PN6: Ảnh đế 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Điền Chính Quốc tỉnh dậy sau giấc ngủ trời cũng đã sáng, cậu thoải mái duỗi eo ở trong chăn, thấy rèm cửa sổ mở ra một khe nhỏ, ánh mặt trời vàng óng rực rỡ của sáng sớm từ bên ngoài chiếu vào, xem ra lại là một ngày hè nóng bức nữa rồi, nhưng trong căn phòng mát mẻ thì chẳng cảm nhận được chút nào, vì trong căn phòng đang là nhiệt độ thoải mái nhất.

Kim Thái Hanh nằm bên cạnh đã rời giường, sờ qua đã sớm chẳng còn nhiệt độ, có lẽ là anh dậy lâu rồi.

Gần đây lịch trình của Điền Chính Quốc quá kín, bản thân cậu cũng dần dần bắt đầu cảm thấy tinh thần và thể lực của mình không còn được như trước đây, cậu ngồi trên giường dùng tay bụm mặt ngẩn người một lúc, rồi mới vén chăn lên xuống khỏi giường.

Trên người chẳng mặc gì cả, giờ chỉ cần ở nhà là Điền Chính Quốc sẽ có thói quen ngủ khỏa thân, cậu thích ôm Kim Thái Hanh hưởng thụ xúc cảm thân thể dính chặt vào nhau.

Lúc mặc quần áo xong ra khỏi phòng, Điền Chính Quốc nhìn thấy Kim Thái Hanh đang ngồi đối diện Đông Đông ở trên bàn ăn cùng ăn sáng.

Đông Đông vừa nhìn thấy cậu, bèn ngẩng đầu lên gọi: "Chú hai, chào buổi sáng!"

Gần đây Điền Chính Quốc rất bận, Đông Đông tới đây cũng chẳng có thời gian chơi cùng nó, toàn bộ đều do Kim Thái Hanh chăm sóc, hôm nay cũng hiếm khi có thời gian để nhìn kĩ Đông Đông, cậu nhận ra nó thực sự lớn lên rất nhiều, ngoại hình vừa giống Điền Diệp vừa giống Phương Dĩnh, còn có một chút bóng dáng của Điền Chính Quốc nữa, là bé trai xinh đẹp di truyền ưu điểm ngoại hình của người nhà họ Điền.

Đông Đông vẫn rất ngoan, ít nói, tính cách hơi ngại ngùng, nó chào Điền Chính Quốc xong bèn cúi đầu tiếp tục ăn bánh bao.

Bánh bao của bữa sáng là do Kim Thái Hanh tự tay làm, Đông Đông đến đây mới có loại đãi ngộ này, nếu như trong nhà chỉ có hai người họ, bình thường bữa sáng toàn là mì sợi, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng là cà phê bánh mì.

Kim Thái Hanh đứng lên, hỏi Điền Chính Quốc: "Đánh răng chưa? Tới ăn sáng." Nói xong, anh định đi vào phòng bếp lấy chén đũa cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nói: "Đợi chút, em muốn vận động trước."

Kim Thái Hanh dừng bước, tựa lưng vào ghế dựa nhìn cậu: "Mấy giờ rồi mà em còn muốn vận động? Đợi em vận động xong cũng đến giờ ăn trưa rồi."

Điền Chính Quốc hơi phiền não: "Nhưng mà ăn xong vận động bất tiện lắm."

Kim Thái Hanh đi về phía cậu, anh đi thẳng tới bên cạnh cậu nắm lấy cổ tay, kéo cậu ngồi xuống bàn ăn rồi nói: "Vậy hôm nay không vận động nữa, bắt đầu từ ngày mai." Sau đó anh đi vào phòng bếp lấy chén và sữa cho cậu.

Điền Chính Quốc nhìn Đông Đông vẫn đang gặm bánh bao, ngoài miệng có một vòng bóng nhẫy, bèn xáp lại gần nó hỏi: "Ngon không?"

Đông Đông dừng lại, ngậm miệng nhai từng miếng nhỏ, mở to hai mắt gật đầu.

Điền Chính Quốc bèn giơ tay cầm lấy một cái bánh bao, cắn một miếng vào miệng nhai kĩ nuốt chậm để nếm hương vị.

Kim Thái Hanh đặt chén đũa xuống trước mặt cậu, rồi rót sữa vào trong ly thủy tinh, hỏi cậu: "Hương vị thế nào?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Ngon, nhưng còn kém mẹ em làm một chút xíu."

Kim Thái Hanh nghe thấy vậy thì khẽ mỉm cười.

Điền Chính Quốc vừa ăn bánh bao, vừa luôn mồm nói: "Đợi đến lúc tụi mình già rồi chẳng có ai tìm tụi mình đóng phim nữa, tụi mình sẽ mở một tiệm ăn, anh nấu ăn ở phòng bếp, em ở phía trước làm thu ngân."

Kim Thái Hanh ăn sáng xong rồi, anh nghiêng người ngồi trên ghế, chống một khuỷu tay trên ghế dựa nhìn Điền Chính Quốc, nói: "Đợi đến lúc anh già rồi, không những phải nấu cơm cho em ăn, mà còn phải làm thuê trong tiệm ăn của em nữa à?"

Điền Chính Quốc mỉm cười nhìn anh.

Kim Thái Hanh lại hỏi: "Vậy ai bưng bê đây ?"

Đông Đông lập tức giơ tay lên, hơi xấu hổ nói: "Con làm được không?"

Điền Chính Quốc lập tức cười sằng sặc giơ tay vỗ bàn, chỉ Đông Đông nói: "Được chứ, vậy thì con làm!"

Bánh bao do Kim Thái Hanh làm không hề nhỏ, Điền Chính Quốc một hơi ăn ba cái, ăn xong bữa sáng cảm thấy quá no, cậu đi tới nằm xuống sô pha trong phòng khách, chẳng muốn làm gì cả.

Kim Thái Hanh rửa bát xong, đi tới đánh lên mông cậu một cái, nói: "Đừng nằm úp, mới ăn xong."

Điền Chính Quốc trở mình ngồi dậy, nhỏ giọng nói: "Anh đừng đánh mông em, để Đông Đông nhìn thấy thì sẽ thế nào chứ?"

Kim Thái Hanh mỉm cười: "Em còn sợ Đông Đông nhìn thấy à?"

"Đương nhiên," Điền Chính Quốc quay đầu nhìn xung quanh, không nhìn thấy Đông Đông trong phòng khách, bèn hỏi: "Đông Đông đâu rồi?"

Kim Thái Hanh nói: "Trong phòng sách, buổi sáng nó làm bài tập, buổi chiều rảnh có thể dẫn nó ra ngoài chơi."

Điền Chính Quốc hỏi anh: "Đi đâu chơi?"

Kim Thái Hanh nói: "Em muốn đi đâu?" Nói xong, anh suy nghĩ một lát rồi lại nói: "Xung quanh đây đều không tiện, nếu mấy ngày gần đây em không có lịch trình gì, thì tụi mình có thể dẫn Đông Đông đi nghỉ ở bên ngoài."

Điền Chính Quốc cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, cậu nghĩ chắc sẽ được, bèn nói: "Lát nữa em sẽ gọi điện cho lão Hoàng, bảo ảnh đặt vé máy bay và khách sạn, tìm khách sạn mát mẻ nào đó ở trên núi ở mấy ngày."

Kim Thái Hanh gật đầu.

Điền Chính Quốc lại quay đầu liếc mắt nhìn, thấy cửa phòng sách đang đóng chặt, bèn kéo Kim Thái Hanh lên sô pha, ôm eo muốn xáp lại hôn anh.

Kết quả Kim Thái Hanh lại né ra sau.

Điền Chính Quốc sửng sốt, cậu hỏi anh: "Sao lại né em?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu nói: "Vẫn còn mùi bánh bao."

Điền Chính Quốc nhíu chặt mày: "Bánh bao anh tự làm mà anh cũng chê à?"

Kim Thái Hanh ngửa người ra sau: "Nhưng anh cũng chẳng muốn hôn bánh bao của anh."

Điền Chính Quốc nói: "Vậy em cũng mặc kệ, anh không được né em." Nói xong, cậu tách hai chân ra ngồi xuống người Kim Thái Hanh, áp đảo anh trên sô pha, cứ muốn phải hôn anh.

Kim Thái Hanh né mấy lần trêu cậu, sau đó không né nữa, để mặc Điền Chính Quốc nhẹ nhàng hôn lên miệng mình mấy cái.

Điền Chính Quốc ôm Kim Thái Hanh, gối mặt lên vai anh: "Nếu như không cần làm việc, mỗi ngày đều ở bên anh thì tốt biết mấy."

Kim Thái Hanh vuốt tóc cậu, hôn lên đỉnh đầu cậu nói: "Tụi mình vẫn còn rất nhiều thời gian."

***

Buổi chiều trước khi tan sở Đới Tiểu Huyên nhận được điện thoại của bạn trai, hẹn cô cùng đi ăn tối.

"Sao bất ngờ thế?" Đới Tiểu Huyên hỏi.

Bạn trai cô nói: "Có gì mà bất ngờ, không phải hai tiếng nữa em mới tan tầm sao, đủ cho em chuẩn bị rồi."

Đương nhiên là không đủ.

Sáng nay Đới Tiểu Huyên dậy muộn, ra ngoài vội vàng, nên không makeup cũng chẳng làm tóc, giờ mặc dù vẫn còn hai tiếng nữa mới tan tầm, nhưng cô hoàn toàn không có thời gian để chỉnh đốn bản thân.

Nên khi bạn trai tới đón cô, vừa nhìn thấy dáng vẻ xám xịt của cô, bèn im lặng một chút rồi nói: "Sao em lại đi ra ngoài kiểu vậy?"

Đới Tiểu Huyên im lặng.

Bạn trai cô tên là Tần Trì, miễn cưỡng cũng coi như là phú nhị đại, năm nay mới vừa 30 tuổi, cùng một tuổi với Điền Chính Quốc. Tần Trì ở trong thành phố có nhà, chạy xe xịn, bình thường tiêu tiền như nước, hình như hắn có hùn vốn với mấy người bạn làm ăn ở bên ngoài, còn việc kinh doanh như thế nào, Tần Trì vẫn chưa kể với cô bao giờ.

Đới Tiểu Huyên sửa sang lại thì cũng coi như là một cô gái đẹp, nhưng lúc không sửa sang thì chẳng bắt mắt chút nào, nhìn giống như một cô sinh viên giản dị.

Trên đường lái xe đi ăn, Tần Trì cứ trách móc cô mãi, nói cô không makeup cũng không mặc váy, dẫn cô ra ngoài rất mất mặt.

Đới Tiểu Huyên im lìm không nói lời nào, về sau mới biết chỗ Tần Trì dẫn cô đi ăn là một nhà hàng phong cách Tây rất cao cấp, với mức tiêu thụ bình quân đầu người là gần hai ngàn tệ. Đây là lần đầu tiên cô đi ăn ở một nơi đắt như vậy, nên không thèm quan tâm đến cơn giận của Tần Trì, bản thân cũng nghĩ mình nên sửa sang lại một chút rồi mới tới đây.

Khách sạn không có phòng riêng, đại sảnh cũng không lớn, có lẽ chỉ có bảy tám bàn, nhưng phải đặt trước.

Đêm nay trừ hai người họ ra, cùng ăn cơm còn có một người bạn cũ của Tần Trì, nghe nói mới từ nước ngoài về, dẫn theo bạn gái muốn tụ tập với Tần Trì. Tần Trì chủ động mời khách, chọn một nhà hàng rất đắt.

Đới Tiểu Huyên cảm thấy Tần Trì đang làm việc quá khả năng, thật sự không cần thiết.

Lúc ăn cơm, Tần Trì và bạn hắn ngồi nói chuyện với nhau, ngồi đối diện Đới Tiểu Huyên chính là bạn gái của bạn hắn, thật ra bàn về ngũ quan thì không thanh tú bằng Đới Tiểu Huyên, nhưng trang phục lại cực kỳ đẹp, cô ta mặc một cái váy bó màu đen, hoàn mỹ phác họa body của mình.

Những món cơm Tây này không hợp với khẩu vị của Đới Tiểu Huyên, nên cô ăn rất hững hờ, cũng không muốn Tần Trì khoác lác, bèn nhàm chán ngẩng đầu nhìn xung quanh nhà hàng, thấy sát cửa sổ có một bàn vẫn còn trống.

Lúc này, nhân viên phục vụ nhà hàng dẫn một bé trai tới, mời cậu bé ngồi vào chỗ.

Cậu bé này khoảng 10 tuổi, trông cực kỳ ngoan ngoãn xinh xắn, nhưng lại hơi thấp thỏm bất an, nó ngồi xuống rồi nhưng vẫn không ngừng quay đầu nhìn ra sau, ngón tay cứ gẩy khăn ăn ở trên bàn mãi.

Đới Tiểu Huyên chợt cảm thấy nó trông hơi quen, cô một tay cầm cái nĩa sững sờ, chưa tới một phút, lại nhìn thấy nhân viên phục vụ dẫn theo một bóng người mảnh khảnh gầy gò tới chỗ ngồi ở bên cửa sổ.

Người lúc này không phải trông hơi quen nữa, mà là cực kỳ quen thuộc.

Đới Tiểu Huyên ngồi thẳng người lại, cô nhìn thấy Điền Chính Quốc đi tới bên cạnh bàn ăn, sờ đầu cậu bé, rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh nó. Cô không ngờ sẽ gặp được Điền Chính Quốc ở đây, tâm trạng bỗng nhiên hơi kích động.

Tiếp đó, cô nhìn xung quanh, nhận ra hình như không có ai chú ý Điền Chính Quốc l, toàn bộ người trong nhà hàng đều yên tĩnh ăn cơm thấp giọng trò chuyện, có lẽ người tới những nơi như thế này ăn cơm cũng không cảm thấy việc gặp được người nổi tiếng là chuyện gì quá ngạc nhiên.

Bên cạnh Đới Tiểu Huyên, Tần Trì vẫn đang kiêu ngạo khoác lác việc kinh doanh của mình, mà tâm tư của Đới Tiểu Huyên đã sớm chạy rất xa.

Cô không nhớ ra mình đã từng gặp cậu bé kia ở đâu.

Quan hệ của cậu bé với Điền Chính Quốc rõ ràng cực kỳ thân thiết, hai người chụm lại cùng xem thực đơn, Điền Chính Quốc dùng ngón tay chỉ vào thực đơn cho cậu bé xem, hình như đang hỏi cậu bé có muốn ăn món này hay không, cậu bé cứ lắc đầu mãi.

Gần hai phút sau, thực đơn đã lật hết, Điền Chính Quốc lấy điện thoại ra xem, mà cậu bé kia lại kiên nhẫn lật quyển thực đơn kia từ đầu đến cuối thêm một lần nữa.

Đúng lúc đó, Đới Tiểu Huyên nhìn thấy một người, làm cô ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa đứng bật dậy, đương nhiên cô nhịn được, cuối cùng chỉ làm cái nĩa đụng lên bàn một cái, phát ra tiếng vang không nhỏ.

Tần Trì hơi mất hứng quay đầu qua nhìn cô.

Đới Tiểu Huyên hoàn toàn không để ý tới, cô cố kiềm chế không để toàn thân mình run rẩy theo, nhưng hàm răng cô lại cắn rất chặt, cố gắng mở to hai mắt, nhìn thấy Kim Thái Hanh đang được một người da trắng mặc đồ đầu bếp dẫn tới chỗ ngồi ở bên cạnh cửa sổ.

Kim Thái Hanh không ngồi xuống ngay, anh vẫn đang nói chuyện với người đầu bếp kia, mà Điền Chính Quốc cũng đứng lên theo, mỉm cười bắt tay với người đầu bếp kia, sau đó người đầu bếp kia một mình rời đi, Kim Thái Hanh thì ngồi xuống đối diện Điền Chính Quốc.

Đới Tiểu Huyên dùng sức cắn môi, cô không biết mình muốn khóc hay muốn cười.

Kim Thái Hanh cúi đầu, nói gì đó với cậu bé ngồi bên cạnh anh.

Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Hanh mỉm cười rất ngại ngùng.

Đới Tiểu Huyên rốt cục cũng nhớ ra cô đã nhìn thấy cậu bé đó ở đâu, đó chính là cậu bé bị chụp trộm cùng Kim Thái Hanh ở ven đường.

Cô ngạc nhiên nhìn qua bên kia, chợt nhận ra, thay vì nói cậu bé này là con riêng của Kim Thái Hanh thà rằng nói nó lớn lên trông hơi giống Điền Chính Quốc.

Hóa ra Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh thật sự luôn giữ liên hệ với nhau, hơn nữa quan hệ của bọn họ thậm chí còn tốt hơn so với tưởng tượng của Đới Tiểu Huyên.

Lần này không bị ngăn trở bởi những tấm ảnh bị vỡ nét, Đới Tiểu Huyên có thể nhìn rõ khuôn mặt của Kim Thái Hanh hơn, cô phát hiện đã rất nhiều năm rồi, nhưng Kim Thái Hanh chẳng thay đổi chút nào cả.

Tác phẩm trên màn ảnh rộng cuối cùng của Kim Thái Hanh là đóng chung với Điền Chính Quốc, đó là 《Cạm Bẫy》của Hà Chinh, với bộ phim này, Kim Thái Hanh lại giành được cúp Kim Tượng cho giải nam chính xuất sắc nhất, mãi cho đến một năm trước, anh mới tham gia đóng một bộ phim chiến tranh thương mại được đầu tư lớn, phần chế tác hậu kỳ của bộ phim rất phức tạp, nên tới bây giờ phim vẫn chưa được chiếu.

Bản thân Đới Tiểu Huyên thích Điền Chính Quốc hơn, cô cũng từng hỏi fans của Kim Thái Hanh thích một người nổi tiếng không xuất hiện trước mặt công chúng và truyền thông trong một khoảng thời gian dài như thế có mệt không, người đó trả lời cô rằng: Đã thành thói quen rồi, chỉ là đặt một người như vậy vào tận đáy lòng, sẽ không thường xuyên nghĩ đến anh, nhưng một khi anh xuất hiện hoặc là gặp được anh, sẽ nhận ra ở trong lòng mình anh luôn được xếp ở vị trí đầu tiên.

Lúc đó Đới Tiểu Huyên vừa mới đi làm không lâu, mỗi ngày đều cực kỳ mệt mỏi chẳng còn nhiệt tình để theo đuổi idol nữa, cô phát hiện ra như vậy cũng tốt, thích một người không nhất định phải mọi lúc mọi nơi chạy đuổi theo người đó, đặt người đó ở trong lòng, xem tác phẩm của người đó, thỉnh thoảng quan tâm một chút đến cuộc sống của người đó là đủ rồi, thế nên mấy năm nay, trong lòng cô vẫn có một không gian để dành cho Điền Chính Quốc.

Đới Tiểu Huyên nhìn Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua, mũi hơi ê ẩm.

Bàn của Điền Chính Quốc chỉ mới có rượu và món khai vị, hai người cũng không vội vã ăn, mà là đang nói chuyện.

Từ chỗ của Đới Tiểu Huyên chỉ nhìn thấy bóng lưng Điền Chính Quốc, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy Kim Thái Hanh luôn chăm chú nhìn Điền Chính Quốc bằng ánh mắt nhu hòa, không biết Điền Chính Quốc nói gì mà Kim Thái Hanh lộ ra nụ cười rất dịu dàng.

Điền Chính Quốc cầm ly rượu đỏ của mình lắc qua lắc lại, rồi đưa tới trước mặt cậu bé đút cho nó uống, cậu bé nhấp một ngụm, rồi lắc lắc đầu.

Lúc Điền Chính Quốc định đút cho nó uống thêm lần nữa, cậu bé bắt đầu trốn sang bên cạnh, Kim Thái Hanh bèn giơ tay ra ngăn Điền Chính Quốc.

"Tiểu Huyên, Tiểu Huyên!" Đới Tiểu Hiểu vốn vẫn đang thẫn thờ nhìn qua bên kia, bỗng nhiên bị gọi mới nhận ra Tần Trì đã gọi cô một lúc lâu rồi.

Tần Trì nhìn về phía mà ban nãy cô cứ nhìn chằm chằm, không biết hắn có nhận ra bàn Kim Thái Hanh hay không, dù sao cũng rất bất mãn trách móc cô một câu. Tần Trì là người không theo đuổi người nổi tiếng, hắn cũng xem thường những người theo đuổi người nổi tiếng, thật ra hắn chướng mắt rất nhiều chuyện, xưa nay chỉ nghĩ sở thích của mình là ghê gớm nhất.

Đới Tiểu Huyên mỉm cười với bạn của Tần Trì, cố tập trung tinh thần, giả vờ chăm chú nghe bọn họ nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro