45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc cầm một ly rượu vang đi tới bên cạnh Kim Thái Hanh.

Người chúc rượu Kim Thái Hanh mới vừa rời khỏi, ly rượu trong tay Kim Thái Hanh còn lại nửa ly Vin blanc, chất lỏng trong suốt hơi lay động trong ly rượu cũng trong suốt y như vậy.

Anh nhận ra Điền Chính Quốc đang đi tới, thân thể vốn đang nghiêng qua dựa bên ghế hơi đứng thẳng lại, anh nhìn Điền Chính Quốc.

Lúc này, lại có hai người bỗng dưng bưng ly tới chúc rượu Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh mỉm cười cụng ly với bọn họ, ly rượu đưa đến bên môi chỉ nhấp một ngụm nhỏ.

Điền Chính Quốc dừng bước chân, cậu nghe thấy cô gái trẻ ngồi ở bàn bên cạnh đang gọi cậu "Anh Quốc",cậu xoay người lại, cô gái bảo cậu tạm thời ngồi xuống bàn đó.

Cậu là người có tính cách hiền hòa, không giống kiểu người lịch sự nhưng mang theo cảm giác xa cách như Kim Thái Hanh, cậu có thể thoải mái trò chuyện với tất cả staff trong đoàn phim, đặc biệt là con gái trong đoàn phim, không phân tuổi tác, đều rất thích cậu.

Sau khi bị người ta gọi qua, Điền Chính Quốc liên tục bị cô gái đó rót cho mấy ly rượu vang, trong lòng cậu sốt ruột, nên uống rượu rất sảng khoái.

Lúc Kim Thái Hanh đi tới, anh giơ tay khoát lên chỗ dựa trên ghế Điền Chính Quốc, nói với một bàn mấy cô gái trẻ: "Trước tiên tôi kính mọi người một ly."

Mấy cô gái vội vã bưng ly rượu đứng lên, cụng ly với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh uống hết rượu trong ly, tay đè lên vai Điền Chính Quốc, nói: "Chính Quốc, đi thôi."

Điền Chính Quốc dứng dậy theo anh, không quên bưng ly rượu vang của mình, tiếp đó đi theo sau lưng Kim Thái Hanh, hai người cùng đi đến cái bàn bốn chỗ sát cửa sổ phòng ăn ngồi xuống.

Bởi vì tất cả mọi người đều dồn lại ở bên cạnh bàn lớn chính giữa phòng, nên những hàng ghế ở cạnh cửa sổ đều chẳng có ai ngồi.

Hai người ngồi đối mặt nhau, Điền Chính Quốc uống rượu nên gò má ửng hồng lên, cậu nhìn Kim Thái Hanh không hề chớp mắt.

Kim Thái Hanh hỏi cậu: "Có gì muốn nói với tôi hả?" Anh ngồi rất ngay ngắn, hai tay đều đặt trên mặt bàn, tay phải cầm chân ly rượu, ngón tay trái thả lỏng hơi uốn cong. Ngón tay anh thon dài, nhưng khớp xương rất rõ ràng, trên mu bàn tay có thể nhìn rõ mạch máu màu tím nhạt.

Đôi tay này là tay của đàn ông trưởng thành, hơi thô ráp, nhưng ấm áp và mạnh mẽ, Điền Chính Quốc đã từng vô số lần được nắm lấy thậm chí còn được vuốt ve, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ngón áp út bên tay trái của anh đeo nhẫn.

Nhẫn bạch kim, kiểu dáng rất khiêm tốn nhưng thiết kế lại tinh xảo, có thể nhìn ra giá cả không ít.

Tầm mắt Điền Chính Quốc từ trên mặt Kim Thái Hanh dời xuống tay anh, cậu nhìn rất lâu, rồi hỏi anh: "Nhẫn cưới ạ?"

Kim Thái Hanh theo bản năng dùng ngón cái xoay nhẹ nhẫn trên ngón áp út, trả lời: "Đúng vậy."

Điền Chính Quốc nói: "Lúc trước chưa thấy anh đeo bao giờ."

Kim Thái Hanh nói với cậu: "Đóng phim cứ đeo vào tháo ra bất tiện lắm."

Giờ quay xong rồi, nên anh đeo lại nhẫn cưới lên tay, trịnh trọng nhắc nhở Điền Chính Quốc: "Anh kết hôn rồi".

Điền Chính Quốc siết chặt ly rượu, cậu thở chậm lại để làm mình bình tĩnh, rồi gật đầu khẽ nói: "Phải rồi."

Cậu bi ai nghĩ, chướng ngại vật lớn nhất giữa cậu và Kim Thái Hanh, không phải tuổi tác, không phải giới tính, cũng không phải là vô số ánh mắt dõi theo bọn họ ở trong showbiz, mà chính là thân phận đã kết hôn của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc được sinh ra và lớn lên trong một gia đình hạnh phúc đầm ấm, được cha mẹ cưng chiều mà lớn lên, muốn thứ gì đó thì cậu sẽ tranh giành, chưa bao giờ sợ việc theo đuổi người con gái mình thích.

Nhưng Kim Thái Hanh thì không được, bởi vì đây đã không còn là chuyện giữa hai người họ nữa rồi. Cậu sẽ không theo đuổi, sẽ không tỏ tình, thậm chí cũng không thể mập mờ với anh, quan niệm đạo đức của cậu không cho cậu làm như vậy.

Nên phim quay xong bọn họ cũng kết thúc, không thể không dứt khoát một đao cắt đứt.

Nhưng vào giờ phút này chỉ có một điều cậu vô cùng vững tin, đó là cậu thích Kim Thái Hành. Có lẽ là cậu nhập vai quá sâu, hoặc có lẽ tình cảm cậu dành cho Dư Hải Dương đã được chuyển sang cho Kim Thái Hanh, nhưng cậu biết cậu thích anh, muốn ôm anh, hôn anh, muốn lên giường với anh.

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, rồi lại hít sâu một hơi, ép tình cảm nặng trĩu trong ngực mình xuống, cậu không thể bình tĩnh nổi.

"Chính Quốc ," Kim Thái Hanh chậm rãi nói: "Cậu biết vì sao tôi thích diễn xuất không?"

Điền Chính Quốc nhìn anh.

Kim Thái Hanh nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Hầu hết mọi người trên thế giới chỉ có thể sống một cuộc đời, nhưng đóng phim thì chúng ta có thể trải nghiệm nhiều cuộc sống khác nhau, mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng trong suốt khoảng thời gian đó chúng ta có thể trở thành người đó, trải nghiệm những câu chuyện mà người đó đã trải qua, lĩnh hội tất cả những tình cảm của người đó." Nói tới đây, Kim Thái Hanh quay đầu lại nhìn cậu: "Nhưng đó không phải là cuộc sống thật sự của chúng ta, khi mỗi bộ phim kết thúc, cũng là lúc nói lời tạm biệt với người đó, cho dù tình cảm có mãnh liệt nhường nào đi chăng nữa, qua một khoảng thời gian cũng chỉ là một đoạn ký ức mà thôi, đến cuối cùng chúng ta vẫn sẽ quay lại làm chính mình, trở lại cuộc sống vốn có của mình."

Điền Chính Quốc bỗng nhiên nói: "Nếu như em không thể quay về thì phải làm sao ạ? Anh Hanh anh có thể nói cho em biết được không?"

Kim Thái Hanh im lặng một lát, nói: "Cậu nhập vai vào nhân vật Phương Tiệm Viễn rồi không quay về được sao?"

Điền Chính Quốc gật đầu, cậu biết mắt mình chắc chắn đỏ lắm rồi.

Kim Thái Hanh nói: "Nhưng Tiểu Viễn đã quay về từ đoạn tình cảm này rồi."

Điền Chính Quốc mở to mắt nhìn anh, rốt cục vẫn có một giọt nước mắt rơi xuống.

"Không có gì là không thể quay về cả."
______________________________________
Buồn chết toiiiiiiu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro