặt còn mang theo nét mập mạp của trẻ con, đôi mắt to bởi vì khó hiểu mà mở ra tròn xoe, bờ môi màu nhạt mím thành đường thẳng. Cứ như vậy mà nhìn hắn, Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Trái tim chưa bao giờ đập nhanh hơn lúc này, hắn nói: "Bọn họ... đang ở bên nhau."

Cuống họng của Mẫn Doãn Kỳ thực khô, lúc nói phát ra chút khàn khàn: "Quốc Quốc bảo tôi hỏi cậu, hai người con trai... cũng có thể yêu nhau sao?"

Trái tim Phác Trí Mẫn đập như nổi trống, hồi sau mới hỏi ngược lại: "Cậu, cậu cảm thấy thế nào?"

"Tôi..."

Mẫn Doãn Kỳ dừng một chút, bỗng cảm thấy ngượng ngùng, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, trực tiếp thú nhận: "Tôi cảm thấy hình như tôi có chút thích cậu."

"Chỉ là... Tôi không biết đó có phải kiểu yêu thích kia không, nhưng tôi cảm thấy cậu rất đẹp, tính cách cũng tốt. Khi tôi ở cạnh cậu trái tim sẽ đập thực nhanh, sẽ không nhịn được mà muốn nhìn cậu, còn muốn, muốn hôn cậu."

Vào khoảnh khắc đó, cả thế giới của Phác Trí Mẫn như bừng sáng.

Rõ ràng hiện tại đang là ban đêm, ánh đèn lờ mờ, nhưng trước mắt cậu ta lại sáng rực hơn cả buổi trưa đầu xuân.

Từ nhỏ cậu ta đã bị ba mẹ quản giáo rất nghiêm, từng bước cố định cậu ta trên một quỹ đạo, chưa hề làm ra điều gì trái với lệ thường.

Mãi đến một ngày nào đó, cậu ta phát hiện mình hình như đã thích bạn ngồi cùng bàn của mình.

Cậu ta từng bí mật đến thư viện để tra rất nhiều tài liệu, biết rằng đồng tính luyến ái không phải bệnh, nhưng cũng chưa từng ảo tưởng phần tình cảm này sẽ được đáp lại.

Nước mắt phủ lấy tầm nhìn, lầu đầu tiên Phác Trí Mẫn biết được, thì ra được như ý nguyện là chuyện hạnh phúc thế này.

"Ấy ấy ấy, sao cậu lại khóc?!"

Mẫn Doãn Kỳ hoảng sợ cực kỳ, vội vàng luống cuống muốn lau nước mắt của cậu ta đi, "Tôi không thích, không thích cậu có được không, cậu đừng khóc, đừng khóc mà!"

Nước mắt trượt xuống đôi gò má, Phác Trí Mẫn lại không nhịn được mà bật cười, cậu ta chủ động ôm lấy cổ Mẫn Doãn Kỳ, sau đó hôn lên khóe môi hắn.

"Không thể không thích."

Khuôn mặt và hai mắt cậu ta đều đỏ bừng, âm thanh mềm mại, giọng điệu cũng mang theo vẻ kiên định: "Bởi vì tớ cũng thích cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro