32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng khách sạn, Điền Chính Quốc tắm xong mặc áo tắm đứng trước gương, đeo dây chuyền Kim Thái Hanh tặng cậu lên cổ.

Ánh đèn trong phòng vệ sinh hơi tối, còn mang theo sương mù chưa tan hết sau khi tắm, Điền Chính Quốc cảm thấy không rõ, nên đi ra gian phòng bên ngoài bật đèn trần sáng sủa lên, đứng trước gương lớn ngắm kỹ sợi dây chuyền.

Dây chuyền chắc là làm bằng bạch kim, mắt xích hình tròn gắn liền với nhau, sờ vào hơi gồ ghề, trên mắt xích đều khắc hoa văn.

Điền Chính Quốc không nhịn được ghé sát vào thêm một chút để nhìn kỹ hoa văn bên trên, lúc nhìn thấy rõ cậu bỗng chốc nín thở, hóa ra trên mỗi một mắt xích đều khắc một ngôi sao.

Đây không phải là quà sinh nhật Kim Thái Hanh bảo Lý Vân chọn đại, mà là một sợi dây chuyền khắc đầy sao.

Dòng máu chảy khắp cơ thể lập tức sôi trào, trộn lẫn với rượu trong cơ thể cậu, làm đầu óc cậu mê man, cậu mặc áo tắm và dép lê, mở cửa đi tới căn phòng bên cạnh, giơ tay lên gõ cửa.

Cửa phòng mở ra nhanh hơn so với tưởng tượng của cậu, Kim Thái Hanh từ lúc về cho đến giờ còn chưa thay quần áo, anh mặc quần dài và áo thun đứng ở cửa, hơi ngạc nhiên: "Chính Quốc , có chuyện gì à?"

Điền Chính Quốc hé miệng nhìn anh, huyết dịch sôi trào bỗng chốc bình tĩnh lại, chỉ còn lại khuôn mặt đỏ bừng, cậu nhếch môi, nói: "Con búp bê kia, con búp bê mà fans của em tặng cho anh ấy, em có thể chụp ảnh không? Em định post weibo cảm ơn fan."

Kim Thái Hanh nghe vậy mỉm cười: "Hóa ra là vì cái này, cậu vào trước đi."

Điền Chính Quốc đi vào phòng, lại chợt nhớ ra mình không đem thẻ phòng và điện thoại theo, ngay cả cửa phòng cũng không đóng, nên vội vàng chạy về phòng mình, lấy đồ sang phòng Kim Thái Hanh. Nhưng còn áo tắm trên người cậu thì không có thời gian để thay.

Phòng của Kim Thái Hanh cũng chẳng khác gì lần trước Điền Chính Quốc tới cả, vẫn được dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, nhưng Điền Chính Quốc không nhìn thấy con búp bê kia ở trong phòng.

Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh đi tới bên cửa sổ, lấy điện thoại ra gọi, Kim Thái Hanh dùng ánh mắt ra hiệu mời cậu ngồi, bản thân thì nói với bên kia điện thoại: "Muộn vậy rồi còn làm phiền cậu nữa, nhờ cậu đem búp bê nhận được hôm nay tới phòng tôi nhé."

Lúc này Điền Chính Quốc mới phản ứng lại, Kim Thái Hanh vốn không mang con búp bê kia về phòng, cậu thấy Kim Thái Hanh cúp máy, bỗng chốc hơi luống cuống nói: "Không cần đâu ạ, em không biết anh không mang về, không chụp cũng không sao."

Kim Thái Hanh tiện tay để điện thoại lên bệ cửa, đi tới trước mặt Điền Chính Quốc, ngồi xuống cạnh giường: "Không sao, đưa qua nhanh lắm."

Điền Chính Quốc đứng lên: "Không cần thật mà."

Kim Thái Hanh nói: "Tôi cũng muốn nhờ cậu cảm ơn fans cậu giúp tôi."

Điền Chính Quốc nghe thấy câu này mới chậm rãi ngồi xuống. Bên trong áo tắm cậu chỉ mặc một cái quần lót, lúc ngồi xuống, ngực hơi phanh ra, hai chân cũng lộ hơn một nửa ra bên ngoài, cậu giả vờ tùy ý kéo vạt áo tắm.

Lúc ngẩng đầu lên, cậu lại phát hiện ra Kim Thái Hanh đang nhìn chằm chằm dây chuyền mình đeo trên cổ.

Kim Thái Hanh nó: "Cậu xem dây chuyền chưa?"

Tay Điền Chính Quốc nắm chặt rồi lại thả lỏng, cậu mỉm cười nói với Kim Thái Hanh : "Xem rồi, đẹp lắm ạ, em đeo lên rồi không nỡ lấy xuống."

Kim Thái Hanh vẫn nhìn chằm chằm sợi dây chuyền: "Trên đó có hình ngôi sao, hôm nay nghe nói là sinh nhật cậu, tôi không biết vì sao lại ngay lập tức nhớ tới sợi dây chuyền này, nên bảo Lý Vân đi mua, vất vả cho chị ấy quá."

Điền Chính Quốc theo bản năng dùng tay chạm vào sợi dây chuyền, vuốt ve hoa văn hình ngôi sao ở trên đó, cậu muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói gì, nên chỉ có thể im lặng cúi đầu.

Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.

Kim Thái Hanh đứng dậy đi mở cửa, nói với người bên ngoài mấy câu, rồi ôm con búp bê cao gần bằng anh đi vào. Anh đặt con búp bê lên giường, xếp nó thành tư thế ngồi dựa vào đầu giường, rồi nói với Điền Chính Quốc : "Chụp đi."

Điền Chính Quốc cầm điện thoại, đứng lên định chụp con búp bê.

Kim Thái Hanh cắm hai tay vào túi quần, đứng dựa vào tường nhìn Điền Chính Quốc chụp ảnh, quần kaki dài và áo thun trên người cũng không thể giấu được dáng người mảnh khảnh của anh, lúc anh chăm chú nhìn ai đó, lông mi dài mảnh sẽ hơi rung rung, che đi một nửa dịu dàng trong ánh mắt, chỉ còn lại một nửa sự thờ ơ như bình thường.

Điền Chính Quốc đổi góc chụp hai tấm, cậu cầm điện thoại đi tới trước mặt Kim Thái Hanh, nói: "Vậy em về đây, anh Hanh." Cậu thấp hơn Kim Thái Hanh một chút, nếu nhìn thẳng thì chỉ có thể nhìn được môi của Kim Thái Hanh mà thôi, tầm mắt hơi thấp xuống, thì sẽ nhìn thấy đường cằm tuyệt đẹp và cổ của Kim Thái Hanh, thêm cả hầu kết xinh đẹp hơi nhô ra nữa.

Chắc trên thế giới này chỉ có một người có thể sinh ra hoàn mỹ như vậy thôi, Điền Chính Quốc nghĩ thầm.

Kim Thái Hanh chỉ trả lời cậu một tiếng: "Ừ."

Điền Chính Quốc nắm chặt điện thoại, đi tới cửa phòng.

Kim Thái Hanh đi theo sau cậu, tiễn cậu ra tận ngoài cửa, nói: "Ngủ ngon."

Điền Chính Quốc mỉm cười: "anh Hanh ngủ ngon." Nói xong, cậu xoay người đi về phòng mình, tiếp đó nghe thấy sau lưng vang lên tiếng đóng cửa.

Quay lại trong phòng, Điền Chính Quốc ngồi bên giường chẳng muốn làm gì cả, cậu không muốn chụp ảnh, cũng chẳng muốn post weibo, chỉ vuốt ve dây chuyền trên cổ ngẩn người rất lâu.

Mãi cho đến khi cậu buồn ngủ, mạch suy nghĩ cũng bị gián đoạn, mới đứng lên, đặt búp bê lên giường học Kim Thái Hanh xếp thành tư thế giống nhau như đúc, rồi dùng di động chụp một tấm.

Sau đó cậu nằm sấp trên giường, bắt đầu dùng di động type weibo, sửa đi sửa lại hồi lâu, cậu mới viết: "Tôi 24 tuổi, may mắn khi có bạn và mọi người ở bên cạnh tôi, đây có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất, hy vọng hai mươi bốn năm nữa, các bạn vẫn ở bên cạnh tôi. PS: Anh Hành muốn tôi thay anh ấy cảm ơn món quà của các bạn." Ảnh kèm phía dưới là ảnh của hai con búp bê.

Cái weibo này vừa post xong, Điền Chính Quốc chưa kịp xem phản hồi, đã mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ.

Cậu cũng không biết vì cái này mà weibo bùng nổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro