44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với nụ hôn không có trong kịch bản kia, về sau Hà Chinh cũng không tỏ ý gì cả, nhưng Điền Chính Quốc cảm nhận được hắn không vui vẻ gì. Đây không phải là phong cách thường ngày của Hà Chinh, cho dù diễn viên lấy cách gì để diễn, chỉ cần hợp tình hợp lý, nhiều lúc hắn còn cổ vũ và khen ngợi.

Tối hôm đó, Hà Chinh tới tìm Kim Thái Hanh.

Lúc đó Điền Chính Quốc mới ra khỏi phòng tắm, trong tay cầm một cái khăn lau nước trên mặt, sau đó cậu nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện Hà Chinh, người  đang nói với Hà Chinh là Kim Thái Hanh.

Cậu dừng động tác của mình lại, tới gần cửa thận trọng lắng nghe, nhưng Hà Chinh nhanh chóng theo Kim Thái Hanh đi vào phòng anh, sau khi cửa phòng đóng lại Điền Chính Quốc chẳng nghe thấy gì nữa cả.

Cậu có cảm giác không tốt lắm.

Quay lại ngồi xuống bên giường, Điền Chính Quốc phủ khăn lên đầu, giơ hai tay lên che mặt, cậu biết trong lòng mình có rất nhiều cảm xúc phức tạp, và hoàn toàn không có cách nào để tìm ra mạch suy nghĩ rõ ràng, nhưng đồng thời, lại có một đáp án rõ ràng vô cùng sống động, cậu không dám chạm vào cũng không thể thừa nhận nó.

Bộ phim này quay cho đến giờ thật sự khiến cậu rất khó chịu.

Nhưng mà việc khó chịu hơn vẫn còn ở phía sau.

Vì mọi thứ được ưu tiên theo lịch trình của Kim Thái Hanh, nên sau khi kết thúc tất cả các cảnh ngoại cảnh ở trấn trên, đoàn phim liền tới thị trấn lân cận để quay kết cục của cả bộ phim.

Chuyện này đòi hỏi khả năng điều chỉnh cảm xúc của Điền Chính Quốc cực cao, cậu không có tâm trạng để đối phó với nụ hôn bất ngờ kia, cũng chẳng có thời gian để hồi tưởng lại một chút tình cảm như có như không giữa mình và Kim Thái Hanh vào mấy ngày đó, cậu phải quay lại trạng thái Phương Tiệm Viễn bị tổn thương càng nhanh càng tốt, để tiếp tục quay phim cho xong.

Không thể không nói, trong quá trình quay bộ phim này, Kim Thái Hanh còn giúp cậu nhiều hơn cả Hà Chinh.

Trước đây Điền Chính Quốc luôn nói Kim Thái Hành là thần tượng của mình, cậu xem rất nhiều phim của Kim Thái Hanh, sùng bái anh ngưỡng mộ anh, nhưng chỉ có lúc chân chính làm bạn diễn của anh, cậu mới biết Kim Thái Hanh rốt cục là một diễn viên giỏi cỡ nào.

Cho dù ở trong hoàn cảnh nào, Kim Thái Hanh cũng có thể nhanh chóng nhập vai với một thái độ rất chuyên nghiệp, anh rất ít khi bật cười khi đang diễn, tôn trọng mỗi một diễn viên làm bạn diễn của mình, hơn nữa còn có thể dẫn dắt đối phương nhập diễn.

Điều này làm suốt quá trình quay phim, Điền Chính Quốc vô số lần lẫn lộn giữa cảnh trong phim và thực tế, khó chịu nhất là có một cảnh, cậu khóc trong vòng tay của Kim Thái Hanh, đến khi đạo diễn hô 'cut', cậu lại chẳng thể nào ngừng khóc được, cậu không thể thoát vai.

Lúc đó Kim Thái Hanh cứ ôm cậu mãi chẳng buông tay, thấy cậu khóc đến mức chẳng còn sức lực, anh dứt khóa ngồi xuống đất, để cậu tựa vào lồng ngực mình, một tay ôm sau lưng cậu, một tay khác thì liên tục xoa tóc cậu.

Mãi cho đến khi Điền Chính Quốc không khóc nổi nữa, cậu ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Hanh với đôi mắt sưng đỏ, Kim Thái Hanh mới mỉm cười, nói với cậu rằng: "Không sao đâu."

Điền Chính Quốc bỗng dưng cảm thấy rất yên tâm, khoảnh khắc đó cậu cảm nhận được Kim Thái Hanh là Kim Thái Hanh, mà cậu cũng không phải là Phương Tiệm Viễn, cậu có thể buông bỏ những cảm xúc bi thương kia rồi.

Nhưng chẳng bao lâu sau, phân cảnh của Kim Thái Hanh cũng đóng máy.

Cùng ngày đóng máy, Kim Thái Hanh mời toàn bộ đoàn phim ăn tối ở nhà hàng buffet của khách sạn, mà lịch trình của anh cũng sắp xếp rất vội, ăn xong phải trực tiếp ngồi xe tới sân bay, chẳng cam lòng ở lại thêm một buổi tối.

Trước khi bắt đầu bữa tối, Điền Chính Quốc quay về phòng tắm rửa thay đồ, cậu cẩn thận sấy tóc, tìm dây chuyền Kim Thái Hanh tặng mình ra đeo lên, lại lấy thêm một đôi bông tai hình ngôi sao nữa, trông rất hợp với dây chuyền mà Kim Thái Hanh tặng cậu.

Thời gian không còn sớm nữa, cậu soi gương trong phòng vệ sinh đeo hoa tai, nhưng chọc một lúc lâu là vẫn không chọc được vào lỗ tai, tự nhiên có một loại nôn nóng bao trùm lấy cậu, cậu bỗng nhiên cầm lấy hoa tai ném mạnh vào gương.

Hoa tai bằng kim loại đập vào gương, rồi rơi xuống góc sàn phòng tắm.

Điền Chính Quốc chống hai tay lên bồn rửa tay, hít thở thật sâu để làm dịu cảm xúc của mình, cậu nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, cảm thấy mặt mình trông vô cùng tiều tụy. Thật ra đây cũng không phải là tâm trạng gần đây mới có, bởi vì thuận theo cảm xúc của Phương Tiệm Viễn, cậu đã gầy hơn ban đầu rất nhiều, toàn bộ khuôn mặt đều hiện lên vẻ sa sút không thể chê lấp được bằng lớp makeup.

Nhưng đó cũng không phải là lý do mà cậu nôn nóng, nguyên nhân duy nhất mà cậu nôn nóng, là Kim Thái Hanh sắp rời đi rồi.

Điền Chính Quốc ngồi xổm xuống, nhặt bông tai rơi xuống sàn lên, dùng khăn ướt lau sạch, hít sâu một hơi, lần thứ hai nhắm ngay lỗ tai chọc vào, lần này cuối cùng cũng thuận lợi chọc được.

Lúc Điền Chính Quốc xuất hiện trong phòng ăn, người trong đoàn phim gần như đã đến đủ hết.

Kim Thái Hanh hình như là đến được một lúc rồi, anh không hề ngồi xuống ăn, mà bưng ly rượu đang uống cùng staff trong đoàn phim, trường hợp này, đương nhiên anh sẽ nhận được sự quan tâm của mọi người, anh cũng tỏ thái độ rất ôn hòa khéo léo ứng đối với mỗi một người chủ động chúc rượu mình, bất kể người đó có ở vị trí nào trong đoàn phim.

Hà Chinh ngồi ở bàn gần trung tâm, đang nói chuyện với người quay phim và phó đạo diễn, trong miệng còn ngậm thuốc lá nuốt mây nhả khói.

Lúc Điền Chính Quốc định đi đến chỗ Kim Thái Hanh, Hà Chinh giơ tay lên lớn tiếng gọi: "Chính Quốc, qua đây ngồi."

Điền Chính Quốc dừng bước nhìn qua hắn, sau đó lại nhìn Kim Thái Hanh, cuối cùng đi tới ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hà Chinh.

Hà Chinh khoát một tay lên vai cậu, hỏi: "Sao rồi?"

Gần đây Hà Chinh gặp cậu đều hỏi như thế, có lẽ hắn cũng biết cảm xúc của cậu bị nhân vật trong phim ảnh hưởng rất sâu, nên mọi lúc mọi nơi đều nhịn không được mà quan tâm cậu mấy câu.

Điền Chính Quốc nói: "Tốt lắm ạ."

Hà Chinh không nói gì, chỉ ngậm thuốc lá nhìn cậu chằm chằm.

Điền Chính Quốc nhìn lại hắn: "Sao vậy ạ?"

Hà Chinh cười nhạt: "Nhìn mặt cậu thì chẳng giống 'tốt lắm' chút nào cả."

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm ly thủy tinh trong suốt đặt trước mặt, hơi ngẩn người.

Hà Chinh nói: "Tuổi trẻ là như vậy đó, đợi cậu đóng phim nhiều hơn, dần dần ảnh hưởng cũng không lớn lắm. Cậu nhìn anh Hanh của cậu đi, rất giống một kẻ già đời, bách độc bất xâm, buổi chiều quay xong phim thì buổi tối đã quăng qua một bên rồi."

Điền Chính Quốc theo lời hắn nhìn sang Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh đang mỉm cười nói chuyện với người ta, nhìn thật kỹ thì, nụ cười của anh chính là đang mỉm cười, không có phức tạp cũng chẳng có ngụy trang. Nếu như nhất định phải miêu tả, thì có lẽ là một nụ cười bình tĩnh.

Điền Chính Quốc bỗng nhiên muốn tìm một ly rượu ở trên bàn, nhưng nhanh chóng nhận ra đây là nhà hàng buffet, ly rượu trên bàn đều bị người khác uống qua hết rồi, bèn đứng dậy định đi lấy rượu, cậu nói: "Em phải đi kính anh Hanh một ly rượu đây ạ."

Thân thể Hà Chinh ngã ra sau tựa lưng vào ghế, vểnh một chân lên nhìn cậu, nói: "Đúng, cậu nên đi, đi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro