41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc quay phim rất thuận lợi.

Hà Chinh yêu cầu không cao, ngoài mấy lời thoại và cảnh quay đặc tả, những lúc khác thì bảo hai người họ tự nghịch nước.

Hoàn toàn không cần kịch bản, bất kể là lúc nào, ánh mắt của Điền Chính Quốc đều đặt trên người Kim Thái Hanh, lúc Kim Thái Hanh nói chuyện, cậu sẽ chăm chú nhìn Kim Thái Hanh, trên mặt mang theo nụ cười mỉm lắng nghe anh nói, nhưng lúc Kim Thái Hanh nhìn cậu, cậu sẽ không nhịn được mà hơi cúi đầu, theo bản năng sẽ làm ra một ít cử chỉ mà chỉ có lúc căng thẳng cậu mới làm.

Hà Chinh ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở phía sau camera giám sát, một tay chống cằm, mở rộng ngón tay che nửa bên môi, vẻ mặt của hắn hơi phức tạp, không biết có nên khen ngợi Điền Chính Quốc điều chỉnh cảm xúc quá tốt hay không.

Đợi tới lúc quay xong cảnh này, Hà Chinh đồng thời giơ hai tay lên, bật ngón cái với hai người họ.

Nhiệm vụ quay phim của một ngày kết thúc, đoàn phim quay về khách sạn cách hai giờ đi xe để qua đêm.

Điền Chính Quốc tắm rửa sạch sẽ rất sớm, rồi quay lại bên giường mở máy huân hương ra, để mùi oải hương nhàn nhạt tràn ngập cả phòng cậu.

Diễn viên chính là như vậy, một năm phần lớn thời gian đều đóng phim ở bên ngoài, thời gian ở khách sạn còn nhiều hơn thời gian ở nhà, vừa mới sống quen ở một nơi, thì đã phải lập tức thu dọn đồ đạc chuyển đến nơi kế tiếp, sau đó làm quen với hoàn cảnh lại một lần nữa trong một căn phòng khách sạn xa lạ.

Điền Chính Quốc ngồi ở đầu giường xem kịch bản của ngày mai, điện thoại của cậu đang sạc pin trên tủ đầu giường, màn hình tự dưng sáng lên thông báo nhận được một tin nhắn.

Trước khi thấy nội dung tin nhắn, cậu nhìn thấy ba chữ Kim Thái Hanh trước, thế là lập tức để kịch bản sang một bên, giơ tay cầm điện thoại lên.

Kim Thái Hanh gửi tin nhắn cho cậu, hỏi là: "Muốn đi ăn khuya không?"

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm điện thoại hơi ngớ ra, bọn họ đóng phim với nhau lâu như vậy rồi, đây hình như là lần đầu tiên Kim Thái Hanh hẹn riêng cậu, cậu không kịp suy nghĩ, vội vã trả lời một chữ "vâng", cậu rất sợ Kim Thái Hành đổi ý. Cậu vội vàng đứng dậy, lúc định đi thay đồ, lại quay về gõ thêm mấy chữ: "Em ra ngay đây ạ."

Lần thứ hai để điện thoại xuống, Điền Chính Quốc đi đến trước tủ quần áo trong phòng, cậu mở tủ ra tầm mắt đảo thật nhanh qua một loạt quần áo trong đó, cuối cùng chọn một cái áo thun dài tay rộng rãi và quần bò, thay quần áo xong, cậu bỗng dưng nhớ tới một chuyện, bèn mở két sắt trong ngăn kéo, lấy dây chuyền mà Kim Thái Hanh tặng mình ra.

Dây chuyền ở trong tay cậu xoay nửa vòng, cuối cùng vẫn bị cậu để trong hộp nhét lại vào két sắt.

Cậu tới bên cái valy để giữa phòng mà mình đã mở ra, tìm một đôi bông tai đeo lên, cuối cùng đội thêm mũ lên đầu, đổi một đôi sneaker, rồi cầm điện thoại và thẻ phòng ra khỏi phòng.

Lúc đi ra, Điền Chính Quốc tình cờ gặp Kim Thái Hanh cũng đang đi ra khỏi căn phòng bên cạnh, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Kim Thái Hanh mặc đồ rất thoải mái, cũng đội một cái mũ bóng chày trên đầu giống cậu, chỉ cần hơi đè xuống, vành mũ sẽ che phủ hơn một nửa khuôn mặt của anh trong bóng tối.

Điền Chính Quốc hơi phấn khích, cậu và Kim Thái Hanh bước song song trên hành lang khách sạn, sneaker giẫm trên thảm trải sàn mềm mại gần như không phát ra bất cứ âm thanh gì, cậu khẽ hỏi: "Chỉ có hai tụi mình thôi ạ?"

Kim Thái Hanh hỏi: "Cậu muốn hẹn người khác nữa à?"

Điền Chính Quốc nhìn anh, nghĩ có lẽ là anh đang hỏi thật lòng, nên nói rằng: "Không ạ, chỉ tụi mình đi thôi."

Kim Thái Hanh gật đầu, trước tiên anh giơ tay ấn thang máy, sau đó mới nói với Điền Chính Quốc: "Lý Vân không ăn đêm, chị ấy sợ mập."

Lúc này đã hơn mười một giờ đêm rồi, dọc đường từ thang máy đến sảnh khách sạn bọn họ đều không đụng phải những vị khách khác, chỉ có lễ tân trước cửa khách sạn ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

Kim Thái Hanh đẩy cửa kính khách sạn ra, mời Điền Chính Quốc đi ra trước, rồi mình mới đi theo phía sau cậu để ra ngoài.

Khoảnh khắc ra khỏi khách sạn, Điền Chính Quốc tự nhiên cảm thấy hơi lạnh, cậu nói: "Chỗ này lạnh hơn một chút."

Kim Thái Hanh đi phía sau cậu khẽ "Ừ" một tiếng.

Điền Chính Quốc quay đầu lại hỏi anh: "Cần gọi taxi không?" Cậu không biết Kim Thái Hanh có bảo tài xế chuẩn bị xe hay không.

Kết quả Kim Thái Hanh lại nói: "Không cần đâu, đi chưa được mười phút là tới rồi." Nói xong, hai tay anh xỏ vào túi áo khoác thể thao, bước xuống bậc thềm của cửa chính khách sạn.

Điền Chính Quốc vội vã theo sau anh, vẫn luôn giữ một khoảng cách không xa không gần với anh: "Anh muốn ăn gì ạ?"

Kim Thái Hanh bước đi không nhanh, anh nhìn về phía trước, nói: "Hai năm trước tôi từng ở khách sạn này, lúc đó có một người bạn dẫn tôi tới ăn ở một quán ăn đêm chuyên bán giò heo nướng, đến giờ tôi vẫn nhớ rõ hương vị đó."

"Giò heo nướng?" Điền Chính Quốc có chút không tưởng tượng được Kim Thái Hanh lại ăn thứ trần tục như thế, trong mắt cậu Kim Thái Hanh mọi lúc mọi nơi đều rất tao nhã.

Kim Thái Hanh mỉm cười: "Đúng vậy, cứ nhớ mãi hương vị kia và cảm giác mềm mềm dinh dính của giò heo nữa, lúc đó tôi nghĩ sau này có cơ hội chắc chắn phải quay lại ăn một lần nữa."

Họ đi dọc theo con đường rộng rãi trước cửa khách sạn một đoạn rồi rẽ vào một con đường nhỏ, hai bên đường nhỏ đều là nhà dân, lúc này phần lớn đã tắt đèn đi ngủ rồi, chỉ còn lại đèn đường thẳng đứng cao cao mỗi cột cách nhau một khoảng. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm hai cái bóng lúc dài lúc ngắn của bọn họ, không ngừng lặp đi lặp lại quá trình từ phía sau đi tới phía trước rồi lại quay lại phía sau.

Bên cạnh cậu là Kim Thái Hanh, lúc bước đi luôn đụng trúng cánh tay anh, thỉnh thoảng có một làn gió thổi qua, cậu có thể ngửi thấy hương sữa tắm nhàn nhạt trên người Kim Thái Hanh, cậu rất muốn tới gần anh thêm một chút, nhưng cậu lại không thể.

Lúc sắp đi tới cuối đường nhỏ, bỗng nhiên có một con chó xông ra từ trong một ngõ hẻm chật hẹp giữa hai hộ dân cư, sủa lên với Điền Chính Quốc đang đứng gần nó hơn.

Vốn đang hoàn toàn yên tĩnh, tiếng chó sủa chói tai chợt vang lên thật sự hù Điền Chính Quốc giật mình, cậu theo bản năng né sang bên cạnh, nhưng Kim Thái Hanh lại giơ tay đỡ vai cậu rồi đẩy cậu sang phía bên kia.

Kim Thái Hanh nói: "Đừng sợ."

Con chó kia đứng sủa ở đầu hẻm, chứ không xông tới.

Bọn họ tăng nhanh tốc độ, ở dưới ánh đèn đường, Điền Chính Quốc nhìn thấy trên khuôn mặt Kim Thái Hanh mang theo một nụ cười nhợt nhạt, dường như chú ý tới tầm mắt của Điền Chính Quốc, anh quay đầu lại nhìn cậu, nói: "Cậu sợ chó hả?"

Điền Chính Quốc lập tức đỏ mặt, cậu nói: "Em không sợ, chỉ là nó đột nhiên lao ra, nên làm em giật mình."

Nụ cười trên mặt Kim Thái Hanh vẫn không mất đi, anh gật đầu, nói: "Phải ha."

Điền Chính Quốc không muốn để cho Kim Thái Hanh thật sự nghĩ rằng cậu ngay cả một con chó cũng sợ, còn muốn giải thích cho bản thân mình mấy câu, ai dè Kim Thái Hanh bỗng nhiên dừng bước, kề sát vào tai cậu thấp giọng nói một câu: "Tới rồi."

Lúc nói câu này, môi Kim Thái Hanh gần như dán lên tai Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, nhìn thấy đi ra khỏi đường nhỏ là một con phố, những con đường dọc theo con phố rất rộng, ngay sát bên đường nhỏ, có một số người bày quán ven đường, xung quanh quầy hàng có ít nhất bảy tám cái bàn, gần như sắp đầy người.

Thảo nào Kim Thái Hanh phải đè thấp giọng nói chuyện với cậu.

Bởi vì cho dù không nhìn thấy mặt, mà chỉ cần nhìn dáng người cao gầy của hai người họ, cùng nhau xuất hiện ở đây thật sự rất dễ làm người khác chú ý.
______________________________________
Anh Kim làm vậy là chết em bé nhà toi rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro