67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc sau Điền Chính Quốc lại cuộn tròn trong lồng ngực Kim Thái Hanh ngủ một giấc, một giấc này ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại lần nữa cậu phát hiện Kim Thái Hanh đã rời giường.

Kim Thái Hanh mặc áo len cổ tròn màu lam xám, phía dưới là quần dài màu nâu nhạt, anh đang ngồi ở cuối giường, một chân cong lên, mắt cá chân trắng ngần lộ ra bên ngoài ống quần gác lên trên đầu gối của một chân khác, lưng hơi cong, đang cúi đầu gõ chữ trên điện thoại.

Rèm che nắng trong phòng mở ra một khe hở, một chùm ánh nắng màu vàng ấm áp vừa vặn chiếu vào chỗ ngồi của Kim Thái Hanh, bao phủ hết cả người anh, áo len và tóc anh dưới ánh mặt trời trông lù xù vương một vòng ánh sáng làm toàn thân tỏa ra khí tức nhu hòa ấm áp.

Điền Chính Quốc ngơ ngác ngắm nhìn gò má hoàn mỹ của anh, sau khi nhìn thấy lại không nhịn được mà bật cười.

Lúc này vừa vặn Kim Thái Hanh cũng quay lại nhìn cậu, anh để điện thoại qua một bên, hỏi: "Em cười cái gì?"

Điền Chính Quốc vẫn còn nude, cậu duỗi cánh tay từ trong chăn ra, nói: "Em không dám tin em được ngủ cùng Kim Thái Hanh. "

Kim Thái Hanh nghe thấy vậy cũng mỉm cười, anh nói: "Ngủ được rồi em có thỏa mãn không?"

Điền Chính Quốc không ngờ anh sẽ hỏi vậy, nên tự dưng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn tỏ vẻ mặt dày mà gật đầu. Cậu nhúc nhích cơ thể đang che ở dưới chăn, vẫn có thể nhớ lại khoái cảm của hành động mất kiểm soát trước đó.

Kim Thái Hanh vẫn nhìn cậu, anh hỏi: "Đói chưa? Có muốn đi ăn không?"

Điền Chính Quốc bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác, cậu quay người định tìm điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng lại không tìm được, cậu hỏi Kim Thái Hanh: "Mấy giờ rồi anh?"

Kim Thái Hanh nói với cậu: "Sắp 12h rồi."

Điền Chính Quốc lập tức bật dậy, sắp tới giữa trưa rồi, hôm nay cậu không có lịch trình gì khác, vốn đã mua vé máy bay buổi chiều quay về, kết quả ngủ trong phòng Kim Thái Hanh thẳng đến giờ, sợ là Hoàng Kế Tân tìm cậu đến mức sắp phát điên luôn rồi.

Cậu vén chăn lên xuống giường, lúc giẫm lên thảm trải sàn, chân tự nhiên lại mềm nhũn, có lẽ lâu lắm rồi mình chưa từng túng dục như vậy.

Áo quần ném xuống đất đã được Kim Thái Hanh nhặt lên, lúc này đang được đặt gọn gàng ở ghế bên cạnh, Điền Chính Quốc đi qua tìm điện thoại, kết quả cũng không có ở trong túi quần luôn.

Kim Thái Hanh nhìn hành động của cậu, nói: "Anh không thấy điện thoại của em."

Điền Chính Quốc nhớ lại, cậu nghĩ có lẽ tối qua vốn mình không mang điện thoại tới đây, cậu cảm thấy lúc này Hoàng Kế Tân thật sự sắp phát điên rồi.

Kim Thái Hanh nhìn vẻ mặt hơi bối rối của cậu, anh nói: "Ban nãy Lý Vân gọi điện cho anh, nói quản lý của em đang tìm em, tìm tới chỗ Lý Vân, muốn hỏi anh xem có gặp em không."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nói tiếp: "Anh bảo chị ấy nói với quản lý của em là em đang ở chỗ anh."

Lúc anh vừa dứt lời, hai người đồng thời nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Kim Thái Hanh đứng dậy khỏi giường, nói với Điền Chính Quốc: "Em mặc đồ lại đi." Tiếp đó anh đi ra ngoài.

Điền Chính Quốc không có quần áo để thay, nên chỉ có thể mặc lại bộ lễ phục tối hôm qua tham gia lễ trao giải.

Lúc mặc quần áo, cậu nghe thấy tiếng Kim Thái Hanh đi ra gian ngoài mở cửa, sau đó vang lên giọng nói của Hoàng Kế Tân, cách một bức tường, ong ong nghe không rõ.

Sau khi mặc quần dài và áo sơ mi cậu bèn đi ra ngoài, Hoàng Kế Tân từ sau lưng Kim Thái Hanh nhìn thấy cậu, lập tức nhíu chặt mày.

Kim Thái Hanh nói: "Vào trong rồi nói chuyện."

Chẳng ai muốn bị người bên ngoài nhìn thấy.

Hoàng Kế Tân đi vào, đóng cửa phòng lại, anh rõ ràng rất tức giận, nhưng đang cố gắng kiềm chế, anh nói với Điền Chính Quốc: "Giờ chúng ta tới sân bay vẫn còn kịp."

Điền Chính Quốc không trả lời anh, mà nhìn về phía Kim Thái Hanh, giọng nói hơi lo lắng hỏi: "Anh Hanh, chừng nào anh về?"

Kim Thái Hanh nói với cậu: "Anh đặt vé máy bay ngày kia." Nói xong, anh thấy Điền Chính Quốc vẫn nhìn mình, nên bổ sung: "Hai ngày nay đều ở đây."

Điền Chính Quốc bèn nói với Hoàng Kế Tân: "Giúp em đổi vé máy bay lại ngày kia."

Sắc mặt Hoàng Kế Tân ngay lập tức xụ xuống, anh nói: "Cậu theo anh về phòng, anh có lời muốn nói với cậu."

Điền Chính Quốc nói: "Em không về."

"Điền Chính Quốc !" Nếu như không phải đang ở trước mặt Kim Thái Hanh, sợ là nắm đấm của Hoàng Kế Tân cũng giơ lên luôn rồi.

Thái độ của Điền Chính Quốc rất kiên quyết: "Em không về." Trong lòng cậu hơi cố chấp, lúc cậu nói với Kim Thái Hanh là mình không đi nữa, Kim Thái Hanh trả lời cậu là được, nên cậu sợ một khi mình đi rồi, Kim Thái Hanh sẽ không cho cậu cơ hội quay về nữa.

Hoàng Kế Tân kiềm chế vẻ mặt tức giận của mình.

Lúc này Kim Thái Hanh nói: "Tôi ra ngoài bảo Lý Vân mua chút đồ ăn về, hai người có chuyện gì thì cứ ở lại đây mà nói." Nói xong, anh quay lại gian phòng trong lấy áo khoác, rồi lại đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người Điền Chính Quốc, anh giơ tay vỗ vai cậu.

Hoàng Kế Tân biết Kim Thái Hanh để lại không gian cho bọn họ, nên gật đầu nói cảm ơn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh không nói gì, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Đợi Kim Thái Hanh vừa đi khỏi, Hoàng Kế Tân lập tức quát Điền Chính Quốc; "Cậu lập tức cút về phòng dọn đồ đạc về nhà cho anh!"

Điền Chính Quốc không giận vì thái độ của anh, vẫn chỉ trưng ra dáng vẻ khó chơi: "Giờ em sẽ không về đâu."

Hoàng Kế Tân tiến lên kéo cậu, lúc nắm lấy cổ tay cậu, động tác bỗng nhiên dừng lại.

Cổ áo sơ mi của Điền Chính Quốc mở rộng ra, hai dấu hôn màu đỏ ở trên cổ có thể nhìn thấy rất rõ.

Mặc dù Hoàng Kế Tân đoán được cậu ở lại phòng Kim Thái Hanh một đêm sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lúc chính mắt nhìn thấy những dấu vết lưu lại sau khi thân mật trong lòng vẫn run lên, anh thả tay Điền Chính Quốc ra, mệt mỏi nói: "Rốt cục thì cậu đang làm gì vậy?"

Điền Chính Quốc nghe giọng điệu của anh đã dịu đi, nên thái độ của cậu cũng dịu theo, cậu nói: "Tiếp theo em chẳng có lịch trình gì, anh về công ty trước đi, có chuyện gì thì gọi cho em."

Hoàng Kế Tân nặng nề thở dài một hơi: "Cậu ở lại làm gì? Yêu đương vụng trộm với Kim Thái Hanh à?"

Điền Chính Quốc không thích cách nói này của anh: "Anh ấy ly hôn rồi, vụng trộm gì chứ?"

Hoàng Kế Tân nói: "Nhưng anh ta là đàn ông, đừng nói anh ta là đàn ông, cho dù anh ta là phụ nữ, thì với tuổi tác và địa vị của anh ta bây giờ, cậu ở bên anh ta sẽ phải chịu áp lực rất lớn, anh giai của tôi ơi cậu có hiểu tình hình không vậy?"

Điền Chính Quốc im lặng một lát, rồi nói: "Em nghĩ kĩ rồi."

"Cậu nghĩ kỹ cái quái gì chứ?" Hoàng Kế Tân hận không thể một tát đập tỉnh cậu: "Dù sao thì cậu ở bên anh ta cũng không có kết quả đâu, cần gì phải mạo hiểu như vậy, sơ ý một chút sẽ đạp đổ toàn bộ sự nghiệp đó!"

Điền Chính Quốc nói: "Ai nói với anh em với anh ấy sẽ không có kết quả?"

Hoàng Kế Tân hỏi cậu: "Cậu với bạn gái cũ yêu nhau được bao lâu?"

Điền Chính Quốc không trả lời, một lúc sau cậu mới nói: "Anh ấy khác, khác tất cả mọi người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro