114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùng 1 đầu năm, lúc Phương Dĩnh thức dậy Điền Diệp và hai đứa con trai sinh đôi đều đang ngủ say, cô mặc quần áo lại rồi ra khỏi phòng ngủ, bèn nhìn thấy Kim Thái Hanh mặc một cái áo ba lỗ màu đen, ngồi xếp bằng trên sàn nhà trong phòng khách, đang ngửa đầu uống nước.

Tóc và quần áo anh đều bị mồ hôi thấm ướt, xem ra là vừa tập gym xong.

Phương Dĩnh liếc mắt nhìn cơ bắp trên cánh tay anh, rồi tự nhiên bước về phía trước chào hỏi anh.

Kim Thái Hanh đứng dậy, mỉm cười nói: "Dậy sớm vậy?"

Phương Dĩnh nói: "Quen rồi ạ, ở nhà em cũng dậy sớm, không có chuyện gì bảo em ngủ ngược lại còn không ngủ được, anh cũng dậy sớm vậy?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Trời vừa sáng là dậy rồi, anh có thói quen mỗi buổi sáng sẽ tập gym một lát, rồi đợi Chính Quốc ngủ dậy sẽ nấu bữa sáng cho em ấy."

Phương Dĩnh khẽ mỉm cười nói: "Cuộc sống của Chính Quốc cũng hạnh phúc quá nhỉ."

Có mồ hôi dọc theo gò má Kim Thái Hanh nhỏ xuống, anh giơ tay gẩy mái tóc mướt mồ hôi, nói với Phương Dĩnh: "Em nghỉ ngơi một lát đi, đợi anh tắm rửa sạch sẽ là có thể chuẩn bị ăn sáng được rồi.

Lúc Điền Diệp ngủ dậy, thì phát hiện Phương Dĩnh không có ở trong phòng nữa, anh dang hai tay lười biếng duỗi người, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người, rồi mới vươn mình rời giường, cầm quần áo ném trên tủ đầu giường mặc lên người.

Anh mang mái tóc lộn xộn mở cửa phòng đi ra, nghe thấy phòng ăn có tiếng nói chuyện bèn đi tới, lúc đến gần mới nhìn thấy Phương Dĩnh và Kim Thái Hanh đang ngồi ăn sáng ở bên bàn ăn.

Điền Diệp đi tới kéo ghế dựa ra định ngồi xuống, Phương Dĩnh bèn nói với anh rằng: "Đi đánh răng rửa mặt trước đã, tóc cũng chải lại nữa." Điền Diệp nhìn cô, rồi đứng dậy đi đến phòng vệ sinh.

Phương Dĩnh ngại ngùng mỉm cười với Kim Thái Hanh: "Ảnh ở nhà quen như thế rồi."

Kim Thái Hanh dựa lưng vào ghế, mỉm cười nói: "Cứ coi ở đây như ở nhà mình đi, không sao đâu."

Bữa sáng cũng là Kim Thái Hanh nấu, buổi sáng Điền Chính Quốc thích ăn mì phở, bình thường trong nhà chỉ có hai người họ, Kim Thái Hanh hay nấu mì bỏ thêm một cái trứng gà cho Điền Chính Quốc, hôm nay cân nhắc đến việc khách nhiều, Kim Thái Hanh còn nấu cháo, hấp bánh bao, hâm nóng sữa bò.

Trước mặt Phương Dĩnh có một bát cháo, vị hơi mặn, bên trong có thịt gà xé và hành lá, cô húp một ngụm cháo, liếm liếm môi, trong lòng có mấy lời muốn nói, nhưng cứ lưỡng lự một hồi lâu, rồi vẫn nhẹ giọng nói: "Anh Hanh, anh lớn hơn Chính Quốc mười ba tuổi phải không?"

Kim Thái Hanh một cổ tay khoát trên mặt bàn, bên cạnh là một ly sữa bò, anh nghe thấy câu hỏi của Phương Dĩnh, chỉ hơi gật đầu nói: "Phải."

Phương Dĩnh hít sâu một hơi, nói: "Nếu như chúng ta không đứng ở góc độ của Chính Quốc để cân nhắc, mà là đứng ở góc độ của anh, thì anh nghĩ mười hai mươi năm nữa, có thể đảm bảo Chính Quốc vẫn ở bên cạnh anh không?"

Kim Thái Hanh không trả lời, nhưng dáng vẻ anh vẫn rất bình tĩnh, không hề tức giận vì câu hỏi của Phương Dĩnh.

Phương Dĩnh dùng thìa khuấy cháo trong bát: "Em xin lỗi."

Lúc này Kim Thái Hanh mới nói: "Không sao, anh hiểu ý của em. Chuyện tương lai chẳng có ai có thể đảm bảo được, nhưng anh tin tưởng Chính Quốc cũng tin tưởng chính bản thân anh, anh sẽ không để em ấy rời xa mình."

Điền Diệp đánh răng rửa mặt xong từ phòng vệ sinh đi ra, vừa vặn nghe thấy lời này của Kim Thái Hanh, anh vừa ngủ dậy không lâu, đại não vẫn chưa tỉnh táo, nên không nổi nóng mà chỉ hơi hoảng hốt.

Anh đi tới ngồi xuống cạnh bàn ăn, giơ tay cầm bánh bao lên, nói với Kim Thái Hanh: "Nó là em trai tôi, tôi hiểu nó hơn anh, nó hay thay đổi, đừng nói là mười năm hai mươi năm, không chừng sang năm nó đã thay lòng đổi dạ rồi. Không phải anh cũng đã ly hôn rồi sao? Lấy đâu ra tình yêu không bao giờ thay đổi chứ."

Phương Dĩnh ở dưới bàn đá anh một cái, tức giận nói: "Không có tình yêu không bao giờ thay đổi, vậy có phải sang năm anh cũng thay đổi không?"

Điền Diệp cắn một miếng bánh bao, nhai mấy cái rồi nhanh chóng nuốt xuống: "Chúng ta giống vậy à? Con chúng ta đã lớn chừng nào rồi chứ? Bao nhiêu gia đình bình thường không có con cái cũng đều ly hôn, huống chi hai người đàn ông?"

Giọng anh hơi lớn, vừa nói xong, bèn nghe thấy có tiếng bước chân đang đi tới bên này, là tiếng bước chân giẫm dép lê của Điền Chính Quốc.

Phương Dĩnh dùng sức trừng Điền Diệp, cô biết Điền Chính Quốc chắc chắn đã nghe thấy lời Điền Diệp vừa nói rồi.

Điền Chính Quốc cũng mới ngủ dậy, trên người vẫn mặc đồ ngủ chưa thay, cậu vẫn hơi buồn ngủ, đến gần không thèm nhìn Điền Diệp, mà chỉ đi tới trước mặt Kim Thái Hanh khom lưng ngồi trên đùi anh ôm cổ anh nói: "Em muốn ăn mì."

Điền Diệp nhíu chặt mày, đè kích động muốn kéo Điền Chính Quốc xuống.

Kim Thái Hanh giơ tay ôm eo cậu, nói: "Được, có thịt bò dư lại tối qua, anh sẽ cắt nhỏ bỏ vào trong bát cho em."

Điền Chính Quốc mỉm cười nói được.

Kim Thái Hanh đỡ cậu đứng lên, mình thì đi vào phòng bếp.

Điền Chính Quốc xoay người ngồi xuống chỗ ban nãy của Kim Thái Hanh, cậu lập tức đổi sắc mặt, giơ ngón tay lên chỉ Điền Diệp, đè thấp giọng nói: "Em đã cảnh cáo anh rồi."

Điền Diệp nặng nề thả đũa xuống bàn ăn.

Điền Chính Quốc nghiêng người về phía trước, cánh tay nằm nhoài trên mặt bàn, thấp giọng nói: "Anh sai rồi, không phải là anh ấy không thể không có em, mà là em không thể không có anh ấy, nếu như anh còn nói những lời như thế này với anh Hanh nữa, thì hết tết em sẽ đi thắt ống dẫn tinh, em không cần con."

Thân thể Điền Diệp lập tức cứng đờ, khó tin nhìn Điền Chính Quốc.

Phương Dĩnh vội vã khuyên nhủ: "Bình tĩnh nào, hôm nay là mùng một tết, nói chuyện này làm gì."

Điền Chính Quốc nói: "Em nghiêm túc đó, dù sao cũng có Đinh Đinh Đông Đông rồi, em và anh Minh cũng không thể có con được, em không muốn anh ấy không có lòng tin vào em."

Điền Diệp hít thở nặng nề, anh hỏi Điền Chính Quốc: "Có phải là không thể thương lượng nữa không?"

Điền Chính Quốc nói với anh: "Quỳ em cũng đã quỳ rồi, anh nói xem?"

Phương Dĩnh đặt tay lên tay Điền Diệp, sợ anh nổi nóng, nên cố gắng định khuyên anh bỏ qua.

Cuối cùng Điền Diệp cũng không bùng nổ, anh nói: "Anh là vì muốn tốt cho em."

Điền Chính Quốc trả lời anh: "Bản thân em mới biết cái gì là tốt cho em." Nói xong, cậu kéo cổ áo ngủ xuống một chút, cho bọn họ nhìn hình xăm của mình, nói: "Khắc vào trong thịt rồi, không thể buông bỏ được."

Lúc này, Kim Thái Hanh ở trong phòng bếp kêu Điền Chính Quốc một tiếng, Điền Chính Quốc lập tức quay đầu, giòn giã đáp: "Anh Hanh, em đến đây." Nói xong, cậu đứng dậy đi đến phòng bếp.

Điền Diệp giơ tay lên che kín mặt, anh suy sụp tinh thần nói: "Bà xã, làm sao đây?"

Tay Phương Dĩnh đang đè lên vai anh, không ngừng động viên tâm trạng của anh: "Anh là anh trai của chú ấy, chứ không phải là cha, với lại, chú ấy lớn như vậy rồi, cha cũng không quản được chuyện này, những gì có thể nói cũng đã nói hết rồi."

Điền Diệp nói: "Anh sợ nó thiệt thòi."

Phương Dĩnh thở dài một hơi: "Đó cũng là chuyện không có cách nào giải quyết, giờ anh đừng ép chú ấy, không chừng một hai năm nữa chú ấy cũng dần phai nhạt, anh cứ ép chú ấy, em sợ chú ấy sẽ làm gì đó, muốn cứu vãn cũng không cứu vãn được."

Điền Diệp lấy tay ra khỏi mặt mình, nhìn về phía Phương Dĩnh.

Phương Dĩnh mỉm cười, hỏi anh: "Có muốn ăn thêm một cái bánh bao nữa không?"

Cả nhà Điền Diệp quay về vào ngày mùng hai tết, Kim Thái Hanh giữ bọn họ ở lại chơi thêm mấy ngày, nhưng Phương Dĩnh nói nhà mẹ đẻ của mình vẫn còn một số họ hàng cần thăm hỏi, bọn họ nhân dịp trước tết ít người, dẫn Đinh Đinh Đông Đông đi chơi tất cả các điểm tham quan ở Bắc Kinh, giờ nên về rồi.

Lúc về, Điền Chính Quốc lái xe tiễn bọn họ tới sân bay.

Điền Diệp đã hoàn toàn bình tĩnh lại, anh vừa im lặng, thì trong lòng Điền Chính Quốc lại không dễ chịu lắm, lúc xe dừng lại trước sân bay, Phương Dĩnh dẫn Đinh Đinh Đông Đông xuống xe trước, Điền Chính Quốc nói với Điền Diệp vẫn còn ngồi ở trong xe: "Đợi cha mẹ về em sẽ về nhà."

Điền Diệp hỏi cậu: "Em muốn dẫn Kim Thái Hanh về cùng à?"

Điền Chính Quốc nói: "Anh Hanh không về."

Điền Diệp chỉ "Ừ" một tiếng, một lát sau lại nói: "Đừng nói với cha mẹ."

Điền Chính Quốc khẽ nói: "Anh Hanh cũng có ý này, anh ấy bảo sau này rồi nói." Dù sao bây giờ Điền Chính Quốc cũng còn trẻ, cửa ải này cho dù bất cứ lúc nào thì cũng chẳng thể qua một cách dễ dàng được, vậy không bằng cứ lùi lại, dù sao thời đại đang không ngừng phát triển và thay đổi, tư tưởng của mọi người cũng dần thay đổi theo thời gian, điều quan trọng không phải là ở bên ai, mà hạnh phúc là được rồi.

Điền Diệp định kéo cửa bước xuống xe.

Điền Chính Quốc lại nói một câu: "Em xin lỗi."

Điền Diệp dừng hành động của mình quay đầu lại nhìn cậu: "Không phải em nghĩ mình làm đúng à?"

Điền Chính Quốc nói: "Em không cảm thấy có lỗi với bản thân, em chỉ cảm thấy có lỗi với anh, vì làm anh lo lắng."

Điền Diệp hơi hoảng hốt.

Giọng Điền Chính Quốc rất tủi thân: "Anh hai, anh ôm em một cái đi."

Điền Diệp nhìn cậu.

Điền Chính Quốc nói: "Em và anh Hanh đi đến hiện tại không dễ dàng gì, em không muốn vì chuyện tình cảm mà cãi nhau với người nhà nữa, em mong người nhà vĩnh viễn đứng phía sau em."

Giọng Điền Diệp lạnh nhạt cứng rắn: "Anh phải đứng phía sau em như thế nào đây?" Nói xong, anh xoay người định xuống xe.

Điền Chính Quốc thất vọng cúi đầu.

Điền Diệp đã bước một chân xuống xe rồi, nhưng tự dưng quay người lại, giang rộng hai tay ra với Điền Chính Quốc tức giận nói: "Nào nào nào, ôm ôm ôm."

Điền Chính Quốc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Điền Diệp tới gần cậu, hai cánh tay ôm chặt cậu trong lồng ngực mình, bàn tay dùng sức vỗ sau lưng cậu: "Nếu Kim Thái Hanh dám bắt nạt em, em cứ nói với anh, lần sau có tin anh đấm gãy răng anh ta không."

Điền Chính Quốc ôm chặt Điền Diệp, nói: "Không đâu, anh ấy yêu em." Nói xong, cậu lại nói: "Em cũng yêu hai người."

Điền Diệp nhìn thấy cảnh sát giao thông tới giục, bèn đẩy Điền Chính Quốc ra, rồi không nhịn được nói: "Về nhanh đi về nhanh đi!" Nói xong, anh đã đứng ngoài cửa xe, giơ tay đóng chặt cửa xe lại.

Điền Chính Quốc nhìn anh một lát, rồi sang số chuẩn bị khởi động ô tô.

Điền Diệp bỗng nhiên lại gõ cửa sổ xe.

Điền Chính Quốc ấn cửa xe xuống, thì nghe thấy Điền Diệp nói: "Nhớ về nhà đó."

"Vâng," Điền Chính Quốc giơ tay lên dụi đôi mắt đang đỏ lên, rồi lại mỉm cười gật đầu với anh.

Trên đường về, tâm trạng Điền Chính Quốc vẫn hơi kích động, cậu mở cửa xe thành một cái khe nhỏ, gió lạnh thổi vào có thể làm đầu óc cậu tỉnh táo một chút. Cậu vẫn rất may mắn vì có một người anh trai như Điền Diệp, từ nhỏ đến lớn luôn chăm sóc cho cậu, cưng chiều cậu, rõ ràng rất tức giận, nhưng cuối cùng vẫn sẵn lòng đứng về phía cậu.

So với Phương Tiệm Viễn, cậu may mắn hơn nhiều lắm.

Cậu biết một ngày nào đó cậu sẽ phải đối mặt với cha mẹ mình, nhưng trong nhà vẫn có anh trai và chị dâu như Điền Diệp và Phương Dĩnh, bọn họ có thể hiểu cậu, trở thành bước đệm giữa cậu và cha mẹ, đến lúc đó áp lực của cậu có thể thoải mái hơn nhiều.

Điền Chính Quốc lẩm bẩm: "Mày thật sự quá hạnh phúc." Nói xong, cậu chớp mắt, tầm nhìn bị nước mắt làm mờ lần thứ hai trở nên rõ ràng.

Thấm thoắt đã hết tết, Điền Chính Quốc dành một tuần quay về quê, lúc quay lại lần nữa, kịch bản của bộ phim mới《Cạm Bẫy》của Hà Chinh cũng đã có, Kim Thái Hanh sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi thật dài, cuối cùng vẫn quyết định hợp tác với Hà Chinh, nhận đóng bộ phim mới của anh ta.

So ra, Điền Chính Quốc có muốn nhận lời mời đóng phim của Hà Chinh hay không, quyết định này có vẻ rất khó khăn.

《Cạm Bẫy》là một bộ phim chuyển thể, giữa hai nam chính không có cảnh tình cảm, hơn nữa trong câu chuyện còn có một nhân vật nữ rất quan trọng. Hà Chinh muốn mời Điền Chính Quốc diễn vai một công tố viên trẻ, rất thách thức đối với Điền Chính Quốc.

Có rất nhiều đạo diễn có thói quen hợp tác với những diễn viên nhất định, bọn họ không ngại lặp lại sự hợp tác trong những tác phẩm khác nhau, cũng sẽ không có lời đồn nhảm nào, nhưng dù sao Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cũng khác, ảnh hưởng do 《Tiệm Viễn》 mang đến vẫn chưa tiêu tan, fans theo bọn họ vẫn rất điên cuồng, có rất nhiều tin đồn khác nhau đang lan truyền ở trên mạng.

Đối với Kim Thái Hanh mà nói, anh có thể bỏ qua bất kỳ tin đồn nhảm nào, chỉ cần chuyên tâm đóng phim là được, nhưng Điền Chính Quốc thì không được, cậu còn lâu mới đạt đến trình độ của Kim Thái Hanh không thể hoàn toàn thoát khỏi vị trí của idol, chỉ tự nhận mình là một diễn viên.

Vì chuyện này, Thái Mỹ Đình và Hoàng Kế Tân đều bàn bạc với nhau rất nhiều lần.

Cuối cùng Kim Thái Hanh nói một câu, anh hỏi Điền Chính Quốc: "Em có tự tin làm khán giả bước vào rạp chiếu phim tập trung tất cả sự chú ý của họ vào bộ phim này, mà không phải đặt trên mối quan hệ và nhân vật mà tụi mình từng diễn không?"

Điền Chính Quốc dùng sức vỗ bàn một cái: "Cược cả tương lai của em, em diễn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro