69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng ở khách sạn xong Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc bèn ngồi xe xuất phát.

Lý Vân đưa bọn họ tới chiếc xe đỗ ở cửa khách sạn, nhưng không đi cùng.

Lúc rời khỏi phòng khách sạn, Điền Chính Quốc đội mũ và đeo khẩu trang, Kim Thái Hanh cũng đeo kính đen, nhưng bọn họ vẫn bị nhận ra. Trước khi lên xe, Điền Chính Quốc nhìn thấy có người dùng điện thoại chụp ảnh bọn họ, cậu nhớ tới lời dặn của Hoàng Kế Tân, bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt.

Cậu nhìn qua hướng đó, nghe thấy Kim Thái Hanh ở phía sau giục, mới cúi đầu vào khoang xe.

Kim Thái Hanh theo cậu tiến vào, tài xế ở bên ngoài đóng cửa xe lại.

Trong xe bảo mẫu rất rộng rãi, hơi nóng của máy điều hòa cũng mở vừa đủ, Điền Chính Quốc lấy mũ và khẩu trang xuống, cậu nhìn Kim Thái Hanh ngồi ở bên cạnh, nói: "Em thấy có người chụp ảnh."

Kim Thái Hanh lấy kính đen xuống, gập kính để vào hộp rồi cất vào túi áo phao, nói: "Vẫn chưa quen hả?"

Điền Chính Quốc không nhịn được mà nói rằng: "Ở bên anh thì khác."

Kim Thái Hanh không nói gì, chỉ nhìn về phía tài xế, Điền Chính Quốc cũng không nhắc lại nữa.

Bọn họ đều cởi áo phao ra. Kim Thái Hanh hôm nay mặc một cái áo len cao cổ, vì sáng sớm lúc rời giường, trên cổ anh hiện đầy dấu vết loang lổ, sau lưng và vai cũng có vết thương nhỏ do Điền Chính Quốc cắn và cào mà ra.

Lúc Kim Thái Hanh soi gương, Điền Chính Quốc đi vào phòng vệ sinh treo khăn lên, ngón tay Kim Thái Hanh ấn lên vết cắn trên vai, từ trong gương liếc mắt nhìn cậu.

Điền Chính Quốc hơi xấu hổ đi ra ngoài, sau khi ra ngoài lại không cam lòng, bèn ló đầu vào nói với Kim Thái Hanh: "Đây là đánh dấu con mồi."

Nói xong cậu định đi, kết quả lại bị Kim Thái Hanh bắt lấy cổ tay kéo vào trong phòng vệ sinh, Kim Thái Hanh bế cậu ngồi lên bệ rửa mặt, anh dùng sức kéo cổ áo cậu lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, làm ra vẻ định dùng sức cắn xuống.

Điền Chính Quốc tưởng Kim Thái Hanh muốn cắn thật, bèn nhắm chặt mắt lại định chịu đựng cơn đau, kết quả lại chỉ có một nụ hôn nhẹ rơi trên làn da.

Lúc dời môi đi, Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm nơi mà anh đã hôn, nhẹ giọng nói: "Đánh dấu xong rồi."

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn anh, thấy vẻ mặt anh vừa chuyên chú vừa dịu dàng, tim cậu nhất thời loạn nhịp, giống như Kim Thái Hanh thật sự đóng dấu lên người mình vậy, trong nháy mắt toàn thân cậu nóng lên.

Đến giờ nhớ lại, Điền Chính Quốc vẫn vô thức cách một lớp áo chạm vào làn da trên xương quai xanh của mình, bỗng nhiên trong lòng cậu nảy ra một ý nghĩ.

Lúc này Kim Thái Hanh đang tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tinh thần Điền Chính Quốc rất tốt, cậu giơ tay kéo cổ áo Kim Thái Hanh xuống một chút, nhìn dấu vết trên cổ anh.

Kim Thái Hanh vẫn đang nhắm mắt, anh giơ tay lên bắt lấy tay Điền Chính Quốc nắm trong lòng bàn tay mình, sau đó để trên chân mình, anh nói: "Nghỉ ngơi một lát đi, ngoan."

Điền Chính Quốc nhìn tài xế ở ghế trước, cũng nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, chỉ dùng ngón tay móc lấy ngón tay út của Kim Thái Hanh.

Xe lái hơn một giờ rời khỏi nội thành chạy vào con đường núi của ngoại ô thành phố, núi không cao, nhưng đứng trên đỉnh núi có thể ngắm được tuyết đọng. Con đường núi này rất vắng vẻ, hai bên ngoại trừ rừng cây rậm rạp, còn lại đều là từng mảnh sân nhỏ được bao quanh bởi những bức tường, cơ bản đều là đình viện tư gia.

Điền Chính Quốc nhìn ra ngoài cửa xe, thì thấy có một chiếc ô tô màu đen đang dừng ở ven đường, xe của bọn họ bắt đầu giảm tốc độ, lúc đến gần chiếc xe kia thì dừng lại.

Xe vừa dừng hẳn, Kim Thái Hanh không đợi tài xế mà đã đứng dậy, anh mặc áo khoác vào mở cửa xuống xe, đứng cạnh cửa giơ một tay ra với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nắm chặt tay anh nhảy xuống xe, khoảnh khắc xuống khỏi xe hai người đều buông tay ra, vì ở trên chiếc xe phía trước có hai người bước xuống, một là Trần Hải Lan, một người khác lại là Đàm Tuyết Nguyệt.

Dưới áo phao màu trắng của Đàm Tuyết Nguyệt là một cái váy dài, giữa vạt váy và giày thể thao lộ ra một đoạn cẳng chân, cô nhìn thấy Điền Chính Quốc cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó lại chạy tới chỗ Điền Chính Quốc: "Chính Quốc , sao anh lại tới đây?"

Cô chạy đến trước mặt Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ lưng cô một cái rồi buông tay ra, nói: "Anh tới cùng anh Hành." Cậu thậm chí còn không biết Kim Thái Hanh muốn dẫn mình đi gặp ai.

Trần Hải Lan cũng đi tới, vẫy tay với Điền Chính Quốc: "Chính Quốc cũng tới hả?" Tiếp đó anh nói với Đàm Tuyết Nguyệt: "Tiểu Tuyết, anh Hanh không cần anh giới thiệu đúng không?"

Đàm Tuyết Nguyệt ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, hiếm khi hơi thẹn thùng mỉm cười chào hỏi: "Chào anh Hanh."

Kim Thái Hanh bày ra vẻ mặt ôn hòa gật đầu.

Trần Hải Lan đến gần, nói: "Kính Nguyên đã sớm gọi điện cho tớ, bảo tớ dẫn Tiểu Tuyết tới luôn. Nhưng mà không ngờ Chính Quốc cũng tới, vừa vặn lát nữa thanh niên mấy đứa có thể cùng nhau chơi đùa."

Kim Thái Hanh nói: "Tớ dẫn em ấy tới xem thử."

Trần Hải Lan biết bọn họ thân nhau, nên không thấy có gì lạ, ngược lại Đàm Tuyết Nguyệt cứ dùng ánh mắt thăm dò nhìn Kim Thái Hanh mãi.

Lúc này Kim Thái Hanh lại hỏi Trần Hải Lan: "Vợ cậu không đi cùng à?"

Trần Hải Lan nói: "Cô ấy bận nên không thể phân thân được." Sau đó anh quay người nhìn con đường núi phía trước, nói: "Còn mười phút nữa là tới."

Đàm Tuyết Nguyệt nghe thấy thế, bỗng nhiên nắm lấy tay Điền Chính Quốc kéo cậu về phía trước, cô nói: "Đi, tới ngồi xe tụi em."

Điền Chính Quốc từ chối cô chẳng chút suy nghĩ: "Không đâu, anh ngồi bên này."

Kim Thái Hanh nhìn cánh tay đang bị Đàm Tuyết Nguyệt nắm thật chặt của Điền Chính Quốc.

Đàm Tuyết Nguyệt còn muốn kiên trì, thì Trần Hải Lan đã đi tới hòa giải, anh vỗ vai Đàm Tuyết Nguyệt, nói: "Sắp đến rồi, Chính Quốc sẽ ngồi chung xe với anh Hanh của cậu ấy, lát nữa đến mấy đứa có thể đi leo núi, được không?"

Nghe Trần Hải Lan nói vậy, Đàm Tuyết Nguyệt mới thả tay ra.

Điền Chính Quốc quay lại bên cạnh Kim Thái Hanh nói: "Anh Hanh, chúng ta lên xe thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro