113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về sau Điền Chính Quốc lại gọi điện thoại cho Phương Dĩnh.

Phương Dĩnh nói lần này bọn họ tới đây, ngoài đến thăm Điền Chính Quốc, còn định nhân dịp nghỉ tết dẫn Đinh Đinh và Đông Đông đi du lịch, nên tạm thời sẽ không quay về. Hơn nữa cô cũng thuyết phục Điền Diệp, mấy ngày nay đang ở tạm nhà Điền Chính Quốc chứ không quay về khách sạn.

Điền Chính Quốc nói với Phương Dĩnh: "Chị dâu, mấy ngày nữa là 30 rồi, chị với anh hai em dẫn Đinh Đinh và Đông Đông tới chỗ tụi em đón giao thừa đi."

Phương Dĩnh sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: "Là nhà của Kim Thái Hanh hả?"

Điền Chính Quốc nói: "Vâng, đây cũng là ý của anh Hanh."

Phương Dĩnh hơi chần chừ, sau đó nói: "Để chị hỏi anh hai em trước rồi sẽ cho em câu trả lời chắc chắn."

Vốn Điền Chính Quốc đã hứa tết năm nay sẽ đi nước ngoài cùng Kim Thái Hanh, nhưng vì Điền Diệp tự dưng đến đây, trên mặt Kim Thái Hanh lại bị thương, nên cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không ra ngoài nữa, đợi hết tết cha mẹ Điền Chính Quốc về nhà, cậu cũng sẽ về một chuyến.

Thế là Kim Thái Hanh bèn hỏi Điền Chính Quốc có muốn đón giao thừa cùng gia đình anh hai cậu không.

Tối hôm ấy, lúc Phương Dĩnh gọi điện thoại cho Điền Chính Quốc hình như hơi giận dỗi, cô nói: "Anh hai em không tới, chị sẽ dẫn Đinh Đinh và Đông Đông tới, để cho ảnh đón giao thừa một mình."

Điền Chính Quốc đoán Phương Dĩnh và Điền Diệp chắc chắn lại cãi nhau rồi, cậu cũng bó tay với cái tật nóng tính của anh hai mình, nên chỉ có thể nói: "Vậy buổi chiều em sẽ tới đón chị với hai đứa, đến lúc đó đợi điện thoại của em nhé."

Ngày 30 tết, lúc Điền Chính Quốc lái xe tới đón Phương Dĩnh, Điền Diệp thật sự không chịu ra, nên chỉ có Phương Dĩnh dẫn Đinh Đinh và Đông Đông lên xe.

Điền Chính Quốc hỏi: "Anh hai em đang giận ạ?"

Phương Dĩnh nói: "Kệ ảnh, ảnh cứ giận chuyện của ảnh, tụi mình đón giao thừa của tụi mình."

Đinh Đinh trông rất hưng phấn, nó nhảy nhót ở trong xe: "Tụi mình sắp đi đón giao thừa rồi!"

Phương Dĩnh vừa giữ nó lại vừa nói: "Trong nhà vẫn có mì ăn liền, ảnh không tới thì bữa tối hôm nay tự giải quyết đi, ảnh cũng quen rồi mà!"

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ liếc nhìn tòa nhà cao tầng trong tiểu khu bên ngoài cửa sổ xe, rồi đánh vô lăng lái xe rời đi.

Về đến nhà, lúc Điền Chính Quốc bấm mật mã mở cửa, Phương Dĩnh và Đinh Đinh Đông Đông đều có vẻ hơi hưng phấn, Phương Dĩnh nhỏ giọng nói với Điền Chính Quốc: "Đây là lần đầu tiên chị đến nhà của người nổi tiếng đó."

Điền Chính Quốc quay đầu lại mỉm cười với Phương Dĩnh: "Trong nhà đơn giản lắm, cũng chẳng trang trí gì."

Cửa nhà lạch cạch một tiếng rồi mở ra, khoảnh khắc đó Đinh Đinh bèn định từ bên chân Điền Chính Quốc xông vào nhà, Phương Dĩnh vội vàng túm lấy cái mũ quả dưa trên áo phao của Đinh Đinh: "Không được chạy! Ngoan ngoãn đi theo mẹ!"

Đông Đông thì thận trọng hơn nhiều, nó nắm lấy vạt áo của Phương Dĩnh, ngẩng đầu nhìn xung quanh căn nhà.

Điền Chính Quốc mời bọn họ vào nhà.

Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng động, bèn từ trong phòng khách đi ra đón khách. Anh mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, dưới chân thì mang dép lê, trên người còn buộc tạp dề, nhìn thấy mấy người Phương Dĩnh bèn lộ ra nụ cười nhã nhặn.

Phương Dĩnh nhìn qua, bèn cảm thấy vết thương trên mặt anh thật sự hơi đáng sợ, thật ra giờ cũng không còn sưng quá nữa, nhưng bắt đầu chuyển qua màu tím, nó còn hơi lệch về một bên khóe miệng, một con mắt trông rõ ràng hơi nhỏ hơn. Thấy khuôn mặt đẹp trai bị thương thành như vậy, trong lòng Phương Dĩnh thật sự rất áy náy, nên bèn thay Điền Diệp xin lỗi Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Không cần để ý những chuyện này đâu, nhanh vào nhà ngồi đi."

Phương Dĩnh dẫn Đinh Đinh Đông Đông vào phòng khách, Đông Đông thì vẫn ổn, còn Đinh Đinh thì cứ muốn chạy lung tung, cô phải túm chặt lấy nó, rồi ngồi xuống sô pha trước.

Kim Thái Hanh nói chuyện mấy câu với Phương Dĩnh, rồi đi vào phòng bếp đưa hoa quả đã rửa sạch sẽ ra, ngoài cherry và dâu tây đỏ tươi sáng bóng còn có thêm một dĩa dứa.

"Wow!" Đinh Đinh cảm thán một tiếng, Đông Đông cũng "Wow" theo.

Phương Dĩnh dẫn tụi nó tới phòng vệ sinh rửa tay, rửa tay xong mới cho phép tụi nó cầm hoa quả ăn.

Kim Thái Hanh nói với Phương Dĩnh: "Chính Quốc ngồi đây nói chuyện với mọi người, anh đi nấu bữa tối."

Phương Dĩnh vội vàng nói: "Làm phiền anh rồi."

Đợi Kim Thái Hanh đi vào phòng bếp, Phương Dĩnh mới nhỏ giọng hỏi Điền Chính Quốc: "Ở nhà toàn là Kim Thái Hanh nấu ăn à?"

Điền Chính Quốc ngồi đối diện Phương Dĩnh, cầm lấy một quả dâu tây: "Em cũng không biết nấu."

Phương Dĩnh nhìn về phía phòng bếp, nói: "Chị cứ có cảm giác đem lại cho hai người không ít phiền phức."

Điền Chính Quốc mỉm cười nói: "Không phiền, em cảm thấy anh Hanh vui lắm đó, trong nhà chưa từng có nhiều người đến đón giao thừa như thế này, anh ấy sợ hôm nay siêu thị sẽ đóng cửa sớm, nên hôm qua đã mua thức ăn và hoa quả, tối hôm qua còn bàn bạc với em xem hôm nay nên nấu món gì."

Phương Dĩnh nghe thấy vậy thì mỉm cười, cô hạ thấp giọng, đến gần Điền Chính Quốc nói: "Có phải Kim Thái Hanh đối xử với em rất tốt không?"

Điền Chính Quốc vẫn đang cầm quả dâu tây ban nãy ở trong tay, cậu gỡ lá trên dâu tây ra, không thể nén nụ cười ở trên mặt xuống được: "Vâng ạ."

Đinh Đinh Đông Đông ăn hoa quả được một lúc, bèn bắt đầu đùa giỡn ở trong phòng, Phương Dĩnh định ngăn tụi nó lại, Điền Chính Quốc lại nói không sao, cũng không có đồ gì quan trọng nên cứ để tụi nó chơi đùa đi, thế là Phương Dĩnh không ngăn cản nữa.

Đông Đông chạy vào phòng bếp, nhìn thấy Kim Thái Hanh đang cắt thức ăn, bèn đứng bên cạnh anh nhón chân lên nhìn cái thớt.

Kim Thái Hanh đang cắt thịt bò kho tương đã nấu chín, anh cầm một miếng, hỏi Đông Đông: "Có muốn nếm thử không?"

Đông Đông ngại ngùng gật đầu.

Kim Thái Hanh cúi người xuống, đưa thịt bò đến bên miệng nó.

Đông Đông mở miệng nhỏ cắn thịt bò, rồi nuốt hết vào miệng.

Kim Thái Hanh nhìn nó gắng sức nhai thịt bò, hỏi: "Ngon không?"

Đông Đông ngại ngùng gật đầu.

Kim Thái Hanh định sờ đầu nó, lại nhớ ra trên tay dính dầu, nên chỉ mỉm cười nói với nó: "Ra ngoài chơi với anh hai của cháu đi, một lát nữa là có thể ăn cơm rồi."

Đông Đông bèn chạy ra bên ngoài, nhưng chạy đến cửa phòng bếp, nó lại ôm khung cửa ló đầu nhìn Kim Thái Hanh một lúc, rồi mới xoay người chạy mất.

Trước khi ăn tối, Điền Diệp gọi điện cho Phương Dĩnh nói anh muốn tới cùng ăn cơm tối.

Thế là Điền Chính Quốc bèn mặc áo khoác vào, lái xe đi một chuyến đón Điền Diệp.

Điền Diệp đứng ở cửa tiểu khu, miệng ngậm thuốc lá, hai tay xỏ trong túi áo, kéo căng mặt đợi cậu.

Điền Chính Quốc dừng xe trước mặt anh, mở cửa xuống xe, mở khóa cửa xe ra, nói với anh: "Lên xe đi!"

Điền Diệp nhíu chặt mày lại, anh dùng sức hút một hơi thuốc, vứt tàn thuốc xuống đất, rồi mới kéo cửa xe Điền Chính Quốc ra bước lên xe.

Lúc ngồi vào trong xe, Điền Chính Quốc bèn nói với anh: "Đừng vứt tàn thuốc lung tung, nhặt lên đi."

Điền Diệp hung dữ nhìn cậu mấy giây, rồi bước đôi chân dài ra khỏi xe nhặt tàn thuốc ở ven đường lên, chạy tới một đoạn ném vào trong thùng rác, rồi mới quay lại ngồi vào trong xe.

Điền Chính Quốc không lái xe đi ngay, mà ngồi ở ghế lái nhìn anh thắt chặt dây an toàn, rồi nói với anh: "Đêm nay là giao thừa, mọi người ăn cơm vui vẻ, nếu anh tới để gây khó dễ thì đừng tới."

Điền Diệp hừ lạnh một tiếng: "Anh gây khó dễ cái gì?"

Điền Chính Quốc tự dưng nổi giận, nói: "Anh đánh mặt anh Hanh thành cái dạng gì rồi?"

Điền Diệp nói: "Ai bảo anh ta đụng đến em trai anh!"

Điền Chính Quốc hung dữ trừng anh.

Điền Diệp dời tầm mắt đi chỗ khác, một lúc sau lại nói: "Đàn ông thì quan tâm đến mặt mũi làm gì?"

Điền Chính Quốc nói: "Mặt của anh có thể đánh đồng với mặt của ảnh à?"

Điền Diệp bắt đầu xắn tay áo: "Có tin anh đánh em không?"

Điền Chính Quốc không nói gì nữa, chỉ giận dỗi nhìn anh.

Điền Diệp bị Điền Chính Quốc nhìn một lúc, không chịu nổi nữa, anh bèn im lặng đẩy ống tay áo xuống, nói: "Sao giống như đều là lỗi của anh hết vậy?"

Điền Chính Quốc vẫn không nói gì mà nhìn anh.

Điền Diệp bất đắc dĩ lắc đầu: "Anh không tới gây khó dễ, hôm nay mọi người ngồi xuống ăn uống vui vẻ được chưa?"

Điền Chính Quốc lái xe chở Điền Diệp tới nhà, lần này cậu không ấn mật mã mở cửa, mà Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng động đã đi tới mở cửa nhà ra.

Điền Diệp vừa nhìn thấy mặt Kim Thái Hanh, bản thân cũng hơi sửng sốt, rồi quay đầu đi chỗ khác không nói gì.

Kim Thái Hanh lịch sự mỉm cười: "Mời cậu vào trong ngồi."

Đinh Đinh Đông Đông nhìn thấy baba tụi nó đến thì đều rất vui, Phương Dĩnh kéo Điền Diệp thấp giọng nói với anh mấy câu, Điền Diệp không nói gì, mà chỉ nhìn về phía Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.

Lúc này trên bàn ăn đã bày đầy món ăn, Kim Thái Hanh gọi mọi người ngồi xuống ăn cơm. Điền Chính Quốc giơ tay giúp anh mở nút thắt tạp dề ở sau lưng ra, lúc lấy tạp dề ra khỏi đầu anh, cậu lại giơ tay lên chạm nhẹ vào mặt anh.

Kim Thái Hanh không né, mà chỉ nắm tay Điền Chính Quốc nói: "Không đau nữa, em đừng lo."

Điền Diệp lạnh mặt nhìn, rồi lại nhớ ra trước khi đến mình đã hứa với Điền Chính Quốc sẽ không gây sự, nên chỉ có thể nhịn xuống, im lặng ngồi xuống ăn cơm.

Bữa tiệc giao thừa đêm hôm ấy, mặc dù có một Điền Diệp không vui, nhưng Phương Dĩnh nói chuyện với Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh suốt, thêm cả Đinh Đinh Đông Đông cãi nhau ầm ĩ, nên cực kỳ náo nhiệt.

Hơn nữa Điền Chính Quốc còn cùng Phương Dĩnh uống một chút rượu.

Ăn tối xong, Điền Chính Quốc gọi điện thoại cho cha mẹ đang ăn tết ở phương Nam, người một nhà thay phiên nhau thăm hỏi, ngay cả Đinh Đinh Đông Đông cũng cầm điện thoại hỏi thăm sức khỏe ông bà nội, nhưng chẳng ai nói đến chuyện Kim Thái Hanh.

Lúc sau, Kim Thái Hanh lấy máy chiếu trong phòng xem phim ra, để cùng nhau xem chương trình tết ở trong phòng khách, đến hơn 10h Đinh Đinh Đông Đông buồn ngủ, mọi người đều sớm quay về phòng nghỉ ngơi.

Phương Dĩnh thu xếp xong cho Đinh Đinh Đông Đông, bèn nói với Điền Diệp đang ngồi bên giường dùng điện thoại gửi tin nhắn chúc tết rằng: "Em thấy em trai anh, rất khó để chia tay với Kim Thái Hanh."

Điền Diệp ngẩng đầu lên, nhíu mày nói: "Nó chỉ tạm thời bị ấm đầu thôi. Nó mới bao nhiêu tuổi chứ, em cứ nhìn đi, vài năm nữa, tuổi Kim Thái Hanh càng ngày càng lớn, liệu nó có còn ở bên anh ta nữa không."

Phương Dĩnh nói: "Anh không nhìn thử Kim Thái Hanh đối xử tốt với nó nhường nào à."

"Tốt nhường nào?" Điền Diệp không phục: "Nhà chúng ta có ai là không đối xử tốt với nó? Tương lai nó tìm được vợ rồi, người ta cũng sẽ đối xử tốt với nó như vậy."

Phương Dĩnh nghe thấy thế hơi không vui, lúc định nói gì đó, thì nghe thấy bên ngoài phòng vang lên tiếng nói chuyện rất khẽ, Điền Diệp lập tức đứng dậy khỏi giường, đi đến bên cửa phòng mở ra một cái khe, lén lút nhìn ra bên ngoài.

"Anh nghe trộm em trai anh làm gì?" Phương Dĩnh ở sau lưng dùng sức đánh anh.

Điền Diệp bắt lấy tay Phương Dĩnh: "Đừng nghịch, để anh nghe xem."

Bên ngoài phòng khách không bật đèn, buổi tối Điền Chính Quốc uống rất nhiều rượu, bèn mò mẫm vào trong phòng bếp rót nước uống, cậu bật đèn phòng bếp lên, lập tức cảm thấy hơi chói mắt, sau khi híp mắt thì bắt đầu tìm ly của mình.

Chẳng bao lâu sau Kim Thái Hanh từ trong phòng đi ra, rồi theo cậu vào phòng bếp, anh cầm cái ly cậu thường dùng để uống nước ở trong tay, giúp cậu rót một ly nước ấm.

"Quay lại trong phòng uống nhé." Kim Thái Hanh cầm ly trong tay, tiện tay tắt đèn phòng bếp, rồi đi ra bên ngoài.

Điền Chính Quốc uống rượu vào hơi hưng phấn, nên chạy mấy bước nhảy lên lưng Kim Thái Hanh dùng cánh tay ôm bả vai anh.

Cái ly trong tay Kim Thái Hanh lung lay một chút, làm hơn một nửa ly nước đổ ra ngoài, một tay khác thì giơ ra sau đỡ mông Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc hôn lên cổ Kim Thái Hanh nói: "Chúc mừng năm mới!"

Kim Thái Hanh đứng im, hỏi cậu: "Muốn uống nước nữa không?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Muốn uống."

Kim Thái Hanh nói với cậu : "Vậy em xuống trước đi."

Hai người đứng ở phòng khách, dựa vào cạnh lưng ghế sô pha, ánh sáng từ cánh cửa phòng rộng mở của bọn họ chiếu tới, có thể miễn cưỡng nhìn rõ đường nét của hai người.

Điền Diệp đứng bên khe cửa nhìn, lúc này Phương Dĩnh cũng không đánh anh nữa, im lặng tiến sát lại nhìn cùng anh.

Điền Chính Quốc đứng dựa vào lưng ghế sô pha, Kim Thái Hanh đứng trước mặt cậu, giơ ly nước đến bên miệng cậu, trông giống như kiểu muốn đút nước cho cậu uống.

Nhưng lúc môi Điền Chính Quốc dán sát vào mép ly, cái tay đang cầm ly nước của Kim Thái Hanh lại lùi về phía sau, Điền Chính Quốc thấy trên mặt Kim Thái Hanh mang theo ý cười, rõ ràng là đang trêu cậu.

Cậu nói: "Em muốn uống nước."

Kim Thái Hanh nâng ly nước lên cao một chút, rồi nói với cậu: "Vậy em mở miệng ra đi."

Điền Chính Quốc dùng sức há miệng ra thật to, phát ra một tiếng "A".

Kim Thái Hanh ở trên không trung nghiêng ly, kiểm soát sức mạnh của cổ tay từ miệng ly rót một cột nước vào trong miệng Điền Chính Quốc.

Hầu kết Điền Chính Quốc trượt lên trượt xuống, cậu cố gắng nuốt nước xuống, nhưng nuốt chưa được mấy ngụm, nước đã sặc vào khí quản, cậu dời đầu qua chỗ khác dùng sức ho khan.

Kim Thái Hanh lập tức lấy ly ra.

Điền Diệp nghe thấy Điền Chính Quốc ho, bèn chửi thề một câu xắn tay áo lên định đi ra ngoài.

Phương Dĩnh lập tức kéo anh lại: "Anh làm gì thế?"

Điền Diệp đè thấp giọng, tức giận nói: "Anh ta dựa vào cái gì mà trêu em trai anh như vậy?"

Phương Dĩnh nói: "Tình thú của người ta, anh biết cái gì!"

Tiếp đó, bèn nhìn thấy Kim Thái Hanh hút lấy nước mà Điền Chính Quốc sặc ho ra bên môi, Điền Chính Quốc ôm eo anh, đuổi theo môi anh, nói: "Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy?"

Kim Thái Hanh khẽ hỏi: "Không biết xấu hổ như thế nào?"

Điền Chính Quốc nói: "Cướp nước uống của em, nhanh trả lại cho em." Cậu hôn lên môi Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh một tay vẫn cầm ly nước, một tay khác thì vòng quanh eo Điền Chính Quốc ở trong bóng tối cọ xát một lát, anh mới nói với Điền Chính Quốc: "Về phòng trước. "

Điền Chính Quốc ôm anh nói: "Em muốn uống nước. "

Kim Thái Hanh lại cầm ly nước lên, lần này cẩn thận đút cho cậu uống.

Điền Chính Quốc hơi ngẩng đầu lên, môi dán sát bên mép ly, hầu kết không ngừng trượt lên trượt xuống từng ngụm từng ngụm uống hết số nước còn lại ở trong ly.

Kim Thái Hanh tiện tay đặt cái ly rỗng trên một cái tủ nhỏ cách đó không xa, anh quay lại bên cạnh Điền Chính Quốc, dùng ngón tay chùi vệt nước trên miệng cậu, nói: "Uống nhiều nước vậy, anh sợ em ngủ được một lát lại muốn đi vệ sinh. "

Điền Chính Quốc dùng sức chớp mắt, nói: "Vậy em không dậy đâu, đái dầm luôn."

Kim Thái Hanh mỉm cười : "Em đã từng nghe nói có ai 25 tuổi rồi vẫn đái dầm không?"

Điền Chính Quốc cầm tay Kim Thái Hanh: "Vậy làm sao đây?"

Kim Thái Hanh ghé sát vào tai cậu thấp giọng nói: "Anh bế em đi tiểu."

Điền Chính Quốc thở hổn hển ôm Kim Thái Hanh một lát sau cậu nói: "Giờ em đã muốn đi tiểu rồi."

Kim Thái Hanh cong lưng bế ngang cậu lên, nói: "Đi." Tiếp đó bèn đi về phía phòng ngủ.

Điền Diệp nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Phương Dĩnh đối diện với ánh mắt anh một lúc, rồi bắt đầu giơ tay đánh anh.

Điền Diệp bị đánh mà không hiểu gì cả, anh vừa giơ tay lên ngăn cô vừa lùi ra sau, không dám nói chuyện lớn tiếng vì sợ đánh thức con trai: "Sao em lại đánh anh?"

Phương Dĩnh đánh anh mấy cái mới dừng tay, cô nói: "Anh ngoài cái mặt đẹp trai ra, thật sự là chả còn gì khác!"

Điền Diệp tỏ vẻ mờ mịt, Phương Dĩnh đã xoay người đi đến bên cạnh giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro