123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười người trong showbiz thì Trần Hải Lan quen hết chín người, trong chín người này có thể trở thành bạn của anh ít nhất cũng có bảy người.

Lúc đó Trần Hải Lan tổ chức lễ cưới ở trên một hòn đảo, rất nhiều người vì công việc hoặc là có kế hoạch khác không tiện đi xa nên không thể tới tham gia được, lần này nơi tổ chức tiệc đầy tháng của con trai ở ngay Bắc Kinh, quy mô so với lễ cưới lần trước chỉ có hơn chứ không kém.

Thư mời của Điền Chính Quốc là một mình, lẽ ra cậu không nên tới cùng Kim Thái Hanh, nhưng giờ bọn họ đang ở trong một đoàn phim, hơn nữa có Hà Chinh ở giữa yểm trợ, nên dứt khoát quang minh chính đại đi chung với nhau nữa.

Lúc nhìn thấy Trần Hải Lan ở khách sạn đón khách tổ chức tiệc đầy tháng, Hà Chinh nói: "Cả đoàn phim của tụi này đều tới chúc mừng cậu đó."

Trần Hải Lan nghe thấy thế thì cười haha, anh nói với Hà Chinh: "Cả đoàn phim của anh chỉ có anh là khó mời nhất."

Sau đó Trần Hải Lan bèn đi qua chào hỏi Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, anh ôm Kim Thái Hanh, lúc buông tay ra thì nhìn qua Điền Chính Quốc giọng điệu hơi tế nhị hỏi: "Vẫn ổn chứ?"

Kim Thái Hanh mỉm cười, nói: "Cậu hỏi tớ hay là tụi tớ?"

Thế là Trần Hải Lan cũng mỉm cười nói: "Vậy thì hỏi các cậu đi."

Kim Thái Hanh nói với anh: "Cực kỳ ổn."

Trong lòng Trần Hải Lan không biết nghĩ gì, bỗng nhiên anh thở dài một hơi não nề, ôm Kim Thái Hanh thêm một cái nữa, sau khi buông tay ra thì xoay người lại ôm Điền Chính Quốc, anh giơ tay vỗ lưng cậu, nói: "Bản thân sống vui vẻ là được rồi."

Điền Chính Quốc nghe ra sự ám chỉ của Trần Hải Lan, bèn nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh Lan."

Trần Hải Lan bảo vợ bế con trai vừa đầy tháng tới bọn họ nhìn.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh thấy anh chỉ trêu đứa bé một lát, trông cũng không hứng thú lắm, trong lòng vô thức thở ra một hơi.

Có lẽ vì sự xuất hiện của Kim Thái Hanh và Hà Chinh, mà cả sảnh tiếp khách trông rất náo nhiệt, khách lần lượt đến nơi vốn đưa tiền mừng xong sẽ đi vào phòng tiệc, nhưng lúc này chẳng vội rời đi, mà sôi nổi đi qua chào hỏi Kim Thái Hanh và Hà Chinh.

Cũng có rất nhiều diễn viên trẻ đợi Trần Hải Lan giới thiệu bọn họ.

Đến lúc này, Điền Chính Quốc cảm nhận được địa vị ở trong giới diễn viên của mình đã khác lúc trước, vì gần như tất cả mọi người đều biết cậu, cho dù là tiểu minh tinh cậu không biết, cũng sẽ chủ động chào hỏi cậu.

Trần Hải Lan thấy người càng ngày càng nhiều, bèn muốn mời nhóm Kim Thái Hanh đi vào ngồi trước, lúc còn chưa kịp mở miệng, thì nhìn thấy rất nhiều người quay đầu nhìn về phía cửa lớn của sảnh tiếp khách, anh mới phát hiện hóa ra Viên Thiển đến rồi.

Điền Chính Quốc cũng nhìn thấy Viên Thiển.

Hôm nay Viên Thiển mặc một cái váy ôm màu vàng nhạt, tóc bối trên đỉnh đầu, khuôn mặt trang điểm nhẹ tinh tế, vẫn xinh đẹp chói mắt như mọi khi.

Trước tiên cô đưa tiền mừng cho người nhà Trần Hải Lan, lúc xoay người lại, ánh mắt lướt nhanh qua Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc có cảm giác xung quanh yên tĩnh khác thường, mà trong loại yên tĩnh này ẩn giấu sự xao động của rất nhiều người hóng hớt drama, đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc và Viên Thiển đồng thời xuất hiện công khai sau khi hai người ly hôn.

Vẻ mặt của Viên Thiển vẫn rất bình tĩnh, cô đi về bên này.

Những người khác bất giác nhường đường cho cô, Điền Chính Quốc nhìn thấy ngay cả Hà Chinh bên cạnh cũng lùi ra sau một bước, để trống chỗ trước mặt Kim Thái Hanh, chỉ có Điền Chính Quốc vẫn đứng bên cạnh Kim Thái Hanh.

Viên Thiển đứng lại trước mặt Kim Thái Hanh, hơi giương cằm nhìn Kim Thái Hanh

Trần Hải Lan lo bầu không khí sẽ trở nên bế tắc, đang định tới hòa giải, kết quả ánh mắt của Viên Thiển lại chuyển qua Điền Chính Quốc, cô mỉm cười giang tay ra: "Chính Quốc."

Điền Chính Quốc thấy thế, lập tức bước lên nhẹ nhàng ôm Viên Thiển, gọi: "Chị Thiển, lâu rồi không gặp."

Viên Thiển ôm Điền Chính Quốc hôn lên mặt cậu một cái, rồi mới mỉm cười buông tay ra: "Phải, lâu rồi không gặp, chỉ sợ cậu chẳng nhớ chị nữa."

Điền Chính Quốc mỉm cười nói: "Em bận quay phim suốt, muốn gặp chị cũng thật sự không có thời gian."

Hia người chào hỏi xong, Viên Thiển mới chuyển hướng qua Kim Thái Hanh, mỉm cười nhàn nhạt nói: "Anh vẫn khỏe chứ?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Khỏe lắm, em khỏe không?"

Viên Thiển trả lời anh: "Em đương nhiên rất khỏe."

Lúc này Trần Hải Lan rốt cục cũng tìm được cơ hội chen vào, anh nói: "Đừng đứng đây nói chuyện nữa, vào ngồi trước đi."

Phòng tiệc ở trên tầng hai, lúc này khách vào chỗ gần như đã hơn một nửa, Trần Hải Lan mời nhóm Kim Thái Hanh đến ngồi ở chỗ hàng phía trước gần bục của MC nhất, Viên Thiển không ngồi chung bàn với bọn họ, Trần Hải Lan cũng sợ bầu không khí sẽ lúng túng.

Chỗ ngồi của Điền Chính Quốc là ở bên cạnh Kim Thái Hanh ban nãy lúc vào đây, cậu nghe thấy phía sau có người khẽ bàn luận đến scandal lần đó của cậu và Viên Thiển, thời gian trôi qua đã lâu lắm rồi, không ngờ vẫn còn người nhớ tới.

Hà Chinh không vào, mà trốn ở bên ngoài hút thuốc.

Nhóm Điền Chính Quốc ngồi xuống không lâu, Lục Niệm Hân bèn dẫn theo một cô gái trẻ trung xinh đẹp bước vào, cô gái kia Điền Chính Quốc chưa gặp bao giờ, lúc sau nghe người ta nói không phải là diễn viên, mà chỉ là một người nổi tiếng trên mạng.

Lục Niệm Hân đặt mông ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Điền Chính Quốc, không thèm quan tâm đến cô gái bên cạnh hắn nữa, mà một lòng một dạ nói chuyện trêu Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc cảm thấy có lẽ Lục Niệm Hân hiểu lầm gì đó về mình, hắn giống như coi cậu thành một đứa bé, nói Kim Thái Hanh không tốt, có muốn cân nhắc đến hắn hay không. Trong một khoảng khắc nào đó, Điền Chính Quốc có cảm giác mình đang đối diện với ông chú hàng xóm, ông chú đó nói: "Con xem cha con chẳng yêu con chút nào, có muốn cùng về nhà với chú không? Chú mua bánh ngọt cho con ăn."

Kim Thái Hanh im lặng ngồi bên cạnh, những câu kia phần lớn Lục Niệm Hân đều ghé sát bên tai Điền Chính Quốc nói, nên anh chẳng nghe thấy, chỉ có lúc nhìn thấy Lục Niệm Hân giơ tay lên, mới lạnh mặt cảnh cáo nhìn hắn.

Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy Lục Niệm Hân rất buồn cười, nhân lúc Lục Niệm Hân nói một câu rồi chờ đợi câu trả lời của cậu, Điền Chính Quốc bèn tiến tới bên tai Lục Niệm Hân nói: "Không cân nhắc, em cảm thấy anh không được."

Lục Niệm Hân lập tức vỗ bàn nghe 'bộp' một tiếng, cô gái bên cạnh đeo tai nghe tập trung tinh thần nghịch điện thoại cũng bị giật mình, bèn ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ai nói tôi không được?" Lục Niệm Hân dùng giọng điệu hung dữ đè thấp giọng hỏi Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc  vốn chỉ thuận miệng nói bậy, lúc này trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một người, cậu nói với Lục Niệm Hân: "Đằng Tùng."

Thế là Lục Niệm Hân thay đổi sắc mặc, từ bên cạnh cậu lùi lại không nói gì nữa, một lúc lâu sau, Lục Niệm Hân mới trầm giọng nói: "Cậu ta nói láo!"

Vừa khéo lúc này Hà Chinh hút thuốc xong từ bên ngoài đi vào, nghe thấy lời Lục Niệm Hân, bèn hỏi: "Ai nói láo?"

Lục Niệm Hân không muốn trả lời chuyện này nữa.

Hà Chinh ngồi xuống bên cạnh Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nói với anh ta: "Ngoại trừ chính anh ta, anh nghĩ còn ai vào đây nữa?"

Hà Chinh nhìn Lục Niệm Hân, nói: "Cậu ta đúng là có thể làm ra chuyện như vậy."

Điền Chính Quốc không nhịn được mà bật cười.

Chỗ ngồi trong phòng tiệc dần dần được khách mời lấp kín, khách mời đến sau được mời tới chỗ ngồi trên tầng hai.

Điền Chính Quốc quét mắt qua nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, Nhậm Kính Nguyên ngồi bàn bên cạnh bàn bọn họ, bên cạnh hắn là Lăng Gia Nguyệt, mà chỗ ngồi của Lăng Gia Nguyệt thì sát bên Viên Thiển.

Lăng Gia Nguyệt không tới đây cùng bọn họ, Điền Chính Quốc cũng là nhìn thấy Nhậm Kính Nguyên và Lăng Gia Nguyệt cùng xuất hiện, mới biết hôm nay cô cũng tới.

Có khách mời ngồi trên tầng hai tựa trên lan can dùng điện thoại chụp ảnh ở bên dưới, camera nhắm ngay về phía Viên Thiển và Lăng Gia Nguyệt.

Điền Chính Quốc cũng không nhịn được mà nhìn các cô, cậu nhận ra mặc dù vẻ ngoài của hai người không giống nhau, nhưng khí chất thật sự rất giống, chỉ là dù sao tuổi tác của Viên Thiển cũng lớn hơn, còn Lăng Gia Nguyệt đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, nên nếu phải so sánh, giờ e là Viên Thiển không sánh bằng Lăng Gia Nguyệt nữa.

Suy nghĩ này bỗng nhiên làm Điền Chính Quốc thương cảm, mấy năm nữa cậu cũng 30 rồi, một người đẹp như Viên Thiển cũng sẽ già đi, cũng sẽ bị người đẹp trẻ trung hơn hạ thấp, cậu không mong đến lúc đó ngoài ngoại hình ưa nhìn, mình chẳng còn gì cả.

Cậu nhìn chằm chằm Viên Thiển ngẩn người.

Kim Thái Hanh bỗng nhiên tiến đến bên tai cậu, khẽ nói: "Em nhìn Viên Thiển sắp năm phút rồi đó."

Điền Chính Quốc giật mình, quay đầu qua nhìn anh.

Lúc này Kim Thái Hanh cũng đang nhìn Viên Thiển, anh dường như không chắc lắm hỏi cậu rằng: "Em đang nhìn Viên Thiển đúng không?"

Điền Chính Quốc vội vàng nói: "Em đâu có."

Kim Thái Hanh nói: "Ồ, vậy là đang nhìn Lăng Gia Nguyệt."

Điền Chính Quốc ngẩn người, cậu nhấc khuỷu tay lên nhẹ nhàng đụng đụng anh: "Vậy em thà nhìn Viên Thiển."

Biểu cảm trên mặt Điền Chính Quốc rất bình tĩnh, giọng điệu cũng không kích động, anh chỉ nhìn Viên Thiển, nói với Điền Chính Quốc rằng: "Nhìn cô ấy làm gì? Cô ấy hôn em em vui lắm à?"

Điền Chính Quốc không nhịn được mà bật cười: "Dù sao thì em cũng biết anh không vui."

Kim Thái Hanh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cậu: "Em biết anh không vui còn dám nhìn chằm chằm cô ấy mãi?"

Điền Chính Quốc cũng nhìn Kim Thái Hanh, giọng điệu hơi tủi thân nhưng lại rất nghiêm túc: "Nhưng lúc em nhìn chị ấy, trong đầu chỉ nghĩ tới mỗi anh thôi."

Kim Thái Hanh không nói gì nữa.

Lúc này, Lục Niệm Hân ở dưới bàn đá Điền Chính Quốc một cú, nhỏ giọng nói: "Đang ở nơi đông người, thu liễm một chút."

Trong tay Hà Chinh đang kẹp một điếu thuốc, ở trong phòng không tiện hút, nên để ở dưới mũi ngửi cho đỡ nghiện, lúc này không nhịn được mà 'chậc' một tiếng.

Lục Niệm Hân chỉ Hà Chinh, nói: "Anh tìm bọn họ quay cái phim kia đi, bất chấp tất cả mà quan hệ bừa bãi."

Hà Chinh nhìn lướt qua hắn vẫn chưa nói gì, Kim Thái Hanh đã nói với Lục Niệm Hân trước: "Đang ở nơi đông người, miệng mồm sạch sẽ một chút."

Lục Niệm Hân còn muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt lại chuyển tới sau lưng bọn họ, hắn dừng lại một lúc rồi nói: "Bạn lâu năm của cậu tới rồi kìa."

Điền Chính Quốc nghe thấy vậy bèn quay đầu lại nhìn, thấy Trần Hải Lan đang đi vào bên trong cùng Đinh Văn Huấn, xem ra đang muốn dẫn Đinh Văn Huấn tới chỗ trống ở bàn của bọn họ.

Mà ở phía sau Đinh Văn Huấn, Điền Chính Quốc còn phát hiện ra một người quen, là Chúc Thiên Kiệt từ lúc quay xong《Sự Cố Mưu Sát》thì chưa bao giờ gặp nữa. Lúc này Điền Chính Quốc mới nhớ ra, lúc Trần Hải Lan kết hôn Chúc Thiên Kiệt là một trong số những phù rể, quan hệ của hai người chắc là rất tốt, nên trường hợp này chắc chắn sẽ tới.

Chúc Thiên Kiệt vốn tới cùng Đinh Văn Huấn, nhưng xa xa nhìn thấy bàn của Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, nên giữa chừng bèn xoay người chuyển hướng, ngồi xuống chỗ trống ở bàn bên cạnh.

Đinh Văn Huấn đi thẳng tới bên cạnh bàn tròn, Điền Chính Quốc đứng lên chào hỏi anh: "Chào đạo diễn Đinh."

"Lâu rồi không gặp, Chính Quốc." Đinh Văn Huấn khẽ mỉm cười nói xong, xoay đầu lại tìm Chúc Thiên Kiệt, thấy Chúc Thiên Kiệt ngồi ở bàn bên cạnh, bèn vẫy tay, nói: "Thiên Kiệt, qua đây ngồi chung đi."

Trên mặt Chúc Thiên Kiệt mang theo nụ cười, hắn nói: "Đạo diễn Đinh, em ngồi bên này thôi."

Đinh Văn Huấn cũng không cố ép nữa, lúc này mới tự ngồi xuống.

Điền Chính Quốc nhìn thấy Chúc Thiên Kiệt ngồi bên cạnh Viên Thiển, hắn niềm nở mỉm cười rồi bắt đầu chuyện trò với Viên Thiển.

Một năm nay Chúc Thiên Kiệt ở trong giới diễn viên phát triển không thuận lợi lắm, vai nam chính của đại IP vốn đã được quyết định lại đột ngột bị thay người, một bộ phim truyền hình mới chiếu rating rất ảm đạm, cả người trông như bị sưng lên, bỗng nhiên hiện ra chút vẻ già nua.

Đinh Văn Huấn vừa tới, nói chuyện mấy câu với Kim Thái Hanh rồi nói với Hà Chinh: "Anh sử dụng cùng một dàn diễn viên trong phim mới của mình, là đang định tập hợp ra một cái tam giác sắt hả?"

Hà Chinh và Đinh Văn Huấn đều là đạo diễn, nhưng phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau, Điền Chính Quốc vẫn luôn cảm thấy Hà Chinh hơi sa sút tinh thần, còn Đinh Văn Huấn thì là một người văn nghệ nội liễm.

Hà Chinh nghe Đinh Văn Huấn hỏi như vậy, bèn nói: "Tam giác sắt ở đâu ra, tụi này nhiều lắm thì cũng chỉ coi như là tam giác nhựa, bẻ một cái là vỡ."

Anh ta nói xong, Điền Chính Quốc nghe thấy Kim Thái Hanh khẽ bật cười.

Hà Chinh ngậm điếu thuốc vào trong miệng, rồi chợt nhận ra không được châm lửa, bèn lấy thuốc ra, nói: "Tôi chỉ muốn tiếp tục hợp tác với những diễn viên giỏi từng làm việc cùng nhau thôi."

Khoảng thời gian này đóng phim Điền Chính Quốc bị Hà Chinh hành hạ hơi thê thảm, có những lúc cậu cũng nghi ngờ Hà Chinh đang cố ý làm khó dễ mình, lúc này không nhịn được ló đầu hỏi: "Đạo diễn Hà, em là diễn viên giỏi mà anh nói hả?"

Hà Chinh nhìn cậu: "Cậu không phải."

Điền Chính Quốc vốn chỉ muốn đùa, nhưng thật sự nghe thấy Hà Chinh nói như vậy, vẫn không nhịn được mà hơi mất mát.

Nhưng Hà Chinh lại nói tiếp: "Cậu là người mà tôi chọn để mài giũa, trình độ điêu luyện vẫn còn kém một chút, phải tiếp tục mài giũa." Anh ta dừng lại một chút, điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay lắc tới lắc lui: "Tôi cảm thấy cậu có thể coi như là học trò của tôi đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro