Phiên ngoại 1: Thỏ của anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc là một kỳ nghỉ hè ba tháng dài dằng dặc.

Ngày 25 tháng 6, khi đã có kết quả, mọi thứ rốt cuộc cũng đâu vào đấy.

Điểm số của Điền Chính Quốc cao hơn dự tính hai điểm, thêm hai mươi điểm cộng của môn chuyên, mặc dù không đủ vào trường Kim Thái Hanh tuyển thẳng, nhưng vẫn chọn được một trường đại học có thực lực tổng hợp[1] không tệ.

[1] Số học sinh học giỏi bất kỳ môn nào đó cũng tương đối cao.

Điều quan trọng nhất là trường đại học của Điền Chính Quốc chỉ cách Kim Thái Hanh có hai con đường, đạp xe nhiều lắm là hai mươi phút, thuận tiện cực kỳ.

Cuối tháng sáu, Điền Khê phải đi làm, Kim Thái Hanh cũng đi tập huấn.

Mở máy điều hòa, ôm theo nửa quả dưa hấu ướp lạnh, Điền Chính Quốc ngồi ở phòng khách bật máy tính lên.

Mấy ngày trước, trong nhà vừa mua một chiếc máy tính để tiện cho Điền Khê làm việc, còn để Điền Chính Quốc ở nhà giết thời gian.

Cấu hình của máy tính mới rất tốt, mấu chốt là màn hình khá lớn, Điền Chính Quốc xúc một thìa dưa hấu vào miệng, tùy ý lắc lư bắp chân, nhấp mở giao diện Taobao.

Kỹ thuật Internet phát triển rất nhanh trong vài năm gần đây, cửa hàng của Điền Khê không ngừng phát triển, giao diện Taobao cũng được nâng cấp liên tục, càng gần với bố cục và tính chuyên nghiệp ở đời trước. Nhấp mở website, giao diện màu cam lập tức đập vào trong mắt.

So với lúc Điền Chính Quốc trùng sinh, các loại sản phẩm trên web đã tăng lên đáng kể, nhu cầu của người dùng về quần áo, váy vóc, các loại đồ trang trí nội thất không còn bị giới hạn, đồng thời những đồ vật thị hiếu thấp cũng có nhiều cách thuận tiện để giao lưu hơn.

Ví dụ như... mấy món đồ mà ai cũng biết.

Điền Chính Quốc xem một vòng hồi lâu mới nhớ ra chính sự, nhịp tim bất giác tăng nhanh lên mấy lần, còn quên mất phải ăn dưa hấu trên bàn.

Cậu theo bản năng ngồi thẳng người, gõ một vài từ khóa vào thanh tìm kiếm.

Nửa giây sau, giao diện hiện ra nội dung rất phong phú, màu da xen lẫn màu trắng, vài chỗ còn bị dán một chữ "CẤM" to đùng, đúng chuẩn "lạy ông tôi ở bụi này".

Ảnh hưởng thị giác khiến khuôn mặt Điền Chính Quốc nóng lên, cậu khẽ liếm môi dưới, chịu đựng xấu hổ mà cẩn thận chọn đồ.

Chọn nguyên liệu, kích thước phù hợp, rồi nhấn đặt hàng xong, cả khuôn mặt Điền Chính Quốc đã đỏ chót.

Trái tim lại nhảy lên loạn xạ mấy cái, Điền Chính Quốc nghiêm túc xem lại hoá đơn đặt hàng một lần.

Kim Thái Hanh hẳn là sẽ thích.

Ngày hôm sau, lúc người chuyển phát nhanh đến, Điền Khê cũng vừa lúc đang ở nhà. Điền Chính Quốc rón rén xuống lầu, ôm hộp chuyển phát nhanh lên.

"Quốc Quốc, con mua cái gì vậy?"

Điền Khê ngồi trên ghế sô pha, thuận miệng hỏi.

"Mấy, mấy món đồ thôi ạ."

Điền Chính Quốc nói chuyện có hơi lắp, cho dù đã bao nhiêu tuổi, nói những chuyện này trước mặt ba mẹ vẫn luôn làm cậu cảm thấy ngượng ngùng.

Nếu để cho Điền Khê biết, đoán chừng Điền Chính Quốc sẽ vùi đầu xuống đất ngay tại chỗ.

Cũng may Điền Khê chỉ thuận miệng hỏi một chút, không có nâng mắt lên, hai người lại trò chuyện vài câu, Điền Chính Quốc lập tức phóng về phòng nhanh như tên bắn.

Điền Khê ngồi trên sô pha lắc đầu bất đắc dĩ: "Đứa nhỏ này, không biết lại chơi cái trò gì."

Nhưng Điền Khê cũng biết Điền Chính Quốc có chừng mực. Đến tháng Bảy, Điền Chính Quốc nói muốn đến giải đấu thế giới với Kim Thái Hanh, Điền Khê vẫn đồng ý.

Sau khi thi tuyển sinh đại học, Điền Chính Quốc và Điền Khê đã nói chuyện một lần, cậu đã kể hết tình trạng trong nhà của Kim Thái Hanh cho bà nghe. Điền Khê vừa tức giận vừa đau lòng, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, căn dặn Điền Chính Quốc phải đối xử tốt với hắn một chút, đừng làm tổn thương trái tim hắn.

Điền Chính Quốc không biết đây có được coi như Điền Khê đang dần cố gắng tiếp nhận hay không, nhưng ít nhất mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Thoáng cái đã đến ngày lên máy bay, sau khi gửi hành lý xong, Điền Chính Quốc gửi một tin nhắn cho Kim Thái Hanh.

Lúc này Kim Thái Hanh còn đang trong đội huấn luyện, không có điện thoại bên người, Điền Chính Quốc cũng không nóng ruột, gửi tin nhắn xong bèn dứt khoát tắt điện thoại, khắp khuôn mặt đều là ý cười, lại có chút ngượng ngùng không thể giấu được.

Quá trình thi của giải thế giới rất giống với giải quốc gia, cũng mất tổng cộng tám ngày, bao gồm vài hạng mục quan trọng như đăng ký, tiến hành thi, mở họp và trao giải.

Để đảm bảo tính công bằng cũng như không làm thí sinh phân tâm, giải thế giới được tổ chức kín, trong thời gian đó thí sinh không được phép tiếp xúc với người bên ngoài.

Trước khi thi đấu phải nộp lại điện thoại, Kim Thái Hanh lấy điện thoại định đưa lên phía trước, bỗng phát hiện trên màn hình xuất hiện một tin nhắn.

[Em đang đợi anh ở nơi gần anh nhất.]

Hình ảnh là một tấm vé máy bay, tiếp đó là hai ngón tay thon dài tạo thành hình chữ V trên đầu tấm vé.

Ý cười trong mắt Kim Thái Hanh chợt thoáng qua, hắn trả lời một chữ "Được".

Tắt máy, giao điện thoại, động tác lưu loát, nụ cười trên khóe môi chẳng hề biến mất, trái lại càng lúc càng rõ ràng.

Hắn biết, hắn không phải chỉ có một mình.

Khách sạn của Điền Chính Quốc rất gần với khuôn viên trường đại học mà Kim Thái Hanh thi, cách nhau không quá một con đường.

Đứng trước bệ cửa sổ của căn phòng, có thể trông thấy rừng cây xanh um ở đối diện và người đi bộ thỉnh thoảng qua lại. Đôi lúc, Điền Chính Quốc sẽ tản bộ bên ngoài ngôi trường, cảm nhận không khí xung quanh nơi đó.

-- Tràn đầy hơi thở của học sinh giỏi.

Kim Thái Hanh vẫn đang thi bên trong, bọn họ không có cách nào liên hệ, nhưng Điền Chính Quốc tin, Kim Thái Hanh có thể cảm nhận được.

Ngôi sao có thể không chói mắt, nhưng chỉ cần anh nguyện ý ngước nhìn, cậu ấy thực ra vẫn đang đứng bên cạnh anh.

Sáng ngày thứ tám, tin tức Kim Thái Hanh giành được huy chương vàng giải thế giới đã được truyền ra.

Bạn bè xung quanh vinh dự đến nức mũi, trường học còn làm băng rôn để tuyên truyền ngay trong đêm.

Sau khi trao giải vẫn còn nhiều việc phải làm, lúc hai người gặp nhau đã là mười giờ tối.

Dù Điền Chính Quốc đã biết trước kết quả này, nhưng tự mình trải nghiệm vẫn cảm giác thật sự hưng phấn, vừa mới gặp đã không nhịn được mà xông tới ôm lấy Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh thuận theo ôm cậu, nụ hôn tự nhiên rơi xuống.

Kiều diễm, triền miên, hơi thở tựa hoa lan mang theo hương rượu say đắm lòng người. [2]

[2] "Ẩm tửu - Hoa lan nở trước mái đình" là bài thơ về hoa lan được tác giả viết khi say, nên hoa lan trong bài thơ này cũng như mang theo men rượu.

Điền Chính Quốc ngẩn người: "Anh uống rượu?"

Kim Thái Hanh mơ hồ "ừm" một tiếng, phàn nàn: "Chỉ, chỉ có một chút, không được phép, ghét bỏ tôi."

Sau khi uống say, Kim Thái Hanh giống như biến thành người khác, không còn dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, hệt như một chú mèo lớn không ngừng quấy rầy Điền Chính Quốc đòi hôn, lại còn liên tục gọi cậu "Điền Điền", gọi cậu "bảo bối". Hồi nữa lại một câu "Tôi rất nhớ em", thêm một câu "Rất thích em", khiến người ta không cách nào chống cự.

Vốn ban đầu Điền Chính Quốc đã đặt trước nhà hàng để chúc mừng hắn, nhưng bị náo nhiệt đến mất cả hứng thú, đầu tiên là gọi điện cho nhà hàng để hủy đặt chỗ, sau đó đưa hắn trở về khách sạn.

Cũng may bạn nhỏ Kim Thái Hanh sau khi say vô cùng nhu thuận, chỉ cần cho hắn một tay để nắm là dỗ được, cứ vậy mà ngoan ngoãn đi kế bên Điền Chính Quốc, hoàn toàn không giống như người say rượu, chỉ có cặp mắt đen nhánh kia là sáng lạ thường.

Về đến phòng, vừa đóng cửa lại, Kim Thái Hanh bèn bắt đầu cởi quần áo.

Tất, áo khoác, sau đó đứng ở giữa phòng, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo.

Khuôn mặt Điền Chính Quốc nóng lên, vội vàng hỏi hắn định làm gì, Kim Thái Hanh ngay thẳng nói: "Ngủ em."

Điền Chính Quốc chưa bao giờ thấy hắn như vậy, nhất thời cảm thấy đáng yêu không chịu được, thế là cố ý chọc hắn, lẩm bẩm: "Ngủ em? Anh có biết nghĩa là gì không?"

"Đương nhiên biết." Kim Thái Hanh mở to hai mắt nhìn cậu, ngoan ngoãn đứng ở phía xa, đôi mắt đen nhánh như thể nhuốm một lớp sương mù, ướt át tựa bình rượu lâu năm: "Tôi, thích... Đã muốn từ lâu... Điền Điền sợ... Không thể..."

Có lẽ do say nên khi nói chuyện có hơi ngắc ngứ, phát âm từng chữ đều rất lạ lùng, giống như một bạn nhỏ lẩm bẩm lung tung lúc đang học nói.

Những lời nói chẳng có kết cấu gì, Điền Chính Quốc vậy mà nghe hiểu được, trái tim mềm nhũn như thể đắm chìm vào dòng suối nóng.

Kim Thái Hanh như vậy, sao cậu lại có thể sợ được chứ?

Điền Chính Quốc rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, sau khi giục hắn đi tắm thì lấy một bộ đồ từ trong vali ra.

"Điền Điền, mặt em đỏ thật đấy." Kim Thái Hanh tắm xong rồi ngồi lên giường, đôi mắt nhìn cậu không hề nhúc nhích.

Khuôn mặt Điền Chính Quốc càng nóng hơn, lẩm bẩm: "Còn không phải tại anh à." Sau đó thì buông một câu: "Em đi tắm, anh đợi em ở đây", rồi cầm đồ trong tay vội vã đi vào phòng tắm.

Đóng cửa, Điền Chính Quốc hít một hơi thật sâu.

Mặc dù đã đọc qua một số tài liệu trước đó, nhưng đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc chạm vào loại đồ vật này.

Sau khi tắm rửa xong, cậu cẩn thận vệ sinh cho mình, rồi đeo thêm một chiếc đuôi thỏ bông xù.

Cảm xúc lạnh buốt khi bị nhét vào có hơi quái dị, Điền Chính Quốc cố gắng thích ứng, cắn môi mặc áo ngủ vào.

Bên trong có chứa đồ vật nên lúc bước đi có hơi kỳ quặc, vừa mới nhấc chân lên, hai chân Điền Chính Quốc lập tức mềm nhũn, còn phải chịu đựng xấu hổ mà bước khỏi phòng tắm, mà thủ phạm thì đang ngoan ngoãn ngồi ở giữa giường, dáng vẻ người vật vô hại, nghiêng đầu chơi với ngón tay của mình.

Điền Chính Quốc nhích về phía giường một chút, đỏ mặt gọi "Kim Thái Hanh".

Kim Thái Hanh ngẩng đầu đáp, bỗng bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng của cậu.

Nước da của Điền Chính Quốc rất trắng, vừa mới tắm xong nên trên hàng mi mảnh còn mang theo hơi nước, bởi vì căng thẳng mà khẽ run lên, mạch máu bên dưới da thịt trắng nõn đều đang giãn nở, lộ ra màu sắc hồng nhuận.

Giọng nói Kim Thái Hanh trở nên khàn khàn, cứ vậy mà ngơ ngác nhìn cậu: "Điền Điền, em thật đẹp."

Điền Chính Quốc thừa thế bò lên giường, vòng tay ôm cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn.

"Thích anh." Điền Chính Quốc đỏ mặt nói: "Em cũng rất thích anh, em không có sợ anh."

Lá gan của đời trước lẫn đời này đều được dùng hết tại đây, cậu đưa tay cởi cúc áo của Kim Thái Hanh.

Hàng cúc áo ngủ rộng rãi có thể dễ dàng giật ra, để lộ lồng ngực săn chắc, trái tim Điền Chính Quốc đập rất nhanh, rõ ràng chẳng hề uống rượu, nhưng lại cảm thấy say mèm.

Kim Thái Hanh ngẩn người, giơ tay muốn ôm lấy cậu, bỗng dưng giống như bị giật điện, đột ngột buông ra.

"Điền Điền, em...?" Hắn ngập ngừng nói, giọng nói khàn khàn.

Điền Chính Quốc không giải thích gì, sau khi cởi áo hắn thì bắt đầu cởi quần áo của mình.

Quá trình này dường như chẳng hề dễ dàng, Điền Chính Quốc rất căng thẳng, ngón tay cứ run rẩy, phí hết bao nhiêu sức lực mới cởi được quần áo ra.

Ánh đèn trong khách sạn là màu cam, ấm áp lại không chói mắt. Dưới ánh đèn, toàn thân Điền Chính Quốc đều trần trụi, phía sau là một chiếc đuôi thỏ bông mềm mềm.

"Có, có đẹp không?" Khuôn mặt Điền Chính Quốc đỏ đến mức nhỏ ra máu, cậu quay người đi cố che giấu vẻ xấu hổ, bày cái đuôi nhỏ ra cho Kim Thái Hanh nhìn.

Điền Chính Quốc rất gầy, duy chỉ mông có chút thịt, trông tròn đầy như một quả đào bóc vỏ, trắng nõn lộ ra sắc hồng, ấn nhẹ một cái là có thể chảy ra nước.

Cậu học theo động tác trong mấy video chẳng biết từ đâu ra, eo hạ thấp, chiếc đuôi mềm mềm trắng trắng giống như thật sự mọc ra từ cơ thể, vừa nhu thuận vừa mềm mại, khiến người ta bất giác muốn xoa, muốn nắn, muốn bắt nạt nó một lần.

Đôi mắt vốn trong veo của Kim Thái Hanh bỗng dưng tối lại, màu mực nồng đậm không tan, giọng nói hắn khàn khàn, ngón tay vuốt ve tấm lưng trơn bóng của Điền Chính Quốc, bàn tay còn đang run nhẹ: "Điền Điền... em biết, việc này có nghĩa là gì không?"

Điền Chính Quốc ngẩng đầu hôn môi hắn, chân thành nói: "Chúng ta làm đi."

Hồi sau, cậu lại nhỏ giọng bổ sung: "Em là con thỏ ngoan của anh, em sẽ không chạy."

Không ai có thể kháng cự lại sự quyến rũ này, huống chi Kim Thái Hanh đã kiềm chế từ lâu.

Một câu, khiến cho mọi thứ hoàn toàn thoát khỏi khống chế.

Kim Thái Hanh còn đang nửa nằm dưới thân cậu đột nhiên lật người, hung hăng cắn lên môi Điền Chính Quốc.

Nụ hôn nóng rực trượt xuống phía dưới, răng nanh bén nhọn cắn lên hầu kết yếu ớt nhất của thiếu niên, vuốt nhẹ, liếm láp.

Giống như con hổ bị giam cầm đã lâu nay được xuất chuồng, vồ lấy bé thỏ vừa mềm vừa ngoan, bên trong tròng mắt đen nhánh hừng hực ánh lửa, muốn ngay lập tức nuốt sống con thỏ này.

Bị kẻ săn mồi bao vây khiến cảm giác sợ hãi ập tới, sống lưng Điền Chính Quốc vô thức lạnh toát, bỗng dưng nghe thấy Kim Thái Hanh thì thào gọi tên mình.

"Điền Điền."

"Điền Điền."

"Điền Điền của tôi."

Vừa trầm thấp lại thận trọng như vậy, hoàn toàn khiến chút bất an còn lại trong lòng Điền Chính Quốc tan biến.

Cậu tin tưởng hắn, cậu sẽ không chạy.

Điền Chính Quốc không biết con thỏ kêu như thế nào, thế là học theo tiếng mèo con kêu, khẽ "meo" một tiếng.

Âm thanh run rẩy, còn mang theo âm cuối mềm nhẹ, đôi mắt ướt sũng vô cùng chọc người.

Màu mắt Kim Thái Hanh tối lại, hầu kết nhấp nhô.

Ngón tay hắn đảo nhẹ qua cái đuôi tròn trịa, một tay khác di chuyển trên lưng Điền Chính Quốc, nghịch ngợm không có trình tự, một hồi sờ đến yết hầu trên cổ, lát sau lại mò xuống xương cụt mẫn cảm, thậm chí còn xấu xa vân vê lồng ngực trắng nõn, nắn bóp hai viên thịt nhô ra.

"Đừng, đừng chạm vào chỗ đó! Ưm... Thật kỳ lạ..." Âm thanh của Điền Chính Quốc bỗng nhiên thay đổi.

Đầu ngón tay hơi lạnh tùy ý xoa nắn đầu vú hồng hồng, vật nhỏ yếu ớt mẫn cảm sao có thể chịu nổi loại tra tấn này, chẳng mấy chốc đã sưng đỏ đứng lên, tấm lưng của Điền Chính Quốc tạo thành một vòng cung xinh đẹp, muốn tránh, Kim Thái Hanh lại không cho phép cậu trốn thoát.

Trong giọng nói của Kim Thái Hanh thậm chí còn mang theo chút ấm ức: "Em không thích sao? Nhưng em đã cứng thế này."

Lúc này Điền Chính Quốc mới phát hiện phía dưới của mình đã dựng đứng từ lúc nào, trên đỉnh rỉ ra không ít chất lỏng óng ánh, dính dính, thi thoảng cọ lên đùi Kim Thái Hanh, trông vừa dâm đãng vừa xấu hổ.

Nhưng mà Kim Thái Hanh cũng cứng rồi!

Kim Thái Hanh cũng không khá hơn cậu là bao, dương vật cường tráng như thể cự long thức tỉnh, gân xanh trên thân uốn lượn, trông dữ tợn vô cùng.

Điền Chính Quốc lặng lẽ so sánh đồ vật của hai người một chút, quyết bỏ qua đề tài này.

Cậu khuất phục, mềm giọng lầm bầm: "Đừng, đừng sờ nơi đó... Hưm... khó chịu..."

Kim Thái Hanh ngay thẳng hỏi: "Vậy em thích sờ chỗ nào?"

Ngón tay thon dài thuận thế trượt vào khe mông, xoay tròn cái đuôi nhỏ xíu, "Chỗ này?"

Một tay khác nắm chặt côn thịt đã ướt đẫm của cậu, đầu ngón tay lượn vòng trên lỗ niệu đạo, "Hay ở đây?"

"Ứm -- !"

Kích thích từ hai nơi, Điền Chính Quốc không nhịn được tiếng rên rỉ.

Mặc dù cậu trời sinh ở dưới, nhưng còn tưởng lần đầu là do mình chủ đạo, lại không ngờ ngay cả phương diện này mà học bá cũng am hiểu hơn người thường, hai ba cái đã tìm được bí quyết.

"Thích không?" Trên mặt Kim Thái Hanh tràn ngập tò mò, nhất định phải để cậu nói ra cảm giác của mình.

Hai chân Điền Chính Quốc mềm nhũn, trên người không còn một chút sức lực nào, tức giận lườm hắn một cái, há miệng cắn lên vai hắn, lưu lại dấu răng rõ ràng.

Chỉ là bấy giờ cậu đã mềm như nước, tức giận và oán trách đều trở thành tán tỉnh, đôi mắt trong veo hiện lên ánh nước, khuôn mặt còn đỏ hơn cả áng mây dưới chân trời. Kim Thái Hanh chẳng những không dừng động tác lại, mà càng lúc càng đùa bỡn táo bạo hơn.

Tay hắn nắm chặt gốc đuôi thỏ nhẹ nhàng lay động, phần đầu của cái đuôi ép lên huyệt thịt non mềm mẫn cảm, bởi vì nó rất nhỏ, nên khi nhét vào cũng chẳng có cảm giác gì, song lần đùa giỡn này lại mang đến khác biệt rất lớn, khoái cảm điện giật thuận theo dây thần kinh lan ra tủy sống, sau đó truyền thẳng lên não.

Thế mà kẻ đầu sỏ còn chẳng biết điểm dừng, một tay khác nắm chặt côn thịt cứng đến không tưởng của Điền Chính Quốc, ngón cái lướt qua quy đầu và lỗ niệu đạo.

"Đừng... Không được... Ưm... Từ bỏ!"

Khoái cảm ập đến như thủy triều, ngay cả ngón chân út của Điền Chính Quốc cũng đều tê dại, gần như là khóc cầu xin tha thứ.

"Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh, em không muốn, ưm... Đừng mà..."

"Điền Điền." Kim Thái Hanh không hề bị lay động, thậm chí còn tóm lấy cái đuôi thỏ giống như trừng phạt, giọng nói khàn khàn: "Trước đây em không gọi tôi như vậy."

Cái đuôi lại tiếp tục ép lên huyệt thịt nhạy cảm.

Nhưng nó quá nhỏ, chỉ gãi không đúng chỗ ngứa, cảm xúc tê dại cứ lan lên tủy sống, thế nhưng vẫn thiếu một chút gì đó.

Dù sao thì cũng không giống với đồ thật.

"Đừng mà... Khó chịu..." Điền Chính Quốc lẩm bẩm muốn tự mình lấy vật kia ra, Kim Thái Hanh kéo tay cậu tùy tiện cố định trên đỉnh đầu, vẫn không buông tha: "Điền Điền, em gọi tôi là gì?"

"Kim Thái Hanh... Kim Thần... Anh Hanh... Anh Thái Hanh."

Cảm giác như có như không cơ hồ ép Điền Chính Quốc đến phát điên, cậu hô hào loạn xạ, gọi hết những cái tên mình đã nghe qua một lần, cuối cùng lại hờn dỗi, mang theo tiếng khóc nức nở gọi một tiếng: "Ông xã."

Tay Kim Thái Hanh bỗng khựng lại, hô hấp rõ ràng nhanh hơn một chút.

Điền Chính Quốc cũng không ngờ rằng mình có thể hét lên hai chữ kia, vừa thẹn vừa giận, tránh khỏi sự khống chế của Kim Thái Hanh, rút cái đuôi nhỏ kia ra.

"Phốc" một tiếng, cái đuôi rốt cuộc cũng được kéo ra.

Lỗ thịt bị ức hiếp hồi lâu đã đỏ bừng, ẩm ướt nóng hổi, dịch bôi trơn khuếch trương trước đó đều đã tan chảy, hòa với ánh nước trong suốt chảy dọc theo cặp đùi trắng nõn của cậu, lành lạnh, dưới ánh đèn màu quả quýt trông lóng lánh lại mờ ảo.

Điền Chính Quốc chưa bao giờ chán ghét cái đuôi giày vò người ta đến vậy, dứt khoát ném nó xuống giường.

Cậu nào biết Kim Thái Hanh ở trên giường lại hành hạ người như thế, dáng vẻ lãnh đạm lúc bình thường đâu mất tiêu rồi?

"Em không làm nữa!"

Điền Chính Quốc hờn dỗi nói, vừa chống tay định xuống giường, nhưng không ngờ câu nói này lại hoàn toàn kích thích Kim Thái Hanh.

"Thỏ ngoan, không thể chạy."

Mèo lớn đột ngột xé bỏ lớp ngụy trang, lộ ra răng nanh sắc nhọn, Kim Thái Hanh nắm lấy cổ chân tinh tế của Điền Chính Quốc kéo lại dưới thân, đẩy hai đùi cậu thành hình chữ "M", ngón tay không chút lưu tình đâm vào hậu huyệt.

Lỗ thịt vừa bị tra tấn một phen trở nên đỏ ửng mềm mại, ngón tay của Kim Thái Hanh vừa tiến vào đã không kịp chờ đợi mà cắn chặt nó, giống như một chú mèo nhỏ, không muốn buông ra.

"Điền Điền, em rõ ràng rất thích." Kim Thái Hanh lại khuếch trương đơn giản mấy lần, ấn hai chân của Điền Chính Quốc xuống đất.

Hắn bóp vòng eo trắng nõn của Điền Chính Quốc, hôn lên cái cổ xinh đẹp của cậu, "Đừng trốn tôi."

Cửa huyệt đột nhiên bị mở ra, bên trong lập tức bị lấp đầy, dương vật nóng rực thiêu đốt Điền Chính Quốc, may mà trước đó đã khuếch trương kỹ càng, không khiến nơi đó bị thương.

Điền Chính Quốc bị ức hiếp đến mức mất cả lý trí, hừ hừ nghiêng đầu hôn hắn, mơ hồ lẩm bẩm nói: "Em cũng không có trốn... Hưm!"

Kim Thái Hanh bỗng dưng đỉnh lên một chút, khiến âm thanh vốn mỏng manh của cậu thay đổi.

"Không cho phép trốn... Điền Điền... Em là của tôi."

Động tác của Kim Thái Hanh giống như cuồng phong bão tố mà ập tới, hoàn toàn không cho Điền Chính Quốc thời gian để giảm xóc. Điền Chính Quốc giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, không ngừng nhấp nhô cuộn trào theo từng đợt sóng, chẳng thể nào ngừng lại được.

Ánh đèn dìu dịu lúc này bỗng dưng trở nên chói mắt, soi rõ động tác của hai người trên giường.

Một tay Kim Thái Hanh nắm chặt chân Điền Chính Quốc nhấc lên, tay kia đè bắp đùi cậu lại, miệng huyệt ửng đỏ cứ vậy mà bại lộ trong không khí, nhìn không sót một thứ gì. Dương vật đỏ tía dữ tợn không ngừng ra vào trong miệng huyệt phấn nộn, kéo theo không ít chất lỏng ẩm ướt dính dính chảy ra, tạo thành một mảng ẩm ướt ngay tại nơi giao hợp của hai người, ngay cả bắp đùi của Điền Chính Quốc cũng dính đầy dâm thủy.

Là lần đầu tiên làm nên thật ra cũng không chút kỹ thuật nào, nhưng mỗi lần như vậy, Kim Thái Hanh đều tiến vào sâu cực kỳ, gần như xỏ xuyên qua người Điền Chính Quốc.

Quy đầu to lớn ép qua thành ruột mẫn cảm, hai túi thịt mềm va vào miệng huyệt, Điền Chính Quốc khóc nức nở xin tha.

"Quá sâu... Hưm... Chậm một chút..."

Cậu hôn lên cánh môi Kim Thái Hanh như thể lấy lòng, nhưng chỉ đổi lại những cú thúc càng mãnh liệt hơn lần trước. Kim Thái Hanh liếm láp đầu vú hồng nhạt bị hắn đùa bỡn đến chín mọng, y như một con chó săn tuyên thệ chủ quyền của mình.

"Điền Điền, em là của tôi."

"Là của tôi."

Từ trong ra ngoài, ngay cả mùi hương cũng ngập tràn của hắn.

Gian phòng ấm áp, chiếc giường êm ái, một thiếu niên đang đè một thiếu niên khác lên giường, trên người cả hai đều dính đầy chất lỏng hỗn độn, phía dưới càng giống như con tôm chín đỏ, ngay cả tiếng khóc cũng đã thay đổi.

Điền Chính Quốc chưa bao giờ nghĩ tới Kim Thái Hanh được ăn thịt sẽ là dáng vẻ như thế này, bị làm đến eo mềm chân run, còn bị ép phải gọi cái xưng hô ngượng ngùng kia rất nhiều lần, mãi đến khi Kim Thái Hanh buông cậu ra, cậu đã bắn ra đến mấy lượt.

Bị làm tới bắn.

Trên người không còn một chút sức lực nào, cậu hừ hừ treo trên thân Kim Thái Hanh, mặc cho hắn ôm đi tắm rửa.

Suy nghĩ cuối cùng của cậu trước khi rơi vào giấc ngủ chính là: Rõ ràng hai người đều trạc tuổi nhau, tại sao thể lực của Kim Thái Hanh lại tốt đến như vậy?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro