58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khiến tim Điền Chính Quốc đập dữ dội, không phải là sẽ có một cơ hội để đóng phim, mà là Kim Thái Hanh đang tranh thủ cơ hội này giúp cậu.

Cậu cố gắng kiềm chế sự kích động muốn quay đầu lại nhìn Kim Thái Hanh, sợ rằng ở trước mặt mọi người, ánh mắt sẽ bán đứng cảm xúc của mình.

Kim Thái Hanh vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, hình như anh ăn no rồi, nên để bộ đồ ăn qua một bên, thân thể hơi lùi ra sau dựa vào ghế nhìn Đinh Văn Huấn.

Đinh Văn Huấn bày tỏ rất nhiều hứng thú dành cho Điền Chính Quốc, nhưng không đưa ra quyết định gì ngay tại chỗ cả, anh chỉ để lại phương thức liên lạc cho Điền Chính Quốc bảo cậu tới casting vai diễn.

Lúc ăn xong bữa sáng, Kim Thái Hanh nói với Trần Hải Lan: "Tớ đi trước đây, về rồi gặp nhau tiếp."

Trần Hải Lan đứng dậy định tiễn anh.

Kim Thái Hanh nói: "Không cần đâu, cậu cứ ở lại với Văn Huấn đi."

Trần Hải Lan cũng không kiên trì nữa.

Lúc này, Thái Mỹ Đình nói với Điền Chính Quốc: "Chính Quốc, cậu đem tới nhiều phiền phức cho anh Hành như vậy, còn không đi tiễn người ta đi."

Điền Chính Quốc dứng dậy, cậu nói với Kim Thái Hanh: "Em tiễn anh."

Kim Thái Hanh không từ chối, anh tạm biệt mọi người lần nữa, rồi rời khỏi phòng ăn.

Điền Chính Quốc theo sau anh đi ra ngoài, rời khỏi phòng ăn chưa xa thì thấy Kim Thái Hanh dừng lại, xoay người lại nhìn cậu nói: "Không cần tiễn nữa."

"Anh Hanh," Điền Chính Quốc cũng chỉ đành dừng lại, cậu có rất nhiều lời muốn nói với Kim Thái Hanh, nhưng không phải vài ba câu là có thể nói rõ được.

Hai tay Kim Thái Hanh cắm trong túi quần, lưng thẳng tắp, anh đứng ngược ánh nắng mai nhìn Điền Chính Quốc im lặng một lúc lâu, anh nói: "Chăm chỉ đóng phim nhé." Nói xong, anh quay người tiếp tục đi về phía trước.

Điền Chính Quốc theo bản năng đuổi theo mấy bước, cậu dừng lại ngắm nhìn bóng lưng cao ngất của anh, rồi lại lần nữa đuổi theo.

Kim Thái Hanh quay lại biệt thự, hành lý của anh rất ít, thu dọn xong chỉ có một cái túi du lịch đặt trên sô pha của tầng một. Lần này anh không dẫn trợ lý tới đây, lát nữa chỉ có một tài xế đưa anh tới sân bay.

Điền Chính Quốc đứng bên cạnh cửa nhìn anh.

Kim Thái Hanh xách túi đi ra, lúc đi ngang qua người Điền Chính Quốc anh không nhìn cậu nữa.

Nhưng Điền Chính Quốc lại chủ động giơ tay bắt lấy tay Kim Thái Hanh, cậu nắm chặt bàn tay Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh không thể không dừng lại, anh nhìn khuôn mặt Điền Chính Quốc, xoay lòng bàn tay nắm lại tay Điền Chính Quốc, anh hơi dùng sức nắm một lát, rồi nhanh chóng buông ra, nói: "Nghe lời."

Điền Chính Quốc chỉ có thể thả tay anh ra, nhìn anh ở trước mặt mình dần dần rời xa.

Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Kim Thái Hanh nữa, Điền Chính Quốc mới tựa đầu lên khung cửa, cậu vùi đầu nhìn bàn tay mà Kim Thái Hanh đã nắm lấy của mình.

Bàn tay kia từ từ nắm lại, xúc cảm ban nãy vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay, hơi nóng và hơi ngứa, cậu thở dài một hơi nặng trĩu, rồi dùng tay che kín mặt.

Lúc sau, Điền Chính Quốc đi tìm Mẫn Doãn Kỳ, hỏi điện thoại của mình.

Mẫn Doãn Kỳ vẫn chưa ngủ dậy, ánh sáng trong phòng mờ tối, Điền Chính Quốc láng máng nghe thấy còn có tiếng động của người khác nữa.

Điện thoại của cậu không ở chỗ Mẫn Doãn Kỳ, Mẫn Doãn Kỳ bảo cậu đi tìm Đàm Tuyết Nguyệt.

Đàm Tuyết Nguyệt ngủ dậy rồi, nhưng vẫn đang giận cậu.

Điền Chính Quốc dỗ dành cô một hồi lâu, Đàm Tuyết Nguyệt mới trả lại điện thoại, kính và thẻ phòng cất trong túi cho Điền Chính Quốc, đồng thời hỏi: "Tối qua anh ở đâu vậy?"

Đối với chuyện này, Điền Chính Quốc không có ý định trả lời, muốn lừa gạt cho qua chuyện.

Đàm Tuyết Nguyệt nói: "Không phải em nhìn thấy anh đi vào biệt thự bên cạnh sao? Lúc sau em đi tìm anh, kết quả đó là chỗ mà Kim Thái Hanh ở, ảnh kêu không thấy anh, nên em không dám tìm tiếp nữa."

Điền Chính Quốc nghĩ thầm lúc đó có lẽ mình đang tắm, cậu bèn nói: "Anh uống nhiều quá, chẳng nhớ gì cả."

Không biết Đàm Tuyết Nguyệt có tin không, dù sao thì chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua.

Lúc từ khách sạn tới sân bay, Điền Chính Quốc đi chung xe với Thái Mỹ Đình và Vưu Thư, cậu ngồi bên ghế phụ, Vưu Thư và Thái Mỹ Đình thì ngồi ở phía sau.

Vưu Thư vỗ lên chỗ tựa lưng trên ghế Điền Chính Quốc, mỉm cười nói: "Được đó nha, tiểu Hạ."

Điền Chính Quốc giả bộ không hiểu: "Dạ?"

Thái Mỹ Đình nói: "Chị chưa nghe ai nói Đinh Văn Huấn chuẩn bị quay phim cả."

Vưu Thư nói: "Bọn họ có vòng tròn của bọn họ, tình cảm của Đinh Văn Huấn, Trần Hải Lan và Kim Thái Hanh không thể so sánh với người bình thường. Hơn nữa nghe nói so với đóng phim, Đinh Văn Huấn càng có thiên phú bên mảng đạo diễn hơn."

Thái Mỹ Đình đăm chiêu, cô hỏi Vưu Thư: "Em biết Đinh Văn Huấn định quay phim về đề tài gì không?"

Vưu Thư nói: "Em không rõ nữa, nhưng chị cũng biết bối cảnh trong nhà Đinh Văn Huấn mà, anh ta muốn quay phim chắc chắn có rất nhiều người xem trọng, nếu Tiểu Quốc được đóng phim của anh ta thì chắc chắn là cơ hội tốt."

Chủ đề quay lại trên người Điền Chính Quốc.

Thái Mỹ Đình từ hàng ghế sau nhìn gò má Điền Chính Quốc, mỉm cười nói: "Công ty có nghệ sĩ như cậu chị thật sự đỡ lo, Kim Thái Hanh tự mình giúp cậu kéo tài nguyên, lần đầu tiên chị gặp đó."

Một tay Vưu Thư chống cằm: "Trong ấn tượng của em, Kim Thái Hanh là một người bên ngoài thì khách sáo nhưng trong lòng lại lạnh nhạt, thật sự không ngờ Tiểu Quốc mới hợp tác với anh ta một lần, anh ta đã muốn dìu dắt, cũng không tệ ha."

Thái Mỹ Đình nói: "Chính Quốc biết làm người." Cô hoàn toàn không nhắc tới việc Điền Chính Quốc từng cho Kim Thái Hanh một bạt tai, sau đó mình phải đích thân mời Kim Thái Hanh ăn cơm để xin lỗi.

Điền Chính Quốc bị hai người họ chị một câu em một câu nói tới mức hai má nóng lên, không nhịn được mà mở cửa sổ ra một cái khe, để gió thổi vào mặt mới có thể bình tĩnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro