31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói là ăn khuya, nhưng Điền Chính Quốc vẫn sắp xếp cho tất cả mọi người trong đoàn phim tới một nhà hàng lẩu bản địa rất nổi tiếng, còn đặc biệt đặt một gian phòng riêng có điều kiện thoải mái, mời Kim Thái Hanh, Hà Chinh cùng một số diễn viên quan trọng và chủ sang trong đoàn kịch vào ngồi ở trong phòng.

Hôm nay Điền Chính Quốc là nhân vật chính, toàn bộ đoàn phim lại bắt đầu chúc mừng sinh nhật cậu, lúc đầu, cậu chăm sóc từng bàn, bảo mọi người cứ ăn uống thoải mái, trên đường quay lại phòng riêng còn bị những vị khách khác ở trong nhà hàng lẩu chặn lại xin chữ ký và chụp ảnh chung, cậu đều tỏ thái độ rất tốt đáp ứng từng yêu cầu một.

Đợi xong hết, một mình cậu quay lại phòng riêng, lúc mở cửa ra thì nhìn thấy Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh Hà Chinh, Hà Chinh đang ghé sát vào Kim Thái Hanh vừa nói chuyện vừa hút thuốc, cả khuôn mặt của Kim Thái Hanh đều bị che khuất trong làn khói thuốc của Hà Chinh.

Chỗ trống bên cạnh Kim Thái Hanh là giữ lại cho Điền Chính Quốc.

Có người nhìn thấy Điền Chính Quốc đi vào, bèn giơ tay lớn tiếng gọi cậu qua ngồi.

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn cậu, rồi khẽ mỉm cười.

Lúc Điền Chính Quốc ngồi xuống, Hà Chinh vẫn còn nhỏ giọng nói chuyện với Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh cũng giữ tư thế cũ, hơi nghiêng người qua nghe hắn nói.

Điền Chính Quốc không dám cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

Thực tế từ lúc tiến vào đoàn phim này cho đến giờ, đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ liên hoan, lúc đầu, Điền Chính Quốc đều luôn cảm thấy mình chẳng thể nào xen vào chủ đề nói chuyện của Hà Chinh được, sau này thân thiết hơn thì đỡ hơn một chút, nhưng Điền Chính Quốc vẫn không dám tùy tiện bày tỏ ý kiến của mình về chủ đề của Hà Chinh và Kim Thái Hanh.

Có người giúp Điền Chính Quốc rót đầy ly rượu ở trước mặt rồi mời rượu chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Điền Chính Quốc vội vã cầm ly lên xã giao, tiếp đó chẳng có thời gian để ăn bất cứ thứ gì cả, cậu bận nói chuyện và uống rượu với mọi người suốt, chưa từng dừng lại chút nào.

Lúc cậu vất vả lắm mới quay lại được chỗ của mình, vừa vặn có một nhân viên phục vụ đi vào, đặt một một bát cháo rau ấm áp xuống trước mặt cậu.

Cậu hơi mờ mịt ngẩng đầu lên, hỏi nhân viên phục vụ: "Sao chỉ có một bát?" Hôm nay cậu là chủ, chắc chắn phải quan tâm đến khách, mỗi người đều phải có một bát mới đúng.

Lúc này Kim Thái Hanh ngồi thẳng lại, cánh tay khoát lên cạnh bàn, nói: "Tôi gọi cho cậu."

Điền Chính Quốc quay đầu lại nhìn anh, rồi vội vàng dời ánh mắt đi, nhìn chằm chằm bát cháo nhỏ trước mặt.

Nhân viên phục vụ cầm khay ra khỏi phòng.

Kim Thái Hanh nói: "Tôi thấy cậu chưa ăn gì cả, chỉ lo uống rượu thôi, ăn chút cháo trước đi."

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn bưng bát cháo kia lên, vẫn hơi nóng, nhưng cậu cũng chẳng thả xuống, một tay khác cầm thìa, vừa khuấy cháo trong bát, vừa quay qua nhìn Kim Thái Hanh: "Cảm ơn anh, anh Hanh."

Kim Thái Hanh nói: "Húp trước đi, rồi ăn thêm chút thức ăn."

Điền Chính Quốc gật đầu, yên lặng vùi đầu húp cháo.

Lúc này, Hà Chinh bị phó đạo diễn uống say quấn lấy nói chuyện, Kim Thái Hanh được rảnh rỗi, anh cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi im lặng vậy thôi.

Điền Chính Quốc cúi đầu, cậu không biết có phải Kim Thái Hanh đang nhìn mình hay không, lúc này cũng chẳng có can đảm ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Hanh.

Thực tế tính cách cậu chẳng im lặng hướng nội như Phương Tiệm Viễn, cậu không sợ giao tiếp, thậm chí trước kia còn thích qua lại với người ta nữa, quay xong mỗi một bộ phim, cậu đều có thể kết bạn với rất nhiều người khác nhau, cho dù có là tiền bối trong giới diễn viên, cậu cũng có thể cung kính mà thân thiện ở chung.

Chỉ có duy nhất lần này, duy nhất Kim Thái Hanh, mang đến cho cậu cảm giác rất khác với trước đây, lúc cậu và Kim Thái Hanh ở cạnh nhau, đều sẽ sa vào cảm xúc của Phương Tiệm Viễn lúc đối mặt với Dư Hải Dương, mà giờ ở trong phim, bọn họ đang yêu nhau cuồng nhiệt; nên cậu phải cố gắng hết sức để mình thoát vai, việc này làm cậu càng thêm dè dặt, không biết phải cư xử như thế nào khi đối mặt với Kim Thái Hanh.

Ăn đêm xong ra khỏi nhà hàng lẩu thì trời đã khuya, Điền Chính Quốc đứng ở cửa nhìn mọi người lần lượt ngồi xe rời đi, đến sau còn ba cô gái định gọi taxi, cậu bèn bảo ba cô ấy ngồi xe bảo mẫu của mình về chung.

Ba cô gái vui vẻ đồng ý.

Bọn họ đi tới xe bảo mẫu đậu cách cửa nhà hàng lẩu mấy mét, sau khi trợ lý Tiểu Đường của Điền Chính Quốc mở cửa xe ra, Điền Chính Quốc lịch sự mời mấy cô gái lên xe trước.

Lúc đến lượt cậu, phía sau có một chiếc xe dừng lại nhá đèn pha với bọn họ.

Điền Chính Quốc quay đầu lại, cùng lúc đó nghe Tiểu Đường nói: "Hình như là xe của anh Hanh."

Vì xe bật đèn pha nên Điền Chính Quốc không thể nhìn rõ biển số, nhưng nghe thấy Tiểu Đường nói thế, cậu bèn lập tức chạy chậm tới chiếc xe ở đằng sau.

Mặt cậu do tác dụng của cồn và nhiệt độ của đêm hè nóng bức nên đỏ bừng lên, cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh mở cửa của chỗ ngồi ở phía sau ra, nói với cậu rằng: "Ngồi xe của tôi đi."

Ánh sáng đèn đường chiếu tới, bị nóc xe che đi một nửa, một nửa khuôn mặt của Kim Thái Hanh ở dưới ánh sáng, còn một nửa khuôn mặt thì bị che khuất trong bóng tối, khóe miệng không nhếch lên, chỉ có một mắt dịu dàng nhìn cậu.

Điền Chính Quốc nói: "Vâng." Sau đó cúi đầu chui vào trong xe.

Tiểu Đường sửng sốt, nhìn cửa xe đóng lại đồng thời xe cũng chạy về phía trước, mới vội vã lên xe, nói với tài xế: "Anh Chính Quốc ngồi xe anh Hanh về rồi, chúng ta cũng về thôi."

Trên xe của Kim Thái Hanh, Lý Vân ngồi ở bên ghế phụ.

Điền Chính Quốc trước tiên chào hỏi Lý Vân, rồi mới ngồi xuống bên cạnh Kim Thái Hanh , tim đập loạn xạ.

Kim Thái Hanh nghiêng người về phía trước, duỗi một tay về phía Lý Vân.

Lý Vân lấy thứ gì đó ra khỏi túi, đặt lên tay anh.

Kim Thái Hanh ngồi lại, lưng dựa ra sau, Điền Chính Quốc mới nhìn rõ trong tay anh là hộp trang sức của một thương hiệu xa xỉ.

Kim Thái Hanh nắm chặt hộp trang sức trong tay, rồi đưa đến trước mặt Điền Chính Quốc, nói: "Hôm nay mới biết là sinh nhật cậu, quà sinh nhật tặng cho cậu nè."

Bữa ăn hôm nay Lý Vân không tới, Điền Chính Quốc nghĩ thầm chắc chắn là hu bảo cô đi mua quà.

Điền Chính Quốc hơi phấn khích, cậu nhận quà, chạm vào vải nhung trên hộp, nói với Kim Thái Hanh: "Cảm ơn anh, anh Hành."

Kim Thái Hanh cười nói: "Tôi đã nghe câu này lần thứ hai trong tối nay rồi."

Điền Chính Quốc cũng cười theo, cậu cúi đầu nhìn hộp trang sức, nghĩ thầm món quà này là Kim Thái Hanh bảo Lý Vân đi mua theo phép lịch sự mà thôi, có lẽ chính anh cũng không biết bên trong là cái gì.

Kim Thái Hanh nói với cậu: "Mở ra xem thử có thích không."

Điền Chính Quốc cẩn thận tháo dải ruy băng hình nơ con bướm trên hộp rồi mở hộp trang sức ra, nhìn thấy bên trong là một sợi dây chuyền nam, không có mặt dây chuyền, là một sợi xích kim loại thô hơn một chút so với dây chuyền nữ bình thường, nhưng chỉ nhìn nhãn hiệu thôi cũng biết chắc chắn không hề rẻ.

"Thích lắm ạ," Điền Chính Quốc nói: "Cảm ơn anh." Câu này là thật lòng, cho dù Kim Thái Hanh có tặng gì cho cậu, thì cậu đều thích cả.

Giọng Kim Thái Hanh vừa dịu dàng vừa trầm thấp: "Sinh nhật vui vẻ, Chính Quốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro