43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng đoàn phim đã từ khách sạn xuất phát, chạy tới trấn trên tiếp tục việc quay phim của một ngày mới.

Điền Chính Quốc ngủ ở trên xe, điện thoại để trong túi thỉnh thoảng rung lên một cái, nhưng cậu chẳng có sức lực để quan tâm.

Lúc sắp tới nơi, Điền Chính Quốc hơi tỉnh táo một chút, lấy điện thoại ra thì nhìn thấy Hoàng Kế Tân gửi cho cậu mấy tin nhắn trên wechat, cái đầu tiên là: "Tối hôm qua cậu và đại ảnh đế ra ngoài ăn khuya hả?" Cái thứ hai là: "Anh nhìn thấy ảnh ở trên weibo á." Cái thứ ba là: "Không tệ ha, giữ gìn quan hệ tốt với Kim Thái Hanh và Hà Chinh, sau này xem thử có thể cọ chút tài nguyên hay không." Cái thứ tư lại là: "Duy trì quan hệ cá nhân là được rồi, ở nơi công cộng thì đừng gần gũi quá, anh sợ cậu bị fans của đại ảnh đế công kích, hơn nữa đề tài của phim lại còn nhạy cảm."

Điền Chính Quốc chỉ trả lời lại cho anh ba chữ: "Em biết rồi."

Sau đó cậu cầm điện thoại, chần chừ một lúc rồi mở weibo ra.

Từ sau sinh nhật mình, Điền Chính Quốc rất ít khi lên weibo, mặc dù không phải là cậu hoàn toàn không chịu đựng nổi, nhưng lúc có quá nhiều lời chửi rủa và công kích hướng về mình, rất khó để đảm bảo rằng sẽ không xuất hiện cảm xúc tiêu cực, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim.

Hôm nay mở weibo, thật ra là vì hơi tò mò, không phải tò mò cư dân mạng sẽ nói gì, mà tò mò rốt cục thì bức ảnh trên mạng trông như thế nào.

Vừa mở weibo ra, Điền Chính Quốc quả nhiên nhận được rất nhiều thông báo, cậu không xem kỹ, mà tùy tiện tìm tên mình và Kim Thái Hanh, nhìn thấy rất nhiều blogger giải trí đều share lại mấy bức ảnh tối hôm qua bọn họ bị chụp được.

Lúc đó ánh sáng rất mờ, cô gái chụp trộm lại không dám mở đèn flash, nên bức ảnh chụp không rõ, nhưng vẫn có thể thấy rõ mặt cậu và Kim Thái Hanh, đặc biệt là có hai bức lúc bọn họ ngồi ăn, chỉ chụp được lưng của cậu và góc nghiêng của Kim Thái Hanh.

Một tấm trong đó là cậu dán sát vào tai Kim Thái Hanh nói chuyện, còn một tấm là cậu đang ăn, Kim Thái Hanh mỉm cười nhìn cậu.

Trong số top comment dưới weibo này, có một cái liên quan đến bức ảnh này, một cư dân mạng nói: "Ánh mắt Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc dịu dàng quá đi."

Dưới cái comment này lại có rất nhiều reply: có người nói: "Anh Hanh đối xử với ai cũng dịu dàng hết á, fan lâu năm của anh Hành đều biết." Còn có người nói: "Bọn họ đang quay phim đúng không? Không phải là nói diễn phim đồng tính sao?" Có một fan của Điền Chính Quốc reply lại rằng: "Anh Hanh là một tiền bối rất tốt, luôn săn sóc cho Quốc Quốc, cảm ơn anh Hanh!"

Điền Chính Quốc xem lướt qua comment, nhưng sự chú ý lại quay về bức ảnh kia, lúc đó có lẽ cậu quá căng thẳng, nên không nhìn kĩ nét mặt của Kim Thái Hanh,  lúc này mới nhận ra, ánh mắt của anh thật sự rất dịu dàng, giống như là người được anh nhìn cũng được anh cực kỳ cưng chiều vậy.

Vì ý nghĩ đột ngột xuất hiện này, Điền Chính Quốc không nhịn được mà đỏ mặt, cậu tựa lưng vào ghế trượt người xuống, mông gần như rời khỏi ghế, đồng thời còn dùng hai tay cầm điện thoại nâng cao lên che mặt mình, sau đó save bức ảnh này lại.

Buổi chiều hôm đó, lúc Điền Chính Quốc ngồi trên ghế đợi đến lượt quay, lại lén lút lấy bức ảnh đã save trong điện thoại ra xem, cậu nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh trong hình rất lâu, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kim Thái Hanh đang ghẹo một bé gái đi ngang qua.

Bé gái vốn được bà bế đến xem bọn họ quay phim, nhưng vì thật sự rất đáng yêu, nên một số cô gái trẻ trong đoàn phim sẽ trêu bé một lúc.

Lúc này Kim Thái Hanh ngồi xổm trên đất, trong tay cầm một viên sô cô la, mỉm cười đưa cho bé gái, nói: "Bé gọi chú một tiếng, chú sẽ cho bé sô cô la."

Bé gái nhìn sô cô la, rồi lại ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, sau đó không biết sao lại xấu hổ, đỏ mặt quay người đi tìm bà, cả sô cô la cũng không chịu lấy.

Kim Thái Hanh mỉm cười đứng dậy, trực tiếp nhét viên sô cô la vào tay bé gái. Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc, bưng ly nước lên uống một ngụm, nói: "Bé gái thật là đáng yêu."

Điền Chính Quốc khóa màn hình điện thoại nắm trong tay, rồi chợt hỏi một câu: "Anh Hành định lúc nào có con?" Cậu nắm điện thoại rất chặt, lòng bàn tay mềm mại bị mép điện thoại cấn rất đau.

Nụ cười của Kim Thái Hanh nhạt đi một chút, anh vẫn nhìn về phía trước, trả lời: "Không có dự định."

Điền Chính Quốc biết mình không nên hỏi, trực giác cậu mách bảo Kim Thái Hanh không thích chủ đề này, nhưng có một loại kích động thúc đẩy cậu tiếp tục hỏi chuyện này, cậu thậm chí còn có chút tự ngược muốn nghe Kim Thái Hanh nhắc đến Viên Thiển, thế là cậu bèn nói: "Tạm thời không có ý định ạ? Nếu như anh và chị Viên sinh con gái, chắc chắn sẽ rất đẹp."

Kim Thái Hanh không trả lời câu hỏi này, mà quay đầu lại nhìn cậu.

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn ngón tay của mình, không dám đối diện với ánh mắt của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh dùng giọng điệu hơi lạnh nhạt trả lời cậu: "Không phải tạm thời, tụi tôi sẽ không sinh con."

Điền Chính Quốc không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh, trong ấn tượng của mình, lâu lắm rồi Kim Thái Hanh không dùng giọng điệu này để nói chuyện với cậu. Đương nhiên cậu không dám hỏi đến chuyện này nữa, nhưng nghe thấy Kim Thái Hanh sẽ không sinh con với Viên Thiển, cậu lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, Điền Chính Quốc tự giễu mỉm cười, cảm thấy có lẽ mình điên rồi.

Kim Thái Hanh đứng dậy rời khỏi cậu.

Điền Chính Quốc nhìn bóng lưng của anh, giao điện thoại lại cho Tiểu Đường, rồi cũng đứng dậy chuẩn bị để bắt đầu quay phim.

Cảnh này Phương Tiệm Viễn đạp xe đạp tới nhà bạn học trả sách, sau khi ra khỏi nhà bạn học, cậu lại đạp xe tới xưởng Kim Thái Hanh làm để tìm hắn, rồi Dư Hải Dương đạp xe đạp chở cậu về nhà.

Buổi chiều mùa hè, bọn họ đi tắt qua con hẻm nhỏ hẻo lánh, trừ bọn họ ra thì chẳng có ai đi qua cả.

Lúc quay chính thức, trên mặt Kim Thái Hành chẳng nhìn thấy sự không vui lúc nãy một chút nào, lúc anh đạp xe chở Điền Chính Quốc, trên mặt đều là nụ cười dịu dàng, xe cũng đạp đong đưa, giống như muốn về nhà chậm một chút, hai người họ có thể ở bên nhau thêm một lúc nữa.

Điền Chính Quốc nhận ra mình không dễ điều chỉnh cảm xúc như vậy, dựa theo yêu cầu của Hà Chinh, cậu phải mỉm cười từ chỗ ngồi ở phía sau ló đầu ra nói chuyện với Kim Thái Hanh, nhưng mỉm cười được một lúc, cậu vẫn im lặng, giơ tay ôm chặt lấy eo Kim Thái Hanh.

Hà Chinh không kêu ngừng, bọn họ đều hiểu rõ Hà Chinh, trừ khi bản thân diễn viên diễn không được nữa hoặc là vô cùng không hài lòng với biểu hiện của diễn viên, thì bình thường Hà Chinh sẽ không cắt ngang sự phát huy tự do của diễn viên trong quá trình quay phim.

Mặt Điền Chính Quốc dán vào lưng Kim Thái Hanh. Hôm nay mặt trời rất nóng, áo sơ mi Kim Thái Hanh mặc bị mồ hôi thấm hơi trơn, Điền Chính Quốc có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của Kim Thái Hanh, nhưng cậu lại chẳng bài xích, cậu thích mùi hương trên người Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cảm nhận được cậu trở nên im lặng, thế là hai chân giẫm trên đất không đạp xe về phía trước nữa, mà quay đầu lại nhìn cậu.

Điền Chính Quốc cúi đầu, cánh tay ôm Kim Thái Hanh càng dùng sức, mãi cho đến khi Kim Thái Hanh giơ tay sờ đầu cậu, cậu mới hơi thả lỏng tay ra, theo cái tay đang sờ đầu mình của Kim Thái Hanh mà ngẩng đầu lên.

Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn cậu, hai người họ im lặng nhìn nhau, tiếp đó Kim Thái Hanh chậm rãi cúi người xuống, kề sát vào môi cậu.

Điền Chính Quốc chẳng nghĩ gì cả, mà lập tức chủ động hôn lên môi Kim Thái Hanh,  hành động của bọn họ không kịch liệt, mà đầy dịu dàng, hôn đối phương thật sâu.

Lúc Hà Chinh kêu ngừng, hai người liền tách ra.

Kim Thái Hanh giao xe đạp cho staff, sắc mặt bình tĩnh đi tới bên cạnh Hà Chinh, Điền Chính Quốc thì theo bản năng dùng mu bàn tay chùi môi, cũng bình tĩnh nhìn Hà Chinh.

Hà Chinh không nói gì, chỉ là mặt vô cảm nói: "Quay lại lần nữa, diễn theo kịch bản."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro