68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Kế Tân hiểu quá rõ Điền Chính Quốc. Mấy năm qua, Điền Chính Quốc muốn yêu đương anh chưa từng ngăn cản, đơn giản là vì anh biết Điền Chính Quốc không tính ổn định, lần nào tình cảm cũng tới rất mãnh liệt mà đi cũng rất chóng vánh.

Nhưng lần này thì khác, điều anh lo nhất là chuyện của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh một khi bị bóc ra, cả sự nghiệp của hai người sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Tâm trạng anh rất buồn bực, muốn hút thuốc, nhưng nhớ lại đây là phòng của Kim Thái Hanh, nên cuối cùng chỉ có thể nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, hung dữ nói: "Anh không quản được cậu, lúc về cậu tự tới khai báo tình hình với Thái tổng đi." Ý của anh là sẽ không giúp Điền Chính Quốc giấu công ty chuyện này.

Điền Chính Quốc cũng không sợ, cậu nói: "Không sao cả, với em không quan trọng."

Hoàng Kế Tân cảm thấy đầu cậu có lẽ là bị hỏng thật rồi, sự bực bội bị đè nén không có chỗ trút ra, anh quay người muốn rời khỏi căn phòng này.

Nhưng Điền Chính Quốc lại bắt lấy cánh tay anh, nói: "Đổi vé máy bay lại cho em nhé."

Hoàng Kế Tân hất tay Điền Chính Quốc ra, kiềm chế cơn giận nói: "Anh không chỉ đổi vé máy bay cho cậu, mà còn giữ cả phòng khách sạn cho cậu, đem cả vali tới cho cậu nữa, cậu xem có được không, đại thiếu gia?"

Điền Chính Quốc nói: "Được."

Hoàng Kế Tân dùng đầu ngón tay chọt lên huyệt thái dương của cậu: "Cậu cũng nghe rõ cho anh, chuyện này tuyệt đối không thể để truyền thông biết, lúc cậu và Kim Thái Hanh ra ngoài nhớ phải ngoan ngoãn cho anh! Tay cũng không được nắm nghe chưa!"

Vốn Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh là đàn ông, cho dù có bị chụp được ngủ qua đêm trong cùng một căn phòng cũng chẳng sao cả, có thể giải thích là bạn bè cùng tụ tập uống rượu, nhưng hơi phiền toái là, hai người từng đóng phim đề tài đồng tính, vốn trên mạng cũng có cả fan CP, nên nếu như ở bên ngoài hơi tỏ ra thân mật một chút, cũng khó tránh khỏi bị thêm mắm dặm muối.

Nên là Hoàng Kế Tân không thể không nhắc nhở Điền Chính Quốc, mối quan hệ này của cậu và Kim Thái Hanh nhất định không được để lộ ra bên ngoài, đợi anh về đi tìm Thái Mỹ Đình nói chuyện, xem Thái Mỹ Đình có biện pháp gì để giải quyết không, tốt nhất là Thái Mỹ Đình có thể đứng ra nói chuyện với Kim Thái Hanh. Điền Chính Quốc trẻ tuổi không hiểu chuyện, Kim Thái Hanh không có lý do gì đến tuổi tác và địa vị này rồi mà cũng ấm đầu theo cậu, quan hệ này cần gì phải bắt đầu, càng cần gì phải tiếp tục phát triển chứ?

Hoàng Kế Tân rời đi không lâu thì Kim Thái Hanh từ bên ngoài quay về.

Điền Chính Quốc ngồi trên sô pha trong phòng khách đợi anh, vừa thấy anh bước vào, cậu trực tiếp nhảy qua lưng ghế, nhào tới ôm lấy anh.

Kim Thái Hanh không thể không dùng một tay ôm eo cậu, đợi nụ hôn sâu tha thiết của cậu kết thúc, anh mới vỗ đầu cậu, nói: "Ăn cơm thôi."

Bữa trưa và bữa tối bọn họ đều ăn ở trong phòng, buổi chiều Lý Vân tới một chuyến, đưa vali của Điền Chính Quốc tới, cô nói Hoàng Kế Tân không muốn để người khác nhìn thấy mình cứ tới phòng của Kim Thái Hanh mãi.

Điền Chính Quốc cảm thấy ánh mắt Lý Vân nhìn mình rất lạnh lùng, không biết có phải là do tâm lý của mình ảnh hưởng không.

Đợi Lý Vân đi rồi, Điền Chính Quốc mới hỏi Kim Thái Hanh: "Anh nói chuyện của tụi mình với Lý Vân rồi hả?"

Kim Thái Hanh ngồi trên ghế đặt cạnh cửa sổ, vốn đang cúi đầu đọc sách, nghe thấy Điền Chính Quốc nói thế, anh ngẩng đầu lên nói: "Anh không nói thẳng chị ấy cũng hiểu."

Điền Chính Quốc đi tới ngồi xuống cái bàn nhỏ bên cạnh Kim Thái Hanh, hai chân duỗi ra thật dài, cậu nghiêng đầu nhìn Kim Thái Hanh: "Chị ấy không thích em?"

Kim Thái Hanh đặt quyển sách đang mở ra ở trên đùi, ngẩng đầu nhìn cậu: "Chị ấy chưa từng thể hiện ra với anh là không thích em."

Điền Chính Quốc nhìn vào đôi mắt Kim Thái Hanh, lúc anh chuyên chú nhìn mình, giống như là mình chiếm giữ toàn bộ thế giới của anh, làm người ta sinh ra một loại ảo giác được yêu tha thiết, khoảnh khắc đó cậu giống như bị mê hoặc, nên hỏi Kim Thái Hanh: "Vậy anh có thích em không?"

Kim Thái Hanh im lặng một lúc, rồi trả lời cậu: "Thích."

Trong lòng Điền Chính Quốc tràn đầy cảm giác thỏa mãn, chỉ cần anh thích cậu là được rồi, cho dù chỉ thích cậu giống như cún con mèo con cậu cũng không để ý. Cậu nhìn Kim Thái Hanh, từ từ cúi người hôn lên môi anh, sau đó mông men theo mép bàn trượt tới ngồi lên đùi Kim Thái Hanh.

Trước đó Kim Thái Hanh đã cất sách đi, một tay anh đỡ eo Điền Chính Quốc, một tay để sách lên bàn tròn.

Điền Chính Quốc nâng mặt anh hôn lên môi anh, ngón tay vuốt ve gò má anh, tiếp đó nụ hôn rời khỏi môi Kim Thái Hanh, rơi xuống chiếc cằm có đường nét sắc bén của anh, chỗ đó có chút râu lởm chởm, không rõ lắm nhưng đầu lưỡi liếm tới sẽ có xúc cảm thô ráp.

Kim Thái Hanh để mặc cậu, thậm chí anh còn hơi ngẩng đầu lên.

Điền Chính Quốc lại hôn lên cổ anh, làn da trước cổ anh kéo căng, cách làn da có thể nhìn thấy mạch máu màu tím, hầu kết rất rõ ràng, hình mũi nhọn, dụ dỗ Điền Chính Quốc tới liếm láp mút vào.

Thậm chí không chỉ là hầu kết, Điền Chính Quốc dùng sức như thể không có chỗ phát tiết, cố gắng lưu lại dấu vết trên cổ Kim Thái Hanh, biết rõ là không thể, nhưng cậu cũng muốn cả thế giới biết Kim Thái Hanh là của mình, bọn họ cùng nhau ôm ấp hôn môi, bọn họ lên giường, cậu từng nhìn thấy Kim Thái Hanh trong lúc cao trào, từng cảm nhận được Kim Thái Hanh dùng sức lực toàn thân ôm chặt mình trong lồng ngực.

Tim cậu đập rất nhanh, tiếng hít thở hơi dồn dập, đến lúc sau hai chân dạng ra ngồi trên đùi Kim Thái Hanh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, cậu không làm gì cả, chỉ dán sát cơ thể mình vào anh không để lại chút khe hở nào.

Kim Thái Hanh ôm cậu, một tay ôm eo cậu, một tay vỗ nhẹ lưng cậu, như an ủi một đứa bé đang khóc.

Ngực Điền Chính Quốc nhấp nhô dữ dội, cậu nghĩ thầm Hoàng Kế Tân nói không sai, có lẽ đầu cậu hỏng thật rồi, cậu sống hơn hai mươi tuổi chưa từng trải qua cảm xúc như thế này, cậu hoàn toàn xong đời.

Buổi tối, lúc Điền Chính Quốc tắm rửa sạch sẽ mặc đồ ngủ ra khỏi phòng tắm, thì nhìn thấy Kim Thái Hanh đang dựa ở đầu giường xem TV.

Kim Thái Hanh ngước lên nhìn cậu, tay đặt ở bên người, nói: "Lại đây."

Điền Chính Quốc vội vã đi tới, cởi giày lên giường, ngồi xuống cạnh Kim Thái Hanh, cậu cũng xem TV, hỏi: "Anh đang xem gì vậy?"

Kim Thái Hanh trả lời: "Một bộ phim cũ."

Điền Chính Quốc xem phim một lát, cảm thấy không hứng thú lắm, cậu bèn quay đầu dựa vào ánh đèn bàn mà ngắm Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nói: "Mai anh phải đi thăm một người bạn, em muốn đi cùng anh không?"

Điền Chính Quốc sững sờ: "Anh phải ra ngoài ư?"

Kim Thái Hanh gật đầu, anh nói với Điền Chính Quốc: "Nếu em không muốn đi, thì có thể ở khách sạn đợi anh."

Điền Chính Quốc có vẻ hơi do dự, cậu nhìn TV chằm chằm, vẫn không trả lời.

Kim Thái Hanh nắm chặt tay cậu: "Anh nói rồi, tới lúc em muốn đi thì hãy đi, anh sẽ không đuổi em, cũng sẽ không rời xa em."

Điền Chính Quốc vội vã nắm chặt tay anh, nói: "Em đi cùng anh."

Kim Thái Hanh gật đầu.

Lúc này Điền Chính Quốc cúi người dời tới trước mặt Kim Thái Hanh, cậu ngồi xếp bằng đối diện anh nói: "Đừng xem phim nữa."

Kim Thái Hanh nhìn cậu, trong mắt mang theo chút ý cười: "Vậy anh nên xem gì đây?"

Điền Chính Quốc nói: "Xem em nè."

Kim Thái Hanh ngửa đầu ra sau tựa lên đầu giường, giọng điệu lười biếng mang theo ý cười nói: "Em bảo anh xem cái gì đây ?"

Điền Chính Quốc nghĩ một lát, cậu bỗng nhiên quỳ lên thò người ra tìm điện thoại ở trên tủ đầu giường, nắm lấy trong tay rồi bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng bật một bài hát có nhịp điệu khiêu gợi lên, cậu để điện thoại qua một bên, trực tiếp dứng dậy trên giường, nói: "Em nhảy thoát y cho anh xem, đây là lần đầu tiên em nhảy đó, anh đúng là được hời rồi."

Nói xong, cậu vừa lắc lư thân thể theo điệu nhạc, vừa mỉm cười chậm rãi cởi nút áo ngủ. Chỉ tiếc là sắp hết một bài hát, nhưng nút của cậu vẫn chưa cởi được một nửa, còn thỉnh thoảng dùng lòng bàn chân cọ lên chân Kim Thái Hanh.

Sau đó đương nhiên là bị Kim Thái Hanh nắm lấy mắt cá chân kéo qua, suýt chút nữa ngã sấp mặt trên giường, còn bị người ta mạnh mẽ đặt dưới thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro