82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp tới năm mới, trước tết Điền Chính Quốc nhận được điện thoại của mẹ hỏi cậu bao giờ về nhà. Mấy năm nay ra ngoài làm việc, không phải tết năm nào cậu cũng được về nhà, nhưng chỉ cần có thời gian, cậu vẫn muốn về quê ăn tết cùng cha mẹ và anh hai.

Năm nay thì hơi đặc biệt, cậu vừa muốn về nhà, vừa muốn ăn tết cùng Kim Thái Hanh.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ, Điền Chính Quốc tới phòng chiếu phim tìm Kim Thái Hanh đang xem phim điện ảnh, cậu đi tới ngồi xuống cạnh anh, hỏi: "Anh Hanh, tết anh có kế hoạch gì chưa?"

Trên màn hình đang chiếu một bộ phim nước ngoài, Kim Thái Hanh cầm điều khiển từ xa ấn tạm dừng, rồi mới nói với Điền Chính Quốc: "Chưa có kế hoạch gì cả."

Cha mẹ Kim Thái Hanh đã mất, cha thì bị bệnh mất lúc anh còn học tiểu học, mẹ cũng bị bệnh mất năm anh vừa đi làm. Quê anh ở phía Nam vẫn còn giữ một căn nhà cũ, ở quê vẫn còn một vài người thân, thỉnh thoảng anh cũng sẽ về thăm, nhưng không phải tết năm nào cũng đi.

Tết hai năm trước, bên cạnh Kim Thái Hanh vẫn có Viên Thiển, nếu như năm nay Điền Chính Quốc về quê, cũng chỉ còn lại một mình anh.

Gian phòng này diện tích không lớn, tường xung quanh đều làm cách âm, nên cực kỳ yên tĩnh, lúc này không bật đèn, chỉ có ánh sáng hắt ra từ màn hình chiếu, vừa vặn hắt lên mặt Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc: "Em định về nhà à?"

Điền Chính Quốc trả lời: "Ừm."

Kim Thái Hanh gập chân gác lên sô pha, hơi nghiêng người dựa vào lưng ghế, anh nói: "Tết thì nên về cùng người thân chứ."

Điền Chính Quốc giơ tay lên gãi tóc, làm mái tóc trông rất lộn xộn, tiếp đó cậu dùng đầu đụng vào ngực Kim Thái Hanh, đụng đến mức trán mình cũng đau luôn, mặt cậu dán sát vào ngực ngước lên nhìn anh, nói: "Anh..." Cậu nói được một chữ, nhưng mấy chữ phía sau vụng về dính trong cổ họng không nói thành lời, nghe như mấy tiếng ừm ừm hửm hửm.

Kim Thái Hanh giơ tay lên xoa phần tóc ở sau đầu cậu, anh cúi đầu nhìn cậu, nói: "Có gì thì nói cho rõ ràng."

Điền Chính Quốc lấy can đảm, nói: "Tết anh về nhà cùng em được không?"

Kim Thái Hanh đang xoa đầu cậu thì dừng lại, anh nhìn cậu một lát, hỏi: "Anh lấy danh nghĩa gì để về nhà cùng em đây?"

Điền Chính Quốc vốn đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, lúc này nghe thấy Kim Thái Hanh không từ chối mình ngay, cậu bèn lập tức từ trước ngực anh ngồi ngay ngắn lại, quay mặt về phía anh nói: "Bạn bè! Nghỉ hè đại học em từng dẫn bạn về nhà chơi rồi, cha mẹ em đều rất nhiệt tình, anh đừng lo."

Kim Thái Hanh hỏi cậu: "Em nghĩ bây giờ có thích hợp không? Đây không phải là nghỉ hè, mà là ăn tết."

Điền Chính Quốc nói chẳng chút nghĩ ngợi: "Sao lại không thích hợp? Nếu như mẹ em biết Kim Thái Hanh định về nhà ăn tết cùng em, có lẽ bà sẽ phát điên luôn đó."

Kim Thái Hanh nghe thấy thế thì mỉm cười: "Sao thế? Mẹ em thích anh lắm à?"

Điền Chính Quốc nói: "Đương nhiên rồi! Đến lúc đó có lẽ mẹ em sẽ hận không thể chụp chung với anh một bức ảnh rồi treo lên phòng khách luôn đó."

Kim Thái Hanh mỉm cười nói: "Vậy thì đúng là vinh hạnh cho anh quá."

Điền Chính Quốc nghe anh nói một lúc lâu nhưng không đồng ý về, bèn dè dặt hỏi lại lần nữa: "Về không?"

Kim Thái Hanh trả lời cậu: "Để anh suy nghĩ đã."

Điền Chính Quốc vẫn luôn nhớ nhung đến kết quả mà Kim Thái Hanh suy nghĩ.

Ngày đó cậu ngủ thẳng một giấc đến nửa đêm, lúc mơ màng trở mình bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, toàn thân lập tức tỉnh táo lại. Cậu ở trong bóng tối dán sát lại Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhắm mắt, hô hấp rất vững vàng, Điền Chính Quốc không biết anh có đang ngủ hay không, bèn ghé sát vào tai anh nhỏ giọng gọi: "Anh Hanh."

Rồi cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh mở mắt ra.

Kim Thái Hanh nằm thẳng người, không nhúc nhích, chỉ mở mắt ra nhìn cậu, lông mày hơi nhíu lại, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Điền Chính Quốc nói: "Em không biết."

Kim Thái Hanh trở mình tìm điện thoại.

Điền Chính Quốc nhân lúc anh đè sáng màn hình cũng liếc nhìn, phát hiện vẫn chưa tới 6h.

Kim Thái Hanh hình như vẫn chưa tỉnh táo lắm, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn phát ra từ cổ họng: "Không ngủ được à?"

Điền Chính Quốc vốn cũng tỉnh rồi, nghe anh nói vậy thì lại giống như bị mê hoặc, cậu nói: "Đừng ngủ nữa, mình làm được không?"

Kim Thái Hanh đang mơ màng buồn ngủ, ngáp được một nửa nghe cậu nói thế nhất thời bật cười thành tiếng.

Điền Chính Quốc vén chăn lên chui vào, một lát sau đã vùi đầu vào giữa hai chân anh.

Kim Thái Hanh vô thức ngẩng đầu lên, anh nhắm mắt lại, vẫn chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ, nhưng hơi thở rất thoải mái, hầu kết nhô ra trượt lên trượt xuống.

Sau đó, anh ôm Điền Chính Quốc, nằm nghiêng ở trên giường tiến vào từ phía sau, anh ghé vào tai cậu hỏi: "Muốn anh về nhà cùng em vậy luôn à?"

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, trong miệng khẽ rên rỉ, giọng nói ngắt quãng: "Em muốn, muốn ngày cuối cùng của năm nay có thể ở bên cạnh anh, ngày đầu tiên của năm sau cũng... cũng ở bên cạnh anh."

Kim Thái Hanh giơ tay nắm mặt cậu qua, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cậu, tiếp đó dùng chất giọng khàn khàn nói: "Anh cùng em về nhà."

Lúc sau Điền Chính Quốc ngủ đến trưa mới rời giường, cậu gọi điện cho Hoàng Kế Tân, bảo Hoàng Kế Tân đặt giùm cậu hai vé máy bay, Kim Thái Hanh muốn cùng cậu về nhà ăn tết.

Hoàng Kế Tân không phản đối, cực kỳ nhanh nhẹn đặt xong hai tấm vé máy bay cho hai người họ.

Nhưng lúc Điền Chính Quốc nhận được thông tin chuyến bay, mới phát hiện Hoàng Kế Tân đặt cho bọn họ hai tấm vé máy bay cùng giờ cùng ngày nhưng lại khác chuyến bay.

Hoàng Kế Tân im lặng dùng hành động bày tỏ sự kháng nghị của mình.

Điền Chính Quốc đã lại gọi điện về nhà, nói cậu muốn dẫn bạn về nhà ăn tết.

Phản ứng đầu tiên của mẹ Điền là cậu muốn dẫn bạn gái về.

Điền Chính Quốc ở trong điện thoại nói: "Không phải bạn gái, nhưng là một người bạn rất quan trọng, mẹ nhớ chuẩn bị tiếp đón cho chu đáo nha."

Mẹ Điền nghe nói không phải bạn gái, âm điệu lập tức giảm xuống một nửa: "Bạn gì mà ghê thế? Còn phải chuẩn bị tiếp đón chu đáo nữa?"

Điền Chính Quốc nhấn mạnh với bà: "Ghê gớm lắm đó! Mẹ gặp anh ấy sẽ biết."

Lúc về, hai người tự tới sân bay, bên cạnh không dẫn theo trợ lý, chỉ một mình đi máy bay.

Máy bay của Điền Chính Quốc tới trước, cậu đeo khẩu trang và mũ, che mình lại rất kín, một mình đẩy hành lý đến lối ra, dọc đường thỉnh thoảng sẽ bắt gặp ánh mắt của những người xung quanh, nhưng không ai tiến lên bắt chuyện với cậu.

Đến lối ra, Điền Chính Quốc xa xa nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng trong góc, cậu sợ làm mọi người chú ý, nên kiềm chế lại tâm trạng hưng phấn của mình, lúc đi thẳng đến trước mặt người đó, mới thấp giọng gọi: "Anh hai!"

Người đàn ông cao lớn nhìn cậu, sau đó giơ tay ôm cậu, tay vỗ vỗ lên lưng cậu.

Anh hai của Điền Chính Quốc lớn hơn cậu mười tuổi, tên là Điền Diệp. Tên của anh được đặt rất đơn giản, vì cha họ Điền, mẹ họ Diệp, đến lúc sinh đứa thứ hai, không thể nào đặt cái tên tương tự được, nên mới có Điền Chính Quốc.

Điền Diệp mặc một cái áo len màu đen, bên ngoài khoác một cái áo phao nhiều nếp nhăn, tóc cắt rất ngắn, trông rất cẩu thả lôi thôi lếch thếch. Nhưng mặt anh giống Điền Chính Quốc đến bảy tám phần, ngũ quan so với Điền Chính Quốc còn khỏe mạnh hơn một chút, nên toàn thân vừa rắn rỏi vừa anh tuấn.

Hai anh em bọn họ cũng đã một năm không gặp nhau, Điền Diệp nhìn Điền Chính Quốc thật kỹ, sau đó lại hỏi: "Bạn em đâu?"

Điền Chính Quốc nói: "Ảnh vẫn chưa tới, chắc là trễ nửa tiếng."

Điền Diệp nhìn lối ra, nhưng Điền Chính Quốc lại kéo anh đi ra ngoài, nói: "Lát nữa ảnh đi lối VIP, tụi mình lái xe tới bãi đậu xe VIP đi, ảnh ra thì trực tiếp lên xe luôn."

"Em mời ai về vậy?" Điền Diệp nhíu mày: "Đại minh tinh? Nổi tiếng hơn cả em?" Từ trước đến giờ anh không chú ý đến showbiz lắm, toàn bộ người nổi tiếng trong mắt anh chỉ có thể chia làm hai loại, nổi tiếng hơn em trai anh và không nổi tiếng bằng em trai anh.

Điền Chính Quốc vừa kéo anh đi ra ngoài vừa nói: "Nổi tiếng hơn em nhiều, anh khách sáo với ảnh một chút, không được mất lịch sự."

Điền Diệp hơi mất hứng.

Anh học không giỏi, chưa tốt nghiệp cấp ba đã bị người nhà đưa đi lính, xuất ngũ về thì bận kinh doanh, Điền Chính Quốc thỉnh thoảng sẽ bảo anh đừng quá thô lỗ, đối với chuyện này từ trước đến giờ Điền Diệp luôn không vui. Nhưng em trai là em trai bảo bối của anh, có giận thì cũng chỉ im lặng hờn dỗi mà thôi, hai phút sau đã tan thành mây khói.

Từ đại sảnh lối ra đi thẳng đến bãi đậu xe, Điền Diệp bỏ va li của Điền Chính Quốc vào cốp sau xe BMW, sau đó nói đừng vội, anh phải hút một điếu trước.

Điền Chính Quốc giục anh: "Anh nhanh lên chút coi, anh Hành sắp đến rồi."

Điền Diệp cố ý thả chậm tốc độ, anh nói: "Đại minh tinh ghê gớm lắm à, đợi một lát cũng không chết."

Điền Chính Quốc dùng sức trừng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro