Phiên ngoại cuối cùng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đi làm, Kim Thái Hanh thường phải thực hiện hạng mục ở phòng thí nghiệm, Điền Chính Quốc cũng bận rộn việc lên lớp và huấn luyện. Chỉ đến lúc tối muộn về nhà, hai người mới có thể gặp nhau.

Thỉnh thoảng Điền Chính Quốc cũng than thở ngoài miệng một câu, nhưng trên thực tế cậu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Ở đời này, cậu đã chọn con đường mình muốn đi nhất, cũng tìm được một người yêu mình sâu đậm, như vậy là đã đủ rồi.

Ngược lại, Kim Thái Hanh không thể nào quen nỗi với trạng thái chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều này. Hạng mục vừa kết thúc, hắn dứt khoát nghỉ đông ở nhà với Điền Chính Quốc.

Lúc mới bắt đầu, Điền Chính Quốc đã vô cùng vui vẻ.

Kim Thái Hanh vốn rất bận rộn nên hay về muộn, mỗi lần về đến nhà thì trời đã tối đen như mực, chỉ có một mình cậu. Nhiều lúc cậu đã chờ đến mức ngủ thiếp đi trên sô pha, mà Kim Thái Hanh còn chưa trở về. Giờ đây thì khác rồi, dù có về nhà lúc nào đi nữa, ở nơi hàng nghìn ngôi nhà đang sáng đèn kia sẽ có một nơi là của cậu.

Thậm chí Kim Thái Hanh còn bắt đầu học nấu ăn vì cậu. Không thể không nói, thiên phú của học thần phàm nhân không thể đuổi kịp. Chỉ trong vỏn vẹn vài tuần, tay nghề của Kim Thái Hanh đã tốt hơn cả cậu.

Mỗi lần về nhà, Điền Chính Quốc luôn có thể thưởng thức đồ ăn nóng hổi, còn được cuộn mình trong ngực người yêu, ngồi nói chuyện phiếm với hắn. Đây vốn là một chuyện cực kỳ hạnh phúc, nhưng sau một khoảng thời gian thì cảm giác lại không như vậy.

Một hồi anh anh em em, vuốt ve an ủi, đã đến khâu mà tất cả mọi người đều vui vẻ.

Lần nào Điền Chính Quốc cũng bận rộn cả ngày, kéo lê thân thể mệt mỏi về nhà, nhưng Kim Thái Hanh thì luôn luôn dồi dào tinh lực. Một ngày hai ngày còn được, lâu dài rồi, Điền Chính Quốc thật sự chịu không nổi.

Thể lực của Kim Thái Hanh quá tốt, còn ở nhà cả ngày không có chỗ phát tiết, trên cơ bản mỗi ngày đều làm cậu đến đau lưng. Ngày hôm sau, cậu còn phải kéo lê thân thể đau nhức này đi làm.

Điền Chính Quốc khổ sở trong lòng.

Thế nên khi Phác Trí Mẫn hẹn cậu ra ngoài chơi, cậu gần như đồng ý ngay mà không hề nghĩ ngợi.

Sau khi tốt nghiệp, Phác Trí Mẫn cũng vào sở nghiên cứu, Mẫn Doãn Kỳ thì không làm công việc liên quan đến vật lý mà đi theo tài chính giống bố mẹ. Quá trình hai người đến với nhau có hơi khó khăn, trong đó trở ngại lớn nhất đến từ bố mẹ của Phác Trí Mẫn.

Bố mẹ của Phác Trí Mẫn đều là những người bình thường nhất trong những người bình thường, kỳ vọng vào con cái rất cao, nên đương nhiên không thể chấp nhận cậu ở bên một người đàn ông. Năm đó, khi chuyện hai người bị phát hiện Phác Trí Mẫn còn đang học đại học, bố mẹ cậu không tiếc cho cậu nghỉ học một năm, ở nhà trông cậu, không cho cậu đi đâu cả.

Phác Trí Mẫn cũng bướng bỉnh. Từ nhỏ đến lớn cậu đều nghe lời bố mẹ, chỉ có chuyện này là không chịu thỏa hiệp, dù có thế nào cũng không muốn chia tay với Mẫn Doãn Kỳ, hai bên cứ giằng co như vậy đến hết một năm.

Dù sao cũng chỉ có một đứa con trai, hai người cũng không thể để cậu ở mãi trong nhà, cộng thêm bạn bè người thân thuyết phục, cuối cùng cũng đồng ý để cậu quay về trước. Nhưng họ vẫn không vượt qua được khúc mắc trong lòng, chỉ nói coi như không có đứa con trai là Phác Trí Mẫn này, thậm chí còn không cho phép cậu về nhà.

Bước ngoặt xảy ra vào năm Phác Trí Mẫn tốt nghiệp đại học.

Vừa mới tốt nghiệp áp lực rất lớn, Phác Trí Mẫn không được bố mẹ ủng hộ, chỉ có thể liều mạng tìm việc mỗi ngày, không chờ nổi mà muốn chứng minh bản thân trước mặt bọn họ. Rốt cuộc đến một hôm, khi cậu đang tắm vào buổi tối, trước mắt đột nhiên tối đen rồi té xỉu trong phòng tắm. May mà Mẫn Doãn Kỳ kịp thời phát hiện đưa cậu đến bệnh viện.

Đưa đến bệnh viện kịp lúc nhưng kết quả cũng không được mấy lạc quan. Lúc Phác Trí Mẫn ngã xuống đã bị đập đầu, bị chảy máu trong, rơi vào hôn mê sâu.

Chuyện xảy ra trên người người khác thì cảm thấy thế sự vô thường, cảm thấy cẩu huyết hoặc không tưởng tượng nổi. Đến khi thật sự xảy đến với mình, bố mẹ Phác Trí Mẫn chỉ cảm thấy trời cũng sắp sập xuống.

Bọn họ bán nhà, tiêu hết tiền tiết kiệm, tất cả bạn bè người thân cũng không muốn cho họ mượn tiền nữa, chỉ có Mẫn Doãn Kỳ là không rời bỏ Phác Trí Mẫn.

Mẫn Doãn Kỳ trước giờ vốn ham chơi như biến thành người khác. Hắn thuyết phục bố mẹ cho cậu mượn số tiền vốn định giữ cho hắn mua nhà để chữa bệnh, mỗi ngày kiên trì đến trước giường bệnh ở với Phác Trí Mẫn, nói chuyện với cậu, giúp cậu lau người.

Bố mẹ Phác Trí Mẫn ngoài mặt không nói gì, nhưng thái độ đối với Mẫn Doãn Kỳ lại lặng lẽ thay đổi.

Không còn lạnh lùng với hắn như trước, thường xuyên gọi hắn ở lại ăn cơm. Thậm chí nhiều lần lúc Mẫn Doãn Kỳ ở bên cạnh nói chuyện với Phác Trí Mẫn, mẹ cậu còn trốn phía sau lặng lẽ lau nước mắt.

Một ngày trước khi Phác Trí Mẫn được đẩy vào phòng phẫu thuật, ông Phác nói với Mẫn Doãn Kỳ bằng ngữ điệu trịnh trọng: "Con trai, bác và mẹ của Tiểu Mẫn đã suy nghĩ kỹ, thật sự rất kỹ. Hai bác không cầu nó đại phú đại quý, chỉ mong nó có thể bình an, vui vẻ mà sống. Nếu như nó có thể tỉnh lại, nếu như con bác có thể tỉnh lại... Hai đứa, phải sống với nhau cho thật tốt."

Mẫn Doãn Kỳ nói: "Vâng ạ."

Đại khái là vận mệnh thiên vị cho đôi tình nhân lận đận này nên cuộc phẫu thuật đã thành công, sau khi phẫu thuật xong Phác Trí Mẫn khôi phục rất tốt, về cơ bản không để lại di chứng.

Vài năm sau, hai người cùng nhau nỗ lực tự trả hết nợ, còn để dành đủ tiền đặt cọc mua một căn nhà nhỏ. Bố mẹ Phác Trí Mẫn cũng mua thêm cho họ mấy món đồ dùng, xem như là đã chấp nhận quan hệ của cả hai.

Nếu phải nói về nỗi phiền muộn duy nhất của Phác Trí Mẫn, thì đại khái là bình thường Mẫn Doãn Kỳ đối xử với cậu quá mức cẩn thận. Cậu vừa mới hơi nóng, hơi nhức đầu là hắn đã vô cùng căng thẳng, bình thường trừ đi làm ra thì không cho cậu đi đâu cả, quả thực là coi cậu như động vật quốc gia mà bảo vệ, nuôi nhốt ở trong nhà.

Phác Trí Mẫn và Điền Chính Quốc, một người muốn ra ngoài hít thở không khí, một người muốn tiêu hao tinh lực dư thừa của người yêu. Hai người ăn nhịp với nhau, bèn thương lượng cuối tuần cùng đi leo núi.

Bên phía Kim Thái Hanh không có ý kiến gì, Mẫn Doãn Kỳ thì vốn không đồng ý, nhưng lại không chịu nổi Điền Chính Quốc thuyết phục còn Phác Trí Mẫn thì cứ nhõng nhẽo đòi hỏi, cuối cùng đành phải đáp ứng.

Mới sáng sớm thứ bảy, bốn người đã lái xe lên núi. Lúc đi, Kim Thái Hanh lái xe, Mẫn Doãn Kỳ ngồi ở hàng ghế sau liên tục khoe khoang với Điền Chính Quốc.

"Cậu nhìn cái đồng hồ này đi, Tiểu Mẫn nhà tôi mua đấy."

"Cậu nhìn giày tôi nè, là Tiểu Mẫn nhà tôi giành mua cho tôi nha."

"Cậu xem cái này của tôi..."

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ đỡ đầu, lại nghĩ tới nỗi sợ bị Mẫn Doãn Kỳ spam đầy tường nhà đời trước.

Phác Trí Mẫn an vị ở bên cạnh, ngại ngùng đến không chịu được. Cậu lấy gói khoai tây chiên trong ba lô ra muốn chặn miệng Mẫn Doãn Kỳ lại. Mẫn Doãn Kỳ cười tươi rói xé gói khoai tây chiên, nói với Điền Chính Quốc: "Cậu xem vợ tôi tốt biết bao, còn cho tôi đồ ăn, Kim thần không cho cậu cái gì hết."

"..."

Điền Chính Quốc không thể nhịn được nữa: "Anh ấy đang lái xe."

Hai người lại khôi phục dáng vẻ đấu võ mồm như thời còn đi học, Phác Trí Mẫn nhìn đến say sưa, Kim Thái Hanh lái xe ở đằng trước thì cau mày không lên tiếng. Cũng may là chẳng bao lâu đã đến chân núi, sau khi xe dừng hẳn, mọi người đeo theo đồ dùng bắt đầu cuộc hành trình.

Nhiệt độ không khí trên núi thấp hơn ở dưới, không khí cũng mát mẻ. Một dòng suối nhỏ trong veo chảy xuống từ trên đỉnh núi , lật tảng đá bên bờ lên còn có thể nhìn thấy cua núp bên trong.

Đi vào sâu nữa là rừng cây sơn tra rậm rạp. Thời tiết cuối thu là lúc sơn tra kết trái, quả sơn tra đỏ rực không chỉ treo đầy ngọn cây mà những trái chín mọng còn lăn đầy trên đất. Từ phía dưới nhìn lên, có thể trông thấy bậc thang lên núi phủ đầy màu đỏ, tựa như một tấm thảm dài vô tận.

Trên đường đi, bọn họ gặp phải vài người cầm túi đi hái sơn tra. Điền Chính Quốc không nhịn được, cũng hái một quả bỏ vào miệng, xong rồi thì lập tức nhăn mặt: "Chua quá!"

Mẫn Doãn Kỳ không tin, chọn một quả đỏ rơi trên mặt đất, lau lau hai lần rồi nhét vào trong miệng.

"Thế nào?" Điền Chính Quốc hỏi.

Vừa hỏi xong, Mẫn Doãn Kỳ đã không chịu nổi mà phun hết ra: "Phì! Chua quá trời luôn!"

Kim Thái Hanh lạnh nhạt nhìn hắn một cái: "Ở đây toàn là quả dại không được chọn giống và gây giống."

Mẫn Doãn Kỳ không hiểu: "Thế khi nãy mấy người kia tới hái làm gì?"

Phác Trí Mẫn nói: "Có thể là phơi khô rồi pha trà uống."

Kim Thái Hanh bổ sung: "Thúc đẩy tiêu hóa, tăng cường hệ miễn dịch."

"Tăng cường hệ miễn dịch?! Vậy chúng ta cũng hái một ít đi!"

Bọn họ vốn tới đây để chơi, nào ngờ vừa nghe được mấy chữ "tăng cường hệ miễn dịch", Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên nổi hứng, lấy từ trong túi ra một cái bịch, bắt chước những người khác bắt đầu hái quả.

Phác Trí Mẫn khuyên hắn: "Anh muốn uống thì mua một ít là được rồi, không cần phải phiền phức vậy đâu."

Mẫn Doãn Kỳ nói: "Không được, đây là cho em uống, nhất định phải chọn quả tốt."

Phác Trí Mẫn ngượng ngùng quay đầu lại, Điền Chính Quốc đi bên cạnh cười tươi rói.

Lúc trước nhà Phác Trí Mẫn không đồng ý cho bọn họ, Điền Chính Quốc đã rất lo lắng. Bây giờ nhìn thấy tình cảm của hai người tốt như vậy, cậu cũng tình nguyện bị nhồi thức ăn chó.

Động tác của Mẫn Doãn Kỳ vô cùng nhanh nhẹn, chỉ một lúc sau đã hái được một túi lớn. Đường lên núi dốc, mang quá nhiều đồ vật sẽ không tiện. Phác Trí Mẫn đã muốn ném mấy quả sơn tra này đi mấy lần, nào ngờ Mẫn Doãn Kỳ thật sự coi chúng như bảo bối, đi đâu cũng mang theo bên người.

Phác Trí Mẫn hết cách, chỉ có thể đi theo hắn.

Sắc trời tối dần, rốt cuộc bọn họ cũng lên tới đỉnh núi. Nhóm người bắt đầu trải đệm chống bụi và dựng lều. Lều vải là cho hai người, phương thức phân bố đương nhiên là không cần phải nói, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ngủ một cái, Phác Trí Mẫn và Mẫn Doãn Kỳ dùng cái còn lại.

Sau khi bố trí mọi việc xong xuôi, thời gian hãy còn sớm, mọi người bèn ngồi ngoài lều nói chuyện giết thời gian.

Sao trên núi nhiều hơn ở thành thị, trời đêm điểm đầy ánh sao. Điền Chính Quốc bảo Kim Thái Hanh chỉ sao cho bọn họ xem, Kim Thái Hanh cũng chịu khó nói từng chòm sao một.

"Đây là chòm Đại Hùng, bên trong nó chính là nhóm sao Bắc Đẩu."

"Bên cạnh là chòm Tiểu Hùng."

"Đây là chòm Tiểu Sư."

...

Điền Chính Quốc hỏi: "Ngôi sao sáng nhất bên kia là sao gì? Sao Kim nhỉ?"

Kim Thái Hanh nói: "Ngôi sao em chỉ là Sao Kim, nhưng không phải sáng nhất."

"Vậy ngôi sao nào là sáng nhất?"

Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn cậu: "Muốn anh nói ra không?"

Điền Chính Quốc khẽ giật mình, mặt dần đỏ lên.

"Không cần..." Cậu nhỏ giọng, ngập ngừng nói.

Dù đã ở bên nhau lâu như vậy, cậu vẫn không hề có chút lực chống đỡ nào đối với những lời tâm tình của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cười, đôi mắt đen láy giữa màn đêm động lòng người: "Điền Điền, em là sáng nhất."

Điền Chính Quốc "ừm" một tiếng kì quặc, mất tự nhiên quay sang chỗ khác.

Chỉ tiếc rằng bầu không khí mập mờ giữa hai người không kéo dài được lâu, giọng nói hớn hở của Mẫn Doãn Kỳ đã lập tức vang lên.

Kể chuyện của hắn và Phác Trí Mẫn, chuyện về cái tất nhỏ xíu cũng có thể kéo dài hết một giờ.

Lâu rồi không gặp, Điền Chính Quốc cũng vui vẻ trò chuyện với hắn. Hai người nói chuyện đến quên trời quên đất. Ở một bên, Kim Thái Hanh khẽ híp mắt lại, im lặng khoác vai Điền Chính Quốc.

Lại hàn huyên một hồi, màn đêm hoàn toàn buông xuống, nhiệt độ bắt đầu lạnh dần, muỗi cũng nhiều lên. Mẫn Doãn Kỳ sợ Phác Trí Mẫn cảm lạnh bèn đề nghị trở về nghỉ ngơi.

Điền Chính Quốc cũng hơi buồn ngủ, dặn dò Phác Trí Mẫn đắp chăn nhiều một chút, cẩn thận bị lạnh, rồi đi theo Kim Thái Hanh trở về lều vải của hai người.

Trước giờ Kim Thái Hanh ngủ rất yên tĩnh, đã sớm không có tiếng động. Còn Điền Chính Quốc hiếm khi ra ngoài chơi nên còn rất hưng phấn. Cậu lăn qua lăn lại hồi lâu mà vẫn không ngủ được, đỉnh lều vải trong suốt, cậu bèn nằm ngửa, ngẩng đầu nhìn khoảng trời sao trên đầu.

Trên núi không có thứ gì thắp sáng nên ban đêm rất tối, đưa tay không thấy rõ năm ngón, duy chỉ có mặt trăng và vì sao trên trời là đang lóe lên ánh sáng yếu ớt.

Điện thoại để ở một bên, Điền Chính Quốc không cầm lấy. Cậu không biết bây giờ mấy giờ rồi, cũng chẳng biết khi nào mặt trời sẽ mọc, nhưng cậu không hề sốt ruột.

Ngày mai, mặt trời rồi sẽ nhô cao, cũng như bọn họ đều đang hướng tới một tương lai tươi sáng.

Sau một cuộc hành trình tốt đẹp, một cuộc sống mới cũng sẽ bắt đầu.

Sau khi về nhà, Điền Chính Quốc hài lòng tắm rửa, dự định đánh một giấc ngon lành. Nào ngờ Kim Thái Hanh đã trực tiếp đè cậu xuống làm đến mấy lần, lấy mỹ danh là đền bù một ngày còn thiếu trên núi. Điền Chính Quốc choáng váng đầu óc, đến nỗi muốn khóc cũng không khóc được, cũng không muốn làm rõ xem là mình thiếu lúc nào.

Sau này bốn người lại ra ngoài chơi vài lần. Mỗi lần trở về, lần nào Kim Thái Hanh cũng đè cậu xuống hung hăng bắt nạt một trận. Lúc này Điền Chính Quốc rốt cuộc mới hiểu ra, sau khi lớn lên Kim Thái Hanh vẫn còn ngây thơ như những năm cấp ba, ăn cùng một loại dấm nhiều năm như vậy mà cũng không chán.

Thế nhưng, cậu vẫn vui vẻ chịu đựng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro