81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Kế Tân lái xe chạy tới studio, xử lý xong vấn đề của hợp đồng, thì ở lại đó đợi Điền Chính Quốc quay xong quảng cáo luôn.

Lúc về, Điền Chính Quốc nhận ra Hoàng Kế Tân rất im lặng, cậu khó hiểu hỏi: "Sao giờ anh không nói gì hết?"

Hoàng Kế Tân nhìn cậu qua gương chiếu hậu, nói: "Không có gì muốn nói cả."

Điền Chính Quốc ở trong lòng nghĩ chắc là Hoàng Kế Tân không vui, nên cậu cũng im lặng, cúi đầu nghịch điện thoại.

Buổi tối, Kim Thái Hanh ngồi trên sô pha trong phòng khách xem kịch bản, trong tay anh cầm một quyển, trên bàn trà ở trước mặt còn đặt thêm ba quyển.

Anh dựa lưng vào sô pha, tư thế rất thả lỏng, hai chân dài duỗi thẳng ra gác lên bàn trà, một tay nâng kịch bản, đầu hơi ngước lên đặt ánh mắt mình vào đó.

Điền Chính Quốc cũng đang xem kịch bản, nhưng cậu lại nằm gối đầu lên đùi Kim Thái Hanh, hai tay giơ kịch bản của bộ phim《Sự Cố Mưu Sát》, ánh mắt từ từ lướt qua từng dòng thoại do mình tự kí hiệu.

Kịch bản này cậu đã xem qua rất nhiều lần, phần lời thoại của nhân vật Tiền Trình Cẩm cũng dùng bút ký hiệu màu sắc sặc sỡ để phân biệt, mỗi lúc xem kịch bản, cậu đều sẽ chuyển đổi thành hình ảnh ở trong đầu, sau đó sẽ để bản thân mình đắm chìm vào nhân vật, tưởng tượng ra vẻ mặt và giọng điệu của Tiền Trình Cẩm ở mỗi một câu thoại trong kịch bản.

Cậu bỗng nghĩ ra gì đó, bèn ngồi dậy quỳ trên sô pha, bảo Kim Thái Hanh dịch ghế sô pha ba người cuối cùng bên phải vào giữa, sau đó mình nằm sấp trên đùi anh, kịch bản thì đặt trên sô pha, trực tiếp dùng bút ghi chép lên đó.

Kim Thái Hanh rất phối hợp với cậu, sau khi đổi chỗ ngồi, vốn một tay đang đặt trên đầu Điền Chính Quốc, lúc này cũng đổi vị trí, đặt trên mông cậu, nhưng tầm mắt vẫn không dời khỏi kịch bản.

Điền Chính Quốc miệt mài múa bút thành văn, kịch bản kê trên nệm lót sô pha mềm mại, nên chữ viết cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, viết xong xem lại một lần thấy vẫn đọc ra, cậu bèn để bút qua một bên, lúc này mới cảm giác được bàn tay ấm áp của Kim Thái Hanh đang dán lên mông mình.

"Anh Hanh." Điền Chính Quốc gọi anh.

Kim Thái Hanh dựa vào sô pha, giọng điệu lười biếng 'ừ' một tiếng.

Điền Chính Quốc vuốt ve đùi anh một lát, rồi lại gọi: "Anh Hanh."

Lúc này Kim Thái Hanh mới rủ mắt xuống nhìn cậu.

Điền Chính Quốc cười nói: "Có phải mông em rất vểnh không?"

Kim Thái Hanh nghe thấy vậy cũng mỉm cười, anh dùng tay nhéo một cái, nói: "Cũng không tệ lắm."

Điền Chính Quốc ấm ức: "Chỉ không tệ thôi à?"

Kim Thái Hanh dùng sức nhéo thêm mấy cái nữa, rồi thành thật nói: "Đây thật sự là cái mông vểnh nhất mà anh từng thấy."

Điền Chính Quốc vẫn chưa thỏa mãn với câu trả lời này, cậu nhỏ giọng lầm bầm: "Không biết anh từng nhìn thấy bao nhiêu cái mông rồi!" Đồng thời giơ tay lấy một quyển kịch bản của Kim Thái Hanh ở trên bàn trà mở ra xem.

Mấy bộ phim tìm Kim Thái Hanh, có bộ là phim thương mại được đầu tư lớn, cũng có bộ là phim tình yêu văn nghệ đại chúng, còn có bộ hài kịch đầy tính cá nhân đặc sắc của đạo diễn.

Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh: "Anh thích cái nào?"

Kim Thái Hanh để kịch bản trong tay xuống, suy nghĩ một lát mới trả lời: "Thật ra ngoài kịch bản và đạo diễn, anh còn để ý xem nhân vật có bị trùng lặp hay không."

Điền Chính Quốc ngồi dậy nhìn anh.

Kim Thái Hanh nói: "Anh không muốn liên tục đắp nặn nên những vai diễn giống nhau ở trên màn ảnh, mà muốn thử những vai diễn khác nhau."

Điền Chính Quốc ngồi xếp bằng: "Nên anh mới diễn《Tiệm Viễn》hả?"

Kim Thái Hanh giơ tay sờ mặt cậu: "Dư Hải Dương thật sự là kiểu nhân vật mà trước đây anh không tiếp xúc nhiều."

Nghe Kim Thái Hanh nói ra mấy chữ Dư Hải Dương, Điền Chính Quốc cảm thấy hơi choáng váng.

Kim Thái Hanh sờ đầu cậu, nói: "Em cũng có thể cố gắng thử những kiểu nhân vật khác nhau, hợp tác với những đạo diễn có phong cách khác nhau."

Điền Chính Quốc lấy lại tinh thần, cậu nói: "Em xem kịch bản của《Sự Cố Mưu Sát》, cảm thấy câu chuyện này rất thú vị."

"Đinh Văn Huấn là đạo diễn có năng lực," Kim Thái Hanh nói: "Cậu ấy kể chuyện xưa rất giỏi, anh từng xem phim ngắn do cậu ấy làm đạo diễn rồi, tiết tấu câu chuyện được nắm bắt rất chặt chẽ, nên anh cảm thấy đây là một cơ hội tốt."

Điền Chính Quốc nắm tay anh, hỏi: "Nếu như em nhập vai rất khó thoát vai được, thì phải làm sao đây?"

Kim Thái Hanh im lặng, anh nhìn Điền Chính Quốc một lúc, rồi nói: "Thời gian sẽ giúp em thoát vai được. Thật ra mỗi một diễn viên chỉ cần nghiêm túc với vai diễn của mình, thì không thể tránh khỏi việc quá nhập vai, em phải điều chỉnh cảm xúc của mình, phân biệt rõ hư ảo và hiện thực, quay lại quỹ đạo của cuộc sống."

Lúc bọn họ vừa quay《Tiệm Viễn》không lâu, đã từng có một đoạn đối thoại liên quan đến diễn xuất, Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc là anh muốn cậu rời khỏi trường quay sống thành Phương Tiệm Viễn, nhưng giờ, Kim Thái Hanh nói với cậu phải điều chỉnh cảm xúc để phân biệt rõ hư ảo và hiện thực.

Thời gian trôi qua, người cũng sẽ không nhất thành bất biến. (đã hình thành thì không thay đổi)

Điền Chính Quốc có thể nhớ lại vẻ mặt và giọng điệu lạnh nhạt của Kim Thái Hanh khi đó, nhưng hiện tại, cho dù vẻ mặt của Kim Thái Hanh là bình thản, thì cảm xúc trong mắt cũng rất dịu dàng.

Cậu hỏi Kim Thái Hanh: "Nếu em không làm được thì sao?"

Kim Thái Hanh trả lời: "Vậy thì em không thích hợp với cái nghề diễn viên này." Anh dừng lại một lát, rồi nói tiếp: "Có lẽ em cũng có thể đóng phim thần tượng đến năm bốn mươi tuổi."

Nếu như diễn mỗi bộ phim phải sống bằng thân phận của vai diễn một lần, trải nghiệm mừng giận buồn vui của người đó, chịu đựng bi thương và đau khổ của người đó, yêu nhiều người cũng hận rất nhiều người, thì tiếp tục bước trên con đường này cũng sẽ có ngày sụp đổ.

Khả năng đồng cảm mạnh mẽ là con dao hai lưỡi, nó có thể giúp diễn viên trải nghiệm được cảm xúc của nhân vật, nhưng cũng sẽ giày vò diễn viên khó mà thoát ra được.

Điền Chính Quốc tự nhiên hơi sợ hãi.

Lúc này, điện thoại đặt trên bàn trà của Kim Thái Hanh chợt đổ chuông.

Điền Chính Quốc theo bản năng quay đầu qua xem, cậu thấy là một tin nhắn wechat, người gửi wechat là Viên Thiển, nội dung cậu không đọc được.

Kim Thái Hanh cầm điện thoại lên, chẳng chút che giấu mà mở khóa màn hình.

Điền Chính Quốc cố kiềm chế không xích lại gần để xem.

Kim Thái Hanh mở wechat ra, rồi nhanh chóng trả lời, lúc để điện thoại xuống anh nói với Điền Chính Quốc: "Viên Thiển muốn hẹn gặp anh."

Điền Chính Quốc hỏi anh: "Anh đi không?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Nếu cô ấy đã có việc, thì anh phải nói chuyện trực tiếp với cô ấy."

Điền Chính Quốc cúi đầu, không nói gì.

Kim Thái Hanh nhìn cậu, hỏi: "Em muốn đi cùng anh không?"

Điền Chính Quốc sửng sốt, cậu ngẩng đầu lên hỏi: "Có được không?"

Kim Thái Hanh mỉm cười nói với cậu: "Đương nhiên là được."

Điền Chính Quốc gần như buột miệng nói: "Em muốn đi!" Nhưng rất nhanh lại nghĩ tới chuyện khác, cậu do dự hỏi Kim Thái Hanh: "Cô —— Viên biết quan hệ của chúng ta không?"

Kim Thái Hanh nói: "Không biết, bên cạnh anh chỉ có Lý Vân, Lý Vân sẽ không nói với cô ấy đâu."

Điền Chính Quốc nhớ tới lời hứa của mình với Hoàng Kế Tân, cậu do dự một lát rồi nói: "Thôi em không đi đâu."

Nếu như cậu đi gặp Viên Thiển với Kim Thái Hanh, Viên Thiển chắc chắn sẽ biết quan hệ của bọn họ.

Kim Thái Hanh hơi trầm mặc, rồi trả lời: "Ừm."

"Em tin anh," Điền Chính Quốc ôm Kim Thái Hanh, cậu hôn lên mặt anh, nói xong lại dỗ dành anh: "Là do chị ta không cần anh nữa, anh là của em rồi."

Kim Thái Hanh khẽ mỉm cười vỗ mặt cậu.

Điền Chính Quốc nói thì nói thế, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an, vẫn do dự xem có nên đi gặp Viên Thiển với Kim Thái Hanh hay không.

Kết quả hai ngày sau, Hoàng Kế Tân thông báo cậu phải đi vùng khác quay show thực tế, thời gian không dài, chỉ hai ngày một đêm mà thôi, nhưng lúc cậu về, Kim Thái Hanh đã đi gặp Viên Thiển rồi.

Điền Chính Quốc muốn hỏi Viên Thiển nói gì với Kim Thái Hanh, nhưng Kim Thái Hanh không muốn nhắc đến, anh chỉ nói với cậu: "Sau này anh sẽ không đi gặp cô ấy một mình nữa."

Lúc đó Điền Chính Quốc vừa về nhà, cậu ở trong phòng vệ sinh dùng khăn lông ướt lau mặt, lúc này hai gò má vẫn còn đỏ, cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh bưng đồ ăn ra khỏi bếp, sau đó giúp cậu kéo ghế ra, rồi nói với cậu: "Ăn cơm thôi."

Cậu đi tới ngồi xuống, thấy Kim Thái Hanh không muốn nhắc đến Viên Thiển nữa, dù cho trong lòng có tò mò, cậu cũng không dám hỏi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro