37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù việc quay phim đã kết thúc, ánh đèn cũng đã tối đi, nhưng Điền Chính Quốc vẫn ngồi im không nhúc nhích, cậu nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, mặc dù nước mắt không rơi xuống nữa, nhưng cậu vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc của nhân vật và rất khó để tự thoát ra.

'Vết thương' trên tay Kim Thái Hanh đã được rửa sạch, Lý Vân đưa cho anh một cái khăn lông mềm mại sạch sẽ, bảo anh lau nước trên tay đi. Anh cúi đầu, sau khi lau khô tay thì đưa khăn trong tay cho Lý Vân, rồi nói: "Có khăn ướt không?"

Lý Vân ngớ người, rồi lại từ trong túi lớn bên cạnh lấy ra mấy cái khăn giấy ướt đưa cho anh.

Thật ra bên cạnh Điền Chính Quốc cũng có người, Tiểu Đường cầm khăn ướt đang đợi cậu, nhưng Điền Chính Quốc không nhận lấy, Tiểu Đường cũng không dám lau mặt giúp cậu.

Lúc Kim Thái Hanh cầm khăn ướt đi tới chỗ Điền Chính Quốc, Hà Chinh nắm lấy cánh tay anh, lắc lắc đầu với anh.

Kim Thái Hanh không nói gì, hất tay Hà Chinh vẫn muốn đi qua, kết quà Hà Chinh lại kéo anh lại, lúc này dùng sức không nhỏ, hắn nói: "Đừng tới, cậu tới cậu ấy càng không thoát vai được."

Lúc này, nữ diễn viên Thẩm Nghiên đóng vai Từ Giai trong phim đi tới, mỉm cười chào hỏi Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nắm chặt khăn ướt trong tay, không khăng khăng đi tới bên cạnh Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc cuối cùng cũng mở mắt ra, cậu nhận lấy khăn ướt Tiểu Đường đưa tới, đứng lên quay về gương đạo cụ lau mặt, cậu lau rất tỉ mỉ, lau sạch toàn bộ những vết máu và vệt nước mắt ở trên mặt.

Hôm sau vẫn chưa tới 4h sáng, Điền Chính Quốc thức giấc không ngủ lại được nữa. Cậu kéo một cái đèn sàn tới gần giường rồi bật lên, vén chăn ngồi dậy, hai chân xỏ dép lê, sau đó rời khỏi giường.

Cậu chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa cao hơn một chút, chỉ mặc một cái quần lót đi tới bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, cậu giơ tay kéo rèm cửa sổ che sáng đang đóng kín thành một cái khe, rồi ngồi nhìn ra bên ngoài.

Phim trường cách khách sạn rất gần, thật ra vùng phụ cận cũng chẳng sầm uất, nhìn ra ngoài cũng chẳng có bao nhiêu nhà cao tầng, cũng chẳng có bao nhiêu ánh đèn đang sáng.

Lúc Điền Chính Quốc thoáng lùi ra sau kéo dài khoảng cách với cửa sổ, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng mình in trên cửa kính, thân thể nhợt nhạt đơn bạc, đã không còn giống bản thân cậu nữa rồi.

Điền Chính Quốc châm một điếu thuốc, kẹp ở giữa ngón tay chậm rãi hút, cậu rất ít khi hút thuốc, nếu như có thể lựa chọn, cậu càng muốn uống một ly rượu hơn. Nhưng còn một tiếng nữa là cậu phải rời giường để quay phim, cậu không thể để mình mang theo men say vào ống kính được, nên cậu chỉ có thể dựa vào việc hút thuốc để giảm bớt áp lực ở trong lòng thôi.

Đây không phải là ngày đầu tiên cậu mất ngủ, cậu đã mất ngủ liên tục mấy ngày rồi, bắt đầu từ lúc cậu và Kim Thái Hanh quay xong cảnh giường chiếu.

Buổi tối hôm đó cậu mơ một giấc mơ, trong mơ cậu và Kim Thái Hanh lên giường, địa điểm ngay ở trường quay, xung quanh chẳng có bất cứ ai, cậu cởi hết quần áo bị đè ở bên dưới, hai người họ hôn nhau, vuốt ve an ủi nhau, nhưng trong lòng cậu rất luống cuống, cậu nghe thấy có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện vang lên ở bên ngoài, cậu nói với Kim Thái Hanh là có người đến, sau đó tiếng bước chân kia càng đến gần hơn.

Lúc sau Điền Chính Quốc bị dọa tỉnh, lúc cậu nằm trên giường nhận ra mình đang nằm mơ thì thở phào một hơi, nhưng không ngủ lại được.

Những ngày tiếp theo cậu không mơ tiếp giấc mơ kia nữa, mà cứ ngủ đến nửa đêm là tỉnh lại, mở mắt ra hoàn toàn tỉnh táo chẳng ngủ lại được. Mãi đến hôm nay, cậu lại mơ thấy giấc mơ kia, hơn nữa lần này còn thật sự bị người khác nhìn thấy, người nhìn thấy bọn họ chính là vợ của Kim Thái Hanh. Ở trong giấc mơ của Điền Chính Quốc, mặt của vợ Kim Thái Hanh rất mơ hồ, dường như là Thẩm Nghiên đóng vai Từ Giai, lại dường như là Viên Thiển, mà người lên giường với cậu cũng chẳng thể phân biệt được rốt cục là Kim Thái Hanh hay Dư Hải Dương.

Cho dù là mộng cảnh cùng hiện thực, hay phim cùng hiện thực, cậu đều hoàn toàn lẫn lộn.

Mấy ngày tiếp theo, những cảnh mà Điền Chính Quốc phải quay đều là những cảnh có tâm trạng không ổn định.

Dư Hải Dương bị Phương Tiệm Viễn cắn bị thương, ngày đó sau khi Dư Hải Dương đi bệnh viện về, trên tay quấn một lớp băng gạc rất dày, hắn không có cơ hội để nói chuyện tiếp với Phương Tiệm Viễn. Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, lúc Phương Tiệm Viễn vẫn chưa rời giường, Dư Hải Dương lén lút đến phòng của cậu.

Trên người Điền Chính Quốc chỉ mặc áo ba lỗ và quần lót, quấn một cái chăn mỏng nằm trên giường, cậu nhắm mắt lại, nhưng cậu biết lát nữa Kim Thái Hanh sẽ đi vào.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng bước vào phòng, ngồi xổm xuống bên giường, khẽ gọi: "Tiểu Viễn." Anh mặc một cái áo sơ mi màu xám nhạt và quần dài vải lanh, vì lát nữa Dư Hải Dương phải đi làm.

Điền Chính Quốc chậm rãi mở mắt ra giống như vừa ngủ dậy, lúc nhìn thấy người bên giường, có một lúc tim hơi loạn nhịp, sau đó ánh mắt cậu lập tức trở nên rõ ràng, tràn đầy phẫn nộ, cậu vén chăn lên nhảy xuống giường, cậu không lo mặc quần áo, thậm chí còn chẳng mang cả dép lê, im lặng đẩy Kim Thái Hanh ra ngoài.

Cả trường quay rất yên tĩnh, Thẩm Nghiên cũng ngồi phía sau Hà Chinh, xem bọn họ quay phim. Thẩm Nghiên năm nay 30 tuổi, đóng phim cũng gần được mười năm, diễn xuất không tệ, danh tiếng cũng không nhỏ, nhưng vẫn luôn không nóng không lạnh, hai năm gần đây diễn nữ hai trong phim truyền hình tương đối nhiều.

Kim Thái Hanh ôm lấy Điền Chính Quốc, anh không muốn tách ra, cũng không thể phát ra tiếng động quá lớn, anh ghé vào tai cậu nói: "Anh muốn nói với em hai câu, chỉ hai câu thôi, Tiểu Viễn."

Điền Chính Quốc không nói một lời mà chỉ giãy dụa, cậu thật sự dùng sức rất lớn, thậm chí còn kéo rơi một hạt nút trên cổ áo Kim Thái Hanh.

Mà chỗ quấn băng gạc trên tay Kim Thái Hanh cũng từ từ rướm màu đỏ, đó là hiệu quả của bao máu đạo cụ.

Lúc bọn họ dùng sức vật lộn với nhau, ngón chân Điền Chính Quốc không cẩn thận đá phải chân giường, cơn đau lập tức ập đến, cậu không nhịn được mà khẽ kêu một tiếng, sau đó nới lỏng sức đang giãy dụa ra, ngồi xổm trên sàn nhà giơ tay nắm lấy ngón chân của mình.

Đây là tai nạn không có trong kịch bản, nhưng Điền Chính Quốc vẫn diễn tiếp, Kim Thái Hanh cũng nhanh chóng phối hợp với cậu, cúi người bế người đặt cậu ngồi lên giường.

Điền Chính Quốc không chống cự nữa.

Kim Thái Hanh nửa ngồi nửa quỳ, cầm chân Điền Chính Quốc, nhìn kỹ ngón chân cậu, nói: "Không chảy máu."

Điền Chính Quốc dùng sức rụt chân về, lòng bàn chân giẫm lên giường, cánh tay ôm lấy đôi chân đang gập lại.

Kim Thái Hanh vẫn như cũ ngồi xổm ở bên giường, anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, nói: "Có thể nghe tôi nói không?"

Mắt Điền Chính Quốc không nhìn anh, cậu dùng giọng nói khàn khàn không có cảm xúc của mình nói: "Muốn nói gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro