76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh lên xe, Trần Hải Lan đứng bên cạnh cửa xe, nói với bọn họ: "Đợi Tuyết Nguyệt dậy tớ sẽ dẫn em ấy xuống núi."

Kim Thái Hanh gật đầu.

Trần Hải Lan nhìn Điền Chính Quốc, gọi: "Chính Quốc ."

Điền Chính Quốc nhìn anh, đợi anh nói tiếp.

Trên mặt Trần Hải Lan mang theo nụ cười, anh hơi do dự một lát, rồi nói: "Anh rất mong đợi vào tác phẩm mới của em."

Điền Chính Quốc trả lời: "Cảm ơn anh Lan."

Sau đó, Trần Hải Lan lại ôm Kim Thái Hanh một cái, nói: "Về rảnh thì tụ tập."

Nhậm Dư Xương đứng bên ngoài xe, cười híp mắt vẫy tay với bọn họ: "Dọc đường cẩn thận."

Bên cạnh ông là Lăng Gia Nguyệt, tâm trạng có vẻ hơi sa sút, lúc này cô lấy lại tinh thần nói: "Anh Hanh đi thong thả, anh Quốc đi thong thả."

Tiếp đó Trần Hải Lan giúp bọn họ đóng cửa xe lại, cách cửa sổ xe lớn tiếng nói: "Đi nhanh đi, đừng để lỡ chuyến bay."

Xe xuất phát, chậm rãi chạy khỏi đình viện, men theo con đường hôm qua đến đây mà xuống núi.

Điền Chính Quốc quay đầu lại nhìn ra ngoài, lúc quay đầu lại cậu nói với Kim Thái Hanh: "Anh Hanh, anh Lan anh ấy..."

Kim Thái Hanh đặt tay lên mu bàn tay cậu, vỗ nhẹ một lát, nhìn về phía trước nói: "Không có gì, đừng để ý."

Nếu Kim Thái Hanh đã nói đừng để ý, thì Điền Chính Quốc cũng gật đầu, không nghĩ về chuyện Trần Hải Lan nữa.

Nhưng dưới cái nhìn của Điền Chính Quốc, xe men theo đường núi chạy với tốc độ quá nhanh, nhiều nhất là một tiếng đã tới sân bay, cậu và Kim Thái Hanh sắp phải xa nhau rồi.

Trong lòng cậu cực kỳ luyến tiếc, rõ ràng người vẫn đang ở bên cạnh, nhưng sự lưu luyến nồng đậm kia sắp giày vò cậu đến phát điên rồi, cậu muốn ôm Kim Thái Hanh, hôn anh, vuốt ve anh biết bao, nhưng tài xế vẫn ở trên xe, nên cậu chẳng thể làm gì cả.

Chỉ có ở nơi tài xế nhìn thấy, cậu nắm chặt lấy tay Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh vẫn dùng lòng bàn tay xoa nhẹ hổ khẩu của cậu, sau đó cúi đầu, đầu ngón tay lần theo lòng bàn tay khắc họa đường chỉ tay tinh tế của cậu.

(Hổ khẩu : phần giữa ngón cái và ngón trỏ)

Điền Chính Quốc nói: "Lúc bé mẹ dẫn em đi xem bói, vị đại sư kia nhìn tay em rồi nói đường tình của em sẽ trắc trở."

Kim Thái Hanh nói: "Trắc trở như thế nào?"

"Còn không trắc trở à?" Điền Chính Quốc lại gần tai anh, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói: "Em theo đuổi anh vất vả vậy còn gì!"

Kim Thái Hanh mỉm cười, rồi lập tức thu lại nụ cười, giọng điệu nghiêm túc nói: "Có lẽ là trước 24 tuổi thì trắc trở một chút, còn sau 24 tuổi thì bằng phẳng."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, trong đôi mắt mang theo ánh sáng rực rỡ: "Anh đảm bảo hả?"

Kim Thái Hanh trải rộng bàn tay của cậu ra, vẻ mặt chăm chú nhìn một lúc, rồi nói: "Em có thể thích làm gì thì làm, yêu người em muốn yêu, sống cuộc sống mà em muốn sống, anh đảm bảo."

Điền Chính Quốc cong ngón tay lại, siết tay Kim Thái Hanh thật chặt, một lát sau vẫn cảm thấy khó mà kìm lòng được, cậu liếc mắt nhìn tài xế đang chuyên tâm lái xe ở ghế trước, lặng lẽ cúi người kề sát tay Kim Thái Hanh, hôn lên ngón tay anh, tiếp đó gối đầu lên đùi anh.

Kim Thái Hanh dùng một tay khác xoa đầu cậu.

Tiếc là sự dịu dàng vụng trộm này cũng chẳng duy trì được bao lâu, ô tô nhanh chóng rời khỏi đường núi, trước khi chạy vào đường cao tốc, thì dừng ở ven đường hẻo lánh.

Lúc này có một chiếc xe bảo mẫu màu đen cũng dừng ở ven đường, xe của bọn họ vừa tới gần, cửa xe bên kia cũng bị người ta kéo ra, Hoàng Kế Tân đeo một cặp kính đen, nửa dưới khuôn mặt không bị kính đen che đi trông có vẻ tâm trạng rất khó chịu.

Lý Vân theo sau Hoàng Kế Tân xuống xe, trong tay cô còn xách theo một cái vali.

Bên này tài xế mở cửa xuống xe, tới giúp Lý Vân cầm vali.

Điền Chính Quốc tranh thủ từng giây từng phút, liên tục hôn lên môi Kim Thái Hanh, lúc vừa dời môi đi, Hoàng Kế Tân bèn hùng hổ kéo cửa xe ra, anh thậm chí còn không thèm quan tâm đến thái độ lịch sự dành cho Kim Thái Hanh, kính đen cũng không lấy xuống, gọi Điền Chính Quốc: "Đổi xe."

Bọn họ không thể để hai người chung xe tới sân bay, sợ sẽ bị truyền thông hoặc là fans nhìn thấy.

Điền Chính Quốc nhìn Hoàng Kế Tân.

Nhưng Kim Thái Hanh không hề sốt ruột, anh giúp Điền Chính Quốc mang khăn quàng cổ lên, còn móc dây khẩu trang lên tai cậu, nói: "Về rồi liên lạc."

Điền Chính Quốc lướt qua trước người Kim Thái Hanh chuẩn bị xuống xe, một chân cậu đã giẫm lên chân đạp ở trước cửa xe rồi, nhưng bỗng nhiên quay người lại kéo khẩu trang xuống, ôm lấy Kim Thái Hanh tha thiết hôn anh.

Hoàng Kế Tân giật mình, anh giơ tay bắt lấy cánh tay Điền Chính Quốc, dùng sức kéo cậu ra sau.

Điền Chính Quốc thở hổn hển, cậu mang khẩu trang lại, nói với Kim Thái Hanh: "Em đi đây."

Nói xong, cậu xoay người nhảy xuống xe, không hề quay đầu lại mà nhanh chóng lên chiếc xe ở phía trước.

Hoàng Kế Tân vẫn đang cảm thấy hoảng hồn, kèm theo đó là lửa giận khó mà kiềm chế được, anh gỡ kính đen xuống, gật đầu với Kim Thái Hanh: "Anh Hanh."

Thái độ của Kim Thái Hanh vẫn rất tự nhiên: "Chào cậu."

Hoàng Kế Tân nói: "Em gọi điện thoại cho Thái tổng kể lại tình huống bên này rồi, Thái tổng nói lúc nào anh tiện thì chị ấy mời anh ăn cơm."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Hai ngày nữa tôi về, bảo Thái tổng sắp xếp đi."

Hoàng Kế Tân trả lời: "Vậy không làm phiền anh nữa, tụi em đi trước đây."

Lúc này, tài xế đã giúp Lý Vân đem toàn bộ hành lí của Kim Thái Hanh lên xe bên này.

Hoàng Kế Tân lên xe vừa đặt mông ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc, bèn nói với tài xế: "Lái xe đi."

Xung quanh đây mặc dù hẻo lánh, nhưng thỉnh thoảng vẫn có xe chạy qua, trong lòng Hoàng Kế Tân cực kỳ lo lắng, nhưng lại không thể trút cơn giận với Kim Thái Hanh, nên chỉ có thể hậm hực với Điền Chính Quốc.

Nhưng Điền Chính Quốc vốn chẳng hề để ý đến anh, từ lúc lên xe đến giờ, cậu vẫn chưa lấy khẩu trang xuống, chỉ im lặng ngồi ngẩn người, một lát sau đôi mắt cong cong, không kiềm chế được cảm xúc mà mỉm cười, ngay sau đó lại rủ mắt, trông có vẻ hơi mất mát.

"Cậu đủ rồi đó!" Hoàng Kế Tân thật sự không nhịn được nữa.

Điền Chính Quốc định nói sao mà đủ được, nhưng không muốn làm Hoàng Kế Tân tức giận, nên ngồi im không nói lời nào.

Hoàng Kế Tân châm một điếu thuốc, một lát sau trong khoang xe lượn lờ khói thuốc, anh mở cửa sổ xe thành một cái khe, nói với Điền Chính Quốc: "Lúc về thì tới công ty một chuyến, Thái tổng muốn gặp cậu."

Trong lòng Điền Chính Quốc biết là vì chuyện gì, cậu gật đầu nói: "Vâng."

Hoàng Kế Tân cúi đầu hút thuốc, không nói thêm gì với Điền Chính Quốc nữa.

Sân bay không có fans tới tiễn, lúc về cũng không có fans tới đón, vốn là hành trình bị đổi giữa chừng, nên cũng không báo cho bên hậu viện hội. Chỉ ở sân bay gặp được hai ba cô gái trẻ yêu cầu ký tên, Điền Chính Quốc cũng thân thiện ký cho mấy cô ấy.

Chuyến bay của Kim Thái Hanh thì muộn hơn một chút, bọn họ chẳng gặp được nhau ở sân bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro