124

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chữ học trò làm Điền Chính Quốc xúc động, cậu không ngờ sẽ được nghe thấy đánh giá như vậy từ Hà Chinh, cái này sức nặng so với ba chữ diễn viên giỏi còn lớn hơn nhiều, cậu mở to hai mắt sững sờ nhìn Hà Chinh.

Kim Thái Hanh dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých cậu một cái: "Còn không gọi thầy đi?"

Điền Chính Quốc há miệng, tự dưng cảm thấy hơi ngại ngùng, cậu nhận ra mọi người trong bàn đều đang nhìn mình chằm chằm, đến cả Hà Chinh trên mặt cũng mang theo ý cười nhìn cậu, nên cuối cùng cũng nhỏ giọng gọi một tiếng: "Thầy."

Lục Niệm Hân lập tức nói: "Cái này không được nha, nhận thầy mà còn lén lén lút lút, cậu đến kính thầy một chén trà đi, nếu dựa theo quy củ trước đây còn phải dập đầu một cái đó."

Điền Chính Quốc trừng Lục Niệm Hân một cái, sau đó nhìn về phía Hà Chinh, cậu hy vọng nghe được câu "không cần đâu" từ Hà Chinh.

Nhưng lại nhìn thấy Hà Chinh hơi nghiêng người dựa lưng vào ghế ngồi, trên mặt mang theo nụ cười lười nhác, nói: "Chén trà này tôi nghĩ tôi vẫn nên được nhận chứ, bản thân cậu tự nhìn lại xem từ lần đầu tiên đóng phim đến nay đã tiến bộ thế nào, có phải cậu nên cảm ơn tôi cùng lão Kim một tiếng không?"

Điền Chính Quốc không nhịn được giương mắt liếc nhìn Kim Thái Hanh.

Kết quả Kim Thái Hanh ngồi thẳng người lại, giơ tay bảo Đinh Văn Huấn cầm một chén trà sạch qua, anh tự mình rót đầy chén trà, đẩy đến trước mặt Điền Chính Quốc nói: "Anh thì không cần, một chén kia của thầy Hà thì cần phải có, mau đi đi."

Lúc Điền Chính Quốc đưa tay nhận chén trà, nhìn thấy ánh mắt mọi người quanh bàn đều mang ý cười nhìn cậu, ngay cả cô gái mà Luc Niệm Hân dẫn tới cũng gỡ tai nghe ra, hào hứng nhìn cậu kính trà.

Cậu không biết mấy người này có phải đang trêu mình không.

Điền Chính Quốc bưng chén trà đứng dậy, Lục Niệm Hân đột nhiên vỗ tay, hét một tiếng: "Giỏi!"

Mấy bàn bên cạnh đều nhìn hết về phía bên này.

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, làm cho mình trông tự nhiên hơn một chút, rồi đi tới trước mặt Hà Chinh, cúi đầu xuống, nói: "Thưa thầy, mời uống trà."

Hà Chinh lại không lập tức giơ tay ra nhận lấy.

Điền Chính Quốc cắn răng, tưởng thật định quỳ xuống.

Lúc này Hà Chinh mới vội vã giơ tay ngăn cậu lại, anh ta nhận lấy chén trà, cũng đứng dậy, mỉm cười nói với Điền Chính Quốc: "Không cần quỳ, chén trà này tôi nên uống." Nói xong Hà Chinh nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.

Lục Niệm Hân ở bên cạnh ồn ào, huýt gió một tiếng.

Lúc này khách mời gần như đã đến đông đủ, lúc Trần Hải Lan đi từ sảnh tiếp khách vào nghe thấy tiếng huýt gió của Lục Niệm Hân, lại gần hỏi: "Chuyện gì mà vui vẻ thế?"

Lục Niệm Hân trả lời anh ta: "Ở đây Hà Chinh đang nhận học trò."

Bởi vì Trần Hải Lan ở bên này, nên toàn bộ khách mời trong tiệc rượu ở sảnh lớn đều nhìn qua phía bên này của bọn họ, Lục Niệm Hân nói câu này cũng không ít người đều nghe thấy.

Điền Chính Quốc cuối cùng cũng không nhịn được, đỏ bừng mặt.

Có lẽ Kim Thái Hanh thấy cậu hơi quẫn bách, nên vẫy tay với cậu: "Quay lại đây ngồi đi."

Điền Chính Quốc vội vã quay về chỗ của mình ngồi xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Kim Thái Hanh giơ tay vỗ nhè nhẹ sau lưng cậu, anh đặt tay trên lưng cậu, nhìn Hà Chinh nói: "Sau này có vai diễn nào tốt có phải nên nghĩ đến học trò của anh đầu tiên không?"

Hà Chinh cười một tiếng, nói với Kim Thái Hanh: "Cậu yên tâm đi, sẽ có rất nhiều nhân vật phù hợp đang chờ cậu ấy trong tương lai. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải làm đến nơi đến chốn, trước tiên phải diễn nhân vật hiện tại cho thật tốt cái đã."

Trần Hải Lan đứng ở phía sau Điền Chính Quốc, giơ tay nắm bả vai cậu, nói: "Với Chính Quốc của chúng ta thì không thành vấn đề, đúng không?"

Điền Chính Quốc đã xấu hổ đến mức luống cuống rồi, vẫn phải gật đầu nói: "Vâng ạ."

Ngày đó mãi cho đến khi đã cơm nước xong xuôi, Điền Chính Quốc vẫn cảm thấy có rất nhiều người đang bàn luận về cậu. Đương nhiên cậu không nghe thấy người ta nói gì, nhưng những ánh mắt dò xét thì vẫn rất dễ dàng có thể cảm nhận được, hai ba người tụ lại với nhau vừa lén lút quan sát cậu vừa lén lút bàn luận, tất nhiên chỉ có bàn luận về chuyện vừa rồi mà thôi.

Trần Hải Lan mời bọn họ lên phòng trà ở tầng trên của khách sạn uống trà.

Lúc Điền Chính Quốc chuẩn bị rời đi, ngay cả Nhậm Kính Nguyên cũng bước lại gần vỗ bả vai cậu nói: "Không tồi nhỉ, chui lọt được vào vòng tròn của đám người Hà Chinh." Giọng điệu của hắn cũng không mang theo châm biếm, nhưng ít nhiều cũng có chút chua xót, có lẽ không nghĩ ra Điền Chính Quốc chỉ là một ngôi sao hạng hai, sao lại một phát bay vọt lên trời lọt được vào thế giới điện ảnh chính thống.

Điền Chính Quốc cũng không biết nên nói cái gì, cậu chỉ miễn cưỡng mỉm cười, tăng nhanh bước chân đuổi theo đám người Kim Thái Hanh phía trước.

Phòng trà trên tầng có rất nhiều phòng riêng với diện tích khác nhau, sau khi Trần Hải Lan thu xếp xong cho những khách mời khác, anh bèn đi cùng với Hà Chinh, Kim Thái Hanh, Đinh Văn Huấn chọn một phòng riêng yên tĩnh nhất ngồi xuống uống trà.

Tối nay cũng có tổ chức một bữa tiệc, nếu như khách mời đồng ý thì ở lại dùng cơm tối, có thể ở trong khách sạn uống trà đánh bài, nên Lục Niệm Hân bèn dẫn cô bé nổi tiếng trên mạng đi đánh bài rồi.

Đám người Kim Thái Hanh bọn họ đều muốn rời đi vào chiều nay, vì vậy Trần Hải Lan cố ý sắp xếp để trống lịch trình buổi chiều, để nói chuyện cùng với mấy người bạn lâu năm của mình.

Trần Hải Lan bảo Điền Chính Quốc đi theo mấy thanh niên khác cùng nhau chơi đùa, Điền Chính Quốc không muốn đi, cậu ngồi trên sô pha trong phòng trà nghe bọn họ nói chuyện, có lẽ do không khí quá ấm áp, chỉ chốc lát sau cơn buồn ngủ liền kéo đến, cậu dứt khoát nằm xuống sô pha định ngủ trưa luôn.

"Vào phòng mà ngủ đi." Trần Hải Lan nói với cậu.

Điền Chính Quốc nói: "Không cần đâu, em nằm đây một lát là được rồi."

Cậu nhắm mắt lại, nghe tiếng nói chuyện của bọn họ dần dần trở nên nhẹ hơn, một lúc sau, có người nhẹ nhàng đắp thứ gì đó lên người cậu, cậu biết đó là áo khoác của Kim Thái Hanh, vừa ấm áp vừa mềm mại. Cậu không nhịn được rụt rụt cổ, vùi nửa khuôn mặt của mình vào áo khoác của Kim Thái Hanh đầu óc mơ màng, chỉ một lát sau thì chìm vào giấc ngủ.

Điền Chính Quốc không biết bản thân mình ngủ được bao lâu, đến khi tỉnh lại trong phòng trà đã hoàn toàn yên tĩnh lại, cậu mở mắt ra, nhìn thấy bên cạnh mình cũng chỉ còn lại một mình Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh ngồi ở bên cạnh chân cậu, ngón tay thon dài cầm một chén trà thủy tinh trong suốt nhỏ, hơi ngẩng đầu đưa chén trà đến bên miệng uống.

Điền Chính Quốc không lên tiếng, cậu chống tay ngồi dậy, đổi hướng nằm xuống gối đầu lên chân Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cúi đầu cười nhìn cậu: "Tình rồi hả?" Vừa nói chuyện vừa giơ tay giúp cậu đắp kín áo khoác lên người.

Điền Chính Quốc hỏi: "Bọn họ đi đâu hết rồi?"

Kim Thái Hanh nói: "Đinh Văn Huấn có việc nên đi trước rồi, Trần Hải Lan tiễn cậu ấy, Hà Chinh đi tìm chỗ hút thuốc."

Đôi mắt Điền Chính Quốc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cậu chớp chớp mấy lần: "Bọn họ còn quay lại không?"

Kim Thái Hanh không biết nghĩ đến cái gì, liền bật cười nói: "Bon họ chắc sẽ quay lại đó, không kịp đâu."

Điền Chính Quốc cảm thấy mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, ngáp một cái hỏi: "Không kịp cái gì?"

Ngón tay Kim Thái Hanh xoắn xoắn tóc cậu: "Dù sao anh cũng không kịp, không biết em—–"

"Em cũng không kịp!" Điền Chính Quốc lập tức hiểu anh đang nói cái gì, cả người cũng có tinh thần hẳn lên: "Em kéo dài rất lâu đó được không. Anh Hanh, anh trở nên xấu xa rồi, không giống như anh trước đây nữa."

Kim Thái Hanh cười hỏi cậu: "Trước đây anh như thế nào?"

Điền Chính Quốc giơ tay ra móc lấy một nút áo sơ mi của Kim Thái Hanh: "Trước đây anh là một nam thần đứng đắn, kết quả đều là hình tượng giả dối."

Khóe mắt Kim Thái Hanh cong cong, ánh mắt dịu dàng: "Nam thần là đối với người khác, đối với em anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng sẽ nghĩ đến những chuyện mà đàn ông bình thường nghĩ đến."

Động tác trên tay Điền Chính Quốc dừng lại, cậu im lặng nhìn anh một lúc, nói: "Hay là chúng ta thử xem có kịp hay không đi?" Nói xong, đến chính cậu cũng không nhịn được mà bật cười, cậu nằm trên sô pha, cười đến cả cơ thể đều run lên.

Kim Thái Hanh chờ cậu cười mệt rồi mới hỏi cậu : "Có muốn uống trà không ?"

Điền Chính Quốc gật đầu.

Kim Thái Hanh hơi vươn người ra, cầm lấy ấm trà trên mặt bàn rót đầy trà vào cái chén nhỏ của mình, anh vỗ vai Điền Chính Quốc bảo cậu ngồi dậy uống, Điền Chính Quốc không chịu, khăng khăng muốn nằm uống.

"Anh sợ em bị sặc." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc nói lại: "Anh đổ từ từ là được."

Kim Thái Hanh cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí rót trà trong chén nhỏ vào miệng cậu, nhưng vẫn có một ít nước trà chảy ra dọc theo khóe miệng, đợi đến khi cho cậu uống xong một chén trà, Kim Thái Hanh rút một tờ giấy ở trên bàn lau miệng giúp Điền Chính Quốc.

Lúc này, Điền Chính Quốc nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài đang tiến dần đến cửa phòng trà, cậu vô thức muốn ngồi dậy, Kim Thái Hanh lại nói: "Đừng sợ, là Trần Hải Lan."

Rất nhanh, cửa lớn bị người ta kéo ra, đúng là Trần Hải Lan xuất hiện ở cửa.

Điền Chính Quốc đã ngồi dậy, áo khoác của Kim Thái Hanh đang đắp trên người trượt xuống.

Trần Hải Lan thoải mái nở nụ cười, giơ tay đóng cửa phòng lại, đồng thời hỏi: "Chính Quốc dậy rồi à?"

Điền Chính Quốc xấu hổ ngồi thẳng người trên sô pha, lấy áo khoác trả lại cho Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh hỏi Trần Hải Lan: "Đinh Văn Huấn đi rồi à?"

Trần Hải Lan đi tới phía đối diện bọn họ ngồi xuống, gật đầu nói: "Đi rồi, giờ cậu ấy cũng bận lắm." Lúc anh nói chuyện, mở nắp ấm trà nhìn qua, cầm lấy ấm trà đi vào phòng trong rót thêm nước nóng, nói: "Hai người đêm nay lên máy bay à?"

Kim Thái Hanh trả lời: "Bảy giờ hơn."

Trần Hải Lan rót thêm trà vào chén của anh, lại cầm một cái chén sạch để trước mặt Điền Chính Quốc, chậm rãi rót đầy chén trà, nói tiếp: "Muốn giữ hai người ở lại ăn bữa cơm tối cũng không giữ được."

Kim Thái Hanh nói với anh: "Sau này còn nhiều cơ hội mà."

Đúng thật là Điền Chính Quốc có hơi khát, nhưng vì chén uống trà quá nhỏ, vừa nãy uống một chén cũng không thể giải hết khát, lúc này liền bưng chén lên uống một hơi cạn sạch.

Trần Hải Lan vẫn nhìn cậu, nhìn thấy cậu uống hết lại rót thêm cho cậu một chén nữa.

Điền Chính Quốc nói cảm ơn với Trần Hải Lan, cầm chén lên tiếp tục uống, nhưng bây giờ không gấp như lúc nãy nữa, miệng nhấp nhấp từng ngụm nhỏ.

Trần Hải Lan nhìn Điền Chính Quốc mỉm cười, nói: "Chính Quốc là một đứa trẻ ngoan."

Điền Chính Quốc còn đang nâng chén, có chút khó hiểu ngước mắt lên nhìn Trần Hải Lan, dường như không hiểu anh có ý gì.

Thế nhưng Trần Hải Lan lại nhìn về phía Kim Thái Hanh nói: "Lúc nãy lão Đinh với Hà Chinh ở đây, tớ không tiện nói, thật ra lần này nhìn thấy cậu, tớ cảm thấy so với những ngày trước và sau khi ly hôn tâm trạng của cậu tốt hơn rất nhiều."

Kim Thái Hanh giơ tay đặt lên vai Điền Chính Quốc: "Lão Đinh không biết, Hà Chinh thì biết rồi."

Trần Hải Lan nghe vậy gật đầu: "Cũng đúng, Hà Chinh chắc chắn không lừa gạt được, dù sao anh ta cũng là người đầu tiên tìm hai người đóng phim." Nói xong, bản thân cũng nâng chén trà lên nhấp một hớp nhỏ, lại tiếp tục nói: "Trước đây tớ không muốn nhắc đến Viên Thiển, nhắc đến chuyện ly hôn của cậu ở trước mặt cậu, giờ xem ra không sao rồi nhỉ."

Kim Thái Hanh nói: "Chuyện của quá khứ, thật ra cũng không cần thiết phải nhắc lại, đó là quyết định của Viên Thiển, bây giờ cô ấy hạnh phúc là được rồi."

"Cô ấy chắc chắn không hạnh phúc bằng cậu." Trần Hải Lan cười nói.

Kim Thái Hanh cũng mỉm cười xoa nắn vành tai Điền Chính Quốc nói: "Không phải cậu cũng nói rồi sao, Chính Quốc là một đứa trẻ ngoan."

Trần Hải Lan nhìn Điền Chính Quốc, hơi xúc động nói một câu: "Chính Quốc thích hợp với cậu hơn Viên Thiển."

Điền Chính Quốc lại một lần nữa uống cạn trà trong chén, cậu đặt chén trà lên bàn, nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh xoa xoa tóc của cậu, nói với cậu: "Ngoan."

Lúc sau bọn họ cũng không ở lại quá lâu, Hà Chinh hút thuốc xong quay lại bèn giục bọn họ tới sân bay, hôm nay đoàn phim nghỉ một ngày thiệt hại đã rất lớn rồi, không thể làm chậm tiến độ quay phim của ngày mai nữa.

Cùng đi với bọn họ ra sân bay còn có Lăng Gia Nguyệt.

Từ sau khi lên xe, Lăng Gia Nguyệt vẫn im lặng ngồi một mình ở hàng ghế sau, cô không nói một câu thừa thãi, dáng vẻ tâm sự nặng nề nhìn chằm chằm ngoài cửa xe.

Hà Chinh muốn hút thuốc trên xe.

Điền Chính Quốc vội vàng ngăn anh lại: "Thầy à, thầy nên hút ít thuốc lại đi. Với lại trong xe còn có con gái, thầy như vậy là không có ý thức chung."

Hà Chinh liếc mắt nhìn cậu: "Buổi trưa bảo cậu gọi một tiếng thầy cậu còn không đồng ý gọi, sao lại cảm thấy mất mặt trước mặt người ngoài hả?"

Điền Chính Quốc bị Hà Chinh nói tới xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên không phải như vậy, là do có quá nhiều người nên em căng thẳng ....."

Hà Chinh dùng ngón tay kẹp điếu thuốc lá: "Không ra hồn."

Điền Chính Quốc không nói gì.

Kim Thái Hanh cười cười vỗ mu bàn tay Điền Chính Quốc, nói với cậu: "Đừng quan tâm đến những điều đó, em cứ vui vẻ làm chính em là được rồi."

Hà Chinh chế nhạo một tiếng, hiển nhiên là không đồng ý với ý kiến Kim Thái Hanh đưa ra.

Lúc đợi máy bay ở sân bay, Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói với Kim Thái Hanh: "Em cứ luôn nghĩ đạo diễn Hà không thích em."

"Vì sao lại nghĩ như vậy?" Kim Thái Hanh hỏi.

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút rồi nói: "Em không diễn xuất có hồn như Lăng Gia Nguyệt, em nghĩ có lẽ anh ấy cảm thấy thất vọng về em."

Kim Thái Hanh ngồi trong sô pha mềm mại, cầm một quyển sách tùy tiện mở ra đặt trên đầu gối, nói: "Em quên vì sao anh ta mời em diễn Tiệm Viễn rồi?"

Điền Chính Quốc hơi sửng sốt, nhớ lại những gì Hà Chinh nói khi lần đầu tiên đến tìm cậu: "Anh ấy nói anh ấy muốn quay phim về cậu chuyện của bạn anh ấy, cảm thấy em giống như bạn anh ấy."

Kim Thái Hanh nhỏ giọng nói: "Em giống bạn của anh ta, sao anh ta lại không thích em được?" Nói xong, anh cầm quyển sách trên đầu gối lên lật qua một trang khác: "Anh ta vẫn luôn thích em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro