55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc ngồi xuống bên giường, từ từ húp cháo Kim Thái Hanh đưa tới cho mình. Vị bí đỏ ngọt thanh, cháo gạo kê dẻo và nhừ, cậu húp từng ngụm từng ngụm, cảm nhận được món cháo ấm áp trượt xuống cổ họng, dần dần lấp đầy cái dạ dày trống rỗng của mình.

Nhưng dạ dày được lấp đầy thì sao chứ, cái cảm giác trống rỗng cậu cất sâu trong tim, trong phút chốc như bị xé toạc ra và lộ tẩy ngày một trần trụi hơn, dù có thế nào cũng không lấp đầy được.

Điền Chính Quốc đặt bát không trên tủ đầu giường, sau đó đi tới sân thượng.

Ngoài trời là một màu đen kịt, phạm vi ánh sáng có thể chiếu tới cực kỳ hạn chế, rõ ràng cách đó không xa chính là biển rộng mênh mông vô bờ, nhưng ở trong bóng tối lại chẳng nhìn thấy gì cả.

Chỉ có thể nghe thấy âm thanh của gió biển và sóng biển, tiếp đó trong đầu lại hiện ra khung cảnh mờ mịt xa xôi, sự mênh mông vô bờ này làm lòng người cũng bất giác trở nên trống trải, như thể trước thiên nhiên hùng vĩ, con người quá nhỏ bé không đáng để nhắc tới.

Điều này khiến Điền Chính Quốc trong giây lát muốn hoàn toàn hòa vào thiên nhiên trong bóng tối, áo tắm mỏng manh trên người cậu bị gió biển thổi kéo căng, dường như cũng trở thành gánh nặng, cậu gần như có kích động muốn xé rách tất cả những thứ trói buộc mình rồi nhảy từ trên sân thượng xuống, cứ như vậy để bản thân mình được một lần muốn làm gì thì làm.

Nhưng cậu không thể, cho dù là một màu đen kịt, cậu cũng không biết liệu ở đó có những đôi mắt khác ẩn nấp đang lạnh lùng nhìn mình hay không, một khi xé nát những thứ trói buộc rồi liều lĩnh nhảy xuống, thì cậu cũng sẽ không quay lại được nữa.

Rốt cục cậu cũng chỉ có thể bước thật đúng hướng trên quỹ đạo của cuộc đời, không dám bước lệch một bước, bởi vì phải trả giá quá đắt, cậu không chịu đựng nổi.

Điền Chính Quốc đứng ở đó cho đến khi toàn thân đều lạnh cóng, cậu mới rời khỏi sân thượng, giơ tay đóng cửa kính lại, rồi tắt đèn trên tầng hai đi.

Cậu không biết Kim Thái Hanh đang làm gì, cũng không biết liệu Kim Thái Hanh có lên đây ngủ hay không, nhưng cậu vẫn chỉ chiếm nửa chiếc giường và nửa tấm chăn, còn nửa kia thì để trống.

Sau khi im lặng nằm xuống, Điền Chính Quốc phát hiện ra cách một tấm cửa kính cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ rì rào, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười vang lên ở bể bơi bên ngoài biệt thự, nhưng dường như tiếng sóng biển càng gần cậu hơn, càng rõ hơn. Tầng một vẫn còn ánh đèn, nhưng không nghe thấy tiếng động gì, hình như cậu không nghe thấy Kim Thái Hanh đi ra ngoài, nhưng cũng không dám khẳng định anh còn ở trong phòng hay không.

Một lát sau, Điền Chính Quốc đoán chắc hơn mười phút, đèn dưới tầng một bỗng nhiên tắt đi, toàn bộ gian phòng rơi vào trong bóng tối.

Điền Chính Quốc nằm trên giường cố gắng mở to hai mắt, cẩn thận lắng nghe động tĩnh dưới tầng một, chẳng bao lâu sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu.

Tầng hai chỉ có một chiếc giường.

Vì biết rõ sự thật này, tim Điền Chính Quốc bắt đầu đập dữ dội, cậu gần như là nín thở, lắng nghe tiếng bước chân trong bóng tối để nắm bắt tuyến đường của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh lên lầu, đi tới cạnh giường dừng lại.

Đôi mắt của Điền Chính Quốc dần dần thích ứng với bóng tối, dựa vào ánh đèn đường chiếu vào cửa sổ, trước mặt cậu hiện lên bóng dáng Kim Thái Hanh đứng bên giường.

Cậu không dám nhúc nhích, sợ mình vừa nhúc nhích một cái Kim Thái Hanh sẽ rời đi.

Kết quả Kim Thái Hanh không rời đi, mà vén nửa cái chăn lên nằm xuống giường.

Điền Chính Quốc cảm giác được nửa giường bên kia hơi chìm xuống, tiếp đó cậu ngửi thấy mùi nước hòa quyện với hương sữa tắm, Kim Thái Hanh vừa tắm xong.

Chiếc giường này rất rộng, chăn cũng rất lớn, bọn họ rõ ràng nằm song song nhau, đắp chung một cái chăn, nhưng lại chẳng đụng đến nhau.

Sau khi nằm xuống Kim Thái Hanh chẳng nói gì cũng chẳng nhúc nhích.

Điền Chính Quốc im lặng đợi một lát, cậu bất an trở mình, thắt lưng áo tắm đã sớm bị lỏng ra, áo tắm mở rộng ra chẳng khác gì đang ở trần cả.

Nhưng cho dù cậu có trở mình, thì vẫn cẩn thận không dám đụng đến Kim Thái Hanh.

Lúc này Kim Thái Hanh khẽ nói: "Chưa ngủ hả?"

Điền Chính Quốc trả lời anh: "Vâng, không ngủ được."

Kim Thái Hanh cũng trở mình quay mặt về phía cậu, nói với cậu rằng: "Ngủ sớm một chút đi, cậu mệt rồi."

Điền Chính Quốc phản đối Kim Thái Hanh một cách vô nghĩa: "Em không mệt."

Kim Thái Hanh im lặng một lát, rồi trầm giọng nói: "Vẫn muốn đi ra ngoài hả?"

Điền Chính Quốc hơi ngẩn người, nói: "Em không đi. Em muốn ở đây." Nói xong cậu mới nhận ra mình không nên nói câu thứ hai.

Kim Thái Hanh lại im lặng.

Điền Chính Quốc khó khăn gập hai chân lại, cậu nói: "Sáng mai em không có đồ mặc, làm sao đây ?"

Kim Thái Hanh nói: "Tôi giao quần áo của cậu cho nhân viên khách sạn đem đi giặt rồi, sáng mai sấy khô xong sẽ đưa tới."

Điền Chính Quốc im lặng lắng nghe, một lúc sau lại hỏi: "Quần lót cũng đưa đi giặt ạ ?"

Kim Thái Hanh nói: "Tôi bảo người ta đưa cái mới, cũng giặt sạch khử trùng sấy khô rồi mới đưa tới."

Điền Chính Quốc "Ừm" một tiếng, cậu khẽ nói : "Cảm ơn anh Hanh."

Giữa bọn họ lần thứ hai rơi vào im lặng.

Điền Chính Quốc không cam lòng cứ như vậy mà đi ngủ, nhưng cậu không biết phải nói gì với Kim Thái Hanh nữa, cậu không muốn tùy ý bắt đầu câu chuyện.

Kết quả Kim Thái Hành lại hỏi cậu trước: "Đỡ hơn chút nào chưa ?"

Ban đầu Điền Chính Quốc không hiểu, cậu nhìn đường nét của Kim Thái Hanh trong bóng tối: "Gì ạ ?"

Kim Thái Hanh nói: "Dạ dày đỡ hơn chút nào chưa ?"

Giờ Điền Chính Quốc mới hiểu, cậu theo bản năng giơ tay che lên bụng mình, nói: "Đỡ nhiều rồi ạ."

Kim Thái Hanh không nói tiếp nữa.

Điền Chính Quốc cắn môi, hỏi anh: "Anh Hanh, sao anh lại tới một mình ?"

Kim Thái Hanh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, mà một lát sau anh hỏi ngược lại: "Tôi nên tới với ai ?"

Điền Chính Quốc ngừng thở, sau đó cố sức nói: "Vợ anh."

Kim Thái Hanh không nói gì.

Điền Chính Quốc vốn đang đợi anh nói, kết quả qua một lúc lâu cậu mới nhận ra Kim Thái Hanh không định trả lời câu hỏi của mình, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, hơi tiến lại gần Kim Thái Hanh,  hỏi: "Vì sao hai người không tới cùng nhau."

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Kim Thái Hanh vẫn rất bình tĩnh, anh nói: "Cô ấy không muốn tới thì không tới thôi."

Điền Chính Quốc ma xui quỷ khiến hỏi câu tiếp theo: "Anh Hanh, hai người có ổn không ?" Đây là thắc mắc đã dồn nén trong lòng Điền Chính Quốc rất lâu rồi, cậu bảo mình đừng nghĩ nữa, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, câu hỏi này chẳng những không biến mất, mà nó càng không ngừng mở rộng ra, đến giờ phút này cậu không nhìn thấy rõ mặt Kim Thái Hanh, mới không kiềm chế được mà hỏi ra khỏi miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro