75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ ngồi nói chuyện một lúc, sau khi uống xong một ly nước, Trần Hải Lan đi vào gian trong chuẩn bị đi ngủ trước.

Kim Thái Hanh đứng lên, để ly nước lại trên tủ rượu, sau đó xoay người nhìn Điền Chính Quốc, nói: "Ngủ chưa?"

Điền Chính Quốc gật đầu, cậu về lại bên giường nhỏ của mình, cởi giày ngồi lên, sau đó cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh đi tới cạnh cửa, giơ tay tắt đèn của gian ngoài.

Trước mặt bỗng chốc tối đen, một lát sau Điền Chính Quốc mới thích ứng được, dựa vào ánh sáng từ gian trong hắt ra, cậu nhìn thấy đường nét thon dài của Kim Thái Hanh.

"Ngủ ngon," giọng Kim Thái Hanh trầm thấp.

Điền Chính Quốc cũng nói: "Ngủ ngon."

Sau đó, Kim Thái Hanh đi vào gian trong, sau khi đi vào anh cũng không đóng cánh cửa ngăn giữa hai phòng lại, Điền Chính Quốc nằm xuống giường, cậu có thể nghe thấy Kim Thái Hanh và Trần Hải Lan đang khẽ nói chuyện, lúc cậu cẩn thận lắng nghe, có thể nghe rõ bọn họ đang nói những nội dung không quan trọng mấy, thế là cậu bèn trở mình, kéo chăn lên cao một chút che hết nửa khuôn mặt của mình, chỉ để lộ một đôi mắt ra ngoài.

Điền Chính Quốc cảm thấy có lẽ là Trần Hải Lan biết rồi, Trần Hải Lan chắc chắn sẽ không thể hiện ra trước mặt cậu, nhưng không biết liệu Trần Hải Lan có hỏi Kim Thái Hanh hay không, dù sao hai người cũng là bạn bè nhiều năm nay rồi.

Nhưng anh ta nhìn ra thì sao chứ? Xem ra Kim Thái Hanh không hề nghĩ tới việc giấu Trần Hải Lan, anh không quan tâm đến việc để lộ những dấu vết trên cơ thể mình, thì có lẽ thái độ của anh là không sợ Trần Hải Lan biết nhỉ, chỉ là không ngờ lúc đó Lăng Gia Nguyệt lại ở đây. Thái độ của Lăng Gia Nguyệt làm Kim Thái Hanh hơi khó chịu, nhưng cũng chỉ hơi mà thôi, dù sao so với thái độ thản nhiên của Kim Thái Hanh, thì Lăng Gia Nguyệt có nghĩ thế nào, đối với Điền Chính Quốc chẳng hề quan trọng.

Lúc này, đèn gian trong cũng tắt, không còn tiếng nói chuyện nữa, Điền Chính Quốc nghĩ thầm chắc là hai người họ ngủ hết cả rồi.

Nhưng giờ Điền Chính Quốc chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào, cậu nằm nghiêng trên giường, lấy điện thoại dưới gối, mở wechat ra tìm tên Kim Thái Hanh.

Cậu mở avatar của Kim Thái Hanh ra, nhìn thấy đó là một tấm hình biển xanh mênh mông vô tận, cho tới giờ hai người vẫn chưa có một cuộc trò chuyện nào, thế là cậu bèn gửi tin nhắn đầu tiên qua: "Anh Hanh ."

Điền Chính Quốc không biết liệu Kim Thái Hanh có trả lời cậu hay không, có lẽ Kim Thái Hanh đã ngủ rồi.

Nhưng không ngờ, Kim Thái Hanh nhanh chóng trả lời cậu một chữ: "Ừm."

Tâm trạng Điền Chính Quốc hơi kích động, cậu ở trong chăn trở mình nằm sấp trên giường, có thể dùng hai tay để gõ chữ nhanh hơn: "Anh Lan ngủ chưa?"

Kim Thái Hanh trả lời cậu: "Có lẽ là ngủ rồi."

Điền Chính Quốc bỗng chốc muốn bật dậy, nhưng do dự một lát rồi vẫn vứt bỏ ý định đó đi, cậu nhanh chóng gõ ra một hàng chữ: "Anh cùng em về Bắc Kinh được không?" Quê của Điền Chính Quốc không phải ở Bắc Kinh, nhưng cậu có một căn hộ ở Bắc Kinh, công ty cũng ở Bắc Kinh, ngoài việc thỉnh thoảng về quê thăm cha mẹ và anh hai, lúc không có lịch trình cậu đều ở trong căn hộ ở Bắc Kinh.

Nhưng Kim Thái Hanh thì chưa chắc, Kim Thái Hanh chỉ cần không có lịch trình thì sẽ luôn ru rú trong nhà, truyền thông gần như đều không chụp được anh, có lẽ anh vốn cũng không ở trong nước.

Sau lễ trao giải này, Điền Chính Quốc cũng không biết Kim Thái Hanh có lịch trình gì khác không, chỉ biết anh tạm thời không về Bắc Kinh.

Sau khi Điền Chính Quốc hỏi như vậy, Kim Thái Hanh rất lâu không trả lời, ngay tại lúc trong lòng Điền Chính Quốc thấp thỏm bất an, Kim Thái Hanh mới gửi một cái địa chỉ và một dãy số qua.

Kim Thái Hanh nói với cậu: "Đây là nhà và mật mã khóa cửa của anh ở Bắc Kinh, anh sắp xếp một vài thứ, hai ngày nữa sẽ về."

Điền Chính Quốc chôn mặt vào gối, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, trả lời anh: "Vâng ạ."

Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc đang ở trong mơ thì bị người ta đánh thức. Cậu vừa mở mắt ra, thì nhìn thấy Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh giường đang nhìn mình, lúc này cậu mới nhận ra mình đang ở đâu, theo bản năng mở miệng định gọi "anh Hanh", nhưng Kim Thái Hanh lại đặt ngón tay lên môi cậu, ra hiệu cậu đừng lên tiếng, sau đó tiến sát lại hôn nhẹ lên tai cậu một cái, nói: "Chào."

Điền Chính Quốc vẫn chưa tỉnh hẳn, cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh đứng dậy khỏi giường, tiếp đó cửa phòng vệ sinh mở ra, Trần Hải Lan từ bên trong đi ra, mỉm cười chào cậu: "Chính Quốc dậy rồi à?"

Điền Chính Quốc bò dậy khỏi giường, Kim Thái Hanh lấy quần áo tối qua cậu cởi ra bỏ trên sô pha đặt bên giường cậu, Điền Chính Quốc vừa mặc quần áo vừa ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, cậu thấy Kim Thái Hanh thay quần áo xong rồi, cổ áo len che hết dấu vết trên cổ, vì đang cúi đầu nhìn cậu, nên cằm đè xuống cổ áo, trên khuôn mặt đẹp trai có một loại khí chất trầm tĩnh rất lạ, giống như sau khi một thân dấu vết dâm mị bị quần áo che đi, toàn thân cũng trở nên cấm dục.

Rõ ràng lúc ở trên giường, anh rất phóng túng và gợi cảm.

Điền Chính Quốc không biết vì sao mới sáng sớm mà mình đã nghĩ đến những thứ này, cậu cúi đầu, luồn hai chân vào trong quần, sau đó đứng dậy kéo quần dài lên.

Lúc này Trần Hải Lan đi tới cạnh cửa mở cửa ra, anh nói: "Tớ xuống trước đây, hai người nhanh xuống ăn sáng nhé." Nói xong, anh đi ra ngoài, giơ tay đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.

Trong một khoảnh khắc, tâm tư của Điền Chính Quốc bắt đầu sục sôi, và rồi Kim Thái Hanh bước tới trước mặt cậu, giơ tay ra giữa hai chân cậu.

Tim Điền Chính Quốc bỗng nhiên đập thình thịch.

Kim Thái Hanh cúi đầu, ngón tay thon dài giúp cậu cài nút quần lại, tiếp đó từ từ kéo phéc mơ tuya lên cho cậu, anh nói: "Xe sắp tới đón tụi mình rồi, nhanh rửa mặt đi, rồi xuống ăn sáng."

Điền Chính Quốc liếc anh một cái, không cam lòng đi vào phòng vệ sinh.

Lúc bọn họ xuống lầu, Trần Hải Lan đã ngồi ăn sáng cùng Nhậm Dư Xương rồi, Nhậm Kính Nguyên và Đàm Tuyết Nguyệt vẫn chưa dậy, ông cụ nói thanh niên ngủ được thì cứ để bọn họ ngủ thêm một lát.

Điền Chính Quốc vừa mới ngồi xuống, thì nhìn thấy Lăng Gia Nguyệt cũng tới, sắc mặt cô trông không tốt lắm, không biết có phải là tối qua không ngủ ngon không.

Bảo mẫu lấy thêm cho Điền Chính Quốc một bát cháo, lúc nhận bát cháo Điền Chính Quốc nói: "Cảm ơn ạ."

Kim Thái Hanh từ trong tô trên bàn ăn lấy một quả trứng gà, đưa tới trước mặt cậu.

Điền Chính Quốc vốn không thích trứng luộc lắm, nhưng nếu Kim Thái Hanh đưa cho, thì cậu vẫn vui vẻ nhận lấy.

Lăng Gia Nguyệt không ăn gì, cô cứ nhìn Điền Chính Quốc mãi. Lúc sau Nhậm Dư Xương đứng lên đưa sữa bò cho cô, nói: "Ăn đi, nha đầu." Cô mới cúi đầu, bưng bát uống từng ngụm sữa.

Ăn sáng xong, Kim Thái Hanh nhận được điện thoại, xe đã đợi bọn họ ở bên ngoài rồi, thế là anh dẫn Điền Chính Quốc đứng dậy, nói với Nhậm Dư Xương: "Thầy, em và Chính Quốc đi trước đây ạ, lần sau sẽ quay lại thăm thầy."

Nhậm Dư Xương gật đầu, cùng Trần Hải Lan và Lăng Gia Nguyệt tiễn bọn họ đến cổng biệt thự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro