38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỹ năng đọc lời thoại của Kim Thái Hanh rất tốt, giọng nói dịu dàng nhả chữ rõ ràng, tình cảm tinh tế giọng điệu lại tự nhiên.

Anh nhìn Điền Chính Quốc, nói: "Sau khi 25 tuổi tôi bắt đầu bị cha mẹ giục kết hôn, mãi cho đến năm ngoái mẹ tôi bị bệnh, rất nghiêm trọng, hai lần bệnh tình nguy kịch đều được bác sĩ cứu chữa kịp thời, lúc ở trên giường bệnh bà nói với tôi rằng, nếu như không nhìn thấy tôi kết hôn, bà sẽ chết không nhắm mắt."

Điền Chính Quốc bình tĩnh nói: "Nên anh liền kết hôn?"

"Sau này bệnh tình của bà có chuyển biến tốt, còn chưa xuất viện đã giới thiệu Từ Giai bảo tôi đi xem mắt, tụi tôi quen nhau chưa được ba tháng thì kết hôn." Kim Thái Hanh vẫn ngồi xổm ở trước giường, ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc.

Nhưng Điền Chính Quốc từ đầu đến cuối đều không nhìn anh, chỉ bực mình nói: "Tôi không biết anh muốn nói gì?"

Kim Thái Hanh muốn nắm lấy bàn tay đang đặt ở bên chân của Điền Chính Quốc, nhưng Điền Chính Quốc lại tránh đi, vì vậy anh nói tiếp: "Chưa được ba tháng đã kết hôn, em có biết vì sao không? Vì tôi không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích tôi, tụi tôi đều chỉ muốn tìm một người để kết hôn mà thôi. Có thể em không nhìn ra, thật ra Từ Giai lớn hơn tôi một tuổi, cô ấy chẳng qua cũng không chịu nổi áp lực trong nhà, phải tìm một người đàn ông để kết hôn vào cái tuổi này mà thôi, yêu hay không yêu cũng chẳng quan trọng."

Điền Chính Quốc cuối cùng cũng nhìn vào mắt anh: "Anh dựa vào cái gì mà nói chị ấy không yêu anh?"

Kim Thái Hanh nói: "Một người có yêu em hay không, em sẽ cảm nhận được."

Điền Chính Quốc lại nói: "Anh và chị ấy từng lên giường chưa?"

Kim Thái Hanh chậm rãi đứng lên, dựa lưng vào tường, hơi cúi đầu không hề trả lời.

Tốc độ nói của Điền Chính Quốc nhanh hơn, giọng nói còn mang theo chút cảm xúc căm hận: "Anh không yêu chị ấy, chị ấy cũng không yêu anh, vậy hai người muốn ly hôn không?"

Kim Thái Hanh im lặng một lát, anh nói: "Tiểu Viễn, đời người có rất nhiều chuyện không thể theo ý mình, đến tuổi anh rồi em sẽ hiểu."

Điền Chính Quốc cầm đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường lên, nhắm vào Kim Thái Hanh ném tới, vừa vặn nện lên bụng dưới Kim Thái Hanh, sau đó rơi xuống đất lăn hai vòng.

Kim Thái Hanh hơi nhíu mày, theo bản năng giơ tay che lên chỗ bị nện trúng ở bụng dưới.

Điền Chính Quốc ngẩn người, lời thoại vốn phải nói ra khỏi miệng lại chẳng thể nói thành lời, cậu hốt hoảng, không biết là đang nói với Kim Thái Hanh hay là nó với Hà Chinh: "Em xin lỗi." Tiếp đó xuống khỏi giường đi tới trước mặt Kim Thái Hanh, hỏi: "Anh Hanh, anh không sao chứ?"

Ban nãy cậu biết mình ra tay nặng bao nhiêu, mặc dù chỉ là đạo cụ đặc chế, nhưng Điền Chính Quốc vẫn sợ ném trúng Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh lắc đầu nói: "Không sao."

Hà Chinh đứng dậy khỏi ghế, ló đầu sang bên này xem thử, hỏi: "Không bị thương chứ?"

Kim Thái Hanh nói với hắn: "Không có gì, tiếp tục đi."

Hà Chinh nhìn Điền Chính Quốc, rồi nói với Kim Thái Hanh: "Thôi cứ nghỉ ngơi một lát đi, cậu xem thử có bị thương không."

Chờ Hà Chinh nói xong ngồi xuống, Thẩm Nghiên xáp lại gần Hà Chinh, nói: "Điền Chính Quốc diễn không tệ ha, trong số những diên viên cùng lứa với cậu ấy, lần đầu tiên em thấy có người diễn đúng cảm xúc như vậy đó."

Hà Chinh xem lại cảnh vừa quay trong màn hình, nghe Thẩm Nghiên nói thế, chỉ gãi tóc thở dài.

Thẩm Nghiên lại nói: "Hơn nữa giữa thằng bé và Kim Thái Hanh rất ăn ý với nhau."

Lúc này Hà Chinh mới nói: "Tiểu Điền không tệ, hơn nữa Thài Hanh có thể dẫn dắt cậu ấy nhập vai, cực kỳ tốt."

Điền Chính Quốc vẫn đang nhìn Kim Thái Hanh, sự quan tâm trên mặt hoàn toàn không giấu được.

Kim Thái Hanh mỉm cười, nói với cậu: "Không sao thật mà, cái đồng hồ báo thức đó nhẹ lắm, ném sẽ không bị thương đâu."

Điền Chính Quốc "Vâng" một tiếng, cậu nói: "Em xin lỗi."

Nụ cười trên mặt Kim Thái Hanh dần dần trở nên hơi phức tạp, anh nói: "Mấy ngày nay sắc mặt cậu không tốt lắm."

Điền Chính Quốc theo bản năng giơ tay lên sờ mặt, nói: "Gần đây giấc ngủ của em không tốt lắm."

"Mất ngủ hả?" Kim Thái Hanh hỏi cậu.

Điền Chính Quốc không nói có phải hay không, cậu nhận lấy ly nước Tiểu Đường đưa tới, bên trong là cà phê, nhưng cậu lại không vội mở ra uống, chỉ đi tới bên giường ngồi xuống, ngẩng đầu lên hỏi Kim Thái Hanh: "Anh Hanh, anh có bị nhân vật do mình diễn ảnh hưởng đến tâm trạng của mình không?"

Kim Thái Hanh không chút nghĩ ngợi, mà nói: "Đương nhiên là có."

Điền Chính Quốc im lặng dùng ngón tay vuốt đáy ly.

Kim Thái Hanh nói với cậu: "Nhưng quay phim xong tôi sẽ tự điều chỉnh, cậu không thể cứ nghĩ về nó mãi được, nghĩ càng nhiều, càng dễ dàng làm bản thân mình hãm sâu vào." Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu: "Mất ngủ cũng vậy."

Điền Chính Quốc cúi đầu, chậm rãi uống một ngụm cà phê trong ly.

Kim Thái Hanh im lặng nhìn Điền Chính Quốc, qua chừng nửa phút, anh ngẩng đầu lên lớn tiếng nói với người xung quanh: "Thế này đi, chiều nay tôi sẽ mời trà chiều, cà phê trà sữa bánh ngọt đều ok, mọi người đặt đồ ăn ngoài rồi tìm tôi thanh toán nhé."

Hà Chinh trước tiên huýt sáo một tiếng, những staff khác hoan hô theo.

Điền Chính Quốc vẫn không ngẩng đầu lên, cậu uống từng ngụm cà phê, mãi cho đến khi ly cà phê cạn, cậu mới đứng lên nói với Hà Chinh: "Đạo diễn Hà, em có thể bắt đầu vào bất cứ lúc nào."

Phương Tiệm Viễn và Dư Hải Dương tan rã trong không vui.

Cho dù Dư Hải Dương có giải thích cảm xúc của mình như thế nào, có bày tỏ tình cảm của mình dành cho Phương Tiệm Viễn ra sao đi chăng nữa, thì Phương Tiệm Viễn đều không thể tha thứ.

Phần cuối của cảnh này, Điền Chính Quốc đỏ mắt nói với Kim Thái Hanh: "Cút đi! Anh là tên lừa đảo! Cút ra khỏi nhà tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"

Kim Thái Hanh gật đầu liên tục, ánh mắt anh đầy bất lực và mệt mỏi, lúc đi ra ngoài, anh nói: "Tôi yêu em, Tiểu Viễn."

Buổi chiều, lúc trợ lý sinh hoạt cầm điện thoại tới hỏi Điền Chính Quốc muốn trà chiều gì, cậu nói chẳng muốn gì cả, kết quả sau khi trà chiều đưa tới, trợ lý vẫn cầm tới cho cậu một cái bánh ngọt vị chocolate.

Điền Chính Quốc nói: "Không phải tôi nói không cần rồi sao?"

Trợ lý hiển nhiên không hiểu đang xảy ra chuyện gì, lúc cô đang định tìm người hỏi thử, thì Kim Thái Hanh cầm lấy bánh trong tay cô, nói với Điền Chính Quốc: "Tôi bảo bọn họ mua cho cậu."

Điền Chính Quốc lập tức định đứng lên.

Kim Thái Hanh ấn vai cậu lại không cho đứng lên, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, mở hộp bánh ngọt, lấy thìa nhựa bên trong ra đưa cho Điền Chính Quốc: "Ăn chút đồ ngọt có thể làm người ta thả lỏng. Với cả cậu mất ngủ, tốt nhất đừng uống cà phê."

Điền Chính Quốc giơ tay nhận lấy thìa, nhưng bánh ngọt vẫn nằm trên tay Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nói: "Cậu gầy quá."

Điền Chính Quốc mỉm cười, cậu nói: "Yêu cầu của vai diễn mà." Cậu không chịu đựng được việc đối diện với Kim Thái Hanh, bèn cúi đầu, múc một thìa bánh ngọt, do dự một lát, rồi đưa thìa bánh ngọt tới trước mặt Kim Thái Hanh, trước tiên hỏi anh: "Anh muốn ăn không?"

Kim Thái Hanh há miệng ngậm lấy bánh ngọt, nhưng cẩn thận không đụng vào thìa, sau khi ăn hết bánh ngọt anh nói: "Vị không tệ, cậu ăn nhiều một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro