57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra Điền Chính Quốc rất đói bụng, nhưng Kim Thái Hanh đang ở bên cạnh, cậu chẳng thể nào đặt tâm tư mình lên việc ăn uống được, chỉ dùng đĩa tùy tiện lấy chút mì xào, bưng một ly sữa, rồi đi theo Kim Thái Hanh tới chỗ dùng bữa.

Kim Thái Hanh đi thẳng tới bàn của mấy người Trần Hải Lan, Điền Chính Quốc đành phải đi theo anh tới đó, đợi tới lúc đến gần, cậu mới nhận ra bàn này ngoài ba người Trần Hải Lan, thì còn có thêm một người đàn ông nữa.

Người đàn ông này tên là Đinh Văn Huấn, là một nam diễn viên rất nổi tiếng, cũng là người hơn ba mươi tuổi, nhưng diễn xuất lại không nhận được sự công nhận của mọi người, thay vào đó các tác phẩm của anh tiếng tăm không bằng Kim Thái Hanh, không hot nhưng cũng chẳng flop.

Đã mấy năm rồi anh không lộ mặt trong giới diễn viên, nghe nói là ra nước ngoài học đạo diễn mấy năm.

Hôm qua lúc tổ chức lễ cưới của Trần Hải Lan, Điền Chính Quốc không hề nhìn thấy anh, không biết là khuya hôm qua hay là sáng sớm nay chạy tới.

Lúc Điền Chính Quốc tới gần, Kim Thái Hanh còn chưa nói gì, Thái Mỹ Đình đã giới thiệu cho Điền Chính Quốc: "Chính Quốc, đây là anh Văn Huấn, mới từ Mỹ về."

Điền Chính Quốc đặt đĩa lên bàn, hơi khom lưng duỗi một tay ra với Đinh Văn Huấn: "Ngưỡng mộ đã lâu, chào anh Văn Huấn, em là Điền Chính Quốc, anh cứ gọi em Chính Quốc là được ạ."

Thái Mỹ Đình dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng, son trên môi vẫn được giữ nguyên, cô nói: "Chính Quốc là nghệ sĩ của công ty tụi chị, diễn viên trẻ."

Đinh Văn Huấn đứng dậy bắt tay Điền Chính Quốc: "Từng nghe nhắc đến rồi, rất vui được gặp cậu."

Kim Thái Hanh hiển nhiên rất thân với anh, nên hỏi: "Đến đây lúc nào?"

Đinh Văn Huấn trả lời: "Đi chuyến bay rạng sáng, tới đây là ba giờ hơn, tiếc là không kịp tham gia lễ cưới của lão Trần."

Điền Chính Quốc ngồi xuống bên cạnh Kim Thái Hanh, cậu cảm thấy trường hợp này mình không nên chen lời vào, nên im lặng dùng đũa gắp mì xào ăn.

Kim Thái Hanh khó hiểu hỏi Trần Hải Lan: "Vợ cậu đâu? Sao sáng sớm đã quăng cô dâu đi rồi?"

Trần Hải Lan cười nói: "Sáng sớm vừa ngủ dậy tớ thấy Đinh Văn Huấn bảo cậu ấy đến rồi nên cùng cậu ấy đi ăn sáng, vợ vẫn đang ngủ, nên không làm phiền cô ấy."

Mấy người Đinh Văn Huấn hình như đã ăn đủ rồi, nên không động đến đồ ăn còn dư trong đĩa nữa, mà chỉ ngồi nói chuyện, anh nói: "Vợ cậu ta còn trẻ, đương nhiên ngủ như nào cũng không đủ rồi, chưa lớn tuổi như lão Trần, trời vừa sáng đã ngủ không được nữa, chỉ có người cô đơn như tớ đây mới có thể ở bên cậu ấy thôi."

Trần Hải Lan nghe xong cũng không giận, mà mỉm cười nói: "Lời này tớ coi như cậu đang nói về chính cậu nhé."

Điền Chính Quốc không nhịn được mà ngước mặt lên nhìn, cả phòng ăn trừ cậu ra, thật sự là chẳng thấy được hai người trẻ hơn hai mươi tuổi, cậu ngồi ở đây trông chẳng hợp chút nào.

Nếu không phải là Kim Thái Hanh, có lẽ cậu mắc tiểu tỉnh lại cũng chỉ đến phòng vệ sinh, sau đó sẽ quay về ngủ tiếp thôi, Điền Chính Quốc vừa nghĩ thế, vừa bưng ly sữa bò lên nhấp một ngụm.

Lúc cậu để ly xuống, Kim Thái Hanh nhìn cậu một cái, rồi rút một tờ giấy ăn trên bàn đưa cho cậu.

Điền Chính Quốc sửng sốt, lúc giơ tay nhận lấy thì nhìn thấy Vưu Thư ngồi ở phía đối diện chỉ chỉ môi mình, cậu nhìn bóng mình trên ly thủy tinh, phát hiện môi mình có dính một chút sữa màu trắng, bèn vội vã dùng giấy ăn lau đi.

Lúc này Trần Hải Lan chợt hỏi Điền Chính Quốc: "Chính Quốc tối qua ngủ ngon không?"

Điền Chính Quốc trả lời: "Ngon lắm ạ."

Trần Hải Lan gật đầu: "Anh sợ bọn Kính Nguyên đùa không có chừng mực."

Điền Chính Quốc mỉm cười nói với Trần Hải Lan: "Sao lại thế được, mọi người cùng nhau đùa giỡn chút thôi ạ."

Thái Mỹ Đình hỏi Điền Chính Quốc: "Sao mới sáng sớm đã gặp anh Hanh rồi?"

Lúc này Điền Chính Quốc không dám tùy tiện trả lời, cậu nhìn Kim Thái Hanh.

Bữa sáng của Kim Thái Hanh là sự kết hợp kỳ lạ giữa bánh quẩy và cà phê, anh hững hờ bưng ly cà phê lên uống một ngụm, nói: "Tối hôm qua Chính Quốc uống say bị em nhặt được, em thấy cậu ấy đứng còn không vững, nên bảo cậu ấy ngủ ở chỗ em luôn."

Điền Chính Quốc không ngờ anh sẽ nói thẳng ra như vậy, nhất thời cậu không biết phản ứng như thế nào cả.

Thái Mỹ Đình lườm cậu một cái: "Lại đem phiền phức đến cho anh Hành!"

Điền Chính Quốc đành phải mỉm cười, nói: "Anh Hanh, em xin lỗi, em thật sự uống hơi nhiều."

Đinh Văn Huấn nghe vậy, để lộ ra vẻ mặt tò mò: "Sao mấy người lại thân vậy?" Quan hệ giữa anh và Kim Thái Hanh không tệ, nhưng trước kia chưa bao giờ nghe nhắc tới Điền Chính Quốc, cái câu từng nghe nhắc đến rồi cũng chỉ là khách sáo mà thôi.

Kim Thái Hanh nói: "Tụi này cùng hợp tác trong một bộ phim của Hà Chinh."

Anh chỉ nói một câu như vậy, Trần Hải Lan nói tiếp: "Khoảng thời gian trước cậu không ở trong nước, Chính Quốc cùng tớ với cả Vưu Thư quay chung một show, lúc đó bộ phim của Hà Chinh vừa đóng máy."

Kim Thái Hanh giơ tay lên, đặt trên vai Điền Chính Quốc: "Vai nam chính do Hà Chinh chỉ định."

Đinh Văn Huấn thấy ánh mắt Điền Chính Quốc hình như hơi khác với lúc nãy, anh cảm thấy hứng thú hỏi: "Nên Chính Quốc là nam chính nhất phiên, còn Kim Thái Hanh cậu là nam hai hả?"

Kim Thái Hanh mỉm cười, nói: "Coi như là vậy đi."

Điền Chính Quốc không hiểu tại sao chủ đề lại chuyển sang mình, cậu hơi bất an, chỉ có thể dừng đũa mỉm cười theo bọn họ.

Kim Thái Hanh dùng dao nĩa cắt bánh quẩy, động tác tao nhã giống như đang cắt bít tết, anh ăn một miếng bánh quẩy nhỏ, rồi không nhanh không chậm uống một ngụm cà phê, hỏi Đinh Văn Huấn: "Diễn viên trong phim của cậu đã chọn xong chưa ?"

Đinh Văn Huấn lắc lắc đầu: "Vẫn đang tiếp xúc." Anh đang lên kế hoạch chuẩn bị cho bộ phim đầu tiên mình làm đạo diễn, lúc trước từng nhắc tới với Kim Thái Hanh và Trần Hải Lan, anh nói: "Cậu giới thiệu cho tớ mấy diễn viên trẻ có diễn xuất đi."

Kim Thái Hanh để ly cà phê xuống, bất chợt mỉm cười.

Lúc Vưu Thư nghe thấy Kim Thái Hanh nhắc tới đề tài này, thì cứ nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh mãi, lúc này không nhịn được quay qua nhìn Thái Mỹ Đình, đúng lúc Thái Mỹ Đình cũng quay qua nhìn cô, vẻ mặt của hai người đều có chút ý tứ sâu xa.

Trước khi Kim Thái Hanh mở miệng, Trần Hải Lan đã hiểu ý của Kim Thái Hanh, anh mỉm cười nói: "Diễn viên giỏi như vậy ở trước mặt, còn cần Kim Thái Hanh giới thiệu cho cậu à ?"

Điền Chính Quốc sững sờ, trái tim lại không nhịn được mà bắt đầu đập thình thịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro