56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc ở trong bóng tối cố gắng nhìn Kim Thái Hanh, cậu muốn nhìn thật rõ nét mặt của anh, nhưng lại không thể.

Kim Thái Hanh im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên đưa tay về phía Điền Chính Quốc, tay anh rơi xuống một bên xương quai xanh của cậu, bắt lấy mép áo tắm rộng mở trước ngực cậu, ngón tay kẹp lớp vải mềm mại của mép áo trượt xuống.

Điền Chính Quốc ngây ngẩn cả người, cậu chẳng dám cử động.

Ngón tay Kim Thái Hanh trượt thẳng xuống gần bụng cậu mới dừng lại, anh kéo áo tắm vào chính giữa, sau đó lại dùng ngón tay kẹp một bên khác của áo tắm, cũng kéo vào trong luôn.

Áo tắm của Điền Chính Quốc vốn đang mở rộng, ngực và bụng trắng nõn bên trong chăn bị áo tắm hoàn toàn che lại.

Kim Thái Hanh nói: "Ngủ đi."

Điền Chính Quốc không cam lòng, ngực cậu nhấp nhô lên xuống một cách dữ dội, cậu giơ tay lên rồi lại thả xuống, muốn truy hỏi cho ra đáp án, cậu gọi: "Anh Hanh --"

"Muộn lắm rồi." Kim Thái Hanh ngắt lời cậu, dùng giọng điệu không được trái lời.

Điền Chính Quốc lập tức ngậm miệng lại, cậu nhìn Kim Thái Hanh trở mình quay lưng lại với cậu, chỉ có thể thở dài một hơi, rồi cũng nằm thẳng người nhắm mắt lại.

Tâm trạng cậu rất phức tạp, tình cảm xao động và những câu hỏi vướng mắc trong lòng khiến nhịp tim cậu không thể nguôi ngoai, thậm chí cậu nằm im đến nỗi có thể nghe thấy được nhịp tim của mình. Hơn nữa rõ ràng đã kiệt sức, nhưng đại não lại rất tỉnh táo, cậu liên tục nghĩ về những chuyện liên quan đến Kim Thái Hanh, sau đó cậu cởi áo tắm ném ra khỏi giường, cứ như vậy trần truồng ngủ chung trong một cái chăn với Kim Thái Hanh ở trên giường.

Nhưng Kim Thái Hanh chẳng có bất cứ phản ứng nào nữa, Điền Chính Quốc không biết anh đã ngủ hay chưa.

Cứ không cam lòng nằm mãi như vậy, một lúc sau ý thức Điền Chính Quốc dần dần mơ hồ, rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ sâu.

Lúc Điền Chính Quốc ngủ một giấc tỉnh dậy, thì đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi.

Cậu mở mắt ra, đầu tiên là đau đớn ấn ấn trán, ném chịu cơn đau đầu sau khi say, tiếp đó cậu nhận ra mình đang quấn chăn ngủ giữa giường lớn, đầu lọt vào giữa hai cái gối, mà Kim Thái Hanh nằm bên cạnh đã không thấy đâu nữa.

Điền Chính Quốc từ trên giường ngồi dậy, cậu giơ tay lên che mặt. Tối hôm qua cậu uống nhiều rượu, nhưng cũng không say lắm, lời đã nói việc đã làm cậu vẫn nhớ rất rõ ràng. Chỉ là có một số lời và một số việc, dưới vỏ bọc của men say và bóng tối cậu có thể dám nói dám làm, nhưng một khi đã tỉnh táo lại tiếp xúc với ánh mặt trời của ban ngày, cậu chẳng dám làm gì nữa cả.

Cậu ngồi yên tĩnh một lúc, vì tối qua trước khi đi ngủ húp bát cháo nhỏ kia mà giờ sáng sớm cậu rất mắc tiểu, cậu vén chăn lên một nửa, mới nhận ra mình không mặc quần lót, hơn nữa còn đang ở trong tình huống khó xử vào buổi sáng, cậu vội vã che chăn lại, nghiêng người tìm áo tắm vứt bên cạnh giường.

Nhưng chẳng thấy áo tắm đâu cả.

Điền Chính Quốc sắp không nhịn được nữa, cậu ló đầu nhìn khắp căn phòng, không phát hiện tung tích của Kim Thái Hanh đâu cả, bèn vén chăn lên trần truồng xuống giường, muốn đi thẳng xuống nhà vệ sinh ở tầng dưới.

Kết quả không ngờ mới bước tới cửa cầu thang, Điền Chính Quốc lại gặp Kim Thái Hanh đang định đi từ dưới lầu lên.

Kim Thái Hanh ngước đầu lên nhìn thấy cậu, nhất thời dừng bước lại.

Điền Chính Quốc vội vàng xoay người chạy về bên giường, dùng chăn quấn mình lại.

Lúc Kim Thái Hanh lên tới nơi thì nhìn thấy cậu đang quấn chăn, chỉ để lộ khuôn mặt đỏ đến mức giống như sắp nhỏ máu ra bên ngoài.

Kim Thái Hanh đang cầm quần áo sạch của Điền Chính Quốc mà khách sạn đưa tới, anh không nói gì, để quần áo của cậu xuống bên giường rồi rời đi.

Lúc này Điền Chính Quốc không lo nghĩ được nhiều, cậu vội vàng mặc quần áo lại rồi chạy tới nhà vệ sinh.

Lúc cậu trở ra, thì nhìn thấy Kim Thái Hanh đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng khách tầng một, đang nhìn bể bơi ở bên ngoài.

Điền Chính Quốc chẳng thể quên được cảnh tượng khó xử ban nãy, lúc đi tới bên cạnh Kim Thái Hanh mặt lại đỏ lên lần nữa, cậu nhỏ giọng gọi: "Anh Hanh."

Trên người cậu vẫn là cái áo thun màu hồng đất ngày hôm qua, nhưng tóc thì lộn xộn, mắt kính chẳng thấy đâu nữa. Thực tế không chỉ bị mất kính, mà thẻ phòng và điện thoại cũng không ở bên người, tối qua sau khi bỏ bên cạnh bể bơi đến giờ vẫn chưa đi lấy, có lẽ là được ai cầm về giùm rồi.

Kim Thái Hanh nhìn cậu, nói: "Ngủ ngon không ?"

Điền Chính Quốc nói: "Ngon lắm ạ."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Đi ăn sáng thôi."

Điền Chính Quốc hỏi: "Mình đi chung ạ?"

Kim Thái Hanh nghe vậy thì hỏi: "Không muốn ăn à ?"

Điền Chính Quốc vội vàng nói: "Em muốn ăn, chúng ta đi chung đi."

Ra khỏi biệt thự mà Kim Thái Hanh ở, Điền Chính Quốc cố ý nhìn sang bên cạnh bể bơi, không thấy đồ của mình đâu cả, cậu bèn nghĩ lát nữa có lẽ phải đi tìm Mẫn Doãn Kỳ hay Đàm Tuyết Nguyệt hỏi thử xem. Nhưng cho dù đi tìm ai, thì cậu cũng phải xin lỗi Đàm Tuyết Nguyệt, mặc dù chuyện tối qua chỉ là tai nạn, nhưng cậu lại làm Đàm Tuyết Nguyệt mất hết mặt mũi.

Có người đang chạy bộ buổi sáng bên cạnh bể bơi, cách chỗ hai người hơi xa, nhưng có thể nhìn rõ là một nam diễn viên trẻ.

Người đó vừa chạy bộ vừa nhìn về phía hai người họ.

Điền Chính Quốc im lặng đi theo Kim Thái Hanh tới nhà ăn buffet để ăn bữa sáng, vừa đi vào thì nhìn thấy Trần Hải Lan và Vưu Thư, Thái Mỹ Đình ngồi chung một chỗ, đang ăn sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro