42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán ăn khuya ven đường chỉ còn một cái bàn trống ở trong góc, có lẽ chỗ đó cách đèn đường hơi xa, ánh sáng không đủ, nên chẳng có ai tới ngồi cả.

Chuyện này rất hợp ý Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh.

Bàn và ghế đều rất thấp, Điền Chính Quốc có cảm giác đôi chân dài của Kim Thái Hành ngồi xuống trông rất oan ức, đương nhiên bản thân cậu cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng vẻ mặt của Kim Thái Hanh lại rất thờ ơ, anh dùng giấy ăn chùi bàn trước mặt Điền Chính Quốc,  hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"

Điền Chính Quốc vội vã tự giật mấy tờ giấy ăn lau bàn, nói: "Để em lau cho."

Kim Thái Hanh vẫn không dừng lại.

Điền Chính Quốc hỏi: "Ngoài giò heo nướng ra còn gì không ạ?"

Kim Thái Hanh nói: "Tôi nhớ có mì trứng chiên nữa."

Vẻ mặt Điền Chính Quốc hơi phiền não.

Giọng Kim Thái Hanh rất nhẹ, anh nói: "Sao vậy?"

Điền Chính Quốc khẽ nói: "Em thì rất muốn ăn, nhưng em sợ không kiểm soát được vóc dáng." Cho dù cậu còn trẻ, cũng không dễ bị mập, nhưng cậu luôn luôn phải kiểm soát lượng thức ăn, đặc biệt là lúc quay phim.

Kim Thái Hanh nói: "Vậy thì gọi một bát, tụi mình có thể chia nhau ăn." Anh nói xong, ném giấy ăn dùng để chùi bàn vào sọt rác, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Điền Chính Quốc, dường như đang trưng cầu ý kiến của cậu.

Đôi mắt của Kim Thái Hanh bị vành mũ bóng chày che hơn nửa, nhưng dường như ánh mắt vẫn mang theo độ nóng, làm Điền Chính Quốc vô thức rủ mắt xuống, cậu nói: "Vâng ạ."

Kim Thái Hanh đứng dậy, chân dài bước qua ghế đẩu, đi đến chỗ ông chủ đang bận rộn bên bếp gas để gọi món.

Tầm mắt Điền Chính Quốc đuổi theo Kim Thái Hanh, rồi cậu nhận ra cô gái trẻ ở bàn bên cạnh cũng đang nhìn bóng lưng Kim Thái Hanh, bàn này hình như là một cặp yêu nhau, chàng trai thì vẫn đang lải nhải, còn cô gái thì nhìn bóng lưng Kim Thái Hanh đến thất thần.

Nhìn ra phía xa xa, ngồi ăn khuya ở ven đường phần lớn là một ít người trẻ tuổi, có người yêu, có bạn bè, còn có người mang túi giống như vừa tăng ca xong.

Một cơn gió thổi qua, cây lớn ven đường đong đưa cành lá phát ra tiếng xào xạc, có lá cây đã sớm vàng đi, gió vừa thổi liền lắc lư từ trên cây rơi xuống, đáp thẳng xuống bàn trước mặt Điền Chính Quốc.

Lúc Điền Chính Quốc giơ tay nhặt lá cây lên, bỗng dưng dâng lên cảm giác mệt mỏi khi đối mặt với cuộc sống. Thật ra cậu không nên có cảm giác này, cậu còn trẻ như thế, còn ở trong showbiz vẻ vang và xinh đẹp, có biết bao nhiêu người hâm mộ cuộc sống của cậu, cho dù quay phim cực khổ, thì cũng chẳng đáng nhắc đến so với những người bán hàng rong làm lụng vất vả vì cuộc sống ở ven đường trong đêm khuya này.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, nảy sinh cảm giác mờ mịt với cuộc sống và thứ mình đang theo đuổi, lần đầu tiên cậu không biết mình muốn gì.

Kim Thái Hanh quay lại, dưới ánh mắt của không ít người xung quanh anh đè vành mũ thấp xuống, im lặng quay lại ngồi bên cạnh Điền Chính Quốc.

Chỗ ngồi của Điền Chính Quốc quay về trong góc, đưa lưng về phần lớn người ở trong quán, cậu ngẩng đầu lên nhìn gò má Kim Thái Hanh, giọng rất nhẹ nói: "Anh quá làm người ta chú ý."

Siêu sao trời sinh, cho dù trong màn ảnh hay là ngoài màn ảnh, đều có thể dễ dàng bắt được ánh mắt của rất nhiều người.

Người xung quanh mặc dù không ít, nhưng không biết có phải lo đêm đã khuya hay không, mà lúc nói chuyện mọi người cũng vô thức đè thấp giọng, việc này buộc Điền Chính Quốc chỉ có thể càng nhẹ giọng nói chuyện với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh tiến lại gần cậu thêm một chút: "Gì cơ?"

Điền Chính Quốc nhìn vành tai sạch sẽ và đường cằm đẹp đẽ của anh, nói lại lần nữa: "Anh quá làm người ta chú ý."

Kim Thái Hanh mỉm cười, anh nói: "Không sao, không bị nhận ra đâu."

Đợi chưa được bao lâu, ông chủ đã đem hai phần giò heo nướng mà hai người gọi tới, hai cái giò heo nướng đặt chung trong một cái mâm.

Giò heo nướng đỏ nhạt bóng nhẫy, phía trên còn rắc một lớp thì là và bột ớt, còn rải thêm một lớp hành băm xanh biếc, dùng đũa đâm xuống, da heo sẽ rung hơi nhẹ rồi ứa ra nước.

Kim Thái Hanh dùng đũa kẹp một miếng giò heo nướng vừa có xương vừa có da lên, đặt xuống mép đĩa, sau đó nhìn Điền Chính Quốc: "Thử xem?"

Điền Chính Quốc dùng đũa gắp lên, đưa đến bên miệng cắn một miếng, gia vị hoàn toàn thấm vào giữa da heo mềm dẻo, mềm nhưng lại không ngán, quả là hương vị đáng để Kim Thái Hanh nhung nhớ hơn hai năm.

Cậu "Ừm" một tiếng, gật gật đầu, nghĩ thầm sau này mình cũng phải dẫn người tới —— suy nghĩ đến đây thì dừng lại, cậu không biết nên dẫn ai tới ăn thử.

Kim Thái Hanh vẫn luôn nhìn cậu, khóe miệng mỉm cười.

Điền Chính Quốc giả bộ không để ý, không nhìn Kim Thái Hanh, lè lưỡi liếm dầu dính trên khóe miệng.

Lúc này Kim Thái Hanh mới dời tầm mắt đi chỗ khác, dùng dũa tiếp tục kẹp giò heo nướng ra, dáng vẻ tự nhiên nói: "Khi đó tôi nghĩ, sau này có cơ hội nhất định phải quay lại ăn một lần nữa."

Lúc này, ông chủ bưng một bát mì chiên trứng bọn họ gọi tới.

Kim Thái Hanh gọi ông chủ lại, xin thêm một cái bát không, sau đó chia một nửa mì trong bát lớn ra cái bát không, rồi đẩy mì trứng chiên trong bát ban đầu tới trước mặt Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm mì trong bát ngẩn người một lúc, cậu vốn tưởng là bọn họ sẽ dùng tư thế thân mật hơn cùng nhau ăn bát mì này, nghĩ tới đây, cậu cảm thấy mình thật buồn cười, xong lại vùi đầu từng ngụm từng ngụm ăn hết mì trong bát.

Ăn khuya xong, Kim Thái Hanh đi tìm ông chủ tính tiền, Điền Chính Quốc phát hiện ra có một cô gái đang dùng điện thoại chụp trộm bọn họ, hơn nữa không biết đã bắt đầu chụp từ lúc nào rồi.

Cậu hơi lo lắng, trước khi rời đi nắm lấy ống tay áo Kim Thái Hanh, nói: "Anh Hanh, có người đang chụp trộm."

Kim Thái Hanh không quay đầu lại xem, mà chỉ nói: "Không sao, bạn bè cùng đi ra ngoài ăn khuya mà thôi, muốn chụp thì cứ chụp đi." Nói xong, anh vỗ lưng Điền Chính Quốc, cùng cậu đi về khách sạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro