PN5: Ảnh đế 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đới Tiểu Huyên đặt bút ghi âm trên mặt bàn, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, im lặng không tiếng động quan sát Điền Chính Quốc đang ngồi đối diện cô.

Điền Chính Quốc vừa chụp ảnh tạp chí xong, trợ lý của cậu đang dùng giấy tẩy trang để tẩy trang giúp cậu, cô bé trợ lý thấp bé kia Đới Tiểu Huyên đã từng gặp, hình như làm việc bên cạnh Điền Chính Quốc cũng mấy năm rồi.

Đới Tiểu Huyên từng cuồng nhiệt yêu thích Điền Chính Quốc đó là chuyện của bốn năm năm trước, lúc đó bộ phim《Tiệm Viễn》vừa được chiếu ở nước ngoài, cô cũng giống như rất nhiều cô gái trẻ khác, đều thông qua con đường internet tìm kiếm tài nguyên download về máy tính để xem. Bộ phim này cô xem đi xem lại gần mười lần, rất nhiều lời thoại và hình ảnh, cho đến giờ dù có nhắm mắt lại cô cũng đều nhớ rõ.

Chỉ là sau này khi tuổi tác dần lớn lên, cô phải tập trung hơn vào công việc và cuộc sống, nên cảm xúc cuồng nhiệt ban đầu cũng dần dần phai nhạt, mà trở thành sự yêu thích và quan tâm lặng lẽ.

Thoáng một cái đã gần sáu năm Hạ Tinh Trình quay bộ phim《Tiệm Viễn》, Đới Tiểu Huyên hiếm khi có cơ hội quan sát Điền Chính Quốc ở khoảng cách gần như vậy, cô nhận ra cậu có một số thay đổi, nhưng tổng thể vẫn đem lại cho người ta cảm giác không thay đổi gì cả.

Thay đổi lớn nhất có lẽ là tính tình trở nên điềm tĩnh hơn, nhoáng một cái đã trở thành nam ngôi sao tuyến một, không biết Điền Chính Quốc đã từng đối mặt với bao nhiêu chiếc máy quay và bao nhiêu cuộc phỏng vấn, toàn thân dường như đều lắng đọng lại, có sự thận trọng phù hợp với địa vị của cậu.

Nhưng chỗ không thay đổi lại càng nhiều hơn, ví dụ như lúc cậu nói chuyện với trợ lý, trên mặt luôn mang theo nụ cười rạng rỡ, ánh mắt cũng trong veo sáng ngời, giống như tính cách vẫn chẳng có gì thay đổi so với lúc hai mươi tuổi cả, khuôn mặt trông cực kỳ trẻ.

Đới Tiểu Huyên chợt nghĩ đến một từ: suôn sẻ.

Cô nghĩ Điền Chính Quốc debut từ lúc thiếu niên, nổi tiếng lúc là thanh niên, mới 30 tuổi đã giành được giải ảnh đế, con đường diễn xuất không có gì suôn sẻ hơn nữa, chưa từng gặp thất bại, đương nhiên cũng không có tâm tư gì quá nặng nề, nên trông rất trẻ, ánh mắt đặc biệt trong trẻo.

Lúc cô nghĩ tới đây, Điền Chính Quốc bỗng nhiên xoay đầu qua nhìn cô, mỉm cười nói: "Tiểu Huyên phải không? Chúng ta có thể bắt đầu rồi."

Đới Tiểu Huyên vội vã ngồi thẳng lưng lại, cô cúi đầu nhìn laptop của mình, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã tràn đầy tự tin bắt đầu cuộc phỏng vấn hôm nay.

Mãi cho đến khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Đới Tiểu Huyên mới nói với Điền Chính Quốc: "Anh Tiểu Quốc, trước đây em là fan cuồng nhiệt của anh, còn từng tới sân bay đón anh nữa."

Điền Chính Quốc nói rất nhiều, giờ đang cúi đầu uống cà phê, nghe thấy vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hình như phát sáng, cậu nói: "Thật à?" Cậu mỉm cười sờ sờ ngực: "Tôi rất vinh dự."

Theo động tác sờ ngực của cậu, Đới Tiểu Huyên cũng chú ý đến hình xăm lộ ra bên mép cổ áo của cậu, cô nhớ tới nội dung của cuộc phỏng vấn ban nãy, có một câu hỏi là hình xăm này có ý nghĩa gì, lúc đó Điền Chính Quốc trả lời: Đây là một đoạn tình cảm và kinh nghiệm của cậu.

Cậu chưa bao giờ giải thích với bên ngoài hình xăm này có ý nghĩa gì, nhưng năm đó, nhóm fangirl Đới Tiểu Huyên có một suy đoán rất lớn mật về hình xăm này, khi đó đang là lúc《Tiệm Viễn》hot nhất, có fan phân tích, trên hình xăm đó Nhật Nguyệt đại diện cho một người, Tinh Thần (ngôi sao) đại diện cho một người khác, Tinh Thần đương nhiên không cần phải nói, Nhật Nguyệt là Minh, đại diện cho ai cũng là điều rất rõ ràng.

Nhưng suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, ngày nào Điền Chính Quốc còn chưa nói, thì chẳng có ai dám khẳng định suy đoán này có đúng hay không.

Giờ nhớ lại, Đới Tiểu Huyên cũng cảm thấy khoảng thời gian theo đuổi Điền Chính Quốc rất hạnh phúc, cô có rất nhiều người bạn ở trên mạng, trong đó có rất nhiều người đều kiên định cho rằng Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh phim giả tình thật, ít nhất thì lúc ấy hai người đã từng có một đoạn tình cảm. Hơn nữa sau《Tiệm Viễn》Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh liên tục hợp tác với nhau, làm cho fangirl các cô kích động đến mức gần như điên cuồng, chỉ thiếu ấn đầu bảo hai người kết hôn mà thôi. Tiếc là sau《Cạm Bẫy》, hai người không hợp tác với nhau thêm một bộ phim nào nữa, ngay cả việc cùng chung ống kính cũng rất hiếm khi nhìn thấy.

Trong khoảng thời gian này, Đới Tiểu Huyên tốt nghiệp, đi làm, rồi còn yêu đương, cô đã từ một tòa soạn tin tức đổi nơi làm việc đến một tạp chí thời trang, cuối cùng mới có cơ hội lần đầu tiên cách Điền Chính Quốc gần như vậy.

Thế là cô bèn hỏi một câu mà mình đã chờ mong từ rất lâu: "Em có thể đại diện cho bản thân em hỏi một câu: còn cơ hội nhìn thấy anh hợp tác đóng phim với Kim Thái Hanh nữa không?"

Điền Chính Quốc vẫn mỉm cười, nụ cười rất chân thành, dường như cũng không nghĩ tới việc lảng tránh câu hỏi này, cậu nói: "Nếu có kịch bản hay và cơ hội hợp tác, thì đương nhiên có thể."

Đới Tiểu Huyên cũng mỉm cười, cô nhẹ giọng nói: "Anh tốt quá."

Bỗng dưng Điền Chính Quốc hỏi cô: "Cô cũng thích Kim Thái Hanh à?"

Đới Tiểu Huyên không ngờ tự dưng bị hỏi ngược lại, cô sửng sốt rồi mới nói: "Đương nhiên là thích rồi, hồi xưa em xem《Tiệm Viễn》rồi thích hai anh đó."

Điền Chính Quốc gật đầu, cậu nói: "Vậy có thời gian tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy giúp cô."

Đới Tiểu Huyên hơi ngạc nhiên: "Hai anh vẫn thường liên lạc ạ?" Hỏi xong cô mới nhận ra mình vụng về, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cũng chẳng có mâu thuẫn gì, liên tiếp hợp tác với nhau mấy bộ phim, có liên hệ với nhau thì có gì lạ chứ.

Điền Chính Quốc mỉm cười nói: "Phải, thường xuyên liên lạc."

Ngày đó kết thúc công việc, dọc đường Đới Tiểu Huyên mua một phần cơm hộp quay về nhà, sau khi dùng lò vi sóng hâm nóng lại cô vừa dùng máy tính lên mạng vừa ăn cơm tối.

Cô nhìn thấy trong mấy rumor giải trí trên mạng có một tin tức liên quan đến Kim Thái Hanh, bèn cắn đũa trong miệng, nhấp chuột vào xem, phát hiện là một bức ảnh chụp trộm ở trên phố, Kim Thái Hanh dắt một bé trai mua đồ uống ở ven đường, mua xong xoay người đưa cho bé trai kia.

Mấy bức ảnh này hình như chụp hai ngày trước, giờ đang là mùa hè, Kim Thái Hanh mặc áo thun trắng đơn giản và quần bò rộng rãi, anh cúi đầu mỉm cười với bé trai, vẻ mặt rất dịu dàng.

Mấy bức ảnh đó là chụp trộm, khoảng cách hơi xa nên trông hơi mờ, nhưng Đới Tiểu Huyên cảm thấy Kim Thái Hanh chẳng có gì thay đổi so với lúc anh quay《Tiệm Viễn》cả, vẫn là Dư Hải Dương vừa anh tuấn vừa dịu dàng.

A a a -- nếu như không cắn đũa Đới Tiểu Huyên chắc chắn sẽ kêu thành tiếng, vừa nghĩ tới kết cục của bộ phim cô liền đau ngực, không nhịn được mà oán giận ở trong lòng: anh tuấn dịu dàng thì sao chứ? Đáng tiếc là một tên tra nam!

Ngày đó bên đăng rumor cũng viết một bài vớ vẩn, nói Kim Thái Hanh dắt theo một bé trai ở trên phố, thái độ vừa dịu dàng vừa cưng chiều, nên đoán đứa trẻ này là con riêng của Kim Thái Hanh, nếu không thì Kim Thái Hanh ly hôn với Viên Thiển lâu như vậy rồi, không thể không có tình yêu mới được.

Đới Tiểu Huyên nhìn bé trai ít nhất khoảng 10 tuổi kia, nếu như là con riêng của Kim Thái Hanh thật, vậy thì sợ là trước khi kết hôn với Viên Thiển, Kim Thái Hanh đã có con riêng rồi, hoàn toàn không phù hợp với logic.

Cô tắt trang web, định tìm một bộ phim để vừa xem vừa ăn cơm, cô mở trang web video xem lung tung một vòng, rồi nhớ lại cuộc phỏng vấn hôm nay với Điền Chính Quốc, cuối cùng vẫn mở《Tiệm Viễn》đã giữ rất lâu trong ổ cứng vẫn chưa xóa bỏ.

Đây là lần thứ mười một cô xem bộ phim này, thật ra hai năm qua cũng chưa từng mở ra xem, nhưng không biết vì sao hôm nay cực kỳ hoài niệm, cô nhìn phần mở đầu quen thuộc, rồi vội vàng và cơm vào miệng.

***

Điền Chính Quốc kết thúc công việc về nhà cũng đã muộn.

Bọn họ vẫn ở trong căn nhà kia của Kim Thái Hanh chưa từng có ý định đổi nơi ở.

Trong nhà không bật đèn, mấy ngày nay cháu trai của Điền Chính Quốc - Đông Đông đang ở nhà bọn họ, nhóc con giờ này chắc đã ngủ rồi, nên động tác của Điền Chính Quốc rất nhẹ nhàng, cậu quay về phòng mình, không nỡ bật đèn đánh thức Kim Thái Hanh nên tự mở tủ ra, dùng đèn pin điện thoại tìm quần lót sạch để thay, rồi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Cậu tắm xong, chỉ mặc quần lót người đầy hơi nước đi ra khỏi phòng vệ sinh, mới vừa tắt đèn phòng vệ sinh, mắt vẫn chưa thích ứng với bóng đêm, không thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể theo trí nhớ mò mẫm đi tới bên giường.

Lúc sắp đến giường, bỗng nhiên bị người chặn ngang bế lên rồi đè ngã lên giường, Điền Chính Quốc sợ đến mức suýt chút nữa kêu thành tiếng, tiếp đó bị một bàn tay quen thuộc ấm áp che miệng lại, giọng Kim Thái Hanh vang lên bên tai: "Đừng sợ, anh đây."

Tim Điền Chính Quốc đập cực kỳ kịch liệt, cậu cảm nhận được tay Kim Thái Hanh rời khỏi miệng mình, bèn từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nói: "Anh muốn hù chết em à."

Giọng Kim Thái Hanh trầm thấp mang theo chút uể oải, anh nói: "Không nỡ."

Điền Chính Quốc nắm lấy tay anh, để anh sờ lồng ngực của mình: "Anh có cảm nhận được tim em đập nhanh như thế nào không?"

Bàn tay của Kim Thái Hanh dừng trên ngực trái của cậu một hồi lâu không nhúc nhích, anh nói: "Anh sợ chân em đá phải cạnh giường, nên bế em lên không được à?"

Điền Chính Quốc nói: "Em đâu có ngốc vậy."

Tay Kim Thái Hanh chậm rãi dao động trên ngực cậu.

Một lát sau, mắt Điền Chính Quốc thích ứng với bóng đêm, cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh nằm nghiêng, một tay chống đầu, một tay dán sát trên ngực, đang cúi đầu nhìn mình.

Điền Chính Quốc nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng chỉ có thể miến cưỡng nhìn thấy ngũ quan của đối phương.

"Sao anh chưa ngủ? Vẫn đang đợi em à?" Điền Chính Quốc hỏi.

Kim Thái Hanh nói : "Em vừa về là anh tỉnh rồi. "

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên gảy tóc anh : "Giấc ngủ của anh nông quá."

"Ừm,"Kim Thái Hanh nói: "Em không ở bên cạnh anh ngủ không ngon."

Điền Chính Quốc nhìn anh mỉm cười, một lát sau nói: "Anh làm gì mà cứ sờ ngực em thế? Không buồn ngủ à?"

Động tác trên tay Kim Thái Hanh vẫn không dừng lại, anh vuốt ve ngực cậu nói: "Không phải em kéo tay anh qua à?" Tay anh di chuyển trên đó, ở trong bóng tối chính xác tìm được hình xăm trên xương quai xanh Điền Chính Quốc: "Em làm gì mà chiếm tiện nghi anh vậy?"

Điền Chính Quốc lập tức nói: "Em chiếm tiện nghi của anh? Anh biết chiếm tiện nghi là sao không?" Tay cậu sờ xuống thân dưới của Kim Thái Hanh: "Đây mới gọi là chiếm tiện nghi này!"

Kim Thái Hanh trở mình đè lên người Điền Chính Quốc hôn môi cậu.

Điền Chính Quốc giơ tay ôm lấy bờ vai anh, vuốt ve cơ bắp đang kéo căng sau lưng anh, phát ra tiếng rên thoải mái.

Kim Thái Hanh vừa hôn tai cậu, vừa thấp giọng nói: "Nhỏ giọng một chút."

Điền Chính Quốc không vui lắm, cậu ôm chặt Kim Thái Hanh nói: "Ngày mai em gọi điện cho Điền Diệp, bảo ảnh đón Đông Đông về."

Giọng Kim Thái Hanh hơi hổn hển: "Đông Đông được nghỉ hè đặc biệt tới thăm em, để nó chơi nhiều một chút, đuổi nó về làm gì?"

Điền Chính Quốc không còn lòng dạ nào để nói chuyện nữa, cậu quay đầu qua tìm kiếm môi Kim Thái Hanh rồi ra sức hôn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro